Ta cầm hộp thuốc từng bước đi về phía trước, con đường này không dài nhưng lại gian nan hơn mọi khoảnh khắc, cứ như hộp thuốc này nặng ngàn cân ép ta không thể hít thở, mỗi một bước đều kéo cơ thể ta suy sụp.
Nhưng con đường cuối cùng vẫn có điểm cuối.
Ta rốt cuộc cũng đến dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt. Bên trong rõ ràng có rất nhiều âm thanh, tiếng cung nữ đi qua đi lại, tiếng thái y run rẩy bẩm chuyện, còn cả tiếng nước, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng an tĩnh, hoặc là phải nói tuy nhiều động tĩnh như vậy nhưng ta đều không nghe thấy, hai tai ong ong như máu đang trào dâng điên cuồng.
Chỉ có hơi thở của người đó xuyên qua cửa sổ rót vào tai ta.
Ta cắn môi, bỗng nghe tiếng ngự y ở trong nôn nóng hỏi: "Thuốc đâu? Mau đi lấy, mau đi lấy tới đây!"
Bên trong truyền tới tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó cửa mở ra, một tiểu cung nữ hoang mang muốn chạy ra ngoài, vừa thấy ta và hộp thuốc trong tay, không khỏi sửng sốt: "Thanh Anh cô nương?"
Bọn họ đương nhiên biết ta, nhưng không ngờ ta lại tới đây đưa thuốc.
Ta khàn giọng: "Ta tới đưa thuốc."
"Hả? À..."
Nàng vội tránh đường, ta mang thuốc vào.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc và sát khí đáng sợ.
Bùi Nguyên Hạo ngồi cạnh bàn giữa phòng, một tay đặt tr3n đầu gối, một tay để tr3n bàn, gương mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc, cũng không có bất cứ độ ấm nào, sát khí này toát ra từ chính hắn như muốn đông lạnh cả căn phòng này.
Ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm nội thất.
Cách tầng màn lụa có thể mơ hồ nhìn thấy tr3n chiếc giường xa hoa bên trong, Nam Cung Ly Châu lặng lẽ nằm, gương mặt tái nhợt bị gấm vóc màu vàng phản chiếu càng có vẻ không còn huyết, trong suốt đến mức khiến nàng có vẻ không chân thật.
Máu tr3n mặt đã được lau khô, vết thương nhỏ chưa kịp xử lý vẫn không hề ảnh hưởng tới nét đẹp của nàng, ngắm mỹ nhân cách màn lụa càng cảm thấy đẹp, càng khiến người ta muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Ta chậm rãi đi qua, trình hộp thuốc cho một vị ngự y: "Đây là thuốc."
Ngự y mất kiên nhẫn quay đầu định nói gì đó nhưng lại thấy ta, sắc mặt lập tức thay đổi. Bùi Nguyên Hạo nghe được giọng ta cũng quay đầu, tr3n gương mặt bình tĩnh thoáng qua chút cảm xúc khó mà nắm bắt.
Nhưng không đợi ta nhìn rõ, gương mặt ấy đã bình tĩnh trở lại.
Hắn đứng dậy đi tới trước mặt ta, nhíu mày cúi đầu: "Ai bảo nàng tới?"
"Nô tỳ tới đưa thuốc."
"Về đi!"
"..."
Ta ngẩng đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc, rõ ràng mới đây gương mặt này còn tươi cười với ta, đôi môi nóng bỏng còn hôn lên da thịt ta nhưng hiện tại, mọi thứ lại đột nhiên thay đổi, xa lạ đến thế.
"Về đi!" Hắn lặp lại, thấy ta vẫn bất động, hắn nghiến răng, "Nàng..."
Còn chưa hết câu, bên trong truyền tới tiếng r3n rỉ yêu kiều.
Ta và hắn cùng quay đầu liền thấy mỹ nhân tr3n giường hơi cau mày, tr3n khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ khổ sở, hàng lông mi hơi run rẩy, đôi mắt thu thủy chậm rãi mở ra.
Hắn lập tức phất màn đi vào, ba ngự y bên trong thấy vậy vội quỳ xuống, không dám nhiều lời.
Hắn đến bên mép giường cúi đầu nhìn mỹ nhân.
Lúc này Nam Cung Ly Châu đã tỉnh lại, cũng mở to mắt nhìn hắn. Đây thật sự mới là gần trong gang tấc, có lẽ gần hơn mọi lần ở quá khứ ta từng thấy, gần đến mức hắn chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vài người này, cũng gần đến mức chỉ cần nàng ngồi dậy là có thể sà vào lòng hắn.
Nhưng hai người không ai nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, Bùi Nguyên Hạo mới duỗi tay sờ má nàng.
Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm đến gương mặt tuyệt mỹ, Nam Cung Ly Châu quay mặt tránh đi.
"Đừng chạm vào ta."
Giọng nàng rất nhẹ, nhẹ như gió xuân lướt qua, nhưng gió xuân này lại thổi từ núi tuyết tới, tuy mềm mại như lại lạnh băng.
Tay hắn cứng đờ ở đó.
Mấy ngự y và cung nữ hầu hạ bên cạnh đều thay đổi sắc mặt, lập tức khom người lui xuống.
Ta cũng cảm thấy mình lui ra ngoài, con người thường có xu hướng theo lợi né hại, mà ta đã cảm nhận rõ bản thân ở lại chẳng có lợi ích gì, nhưng hai chân không chỉ nặng, mà cứ như bị đinh đóng chặt ở đây, không thể nhúc nhích, chỉ biết ngây ngốc đứng đó nhìn cảnh trong màn lụa, nhìn gương mặt quen thuộc của Bùi Nguyên Hạo càng ngày càng nặng nề.
Sau một lúc lâu, hắn rút tay về, đứng thẳng người nhìn nàng.
"Tại sao phải đi?"
"..."
"Tại sao lại tới?" Càng nói, giọng hắn càng khô khốc. Hắn đột nhiên khom người đến trước mặt Nam Cung Ly Châu, chóp mũi hai người đã sắp chạm nhau, ánh mắt ngoại trừ đối phương thì chẳng còn gì khác, "Nếu không muốn gặp ta, tại sao lại trốn ở đó?"
"..."
"Tại sao lại xuất hiện trước mặt ta?"
Nam Cung Ly Châu thờ ơ nhìn hắn, chưa từng có nữ nhân nào trong thời điểm thế này có thể lãnh đạm nhìn hắn nhưng nàng lại như thế, dù mình đầy thương tích, nàng cũng không hề sợ sệt.
"Ngài cần gì phải hỏi ta?" Nàng hờ hững nói, "Tất cả chẳng lẽ không phải điều ngài muốn sao?"
"Cái gì?" Bùi Nguyên Hạo cau mày, "Nàng nói gì?"
Nam Cung Ly Châu khẽ cười: "Ngài hà tất còn như thế? Ngài muốn gặp ta, chỉ cần lật tung cả thành Dương Châu, nếu muốn giết ta, ngài cũng chỉ cần hạ lệnh một câu, hà tất mượn tay kẻ khác?"
Nàng xốc chăn tr3n người lên, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo hơi khiếp sợ, nụ cười vẫn bình thản, bình thản đến mức khiến người ta cảm thấy bọn họ chỉ đang nói một chuyện hết sức bình thường.
"Nếu ta thật sự muốn chết trong tay một người, ta hi vọng người đó là ngài."
"..."
"Như vậy dù tới trước mặt Diêm Vương cũng là một nhân quả."
Ta hoảng sợ đến nói không ra lời. Bùi Nguyên Hạo muốn nàng chết? Sao có thể?
Bùi Nguyên Hạo cũng khiếp sợ không thôi, nhưng hắn bình tĩnh hơn ta rất nhiều, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Ly Châu, nói: "Nàng biết ta sẽ không tổn thương nàng mà, dù là bất cứ thời điểm nào."
"Nếu là trước đây thì ta tin, nhưng hiện tại..." Nàng lặng lẽ liếc nhìn ta, sau đó nhìn Bùi Nguyên Hạo, "Con người đều sẽ thay đổi. Không có gì là mãi mãi không thay đổi, cho nên dù ngài muốn giết ta ta cũng không trách ngài."
"Ta đã nói, ta không có."
"Nếu không có, vậy tại sao người của hiệu thuốc Hồi Sinh lại ra tay với ta?"
"Nàng nói gì?" Bùi Nguyên Hạo ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Mà ta nghe câu này cũng cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Người của hiệu thuốc Hồi Sinh ra tay với nàng?
Nhóm Mạc Thiết Y?
Khi nãy người nàng đầy thương tích, máu nhiễm đầy xiêm y, tuy vừa nhìn liền biết chắc chắn là bị tập kích, nhưng dù thế nào ta cũng không ngờ là do Mạc Thiết Y. Sao có thể? Sao nhóm Mạc Thiết Y có thể giết nàng?
Thấy chúng ta kinh ngạc, Nam Cung Ly Châu lại cười lạnh: "Chẳng lẽ họ không phải nghe lệnh của ngài à? Không phải ngài luôn muốn chiêu an họ sao? Nếu không phải thật sự quy hàng ngài thì sao họ lại đột nhiên ra tay với ta?"
Bùi Nguyên Hạo trầm giọng: "Trẫm đúng là muốn chiêu an họ nhưng cũng chỉ thả họ về, việc vẫn chưa thành, sao có thể bảo họ ra tay với nàng?"
Nam Cung Ly Châu bật cười: "Ngài là loại người gì, ta là loại người gì, chúng ta đều biết rất rõ không phải ư?"
"..."
"Ngài từng nói không ai có thể cản đường ngài, bao gồm cả ta không phải sao?"
"..."
"Bọn họ do ngài thả đi. Mới hôm qua, bọn họ lén ta ra ngoài gặp ai đó. Giao dịch giữa Thắng Kinh và hoàng tộc năm ấy chỉ có ngài và người của ngài biết, nếu bọn họ không lén gặp người của ngài, bị châm ngòi, tr3n người ta sao lại phải chịu nhiều vết đao như vậy?"
Hôm qua?
Hôm qua đúng là Mạc Thiết Y đã ra ngoài, hơn nữa bọn họ còn gặp ta, mà ta quả thật đã nói họ biết giao dịch của Thắng Kinh và hoàng tộc trong quá khứ.
Đầu óc ta đột nhiên trống rỗng.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự vì lời ta nói mà cho rằng người Thắng Kinh lừa gạt họ, dưới cơn giận dữ đã ra tay với Nam Cung Ly Châu sao?
Bùi Nguyên Hạo cứng đờ quay đầu nhìn ta.
Sắc mặt ta tái nhợt. Hắn vén màn lên, từng bước đi tới trước mặt ta.
"Hôm qua nàng đi đâu?"
"... Nhị Nguyệt Hồng."
"Gặp ai?"
"... Mạc Thiết Y."
"Nàng nói gì với họ?"
"..."
Cả người ta toàn mồ hôi lạnh, ta dùng chút sức lực ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn, ánh mắt này... Trước đây ở trong cung, thời điểm hắn biết ta giết Liễu Ngưng Yên, thời điểm ta thừa nhận mưu hại Hứa Ấu Lăng, hắn đã dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.
Không vui, không giận, dường như không có bất kỳ tình cảm nào.
Ta nắm chặt hai tay: "Thiếp không..."
"Bang", ta còn chưa nói hết, một cái tát thật mạnh đánh vào mặt ta.