Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 260


Hoàng Thiên Bá trầm giọng: "Ta sớm đã nói, ta không tán đồng hành vi của các ngươi, mặc kệ có phải nàng không, hôm đó ta đều sẽ động thủ!"
"Hay cho tên phản đồ nhà ngươi, chết đến nơi còn không biết hối cải!"
Những người đó đều giận tím mặt, lập tức có hơn mười kẻ kề đao trêи cổ hắn, ta sợ hãi tới sắc mặt trắng bệch, rất muốn xông lên: "Hoàng gia, đừng!"
Lưỡi dao cơ hồ muốn cắt vỡ yết hầu của hắn, nhưng Hoàng Thiên Bá vẫn quỳ gối ở đó, một chút cũng không sợ sệt.
Kẻ dẫn đầu nghiến răng, oán hận hỏi: "Không tán thành hành vi của chúng ta, vậy vì sao ngươi còn gia nhập tông môn?"
Tông môn? Vừa nghe đến hai chữ này, trái tim ta tức khắc trầm xuống.
Hoàng Thiên Bá chậm rãi ngẩng đầu nhìn gã, khẽ cười: "Xem ra, các ngươi không biết gì cả.

Ta vừa sinh ra đã là người của tông môn, hoàn toàn không có lựa chọn, chỉ vì vận mệnh đã an bài cho ta con đường này."
"Vậy vì sao hiện tại ngươi lại..."
"Bởi vì ta nhìn thấu rất nhiều chuyện." Hoàng Thiên Bá bình tĩnh nói, "Năm đó tàn sát dân chúng trong thành Dương Châu, đúng là Thát Tử nợ người Dương Châu, chúng ta có thể đòi nợ, nhưng không thể liên lụy những bá tánh an phận kia, huống hồ, cho dù chúng ta thật sự giết được Thát Tử hoàng đế, nợ máu trả bằng máu, đến lúc đó ở một nơi khác sẽ có người đứng lên tọa trấn thiên hạ, bình định tứ hải, thiên hạ chắc chắn đại loạn.


Các ngươi biết võ công, đương nhiên không sợ binh hoang mã loạn, nhưng chịu khổ vẫn là dân chúng, so với chuyện tàn sát dân chúng khi trước có gì khác nhau?"
Ngữ khí của hắn vô cùng hữu lực, khí phách đến khiến người xung quanh đều thay đổi sắc mặt.
Mà ta nhìn hắn, sùng kính trong lòng cũng càng sâu.
Những thích khách kia trầm mặc hồi lâu, kẻ dẫn đầu dường như có chút hoảng loạn, nhưng vẫn ngoan cố nói: "Hay cho miệng lưỡi nhanh nhẹn nhà ngươi, nhưng phản đồ chính là phản đồ, quy củ tông môn, phản đồ sẽ có kết quả gì!"
Mọi người vừa nghe, lập tức đáp: "Chết!"
Cái gì? Cảm thấy máu trong người như trở nên lạnh lẽo, không rảnh lo đao kiếm sắc bén xung quanh, ta liều mạng muốn chạy về phía hắn.

Mặc kệ những kẻ đó ngăn cản thế nào, ta chỉ biết lớn tiếng kêu: "Hoàng gia, Hoàng gia, đừng! Ngài chạy mau, bọn họ không ngăn được ngài!"
Hoàng Thiên Bá lại quay đầu nhìn ta, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi sắp chết, càng không có ý muốn rút lui.
Hoàng gia, Hoàng Thiên Bá, đừng, ngài đừng chết!

Ta liều mạng lắc đầu, liều mạng van xin, nhưng hắn vẫn quỳ ở đó.

Kẻ dẫn đầu nhìn hắn, trầm giọng: "Ngươi cũng từng vì tông môn mà lập không ít công lao hãn mã, quân sư nói, nếu ngươi phản kháng, lập tức bầm thây vạn đoạn; nếu ngoan ngoãn chịu chết, chúng ta sẽ cho ngươi toàn thây.

Hoàng Thiên Bá, đừng trách các huynh đệ tàn nhẫn, một đao này, ngươi chịu đi!"
Vừa dứt lời, thanh đao kia giơ cao, đâm tới ngực hắn.
"Đừng, Hoàng Thiên Bá!"
Ta hoảng sợ mở to hai mắt, không màng gì cả, bắt lấy thanh đao ngăn cản đẩy ra, lưỡi dao sắc bén lập tức cắt qua lòng bàn tay, máu tươi lập tức trào ra.

Mấy người đó bị hành động của ta dọa sợ, vội vàng thu đao.
Nhưng, mũi đao kia đã sắp đâm đến ngực hắn.
Trong nháy mắt đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện, đẩy Hoàng Thiên Bá ra, mũi đao kia như sấm sét, dừng cũng dừng không được, lập tức đâm vào cánh tay người kia, máu tươi tức khắc chảy xuống, làm một tầng tuyết trắng nhiễm màu đỏ thắm.
Hoàng Thiên Bá bị đẩy ra, thậm chí còn không kịp phản ứng, khϊế͙p͙ sợ quay đầu, liền thấy một gương mặt tái nhợt.
"Mộ Hoa!".

Bình Luận (0)
Comment