Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 375

Cửa chỉ khép hờ, ta té xuống bị đẩy thật mạnh ra ngoài, trán đập trúng phiến đá xanh, đau đớn lập tức đánh úp.

Đau quá...

Không chỉ đau tr3n trán, tr3n người, trái tim cũng như rỉ máu. Trước mắt trắng bệch, ta theo bản năng muốn mở to mắt để nhìn rõ hắn nhưng cái gì cũng không thấy, hiện tại chỉ có cơn đau toàn thân mới là chân thật.

Đầu lưỡi có vị tanh ngọt, là do cái tát vừa rồi làm nứt khóe miệng.

Qua thật lâu, sương trắng trước mặt mới tan, hắn bước tới một bước từ tr3n cao nhìn ta, gương mặt lạnh lẽo như băng.

"Nhạc Thanh Anh!" Hắn nhìn ta chằm chằm, nghiến răng, "Trẫm đã từng nói rõ, nhưng nàng một câu cũng không chịu ghi nhớ."

Ta nuốt thứ tanh mặn trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Một câu nàng cũng không chịu ghi nhớ."

Ngài không tin thiếp...

"Trẫm từng nói gì nàng còn nhớ không?"

Ngài không tin thiếp...

Đối diện với hắn, ta muốn nói mình còn nhớ, ta nhớ từng câu từng chữ hắn nói làm ta vui sướng, làm ta hạnh phúc, cũng khiến ta đau đớn đến tột cùng. Tất cả ta đều nhớ, nhưng lúc này lại không còn gì để nói, không phải vì ta không nói nên lời mà là cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Ta không thông minh như mình tưởng, người thông minh có thể làm chủ chính mình, nhưng ta từ đầu đến cuối đều không thể.

"Ngài không tin thiếp..."

Bốn chữ này cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng.

Hắn trừng mắt nhìn ta, lại không nói gì.

Ở sau hắn, Nam Cung Ly Châu chậm rãi đi tới nhìn ta tựa như một tiên tử đứng tr3n mây nhìn một con chó dưới trần giang.

Ta nở nụ cười.

Nụ cười này khiến vết thương tr3n khóe môi rách ra, đau đớn càng nhiều.

Ta chưa từng muốn so sánh với nàng, ngay từ đầu đã không có, bởi vì ta biết nam nhân này mỗi lần say, khi không còn ý thức luôn gọi tên nàng, thời điểm một nam nhân không quên được một nữ nhân, điều đó chứng tỏ nàng đã khắc ghi trong lòng hắn. Ta không thể so với nữ nhân này, cho dù bị thương, cho dù khó khăn, nàng đều vĩnh viễn là tiên tử đứng tr3n cao nhìn ta.

Mà bản thân ta sao có thể bình đẳng với nàng?

Ta cười, tiếng cười càng ngày càng vang, vừa cười vừa lắc đầu, nước mắt đã ướt đẫm cả gương mặt.

Có lẽ thấy mấy ngự y hoang mang lui xuống, người hầu vốn đứng từ xa cũng căng thẳng. Vừa thấy ta ngã ra ngoài, tất cả đều chạy tới, Ngọc công công cẩn thận bước lên phía trước, nhìn cảnh tượng này cũng ngây người.

Sau một lúc lâu, gã nuốt nước bọt, run rẩy bước lên: "Hoàng... Hoàng Thượng..."

"Áp giải nàng ta xuống!"

"Dạ?"

Ngọc công công sửng sốt cúi đầu nhìn ta còn đang cười, chỉ đành phất tay, hộ vệ lập tức đi tới kéo ta từ dưới đất dậy.

"Hoàng Thượng..." Ngọc công công nhỏ giọng hỏi, "Đưa về nam viện sao?"

Hắn cau mày, trầm giọng: "Áp giải vào đại lao!"

"..."

Giờ phút này, không chỉ Ngọc công công, tất cả cung nữ thái giám xung quanh đều kinh ngạc mở to mắt, ngay cả Lưu chiêu nghi cũng ngạc nhiên nhìn ta, rồi nhìn Nam Cung Ly Châu từ đầu đến cuối im lặng đứng trong phòng.

Đám hộ vệ lĩnh mệnh áp giải ta ra ngoài, thời điểm đi ngang những người đó, sắc mặt Lưu chiêu nghi hơi trầm xuống.

Ta khẽ cười.

...

Đại lao Dương Châu tệ hơn thiên lao rất nhiều.

Địa lao lạnh lẽo ẩm ướt tản ra mùi mốc khiến người ta buồn nôn, thỉnh thoảng có mấy con chuột bò qua bò lại, ban đầu chúng còn cẩn thận dè dặt nhưng thấy ta đờ đẫn ngồi dựa vào góc tường không nhúc nhích, lá gan cũng lớn lên, thế mà có một con chạy tới g4m góc váy của ta.

Ta cúi đầu nhìn nó, bật cười.

Thì ra ta sống nửa đời người còn không bằng một con chuột.

Chuột cũng biết theo lợi tránh hại, biết phải né tránh để bản thân không bị thương, mà ta hết lần này đến lần khác đều để chính mình mình đầy thương tích, từ thân thể đến linh hồn.

Ta nhìn nó g4m váy mình, đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, con chuột trợn tròn mắt, lập tức chui vào động, cẩn thận thăm dò nhìn bên ngoài.

Đã vào đây rồi đương nhiên sẽ không còn khái niệm thời gian, dựa vào ánh mặt trời từ cửa sổ tr3n cao chiếu xuống, bây giờ hẳn là hoàng hôn. Một ngày nhà tù chỉ đưa đồ ăn một lần chính là lúc này.

Một chén cơm thừa được đưa vào, bên trong còn có mấy lá cải đã héo tản ra mùi khiến người ta buồn nôn.

Bản thân ngục tốt cũng che mũi nhìn ta, nhìn chén cháo loãng và lá cải đưa tới hai ngày trước đã bắt đầu có nấm mốc, mắng: "Sao lại không ăn hả? Còn chén cá chọn canh, muốn ta xử lý ngươi đúng không!"

Ta ngẩng đầu nhìn gã, lại nhìn đám phạm nhân ở nhà giam bên cạnh gấp gáp nhào tới bưng chén lên, dùng tay đưa đồ ăn vào miệng, nước cơm từ khóe miệng chảy xuống khiến xiêm y càng thêm dơ bẩn.

Ta uể oải nhắm mắt lại.

"Mẹ nó, ngươi nghĩ mình là ai hả!" Ngục tốt tức giận đá một cái, chén cơm văng tới, nước cơm bắn lên mặt ta.

Mùi hôi k1ch thích khiến ta run rẩy, muốn duỗi tay lau, nhưng bị đói liên tiếp hai ngày khiến tay cũng không còn sức lực, ta chỉ có thể nhắm mắt càng chặt.

Thấy ta không nói gì, ngục tốt hùng hổ xoay người bỏ đi, vừa đi hai bước thì lại quát quát lớn: "Ai? Làm gì đó?"

"Tổng quản Nội Thị Giám Ngọc công công đến!"

"Dạ? Ngọc công công!"

Ta hơi nhíu mày, mở bừng mắt, liền thấy người đó quỳ xuống, đang định nói gì, một bóng hình quen thuộc đã tới, vừa đến gần cửa nhà tù lập tức cau mày.

"Chuyện gì thế hả?"

"Dạ?"

Ngục tốt và tùy tùng không biết làm sao, chỉ ngơ ngác nhìn gã.

Ngọc công công tiến lên một bước thấy ta dựa vào góc tường, cả người mềm như bông, trầm giọng hỏi: "Sao lại như vậy? Các ngươi đã làm gì nàng ấy?"

Ngục tốt vừa nghe, vội đáp: "Ngọc công công, bọn thuộc hạ không làm gì cả. Là nàng ấy không chịu ăn gì!"

Ngọc công công chấn động, lại nhìn ta, phất tay: "Lui xuống đi."

"Vâng." Gã dẫn theo mấy tùy tùng lui xuống.

Ngọc công công đỡ hàng rào, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Thanh Anh cô nương, sao cô nương lại... Hồ đồ vậy?"

"..." Ta giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng toàn thân đã không còn sức lực, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng, yết hầu khô khốc như bị lửa đốt, "Ngài ấy muốn gặp ta sao?"

Cho nên mới phái công công tới?

Qua nhiều ngày như thế, hắn cũng nên tới thẩm vấn ta rồi.

Ngọc công công thở dài: "Không phải."

"..." Ta nhìn gã.

Không phải? Hắn vẫn không muốn gặp ta? Hay là... Đã không thèm gặp ta?

"Thủy Tú cô nương bị dụng hình."

Trái tim ta lập tức thắt chặt.

Ta cũng đã nghĩ đến khả năng bọn họ sẽ bắt Thủy Tú, bởi vì hôm đó chỉ có nàng ấy đi cùng ta, mấy ngày nay lòng ta cũng bị dày vò bởi chuyện này, nếu sớm biết Mạc Thiết Y ở Nhị Nguyệt Hồng, ta nhất định sẽ không dẫn nàng đi, nhưng sự việc đã thành kết cục không thể vãn hồi, nghe nói nàng bị dụng hình, nước mắt khô cạn của ta lại dâng lên.

"Nàng ấy sao rồi?"

"Nha đầu đó không chịu nổi, đã khai ra mọi chuyện. Nàng ý nhờ ta chuyển một câu, nói nàng ấy xin lỗi cô nương, nhưng nàng ấy thật sự không chịu nổi." Ngọc công công lại thở dài, "Thanh Anh cô nương, cô nương không muốn Nam Cung tiểu thư trở về, việc này chúng ta điều hiểu, nhưng cô nương không thể... Gạt Hoàng Thượng chuyện này."

"..."

Đúng rồi, hôm đó vì bảo Thủy Tú giấu giếm chuyện Nhị Nguyệt Hồng, ta nói với nàng ấy vì mình không muốn Nam Cung Ly Châu trở về, bây giờ thì hay rồi, chỉ một câu này cũng đủ khiến ta chết mười lần.

Ngọc công công chỉ vào ta: "Cô nương... Cô nương hồ đồ quá!"

Ta buồn bã cười.

Thật ra ta không hề hồ đồ, cục diện hôm nay ta sớm đã đoán được cho nên mới trăm phương nghìn kế che giấu tung tích của Nam Cung Ly Châu, bởi vì ta biết một khi biết Nam Cung Ly Châu ở đâu, Bùi Nguyên Hạo sẽ không màng tất cả như vậy, nhưng không ngờ tự nàng ấy lại xuất hiện.

Xem ra dù có tâm cơ thế nào cũng phải coi ý trời, phải xem tình cảm của hai người họ.

"Vậy... Tại sao Hoàng Thượng còn chưa tới? Chẳng lẽ ngài ấy không dụng hình với ta sao?"

"Tr3n người Nam Cung tiểu thư có vài vết thương trí mạng, Hoàng Thượng đang ở bên nàng ấy, tạm thời không rảnh tới việc bên này. Hôm nay ta tới là để thăm cô nương. Thanh Anh cô nương, nếu Hoàng Thượng gặp cô nương, cô nương nhất định phải mềm mỏng xin tha. Chuyện lần này không giống ngày xưa, Nam Cung tiểu thư cũng khác với Hứa Hiền phi và Đại hoàng tử!"

Thì ra hôm nay gã tới là do chính gã.

Gã sợ ta tự tìm đường chết.

Ta cắn răng, nhẹ giọng: "Đa tạ công công, ta còn có chuyện này muốn hỏi thăm."

"..."

"Đám thích khách kia có động tĩnh gì không?"

Vừa nghe, sắc mặt Ngọc công công lập tức trầm xuống: "Thanh Anh cô nương, đây không phải chuyện cô nương có thể hỏi thăm."

Đầu ngón tay run lên, ta vô lực ngã vào góc tường. Thấy Ngọc công công nhíu mày, ta biết tr3n người ta không chỉ có chuyện của Nam Cung Ly Châu. Ta kết giao với Mạc Thiết Y, việc thành là phân ưu cho Hoàng Thượng, nhưng nếu thất bại chính là thông đồng với cường đạo phương Nam, tội đáng chém đầu.

Ngọc công công tới thăm ta chẳng qua vì niệm tình cảm ngày trước, nhưng ta không thể tiếp tục khiến gã khó xử nữa, vì thế chỉ cười cười.

"Nha đầu này!" Ngọc công công thở dài, xoay người muốn đi.

Ta nghĩ nghĩ, lại gọi: "Công công!"

Gã quay đầu nhìn ta.

Ta vực dậy tinh thần: "Vậy công công có thể nói ta biết khi nào Tề vương gia sẽ trở về không?"
Bình Luận (0)
Comment