Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 262


Mộ Hoa muốn nói gì đó, nhưng vừa động, vết thương trêи vai lại khiến nàng nhíu chặt cung mày.
Tiền Ngũ và Mạc Thiết Y nghe những lời này cũng lộ vẻ khó xử.
Đúng lúc đó, thanh âm trầm tĩnh của Hoàng Thiên Bá vang lên trong bầu không khí giằng co: "Như vậy, ta sẽ rời khỏi tông môn!"
Lời vừa nói ra, như sét đánh ngang trời, mọi người đều kinh ngạc mở to hai mắt, Mộ Hoa cũng bất chấp vết thương trêи vai, giãy giụa quay đầu nhìn hắn: "Thiên Bá, chàng nói cái gi?"
Hoàng Thiên Bá nhìn nàng, cười nhạt: "Kỳ thật, đây là chuyện sớm muộn."
"..."
"Nếu khi đó, ta không lên làm tổng giáo đầu bảy mươi hai đường thủy của ba tỉnh, không đứng ở vị trí kia nhìn cuộc sống của lê dân bá tánh, ta sẽ không có suy nghĩ như vậy; nhưng hiện tại, nhìn càng nhiều, nghĩ càng nhiều, ta mâu thuẫn càng nhiều.

Cách trả thù của tông môn, đối với dân chúng không có chỗ tốt nào."
"Hoàng Thiên Bá, ngươi câm mồm!" Kẻ dẫn đầu giận dữ hét lớn, "Phản đồ bất nhân bất nghĩa nhà ngươi còn dám bôi nhọ Trường Minh tông!"

Trường Minh tông?
Ba chữ này vừa xuất hiện, trong lòng ta như có tảng đá đè nặng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Hoàng tộc nhập quan, đương nhiên sẽ hủy bỏ chế độ cũ của tiền triều, triều đại niên hiệu càng không được nhắc tới, nhưng cái tên Trường Minh tông này...!Trường Minh, rõ ràng là tên tiền triều cũ, chẳng lẽ đám người này không chỉ đơn giản vì muốn báo thù tàn sát dân chúng trong thành Dương Châu đó, bọn họ là muốn khôi phục tiền triều?
Ta đứng ở một góc, nhìn căn phòng đầy người này, đột nhiên cảm thấy áp lực không thể nói rõ.
Bọn người Tiền Ngũ vừa nghe hắn nói như vậy, cũng đều nóng nảy, vội tiến lên: "Hộ pháp, ngài suy xét lại đi!"
"Hoàng gia, đừng xúc động!"
"Thiên Bá..."
Ngay cả Mộ Hoa cũng lên tiếng, Hoàng Thiên Bá cúi đầu nhìn nàng, khẽ cười: "Nàng đừng khuyên ta, miễn cưỡng giữ lại một kẻ không tán đồng thể chế quy tắc, với ta, với tông môn, đều không công bằng."
Mộ Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng tuy tất cả đều không muốn, nhưng nghe hắn nói như thế, nàng cũng không có cách nào ngăn cản.
Sắc mặt kẻ dẫn đầu kia cũng ngày càng khó coi, nói: "Hoàng Thiên Bá, ngươi cũng đừng quên quy củ muốn rời tông môn.


Một thân công phu này của ngươi đều do tông môn dạy, muốn rời đi, vậy phải đánh gãy gân tay gân chân, phế đi ngươi!"
Cái gì?
Vừa nghe tới đây, ta rốt cuộc đã không thể bình tĩnh, mà Hoàng Thiên Bá thế nhưng lại khẽ cười: "Được!"
"Không được!"
Một tiếng quát vang lên trong phòng khiến mọi người đều hoảng sợ, mà ta thời điểm hoàn hồn lại đã đứng trước giường, chắn trước mặt Hoàng Thiên Bá.

Hắn giật mình nhìn ta: "Thanh Anh, ngươi..."
Dường như lúc này Mộ Hoa mới chú ý tới ta, nhíu mày.
Kẻ dẫn đầu kia cười lạnh: "Hừ, bọn ta thiếu chút quên ngươi, ngươi cư nhiên còn dám chạy ra, sao hả, muốn chịu hình với Hoàng Thiên Bá sao?"
"Không được, các ngươi không thể động vào nàng!"
Hoàng Thiên Bá lúc này cũng rất gấp, dường như muốn đứng dậy xông qua, đã nghe ta nói: "Hoàng gia, ngài nhiều lần cứu mạng Thanh Anh, nếu thật sự muốn Thanh Anh cùng ngài chịu hình, Thanh Anh cũng cam tâm tình nguyện, có điều..." Ta cắn răng, quay đầu nhìn kẻ đứng đầu kia, cười lạnh, "Ta chỉ là cảm thấy buồn cười, những người này...!Cũng xứng trừng phạt ngài sao?"
Hoàng Thiên Bá sửng sốt, những người xung quanh tức giận tới tím mặt: "Ngươi có ý gì?".

Bình Luận (0)
Comment