Ta cười lạnh: "Các ngươi không phải lời lẽ chính nghĩa chửi rủa triều đình năm đó tàn sát bá tánh trong thành Dương Châu, thủ đoạn tàn nhẫn sao? Nhưng triều đình tàn nhẫn như vậy, làm quan đến già có thể cáo lão hồi hương, chưa từng nghe nói triều đình sẽ tịch thu nhà cửa của họ, ngay cả thân phận thấp kém nhất như cung nữ trong cung, làm việc bốn năm năm chờ đến đại xá, cũng chưa từng nghe nói bọn họ phải thay da đổi thịt mới được rời đi, nhưng các ngươi! "
Ta nhìn gã: "Vừa rồi luôn miệng nói Hoàng gia từng lập công lao hãn mã, hiện tại chỉ vì ngài ấy muốn rời khỏi mà đánh gãy gân tay gân chân của ngài ấy! Thủ đoạn của các ngươi còn tàn nhẫn hơn triều đình, há có tư cách mối thù dân chúng Dương Châu bị tàn sát năm đó, cho dù các ngươi thành công, lật đổ hoàng tộc, kẻ ngồi lên vị trí tối thượng kia cũng sẽ thảo gian nhân mạng, mặc kệ sống chết của thuộc hạ!"
"Ngươi! " Kẻ dẫn đầu giận dữ chỉ vào ta muốn mắng, nhưng vừa mở miệng lại không biết nói gì, đôi mắt nghẹn đến đỏ bừng, "Ngươi! "
"Người, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, không nên vì thể chế gì đó mà thuận theo ý của các ngươi, nếu thật là như vậy, các ngươi chẳng qua cũng chỉ là công cụ giết người.
Hoàng gia không phải phản đồ, ngài ấy chỉ là phản khác thể chế mình không ủng hộ, ngài ấy là người có tấm lòng rộng lớn, người như vậy nếu thật sự bị các ngươi gây thương tích, bị các ngươi giết chết, tông môn này của các ngươi không phải nghĩa sĩ phản kháng triều đình gì cả, chẳng qua là một đám chỉ biết giết người phòng cháy, mặc kệ dân gian khó khăn mà thôi!"
Nói hết những lời này, chính ta cũng nhịn không được mà run rẩy, không biết bọn họ sẽ làm gì ta, nhưng nhìn người xung quanh, tất cả đều á khẩu không trả lời được.
Hoàng Thiên Bá vẫn còn ôm Mộ Hoa trong lòng, hắn mở to hai mắt, ánh mắt như chưa từng quen biết ta.
Những kẻ không tổn thương Hoàng Thiên Bá lẳng lặng rời đi.
Có điều, những người còn lại không động thủ cũng không phải vì lời nói của ta, mà vì một câu của Mộ Hoa cô nương: "Từ hôm nay trở đi, ta cũng rời khỏi tông môn, nếu các ngươi muốn đối xử công bằng, vậy giống chàng, đánh gãy gân tay gân chân của ta đi!"
Không biết vì sao, nghe một câu này của nàng, nhìn ánh mắt kiên định đó, lòng ta ngoại trừ chấn động, dường như còn có chút sợ hãi.
Tình yêu như vậy, quá sâu, quá trầm, quá nặng, cho dù chỉ là người đứng xem, ta cũng cảm thấy hít thở không thông.
Những người đó đi rồi, bọn Tiền Ngũ lại không đi, tất cả đều ở lại với Hoàng Thiên Bá, bọn họ đương nhiên có việc họ phải làm.
Ta được an bài nghỉ ngơi ở thiên thính, ẩn ẩn nghe tiếng nói chuyện bên kia, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, chờ đến khi cánh cửa được Hoàng Thiên Bá mở ra, sắc trời bên ngoài đã tối.
Khi tới, thần sắc hắn có vẻ mệt mỏi, nhưng vừa thấy ta, đôi mắt lập tức sáng lên một chút.
"Thanh Anh.
"
"Hoàng gia.
"
Ta đứng dậy đi qua, đang định nói gì đó, lại thấy hắn cúi đầu nhìn tay ta: "Ngươi bị thương!"
Lúc này ta mới nhớ tới, thời điểm lướt qua lưỡi đao, bàn tay bị thương, có điều vừa rồi căng thẳng như vậy, bản thân cũng quên mất.
Hắn cau mày, vội lấy giúp ta rửa sạch vết thương, sau khi bôi thuốc liền cẩn thận băng bó.
"Bị thương sao lại không nói?"
Ta khẽ cười: "Chút thương tích, so với Mộ Hoa cô nương, không tính là gì.
"
Hoàng Thiên Bá khẽ nhíu mày, lại không nói gì, nhất thời cả hai người đều trầm mặc.
Qua một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi có phải có lời muốn hỏi ta không?"
Ta gật đầu: "Thanh Anh còn một việc muốn hỏi Hoàng gia.
"
"Ngươi nói.
"
"Hoàng gia, ngài sẽ tán đồng thể chế này của triều đình sao?".