Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 17

Sáng ngày hôm sau, Doãn Tú Dung báo cáo rằng đã điều tra xong, xung quanh thật sự rất yên bình, không thấy có người của Đoạt Mộng lâu xuất hiện. Vì thế mọi người chào tạm biệt Liễu Ý sư thái, sư thái làm việc cẩn thận, tránh xảy ra rắc rối, bà đặc biệt gọi Doãn Tú Dung và vài nữ đệ tử để đi tiễn, đợi mọi người về tới gần Đường môn rồi mới trở về. Tuy rằng Doãn Tú Dung thấy sư phụ mình cẩn thận quá mức, nhưng cũng rất vui vì được ra ngoài, thế là cùng đám người Lam Hạo Nguyệt xuống núi.

Con đường từ Nga Mi đến Đường môn, sau khi xuống núi, Trì Thanh Ngọc luôn ở cùng một chỗ với Cố Đan Nham và Hoàn Nhi, vô hình lại cách xa Lam Hạo Nguyệt. Chẳng qua chuyến đi này của bọn họ cũng chỉ cùng đường một đoạn ngắn, Lam Hạo Nguyệt nghe Cố Đan Nham nói, qua một ngày nữa thì sẽ chọn đường khác, không đi qua Thành Đô.

Chiều hôm đó Mộ Dung Cẩn phân phó để mọi người nghỉ ngơi ven đường, Lam Hạo Nguyệt tách đám, một mình qua chỗ khác. Dưới bóng cây trước mặt, Cố Đan Nham và Trì Thanh Ngọc đang thấp giọng nói chuyện với nhau, nàng nhìn từ xa, không tiện đi tới. Lúc này bỗng cảm thấy có ai vỗ vai, Lam Hạo Nguyệt vội quay đầu nhìn lại, Doãn Tú Dung cười hì hì đặt tay lên vai nàng, nói: “Cô ngồi ở đây để nhìn ai thế?”

Lam Hạo Nguyệt sợ Trì Thanh Ngọc nghe thấy, vội trả lời: “Chỉ đang ngắm cảnh vậy thôi, nào có nhìn ai.”

Doãn Tú Dung lại ra vẻ đã tỏ tường, thì thầm: “Không phải cô thấy vị Cố đạo trưởng kia trẻ tuổi hào hoa nên động tâm rồi chứ?”

“Doãn cô nương!” Mặt Lam Hạo Nguyệt đỏ bừng, kéo cô ta qua một bên, “Anh ta là người xuất gia, sao cô lại có thể đùa như vậy?”

“Gì mà sợ thế? Đẹp trai tuấn tú thì đương nhiên hút mắt người nhìn mà.” Doãn Tú Dung chẳng cố kị gì mà huých nàng một cái, chớp mắt, lại nhớ tới chuyện trước đây, “Năm ngoái tôi có gặp đệ tử Thanh Thành, tuy bọn họ cũng mặc đạo bào nhưng trông chẳng giảm phong độ tẹo nào. Tiếc là Nga Mi và Thanh Thành xưa nay bất hòa, tôi cũng không dám nhìn nhiều hơn, phải quay đầu lại ngay…”

Bấy giờ Lam Hạo Nguyệt nhớ tới những gì nghe được ở động Bạch Long, không kiềm được mà hỏi: “Đúng rồi, lần trước cô có kể về chuyện ở am Tùng Trúc, tôi hỏi mợ, nhưng mợ bảo vì nó liên quan đến mâu thuẫn giữa Nga Mi và Thanh Thành, thế nên cũng không chịu nói gì thêm.”

Doãn Tú Dung thấy xung quanh không có ai nên liền lén nói cho nàng hay: “Nghe đâu nhiều năm trước đây, am Tùng Trúc từng gặp phải cảnh tàn sát, năm nữ ni ở trong am đều bị vùi thây trong biển lửa. Lúc đó sư phụ tôi không tin nguyên nhân của sự việc bi thảm chỉ vì một đám cháy, sau khi điều tra kĩ càng, thấy hôm đó có một đệ tử Thanh Thành tên Diệp Quyết Minh có ghé đến động Bạch Long chơi, cũng từng đi qua am Tùng Trúc thưởng trà. Bà biết Diệp Quyết Minh xưa nay vốn không phải người theo khuôn phép, liền dẫn người tới Thanh Thành, định gặp mặt nói chuyện rõ ràng. Chưởng môn Thanh Thành là Quảng Huyền chân nhân cũng nghe tin đồn, thế nhưng không ngờ sau khi Diệp Quyết Minh rời khỏi Nga Mi lại không trở về, mọi người đổ đi tìm xung quanh, mới phát hiện gã đã trở về quê cũ.”

Lam Hạo Nguyệt nhíu mày nói: “Chẳng lẽ trong lòng gã có quỷ, thế nên không dám về Thanh Thành?”

Doãn Tú Dung gật đầu như mổ thóc: “Hẳn là thế! Vì không muốn mất mặt trước Nga Mi chúng tôi, thế nên Quảng Huyền chân nhân sai thủ hạ đệ tử đi tìm đưa Diệp Quyết Minh về. Ai ngờ bọn họ chưa tới nơi thì Diệp Quyết Minh lại nghe được tin mà vứt bỏ gia nghiệp chạy trốn trong đêm. Ấy nhưng lưới trời tuy thưa mà khó lọt, hai phái Thanh Thành và Nga Mi đều sai người vây bắt đuổi theo, rốt cuột gã rơi vào ngõ cùng, tự kết liễu giữa đường.”

“Thế mới nói, từ đó Nga Mi và Thanh Thành liền xa cách, bình thường không qua lại với nhau?” Lam Hạo Nguyệt trầm ngâm.

Doãn Tú Dung hừ một tiếng: “Vốn sư phụ tôi muốn đòi lại công đạo, thế nhưng Diệp Quyết Minh đã chết, không thể liên lụy kẻ vô tội, nên cũng chẳng truy cứu những kẻ còn lại, chuyện chỉ đành kết thúc như thế. Dù sao thì sau chuyện này, dù hai phái chúng tôi không cách nhau xa lắm, thế nhưng bình thường chả lui tới bao giờ.”

Trước đây Lam Hạo Nguyệt vẫn ở trong Yên Hà cốc suốt, cha nàng chỉ nghiêm khắc dạy kiếm thuật, cùng lắm là nói về chút quy củ giang hồ, không kể cho nàng nghe những chuyện ngoài lề như vậy, thế nên Lam Hạo Nguyệt hoàn toàn chẳng hay biết gì.

Doãn Tú Dung còn muốn nói tiếp, thế nhưng nghe thấy các sư muội đang gọi ở sau, liền tạm dừng, vội vàng bỏ đi.

***

Lam Hạo Nguyệt ngồi ven đường, chống cằm nghĩ miên man, thì ra Thanh Thành vẻ vang là thế mà cũng từng xảy ra chuyện tai tiếng, thảo nào mợ không muốn nàng hỏi tới.

Nàng vẫn còn mãi suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy ở bên kia, Cố Đan Nham bị Hoàn Nhi kéo ra xa hái hoa bứt cỏ gì đó, chỉ còn mỗi Trì Thanh Ngọc ngồi một mình trên tảng đá trắng.

Lam Hạo Nguyệt nghĩ tới việc ngày mai sẽ chính thức tạm biệt nhau, liền đứng dậy đi tới. Tiết xuân ấm áp, dưới bóng râm, Trì Thanh Ngọc ngồi nghiêng người so với nàng, cây gậy trúc trong tay được thu lại, trông như ống sáo đặt bên gối.

Nàng đi tới tàng cây, Trì Thanh Ngọc không quay đầu, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhìn từ trước trông như một bụi hoa.

Lam Hạo Nguyệt cố ý đi mạnh chân, đến bên người chàng, che ánh nắng mặt trời đang chiếu tới. Lúc này chàng mới nở nụ cười nhàn nhặt: “Vừa rồi cô và vị Doãn cô nương kia nói chuyện sôi nổi quá.”

“Anh nghe hết cả ư?” Lam Hạo Nguyệt giật thột.

Trì Thanh Ngọc không trả lời trực tiếp, chỉ hơi nghiêng mặt: “Hai người lấy tam sư huynh của tôi ra đùa thì cũng chẳng có gì quá quan trọng, tính tình huynh ấy vốn hào sảng như vậy, chỉ là sau này gặp những tăng đạo xuất gia khác, nhất định không được tùy tiện bình phẩm như vậy.”

Lam Hạo Nguyệt cũng tự thấy xấu hổ, liền bảo: “Nào có thể có lần sau nữa?”

Tiếng cười của Hoàn Nhi truyền tới từ sườn núi xa xa, Cố Đan Nham đang thi triển khinh công đưa cô bé đi vịn cành hái hoa, đạo bào phấp phới, trông rất phóng khoáng. Lam Hạo Nguyệt nhìn một hồi, bỗng nhớ tới thắc mắc bấy lâu trong lòng của mình, hỏi: “Vì sao tam sư huynh của anh lại làm đạo sĩ vậy?”

Hình như Trì Thanh Ngọc đang lắng nghe tiếng nói từ bên kia, thản nhiên đáp: “Vậy có gì kì lạ? Tôi còn một sư huynh nữa, tên Trình Tử Nguyên, cũng là người đắc đạo, đi theo sư phụ tu hành đã nhiều năm nay.”

Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra: “Vậy anh ta chính là sư phụ của Hoàn Nhi chăng?”

“Không. Sư phụ của Hoàn Nhi là đại sư tỷ tôi, Lâm Bích Chi. Tỷ ấy là nữ đạo.”

“Thế… Tại sao sư huynh sư tỷ của anh đều là người xuất gia hết vậy?” Lam Hạo Nguyệt ngơ ngác hỏi.

Trì Thanh Ngọc ung dung cầm cây gậy trúc trên gối, thong thả nói: “Chẳng lẽ cô không biết Thần Tiêu cung vốn là nơi Đạo gia thanh tu?”

“Gì cơ?” Nàng ngạc nhiên không nói ra lời, mãi một lúc sau mới ngập ngừng, “Vậy chắc anh là đệ tử tục gia phải không? Quần áo anh mặc đâu phải đạo bào…”

Chàng vẫn lạnh nhạt: “Hoàn Nhi lén xuống núi, tôi muốn đi cùng cô bé, đương nhiên không thể để lộ hành trang, vậy nên đổi sang quần áo bình thường.” Chàng ngừng một chút, môi mỉm cười bảo, “Nếu cô không tin, sau này có cơ hội cứ tới núi La Phù, liền có thể thấy tôi ăn mặc thế nào.”

Bỗng dưng trái tim Lam Hạo Nguyệt như chìm xuống đáy cốc, nào có tâm trạng đùa giỡn với chàng nữa, cũng không biết cảm giác chán nản mất tinh thần này từ đâu tới, lại còn tức giận vô cớ.

“Anh nói… anh cũng là đạo sĩ?” Nàng hoảng hốt hỏi.

Chàng bình tĩnh đáp: “Từ nhỏ, sau khi đến núi La Phù thì tôi đã bắt đầu thanh tu.”

“Vì sao anh không nói sớm hơn?!” Mắt nàng cay cay, lồng ngực như bị ai đánh thật đau.

Trì Thanh Ngọc hơi ngạc nhiên, nói: “Tôi vốn tưởng người trong giang hồ đều biết Thần Tiêu cung thuộc phái Toàn chân…”

“Tôi hiểu biết nông cạn!” Lam Hạo Nguyệt não nề bỏ lại câu này, quay mặt sang nơi khác.

“Nhưng cũng không phải chuyện gì quá quan trọng đâu?” Chàng nghe giọng nói của nàng không ổn, không khỏi ngẩn ra, “Tôi cũng không chế nhạo cô đâu.”

Lam Hạo Nguyệt cúi đầu, nhìn bóng mình, lại nhìn tà áo xanh thẫm của chàng, mệt mỏi nói: “Sau này tôi muốn giữ khoảng cách, tránh làm hỏng danh dự của anh.” Dứt lời, cũng không chờ chàng đáp lại, quay đầu cụt hứng mà đi.

***

Mộ Dung Cẩn ngồi trong xe ngựa thấy nàng mặt ủ mày chau trở về, rất ngạc nhiên. Sau đó hai nhóm người lại lên đường, đến khi trời sập tối thì tìm một nhà trọ ngủ lại. Vì qua tối nay thì mỗi người một ngả nên mọi người của Đường môn muốn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cho bọn Cố Đan Nham. Lam Hạo Nguyệt rầu rĩ ăn được một ít, sau đó nói người không khỏe, về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi nàng về phòng thì Mộ Dung Cẩn có tới hỏi han mấy câu, vừa đúng lúc có tiểu nhị mang trà đi tới. Cả đường đi Mộ Dung Cẩn đều dùng trâm bạc để thử độc, sau khi tiểu nhị rời đi, bà cũng kiểm tra một chút, thấy trâm bạc chẳng thay đổi gì mới yên tâm rời đi.

Lam Hạo Nguyệt nghe tiếng nói cười dưới lầu, càng thêm phiền não, chẳng hứng thú gì với bình trà nóng kia, chỉ cởi áo ngoài rồi đắp chăn ngủ. Tiếng vang bên ngoài dần lắng xuống, trong mông lung mơ màng hình như nghe thấy ai đó gọi tên nàng dưới lầu, nàng biếng nhác nên cũng chẳng đáp lời. Một hồi lâu sau, vốn đã chìm vào mộng đẹp thì lại nghe tiếng gõ cửa dồn dập, đánh thức nàng dậy.

“Ai đó?!” Nàng lấy chăn trùm lên người, nhìn trong phòng u ám, thì ra đã tối rồi.

“Là tôi.” Giọng nói của người ngoài cửa rất khẽ, Lam Hạo Nguyệt nghe xong lại ngẩn ra.

Đúng là Trì Thanh Ngọc.

Vốn nàng định ngồi dậy mở cửa cho chàng nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy mất mát, thế nên chỉ nằm trên giường rầu rĩ hỏi: “Có chuyện gì?”

“Cô có uống trà chủ quán đưa tới không?” Chàng vội hỏi một câu.

Lam Hạo Nguyệt sửng sốt, tức giận nói: “Sao anh lại tới hỏi tôi chuyện này…”

Nàng còn chưa dứt lời thì lại nghe thấy một tiếng ‘rầm’, Trì Thanh Ngọc bất ngờ tung cửa xông vào, sờ tới cạnh bàn, nhíu mày nói: “Hỏi thì cô cứ trả lời đi!”

“Trì Thanh Ngọc!” Quần áo Lam Hạo Nguyệt xốc xếch, phản ứng đầu tiên là siết chăn thật chặt, tức giận quát: “Con người anh tại sao lại như vậy chứ hả?”

Chàng cũng chẳng để ý tới nàng, nói như chém đinh chặt sắt: “Chắc chắn nước trà kia có gì không thích hợp.”

Lam Hạo Nguyệt giật mình, bật dậy nói: “Không thể nào! Mợ tôi đã dùng trâm bạc thử rồi.”

“Cô không tin cũng chẳng sao! Tại sao tôi lại lừa cô?” Chàng vung tay áo, trực tiếp hất bình trà rơi xuống bàn, vang tiếng vỡ toang, nước trà tung tóe đầy đất.

Lam Hạo Nguyệt cúi đầu nhìn nước trà trên đất kia chẳng có gì khác thường, không kiềm được mà hừ lạnh: “Anh nhìn đi, hoàn toàn chẳng có gì cả, chẳng lẽ người của Đường môn mà nhìn nhầm hay sao…”

Nàng còn chưa nói hết thì Trì Thanh Ngọc không đáp lại tiếng nào, xoay người đi thẳng xuống dưới lầu. Lam Hạo Nguyệt bị chàng dày vò một phen đến ngơ ngác chẳng hiểu gì, vội vàng mặc quần áo vào, cầm kiếm đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment