Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 346

"Thần thiếp muốn gặp hài tử của Hứa tiệp dư."

Nghe câu trả lời của ta, hắn và Thường Tình đều sửng sốt, đám phi tần xung quanh thì như nổ tung.

"Việc này sao được!"

"Đúng vậy, Hứa tiệp dư bị loại độc phụ này hại chết, hiện giờ ả còn muốn gặp hài tử..."

"Loại người này hài tử mà thấy đều sẽ sợ hãi."

Ở trong cung lâu ngày, ta sớm đã học được cách bỏ ngoài tai những lời nghị luận.

Hắn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Lui xuống hết đi."

Chúng phi tần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt khác thường, nhưng bọn họ không dám nhiều lời, sau khi hành lễ với hắn và Thường Tình liền lui xuống. Ta đứng đưa lưng về phía họ, nghe từng đợt hương son phấn dần phiêu xa, xung quanh chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Bùi Nguyên Hạo quay đầu nhìn Thường Tình: "Đi gặp Đại hoàng tử."

Mãi đến lúc này ta mới biết Hứa Ấu Lăng sinh nam hài.

Theo bản năng nhớ lại thời điểm ta còn là cung nữ bên cạnh nàng ấy, chúng ta nói đến tương lai nàng ấy sẽ sinh nam hài hay nữ hài. Vì không muốn trì hoãn tiền đồ của hài tử, muốn cho hài tử một cuộc sống bình an, nữ nhân nhu nhược đến mức không thể tự bảo vệ mình kia thà rằng bản thân sinh một nữ nhi, nhưng hiện tại, nàng ấy lại sinh được hoàng tử đầu tiên của thiên triều, cốt nhục thân sinh đầu tiên của Bùi Nguyên Hạo, nhưng lại không có cách nào nhìn hài tử của mình vượt qua cuộc đời nhấp nhô vốn đã chú định này.

Còn ta, con ta đâu?

Ta đặt tay lên bụng, đứa nhỏ này còn chưa chào đời đã sớm đăng cực lạc, nó có phải chỉ đau một lần là tránh được đau khổ một đời không?

Lúc này, chúng ta đã đến trước nội thất, Thường Tình dẫn ta vào. Vừa vào liền cảm nhận được địa long đốt bên trong rất nóng, trong bầu không khí ấm áp tràn ngập nhũ hương. Cung nữ và bà vú vội đi ra hành lễ với hoàng đế và Hoàng Hậu.

Vừa ngẩng đầu liền thấy một cục bột nằm trong tả lót hơi chuyển động tr3n giường.

Ta hoảng hốt nhìn, theo bản năng đi qua. Thường Tình muốn đuổi theo, nhưng lúc này Bùi Nguyên Hạo đã đi tới, nàng nghĩ nghĩ, quyết định ở lại gian ngoài, nhẹ giọng hỏi bà tử chuyện của hài tử.

Mãi đến khi tới bên mép giường, ta mới thấy rõ.

Gương mặt hồng nhăn nhúm như con mèo nhỏ vừa lột da, hai đôi mắt nhắm chặt, cái mũi hồng hồng, bên dưới là cái miệng nhỏ hơi chu ra.

Đây là... Con của nàng ấy?

Hiện tại, một loại cảm xúc chua xót khó nói nên lời dâng lên, đồng thời cũng tràn ngập thương yêu. Ta nhẹ nhàng cúi người nhìn nó.

Có vẻ cảm nhận được, hài tử run rẩy nức nở một tiếng, ta tưởng nó muốn khóc, theo bản năng muốn duỗi tay ôm nó, nhưng hài tử nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

Đó là một đôi mắt đen nhánh như đêm sâu, nhưng khi ánh nắng chiếu vào lại có thể nhìn thấy sự trong trẻo trong đấy. Nó rõ ràng chỉ là hài tử không biết gì nhưng chỉ một cái nhìn lại có người ta cảm giác linh hồn bị đôi mắt trước mặt nhìn thấu.

Ta nhìn nó tới ngây ngốc. Lúc này, hài tử cũng ngơ ngác nhìn ta, đột nhiên nhếch miệng.

Nó... Cười?

Ta khiếp sợ, mà Bùi Nguyên Hạo nhìn thấy cũng kinh hãi, nhìn hài tử, lại nhìn ta.

Đứa nhỏ này giống ai vậy? Hứa Ấu Lăng sao? Bây giờ vẫn chưa nhìn ra, nhưng từ cung mày, còn cả khóe mắt dài của nó hình như giống... Giống nam nhân bên cạnh.

Là con của hắn, đương nhiên giống hắn.

Nếu hài tử của ta không chết, có thể thuận lợi chào đời, liệu có được như thế này không? Cung mi đẹp, khóe mắt dài, mũi đỏ rực, còn có cái miệng tròn tròn, liệu có giống hắn hết không? Có khi nào có vài điểm cũng giống ta không?

Ta không nhịn được mà nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn ta.

Con người lạnh lùng khi nãy đã không còn, mà sắc mặt ta không còn đóng băng, đôi mắt càng ngày càng nóng như sẽ khóc ngay sau đó.

Ta đứng thẳng người, hành lễ với hắn: "Thần... Nô tỳ cáo lui."

Dứt lời, không nhìn hắn thêm giây phút nào cả, ta xoay người ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Thường Tình cũng hành lễ với nàng ấy, nàng ấy chỉ gật đầu, không nói gì cả, nhưng vị công công đứng ở cửa lại cảm nhận được điều khác thường, thời điểm tiến lên nghênh đón ta thái độ không quá căng thẳng.

Ra ngoài, ấm áp trong phòng mất đi, gió lạnh thổi tới.

Ta đứng đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, rõ ràng đã là mùa xuân mà...

...

Mùa xuân vốn dĩ chỉ có mưa nhỏ tí tách, nhưng thời điểm chúng ta đến lãnh cung, trời lại đổ mưa to, màn mưa màu xám bạc trước mắt che đậy mọi thứ, chỉ mơ hồ nhìn thấy tường cao cùng phòng ở.

Mưa rơi, mùi đất rõ rệt.

Thật ra ta thích mùi này hơn mùi son phấn, chẳng qua hoàn cảnh hiện giờ khiến người ta cảm thấy chật vật mà thôi. Ta cầm ô đi được nửa đường, cả người đã ướt đẫm, tay nải trong tay cũng ướt. Thủy Tú vội bung dù cho ta: "Tài nhân, cứ để nô tỳ xách đồ đi."

Ta cau mày nhìn nàng ấy: "Con mắt nào của ngươi thấy chỗ này có tài nhân vậy?"

"Dạ..." Nàng sửng sốt.

Ngô ma ma đi tới vỗ vai nàng: "Còn gọi bậy! Nếu để người ngoài nghe thấy thì lại gặp phiền phức đấy!"

"Vâng." Nàng thè lưỡi, vẫn muốn xách tay nải giúp ta, "Vậy cô nương, để nô tỳ giúp người cầm cái này."

Ta bất lực nhìn nàng ấy, lại nhìn Ngô ma ma, duỗi tay cầm lấy ô: "Lại gần đây."

Ta biết trong chuyện lần này người khó chịu nhất là nàng ấy, ta thậm chí còn bảo Ngô ma ma mắng nàng ấy, nhưng nhìn bộ dáng ta hiện giờ, nàng ấy vẫn áy náy. Có điều vết thương dù đau thế nào cũng sẽ kết sẹo, vì thế ta không nói nữa, mọi người chật vật đi về hướng lãnh cung.

Vừa bước vào viện liền nhìn thấy một bóng người.

Ta nhìn kỹ, thế mà là Tiền ma ma!

"Tiền ma ma?" Ta sửng sốt, vội đi đến, quả nhiên là bà đang cầm ô đứng đó.

Bà có vẻ tức giận, nhưng khi nhìn ta lại lộ vẻ đau lòng: "Ngươi đúng là... Nhớ thương ta hả?"

Ta không biết nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng cười.

Tiền ma ma lại nhìn phía sau ta, nhíu mày: "Còn chưa chết à?"

"Ngươi còn chưa chết, sao ta nỡ chết trước được?"

Ta quay đầu, là Ngô ma ma, hai người họ đứng trong mưa, không ai chịu yếu thế.

Thật ra thời điểm Ngô ma ma nấu nước cơm cho ta, ta đã mơ hồ đoán được bà ấy hẳn là người từng hầu hạ Triệu Liệt Hoàng Hậu, hiện giờ thấy bà và Tiền ma ma như vậy, ta càng chắc chắn, chẳng qua tính tình hai lão nhân trẻ con như vậy đúng là khiến người ta buồn cười.

Thủy Tú vội nói: "Hay là để... Để cô nương vào trong trước đi, đừng để dầm mưa quá lâu!"

Hai người họ hoàn hồn, vội vàng vào trong.

Phòng do Nội Thị Giam sắp xếp, bên trong chỉ quét tước một chút, vẫn còn mùi mốc nhè nhẹ. Thủy Tú vừa vào liền nhíu mày: "Nơi thế này sao người ở được!"

Tiền ma ma nghe thế lập tức tỏ vẻ không vui: "Không thể ở? Ngươi tưởng các ngươi là ai, quý phi nương nương à?"

Thủy Tú bĩu môi.

Ta khẽ cười, bản thân vốn đã quen với Tiền ma ma độc miệng, nhưng còn Thủy Tú chắc vẫn phải kiên nhẫn thêm một thời gian. Ta nhận tay nải trong tay nàng ấy, nhẹ giọng: "Được rồi, đi xem phòng của mình đi."

Lần này ta bị biếm vào lãnh cung, phong hào tài nhân bị tước bỏ, chỉ là một cung tì bình thường, sẽ không có người hầu hạ. Thủy Tú thân mang tội vốn đánh vài bản tử là xong, nhưng cũng vì chuyện này mà bị đày tới lãnh cung. Còn về Tiểu Ngọc ta không cho nàng ấy đi theo. Ngô ma ma thì tự đến trước mặt Hoàng Hậu thỉnh tội, nói bản thân là lão nhân trong cung lại không thể khuyên can chủ tử thận trọng từ lời nói đến việc làm nên mới gây ra tai họa như vậy, tự xin tới lãnh cung.

Tuy mọi người cùng tới nhưng thân phận lại giống ta, cũng có phòng riêng của mình.

Thủy Tú nói: "Không cần, để nô tỳ thu dọn cho cô nương trước rồi tính."

"Ngươi..." Ta cau mày, tiến lên một bước muốn nói gì đó, đột nhiên chóng mặt thiếu chút ngã xuống.

Bọn Ngô ma ma vội đỡ ta: "Cô nương sao vậy?"

Tiền ma ma cầm tay ta, bật thốt lên: "Sao tay lại lạnh thế?"

"Sức khỏe ta vốn dĩ không tốt, lần này chỉ sợ..."

Ta biết từ khi sinh non bệnh căn không dứt, vốn cần tĩnh dưỡng thật tốt, nhưng lại gặp chuyện của Hứa Ấu Lăng, buổi tối bị gọi đi hỏi chuyện, lại thức một đêm, vừa rồi còn mắc mưa, không bệnh mới lạ.

Bọn họ hầu hạ ta thay xiêm y, lau khô người và tóc rồi lên giường nghỉ ngơi. Thủy Tú còn muốn thu dọn phòng cho ta, ta mệt mỏi nói: "Về phòng đi. Ngươi ồn ào như vậy sao ta ngủ được?"

Ngô ma ma và Tiền ma ma lập tức kéo nàng ấy ra ngoài.

Nói mệt thì đúng là mệt thật, mấy ngày nay tâm thần và thể xác ta đều mệt, thậm chí còn rã rời hơn thời điểm ở Dương Châu, nhưng thẻ bài còn nằm trong tay Thân Nhu, điều đó chẳng khác nào mạng ta nằm trong tay nàng ấy, nếu làm lớn chuyện, không biết bản thân lại gặp kiếp nạn gì?

Ta run rẩy, trán nóng lên, đầu óc cũng mơ màng.

Trời bên ngoài vẫn đổ mưa, ta cuộn tròn trong chăn, thiếp đi.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, bên tai vang tới tiếng nước nhỏ giọt, cẩn thận nghe, mưa tạnh rồi, là tiếng nước còn đóng tr3n mái hiên nhỏ xuống.

Ta nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đen nhánh, đã vào đêm.

Cơ thể có hơi đau nhức, hơi thở cũng nóng rực, ta biết mình đang sốt, tr3n trán còn đắp khăn lạnh, miệng khô khốc không nói gì được gì.

Ta cố hết sức ngồi dậy, dựa vào đầu giường thở hổn hển một lát mới đỡ tường miễn cưỡng đứng dậy, đang muốn đi rút nước, lại phát hiện trăng bên ngoài sáng trưng.

Trong viện còn hai người, Ngô ma ma và Tiền ma ma.

Nếu bọn họ đều từng hầu hạ Triệu Liệt Hoàng Hậu, quan hệ chắc chắn hẳn không tệ, cũng nên có nhiều điều muốn nói.

Ta uống ngụm trà, đang định về giường tiếp tục nghỉ ngơi thì nghe tiếng của Ngô ma ma từ bên ngoài truyền tới.

"Ngươi nói thật cho ta biết, hài tử kia Hoàng Hậu rốt cuộc có sinh ra không?"
Bình Luận (0)
Comment