Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 259


Việc nam nữ, đôi khi không cần phải nói tỉ mỉ, chỉ một câu Hoàng Thiên Bá đã hiểu, thần sắc của hắn thoáng trở nên âm trầm, trầm mặc không nói tiếp tục uống rượu, chờ hương rượu ấm áp từ bếp lò truyền ra, hắn rót một ly đưa tới trước mặt ta: "Đây là rượu Mộ Hoa làm, uống thử đi.

"
Ta nhận lấy uống một ngụm, hương rượu tức khắc lan tràn khắp khoang miệng, phảng phất như đóa sen nở rộ, theo yết hầu nuốt xuống, một dòng nước ấm tiến thẳng vào lòng.

Tứ chi lập tức như được đả thông, vô cùng thoải mái.

Rượu này đúng thật không tồi, có lẽ vì người ủ rượu dùng tâm.

Nghĩ như vậy, ta không khỏi hâm mộ, lại hỏi: "Đúng rồi Hoàng gia, Mộ Hoa cô nương cũng tới sao?"
"Không, ta không cho nàng tới.

"
"Vậy lần này chỉ có một mình ngài vào kinh?"

Hoàng gia cúi đầu đang muốn uống rượu, nghe đến câu này lập tức nhìn ta, cười nói: "Có phải ngươi muốn hỏi, thích khách tối hôm đó rốt cuộc là ai không?"
Ta gật đầu: "Hơn nữa ta nghe bọn họ nói trước khi tới có đi tìm ngài, ta rất lo bọn họ sẽ tìm được nơi này, gây bất lợi với ngài.

"
Cho nên vừa rồi ra khỏi Thượng Dương Cung, ta mới đi loạn một vòng, chính là vì sợ có người theo dõi.

Hoàng Thiên Bá cười cười, đang muốn nói gì đó, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một thanh âm lạnh lùng: "Ngươi không cần lo lắng, nếu không nhờ ngươi, chúng ta thật không thể tìm tới nơi này.

"
Ta và hắn cả kinh, cùng lúc nhìn về hướng cửa.

Cửa lớn bị người ta đập phá, mười mấy nam nhân cao lớn từ bên ngoài lập tức ùa vào, trong tay ai nấy đều đao kiếm, đằng đằng sát khí, chính là những thích khách tối hôm đó!
Vừa thấy bọn họ, trêи mặt Hoàng Thiên Bá lập tức lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng duỗi tay kéo ta ra sau.

Lúc này, vách tường bốn phía đột nhiên xuất hiện mấy chục người, trong tay cầm nỏ tiễn ám khí, tất cả đều nhắm vào chúng ta.


Kẻ dẫn đầu đúng là người tối hôm đó mắng Hoàng Thiên Bá, gã nhìn chúng ta, cười lạnh: "Đừng hòng trốn thoát, chúng ta đã bao vây nơi này, Hoàng Thiên Bá, ngươi có chạy đằng trời!"
Hoàng Thiên Bá liếc nhìn bốn phía, không nói gì, tiến lên một bước che chắn cho ta.

"Hoàng gia! "
Kẻ dẫn đầu nhìn ta, lạnh giọng: "Ngươi cũng không đơn giản, dẫn huynh đệ chúng ta đi nhiều vòng trong kinh thành như vậy, nếu không phải các huynh đệ quen thuộc thuộc truy tung, chỉ sợ hôm nay cũng không tìm được nơi này!"
Bọn họ thế mà thật sự đi theo ta tới đây!
Lập tức hối hận không thôi, vì sao ta lại sơ ý như vậy, vì sao không cẩn thận một chút, cư nhiên chuốc họa vào thân Hoàng Thiên Bá!
Bọn họ từng bước tới gần, chỉ vào Hoàng Thiên Bá: "Phản đồ, còn không quỳ xuống chịu chết!"
Sắc mặt Hoàng Thiên Bá không chút thay đổi, lặng lẽ đi tới giữa đám người, phất áo, chân sau quỳ xuống.

"Hoàng gia!"
Vừa thấy hắn quỳ xuống, trái tim ta liền như dao cắt, tuy rằng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, nhưng trong lòng ta, nam nhân này không nên quỳ gối trước mặt bất kỳ ai.

Ta theo bản năng muốn xông tới, những người đó lập tức giơ đao, ngăn ta.

Hoàng Thiên Bá quay đầu nhìn ta, lại nhìn kẻ dẫn đầu kia: "Các ngươi muốn giết muốn xẻo đều có thể, chỉ là nàng ấy vô tội, thả nàng ấy đi!"
"Thả nàng?" Người nọ vừa nghe, lập tức phá lên cười: "Hoàng Thiên Bá, tối hôm đó ngươi phá hỏng đại sự của chúng ta còn không phải vì bảo vệ nàng sao? Khiến ngươi biến thành phản đồ, chẳng lẽ nàng còn vô tội?".

Bình Luận (0)
Comment