Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 347

Hài tử kia?

Ta hơi chóng mặt, mơ màng nghĩ. Hài tử gì? Hài tử của Triệu Liệt Hoàng Hậu không nên là Hoàng trưởng tử trước đây, cũng chính là "Hoàng trưởng tử Nguyên Thần" trong chiếu thư truyền ngôi của Thái Thượng Hoàng sao?

Đã truyền ngôi cho hắn rồi, sao có thể không sinh ra?

Có điều nếu đã chào đời thì người đâu?

...

Ta nghe Tiền ma ma nghẹn ngào nói: "Lửa lớn như thế, dập lửa còn hi sinh nhiều người như vậy, tuy Hoàng Hậu không bị thiêu chết nhưng vẫn bị ngạt thở, hài tử có chào đời hay không ngươi nói thử xem?"

Nghe tới đây, ta không khỏi cả kinh, lòng bàn tay ròng ròng mồ hôi lạnh.

Từ lâu ta đã biết đến Triệu Liệt Hoàng Hậu, cũng từ chỗ Bùi Nguyên Hạo và Dương Vân Huy nghe được vài câu chuyện, ngoài ra có thể từ thái độ của Hoàng Thái Hậu đón được tính cách của bà ấy. Việc nữ nhân được sủng ái trong ba ngàn giai lệ này cuối cùng chết trong lửa lớn không nguyên nhân ta có nghe nói, nhưng dù thế nào ta cũng không ngờ bà ấy chết vì tắt thở, hơn nữa... Ngay tại thời điểm hoài hài tử.

Đúng là quá bi thảm!

"Một khi đã vậy, sao... Thái Thượng Hoàng lại viết chiếu thư truyền ngôi cho Hoàng trưởng tử, hơn nữa... Cái tên Nguyên Thần rõ ràng là tên ngài ấy và Triệu Liệt Hoàng Hậu cùng nghĩ ra để đặt cho Hoàng trưởng tử!"

"Ta cũng nghe nói về chiếu thư kia. Nhưng tận mắt ta nhìn thấy thi thể của Hoàng Hậu, cũng tận mắt nhìn bà nhập liệm. Mẫu thân còn chết thảm như vậy, một hài tử chưa chào đời làm sao sống được?"

"Vậy... Rốt cuộc là chuyện thế nào?"

"Ta cũng không biết, tóm lại hài tử chưa chào đời, thai chết trong bụng."

Càng nghe ta càng khiếp sợ.

Dù thế nào ta cũng không ngờ hài tử thế mà chưa chào đời, cứ vậy mà chết trong bụng. Nhưng nếu hài tử chưa chào đời, tại sao Thái Thượng Hoàng lại hạ chiếu thư truyền ngôi cho một hoàng trưởng tử căn bản không hề tồn tại?

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Nói tới đây, hai mắt Tiền ma ma càng đỏ: "Lửa lớn hôm đó hiện giờ còn xuất hiện trong mộng của ta, có chết cũng không quên được."

"Ai mà quên được chứ?" Ngô ma ma cũng nghẹn ngào: "Tính cách của Hoàng Hậu quả thật khiến người ta không quên được."

Hai người trầm mặc một lát, xoa mắt.

Tiền ma ma như nhớ tới gì đó, bỗng nói: "Nhắc đến tính cách, ngươi có cảm thấy có người rất giống Hoàng Hậu không?"

"Ngươi cũng phát hiện?"

Ngô ma ma ngẩng đầu nhìn bà ấy, hai mắt sáng rực: "Nha đầu này đúng là hiếm thấy. Có đôi khi ta thật sự cảm thấy nàng ấy chính là Triệu Liệt Hoàng Hậu hồi hồn."

"Đúng vậy, ta cũng có cảm giác như thế. Mỗi lần nhìn nàng ấy đều như gặp lại Hoàng Hậu." Tiền ma ma khẽ cười, "Có điều nàng ấy vẫn có chỗ không giống Hoàng Hậu, nàng ấy quật cường hơn nhiều. Trước đây dù Hoàng Hậu như thế nhưng vẫn biết cách chịu thua Thái Thượng Hoàng, còn nha đầu này... Có vẻ hơi cứng đầu."

"Cũng không biết tại sao, ta không thể bỏ rơi nàng ấy."

Ánh mắt Tiền ma ma lộ sự đau thương: "Nàng ấy giống hệt Hoàng Hậu, cho dù hận cũng khiến người ta không thể quên được. Nếu không... Bao nhiêu năm qua Thái Hậu cũng đã không nhớ tình tỷ muội ngày trước."

Tỷ muội? Ta không khỏi nghi ngờ. Mấy lần nhắc tới Triệu Liệt Hoàng Hậu, trong mắt Thái Hậu đều tràn ngập oán hận, lời nói cũng chứa đầy hận ý không thể tiêu tan. Bọn họ sao lại là tỷ muội?

Nếu đúng là vậy, người đã chết rồi, tại sao bà ấy còn oán hận nhiều đến thế?

Trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

...

Rõ ràng biết đây đã là chuyện của quá khứ, cho dù khai quật chân tướng bản thân cũng không có lợi, có lẽ vì đang bệnh, đầu óc không thể tỉnh táo khiến ta suy nghĩ suốt đêm. Ta nghĩ đến Triệu Liệt Hoàng Hậu chết thảm, nghĩ đến Hoàng Thái Hậu buồn giận khó bình, nghĩ đến "Hoàng trưởng tử Nguyên Thần" thai chết trong bụng kia.

Trong hoàng cung này rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện thương tâm, bao nhiêu người thương tâm chứ?

Một đêm không ngủ, sáng hôm sau ta mới phát hiện mình sốt cao hơn, cả người như bị đào rỗng, mềm như bông nằm tr3n giường.

Thủy Tú bị dọa sợ, ghé vào giường, khóc lóc nhìn ta: "Cô nương, người rốt cuộc bị sao vậy?"

Ta uể oải cười: "Còn chưa chết, khóc cái gì!"

"Nhưng người..."

"Nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khá lên thôi."

Ta biết mình sinh non, thời gian sau còn bị dày vò, để lại bệnh căn, cần phải tĩnh dưỡng, nhưng lãnh cung quả thật không phải nơi dưỡng bệnh thích hợp. Tiền ma ma đương nhiên sẽ không cắt xén chi tiêu của ta, nhưng lãnh cung vẫn là lãnh cung, thiếu thứ này thứ kia là chuyện bình thường, thái y cũng không thể tới.

Cứ vậy, sức khỏe ta càng ngày càng kém, không phải ho ra máu thì là hàn chứng, không có ngày nào khỏe lại. Thủy Tú không hiểu, ngày nào cũng nấu thuốc cho ta, nhưng từ ánh mắt hồng hồng của Ngô ma ma, ta nhìn ra được bản thân đã sắp đến lúc tạ thế.

Có điều ngay lúc này, bản thân ta không còn gì không cam lòng nữa. Ta hơn hai mươi tuổi, độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ đã đi qua, khổ đã chịu, phúc cũng đã hưởng, từng yêu từng hận, điều tiếc nuối duy nhất... Ta ngẩng đầu nhìn tường cung cao vời vợi. Có lẽ đến lúc chết cũng không thoát khỏi nhà giam này!

Thủy Tú cầm hộp đồ ăn từ bên ngoài trở về, vừa thấy ta đứng bên cửa, lập tức chạy tới: "Cô nương, sao người lại ra đây? Bên ngoài có gió!"

"Không sao, nằm nhiều cứ có cảm giác bệnh nặng." Ta cười cười, "Xuống giường đi lại có lẽ sẽ khá hơn một chút."

"Để nô tỳ đi lấy thêm xiêm y cho người." Nói rồi, nàng vội vàng vào phòng đặt hộp đồ ăn lên bàn, sau đó cầm trường y khoác thêm cho ta, đỡ ta ra vườn ngồi xuống ghế đá.

Lồng ng.ực hơi khó chịu nhưng ta không dám nói sợ làm nàng lo lắng, chỉ có thể thầm thở gấp.

Sau khi đỡ ta ngồi xuống, nàng ấy lại chạy về phòng lấy hộp đồ ăn, mở ra, thế mà là mấy món điểm tâm. Ta vừa thấy, lập tức hỏi: "Từ đâu ra đấy?"

"Tiểu Phúc Tử lén đưa cho nô tỳ. Ha ha." Thủy Tú cười tới híp mắt, "Cô nương, người mau ăn đi, vừa uống thuốc, ăn cái này có thể hòa tan vị cay đắng."

Nàng cứ thúc giục ta ăn, nhưng ta hiện giờ hoàn toàn không muốn ăn uống, vì thế cười nói: "Ngươi đang ở lãnh cung, Tiểu Phúc Tử còn đối xử với ngươi tốt như vậy, đúng là hiếm thấy."

"Đương nhiên, nô tỳ và gã là đồng hương, lúc nhỏ gã bị người ta bắt nạt đều nhờ nô tỳ giúp gã." Thủy Tú cười tủm tỉm, "Chắc cô nương không biết, đừng thấy gã hiện giờ được gọi là Tiểu Phúc Tử, thật ra cái tên trước đây cũng gã rất dân dã, là Cẩu Thặng đấy!"

Ta nở nụ cười.

"Có điều cái tên Tiểu Phúc Tử hay thật, gã thật sự có phúc, lần này Hoàng Thượng xuống Nam sẽ dẫn theo gã."

Xuống Nam...

Nụ cười tr3n mặt ta lập tức cứng lại: "Hoàng Thượng muốn xuống Nam sao?"

"Vâng, nghe nói thuyền đã chuẩn bị xong, có điều mấy ngày nay không biết vì lý do gì mà không thấy động tĩnh."

Mấy ngày nay sao?

Ta hốt hoảng ngẩng đầu nhìn trời. Hắn sắp xuống Nam rồi.

Đã vô số lần ta từng nghĩ sẽ nhân dịp xuống Nam lần này... Nhưng kết quả lại vẫn là công dã tràng!

Nghĩ đến đây, lồng ng.ực càng có cảm giác bị đè nặng.

Thủy Tú phát hiện sắc mặt ta khác thường, lập tức lớn tiếng: "Cô nương, người sao vậy?"

"..." Ta nói không ra lời, từng trận cuồn cuộn trong họng.

Ngô ma ma và Tiền ma ma nghe thấy cũng vội chạy tới: "Sao thế?"

"Không biết nữa, nãy giờ nô tỳ chỉ nói chuyện phiếm với cô nương thôi."

"Hai người nói gì?"

"..." Ta sợ Thủy Tú sẽ bị mắng, nâng tay.

Ngô ma ma nhìn ta, vội cùng Tiền ma ma dìu ta vào phòng nằm xuống. Ta đã không thể nhịn được, toàn bộ thuốc vừa uống đều nôn ra.

Trong nước thuốc còn tơ máu đen hồng.

Ngô ma ma và Tiền ma ma đều giật mình, Thủy Tú không rõ sự tình, vội lấy khăn lau miệng cho ta.

Ngô ma ma nói: "Thủy Tú, mau dọn dẹp đi, mau lên!"

"Hả, vâng vâng!" Nghe vậy, Thủy Tú lập tức chạy đi lấy chổi.

Tiền ma ma nhìn thuốc dưới đất, hai mắt đỏ lên.

Ngô ma ma chậm rãi ngồi xuống: "Cô nương, người... Có phải người cảm thấy không còn hi vọng gì nữa không?"

Ta mỉm cười.

"Người bệnh uống thuốc để mong mình tốt lên, nếu bản thân không muốn khỏi, đừng nói là uống thuốc, dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được." Bà nhẹ giọng, "Cô nương còn trẻ, phải sống mới có hi vọng."

Ta nhìn bà, lại nhìn Tiền ma ma, còn cả Thủy Tú vội vàng vào dọn dẹp, đột nhiên không nói ra lời, chỉ cười.

...

Thời gian kế tiếp chẳng qua là ngày tháng bầu bạn với thuốc, sức khỏe của ta khi tốt khi xấu, vì rét tháng ba, sốt nhẹ chưa từng giảm, ngày nào sắc mặt ta cũng bị một tầng xám xịt che phủ, ngay cả Thủy Tú cũng nhìn ra.

Khi hầu hạ ta uống thuốc, thấy mắt nàng hồng hồng, ta nghĩ nghĩ, cố ý nói: "Thuốc hôm nay sao lại đắng như vậy?"

"Dạ? Đắng sao?"

"Khó uống quá. Có gì ngọt không?"

"Có! Có!" Hiếm khi thấy ta muốn ăn gì đó, Thủy Tú lập tức đứng dậy đi tìm, vừa tìm được hộp đồ ăn liền nghe bên ngoài có tiếng cãi cọ ầm ĩ, hình như mắng ai ăn trộm.

Âm thanh càng ngày càng gần, ta cố hết sức ngồi dậy, thấy một đám người xông vào.

Người tới thế mà là Tiểu Phúc Tử, gã bị mấy tiểu cung nữ tiểu thái giám kéo đi, đám Lục thục nghi cũng xuất hiện, vẻ mặt xem kịch vui.

Ta nhíu mày: "Các ngươi tới làm gì?"

Bọn họ không trả lời, Lục thục nghi liếc nhìn hộp đồ ăn trong tay Thủy Tú, tiểu cung nữ Tiểu Thiền bên cạnh nàng ta lập tức đi tới giật lấy, mở ra nhìn, kêu lên: "Đồ bị mất ở đây!"

Ta vừa nghe, lập tức hiểu ra mọi việc.

Sắc mặt Thủy Tú cũng trắng bệch.

Lục thục nghi cười lạnh: "Ta nói mà, một tiểu thám giám như Tiểu Phúc Tử tới Ngự Thiện Phòng trộm điểm tâm làm gì, thì ra sau lưng có "cao nhân"."

Ngự Thiện Phòng quản đồ không tính là quá nghiêm, thường ngày tiểu cung nữ tiểu thái giám tới trộm điểm tâm ăn bị cô cô mắng hai câu là xong chuyện, ít khi làm lớn như vậy. Ta nhìn Tiểu Phúc Tử bị đánh bầm dập mặt mũi, nhàn nhạt ngẩng đầu: "Không biết thục nghi muốn gì?"
Bình Luận (0)
Comment