"Tề vương gia?" Ngọc công công cau mày, "Việc này rất khó nói, hiện giờ vương gia đang ở xa, không thể về ngay được. Thay vì cô nương chờ vương gia trở về cầu xin giúp mình thì không bằng mềm mỏng trước mặt Hoàng Thượng đi! Lần này không giống như lần trước ở lãnh cung đâu."
Nhắc tới lãnh cung, ta không khỏi mơ màng.
Khi ấy tương tự hiện tại, trái tim ta cũng suy sụp như tro tàn, nhưng Bùi Nguyên Phong lại xuất hiện, không màng tất cả để cứu ta.
Nhớ lại sáng hôm đó lời hắn nói khi thấy ta và Bùi Nguyên Hạo làm hòa, nếu hoàng đế lại ra tay với ta, ta nhất định phải nói với hắn. Khi ấy ta cảm thấy rất có lỗi với hắn, hoàn toàn không ngờ một ngữ thành sấm, ta thế mà thật sự rơi vào hoàn cảnh này.
Có lẽ là Bùi Nguyên Phong nhìn thấu hơn ta, mà ta lại bị che mờ hai mắt.
Nghĩ đến đây, ta cười bất lực: "Ngọc công công, nếu vương gia trở về, nhờ công công chuyển cho vương gia một câu giúp ta."
"Câu gì?"
"Công công nói với vương gia dù ta xảy ra chuyện gì, ngài ấy cũng không được quên ước nguyện ban đầu của mình, phải làm gì, muốn làm gì để hoàn thành lý tưởng đều do chính ngài ấy quyết định, đừng vì ai khác mà ảnh hưởng tới con đường của mình, kết quả sẽ chỉ là công dã tràng mà thôi."
Ngọc công công im lặng nghe, gật đầu.
"Còn nữa, làm phiền Ngọc công công giúp ta thưởng cho Ngọc Tú chút bạc. Nàng ở cùng ta lâu như thế đều phải chịu khổ. Ta tiết kiệm không nhiều, ở dưới gối có ngân phiếu hai mươi lượng lần này xuống nam còn mang theo khoảng bảy tám lượng bạc vụn, làm phiền công công thưởng cho nàng ấy giúp ta. Ở trong cung, cô cô Ngự Thiện Phòng còn nợ ta năm lượng, mấy tiểu thái giám thủ hạ của công công nếu có thể giúp ta lấy về, công công đừng chê ít."
Sắc mặt Ngọc công công càng ngày càng nặng nề, nghe tới câu cuối cùng, gã không nhịn được mà gọi ta: "Thanh Anh cô nương!"
Ta mỉm cười.
"Những gì ta vừa nói với cô nương, một câu cô nương cũng không nghe lọt tai sao?"
"Ngọc công công." Ta cười nói, "Địa vị của Nam Cung tiểu thư ở trong lòng Hoàng Thượng công công cũng biết, lần này nàng chịu ủy khuất lớn như vậy, chuyện này sợ rằng không dễ dàng kết thúc."
"Cô nương..."
"Ngọc công công." Ta nghẹn ngào, "Công công đối tốt với Thanh Anh, Thanh Anh biết. Nếu có thể sống, Thanh Anh nhất định sẽ sống thật tốt, tương lai sẽ báo đáp người."
Ngọc công công bất lực nhìn ta hồi lâu, cuối cùng thở dài, xoay người rời đi.
Ông ấy đi rồi, ta lại ngồi dựa vào góc tường, uể oải nhắm mắt.
Đúng lúc này, tiếng cửa mở vang lên khiến ta bừng tỉnh.
Vừa mở mắt liền thấy mấy ngục tốt đi vào, một tay kéo ta lên: "Đứng dậy!"
Ta nhìn bọn họ, miễn cưỡng để họ kéo ra ngoài, một câu cũng không nói. Một đường từ thông đạo hẹp dài đi qua, phạm nhân trong phòng giam hai bên có người vui sướng khi người ta gặp họa, có người cũng đồng tình, mãi tới cánh cửa sắt trước mặt, cửa mở, ta bị đưa vào.
Là phòng dụng hình.
Ta không hề giật mình. Bọn họ đã dụng hình với Thủy Tú, kế tiếp đương nhiên chính là ta, bọn họ phải đối chiếu lời khai của chúng ta mới có thể phân biệt thật giả.
Thời điểm bọn họ vừa cột ta lên hình giá, có gì nên nói ta đều nói.
Ta biết Thủy Tú không chịu nổi tra tấn, nhất định sẽ nói thẳng, nhưng nữ hài tử ấy là người tốt, sẽ không thêm mắm thêm muối, cho nên ta chỉ cần lặp lại những gì hôm đó đã nói, ngay cả mấy tên hành hình cũng sửng sốt, ngây ngốc nhìn ta, lại hai mặt nhìn nhau.
Hẳn là bọn họ được lệnh hành hình tra hỏi, nhưng ta chưa đánh đã khai ngược lại khiến họ không biết xử lý thế nào, cuối cùng vẫn đánh ta mấy roi, vừa đánh vừa hỏi: "Lời ngươi khai rốt cuộc là thật hay giả, nói đi!"
Ta đau, khẽ cười, ngất đi.
Ta không nhớ mình bị ném về nhà tù lúc nào, vết thương tr3n người đau đớn nóng rát đánh thức. Ta thoi thóp dựa vào tường nhìn chén cơm hôi thối trước mặt, một con chuột dè dặt chạy tới, ngửi ngửi.
Ta cứ nằm ở đó, nằm rất lâu, cuối cùng cũng có được chút sức lực duỗi tay cầm cái chén, con chuột lập tức sợ hãi chạy đi.
Ta cắn môi, cố hết sức ném cái chén.
Bang, chén vỡ nát, mảnh sứ rơi đầy đất, ta cau mày cúi nhặt một mảnh sứ lên.
Ngục tốt nghe thấy động tĩnh, đang muốn tới mắng chửi thì nghe bên ngoài có tiếng mở cửa sắt, thủ vệ lớn tiếng hỏi: "Ai đó?"
"Ta tới gặp phạm nhân."
Bọn họ nhất thời hoảng loạn, vội chạy qua.
Mà ta nghe âm thanh này, tay lập tức nắm chặt mảnh sứ.
Địa lao âm u lập tức có ánh sáng chiếu vào, trong bầu không khí ẩm mốc thoang thoảng mùi hoa, ta cố hết sức ngẩng đầu thì thấy một làn váy màu hồng tới cửa ngục, nhẹ giọng: "Mở cửa.
"Việc này... Việc này chỉ sợ..."
"Ta đã nói với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng biết ta tới gặp nàng ấy."
"... Vâng."
Cửa lao mở, làn váy ấy chậm rãi đến trước mặt ta, an tĩnh một hồi, mới lên tiếng: "Các ngươi lui xuống đi, ta muốn nói chuyện riêng với nàng ấy."
"Vâng."
Nghe giọng nói này vang lên bên tai, tay ta càng nắm càng chặt, mảnh sứ sắc bén đâm vào lòng bàn tay, đau đớn và máu tươi ngược lại làm ta có chút sức lực. Ta chống tay ngồi dựa vào góc tường, vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt tuyệt mỹ ấy đang cúi đầu nhìn ta.
Nam Cung Ly Châu, nàng ấy tới rồi.
Làn váy hồng nhạt tôn lên da thịt trắng nõn của nàng ấy, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước mà ửng hồng khỏe mạnh, mi như núi xa, mắt như nước mùa thu, môi tự cánh hoa anh đào, vẫn xinh đẹp đến lóa mắt, đến cao cao tại thượng như vậy.
Có điều giờ phút này nhìn ta, nàng ấy lại ảm đạm cau mày, hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
Ta khẽ cười.
Từ lúc nàng trở về, ta bị đánh, bị bắt giam, bị dụng hình, nhưng biểu cảm nhiều nhất ngược lại là cười, đủ nụ cười, lúc này ta cũng cười hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Đến thăm ngươi."
"Ta có gì đẹp chứ?"
"..." Nàng ngồi xổm xuống, vươn tay chạm vào mặt ta, tay nàng vẫn còn thương tích, tr3n mặt ta cũng có vết thương, ta đau đến mức vội tránh đi mặc cho đầu ngón tay nàng dừng ở không trung, "Ngươi... Đúng là rất đẹp."
Ta lại cười.
Lời này không phải lần đầu ta nghe thấy, nhưng ngay lúc này nghe chính miệng nàng nói, ta lại cảm thấy thật nực cười.
Nàng cứ như hồn nhiên không phát hiện, lẩm bẩm: "Ngươi xinh đẹp, cũng biết chữ nghĩa, khí thất và dáng vẻ đều tuyệt như vậy, khó trách có thể khiến ngài ấy ngay cả trong mơ cũng..."
Hàng lông mi khẽ run lên, ta nhìn nàng. Nàng lại không nói gì nữa, nhưng đôi mắt như hồ nước mùa xuân chợt lạnh xuống.
"Ngươi tới đây rốt cuộc để làm gì?"
"Ta nói ta chỉ đến thăm ngươi. Từ rất lâu rồi, ta đã muốn nhìn ngươi thật kỹ."
"Bây giờ gặp rồi, thất vọng đúng không?"
"..."
"Nhưng ta lại cảm thấy có hơi thất vọng."
"Vậy sao? Ngươi thất vọng điều gì?"
Ta thở dài: "Bọn Mạc Thiết Y tuy xúc động lỗ m4ng nhưng họ không phải người nói lý lẽ, nếu không đã không khiến người của Thắng Kinh phải ngàn dặm xa xôi xuống Nam đàm phán với họ. Ai ngờ bọn họ lại ra tay với ngươi, không chỉ ra tay mà còn không thành công, để ngươi chạy xa như vậy, thậm chí chạy tới trước mặt Hoàng Thượng." Ta ngước mắt nhìn nàng, "Nam Cung tiểu thư, ngươi không cảm thấy việc này rất khiến người ta thất vọng sao?"
Sắc mặt nàng lập tức trở nên nặng nề.
Bầu không khí trong phòng giam rất áp lực, áp lực đến mức khiến người ta vốn khổ đau lại càng không thể hít thở, nàng nhìn ta hồi lâu, chậm rãi đến gần, nhỏ giọng: "Có điều, ngươi quả thật không làm ta thất vọng."
"..."
Ta bỗng hiểu ra gì đó.
"Nhạc Thanh Anh, ngươi có biết tại sao bản thân lại rơi vào kết cục như bây giờ không?"
"..."
"Ngươi không nên quá thông minh, cũng không nên có quá nhiều năng lực."
"..." Ta mở toa hai mắt nhìn đôi mắt thu thủy gần trong gang tấc kia, giờ phút này mọi chuyện đã rõ ràng.
Nàng không phải bị những người đó đuổi giết, mà vì nàng đã nhận ra ta qua lại với Mạc Thiết Y, sợ những người đó bị ta thuyết phục, cho nên mới dùng khổ nhục kế mang mình đầy thương tích về bên Bùi Nguyên Hạo. Nàng biết vì nàng Bùi Nguyên Hạo sẽ không màng tất cả, còn ta thì chẳng đáng là gì. Mà một khi Bùi Nguyên Hạo thu giữ nàng, Dược lão sẽ lập tức biết tin, chuyện hoàng tộc và người Thắng Kinh qua lại như vậy chắc chắn sẽ khiến họ lần nữa nghi ngờ Bùi Nguyên Hạo.
Mảnh sứ đã đâm sâu vào máu thịt, đau đến mức tay ta không ngừng run rẩy.
Lúc này nàng đứng dậy, cúi đầu nhìn ta, lớn tiếng: "Ngươi tưởng ta không về bên cạnh Hoàng Thượng, chuyện ngươi gạt ngài ấy không có ai biết sao? Đáng tiếc, mạng của ta chưa đến đường cùng, giấy cũng không bọc được lửa, dù âm mưu được giấu kín cỡ nào thì cũng có ngày chân tướng phơi bày ra ngoài ánh sáng."