Lam Hạo Nguyệt vừa đặt chân lên cầu thang thì nghe thấy tiếng Trì Thanh Ngọc nói với Cố Đan Nham: “Sư huynh, tiểu nhị chạy đâu mất rồi?”
Cố Đan Nham đang uống trà cùng những người khác, thấy chàng hỏi như vậy thì rất ngạc nhiên: “Vừa rồi còn ở đây, đệ tìm hắn có việc gì?”
“Trước tiên mọi người đừng ăn uống gì nữa, nhà trọ này rất kì lạ.” Chàng nói xong, liền bám vào vai Cố Đan Nham, “Huynh tìm tiểu nhị đến đây đi.”
Lúc này đa số người của Đường môn vẫn chưa đi, thấy chàng nói vậy, không khỏi bất ngờ. Mộ Dung Cẩn suy nghĩ một chút, đứng dậy hỏi: “Sao Trì công tử lại nói như vậy?”
Trì Thanh Ngọc đáp: “Lúc tôi lên lầu nghe thấy hắn đang châm trà trong phòng, hỏi vài câu, ngay cả tên trà Tuyết Nha của Nga Mi mà cũng không biết. Như thế còn không đáng cảnh giác sao?”
Mộ Dung Cẩn còn chưa trả lời thì Doãn Tú Dung đã tiếp: “Nói không chừng hắn cũng là người quê xứ khác, không biết tên trà thì có gì lạ đâu?”
“Vậy sao còn giả làm người địa phương?” Trì Thanh Ngọc hỏi vặn.
Doãn Tú Dung nhất thời không trả lời được, tức tối nói: “Tôi đi tìm hắn tới trước mặt để hỏi cho rõ ràng, tránh dông dài.” Dứt lời, cô ta xoay người đi về phía cửa hông. Mộ Dung Cẩn thấy vậy, hơi bất ngờ, cũng vội vàng mang người đuổi theo.
Những người còn lại trong sảnh bàn bạc với nhau, Lam Hạo Nguyệt nhẹ nhàng xuống lầu, đứng sang một bên sau đó lại nghe tiếng bước chân dồn dập, Doãn Tú Dung đã lôi tiểu nhị và chưởng quầy vào, đẩy mạnh tới trước mặt Trì Thanh Ngọc, nói: “Chưởng quầy, ông nói cho vị công tử này đi!”
Chưởng quầy lùn tịt, cong người thở dài thưa: “Công tử, thằng tiểu nhị này là cháu của tôi, từ nhỏ đã xa nhà, gần đây mới trở về giúp tôi mở tiệm. Thế nên cậu hỏi nó danh phẩm của vùng phụ cận Nga Mi, đương nhiên nó không nhớ rõ rồi.”
Trì Thanh Ngọc còn muốn tra hỏi thì Doãn Tú Dung lại thở dài một tiếng: “Trì công tử, người ta đã nói rõ ràng thế rồi? Hỏi nhiều nữa làm gì?”
Cô vừa nói xong, mọi người trong Đường môn vốn bị Trì Thanh Ngọc đang khiến cho ngơ ngác cũng đều khuyên chàng không nên khăng khăng cố chấp nữa. Cố Đan Nham kéo tay áo chàng, thấp giọng nói: “Thanh Ngọc, đệ nghi ngờ thì thầm để ý là được, huynh thấy bọn họ cũng không tin đệ.”
“Người khác tin hay không là chuyện của họ, đệ chỉ nói những gì nên nói, hỏi những gì cần hỏi. Bằng không, nhỡ bị người đầu độc thì chẳng phải hối không kịp sao?” Có lẽ bị mọi người nói vậy nên Trì Thanh Ngọc có vẻ không vui.
Lúc này chưởng quầy lại than thở kêu oan: “Tôi làm ăn đàng hoàng ở đây, sao công tử vì chuyện nhỏ xíu này mà lại coi chúng tôi thành kẻ xấu vậy chứ?”
Nhất thời, Mộ Dung Cẩn cho thủ hạ đi tới khuyên nhủ chưởng quầy và tiểu nhị, để mặc Trì Thanh Ngọc một bên. Dù chàng không tức giận vì chuyện này, thế nhưng cũng chẳng muốn ở đây nữa, một mình chống gậy định lên lầu, Hoàn Nhi thấy thế vội tới đỡ. Doãn Tú Dung lắc đầu nói: “Trì công tử, cẩn thận là tốt, nhưng anh cũng chớ xem cỏ cây là cung kiếm như vậy, dọa mọi người quá chừng.”
Trì Thanh Ngọc vốn đã bước chân lên cầu thang, nghe thấy vậy liền hỏi lại một câu: “Chẳng lẽ tôi làm vậy là sai sao?”
Doãn Tú Dung vốn không thích kiểu người luôn tỏ vẻ cho mình là hơn người như Trì Thanh Ngọc, nay thấy chàng vừa làm một chuyện vô ích như thế, càng muốn bắt lấy cơ hội đả kích chàng, vì thế cười nói: “Trì công tử nào có sai, bình thường hành động cẩn thận, mọi người không vì thế mà trách đâu.”
Lời này người khác nghe thì thấy chả có gì đặc biệt, nhưng tay vịn vào lan can của Trì Thanh Ngọc lại khẽ run lên, chàng mấp máy môi muốn nói, nhưng cuối cùng lại giữ im lặng. Hoàn Nhi muốn cãi lại, chàng kéo tay áo cô bé, ép lên lầu.
Lam Hạo Nguyệt cứ đứng bên cạnh mãi, lúc Trì Thanh Ngọc mím môi lên lầu, nàng nghiêng người muốn nói chuyện với chàng, thế nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng kia, chỉ đành đứng lùi sang một bên.
***
Sau khi mọi người giải tán thì trở về phòng nghỉ ngơi, Lam Hạo Nguyệt muốn hỏi thăm Trì Thanh Ngọc nhưng vừa ngay lúc Mộ Dung Cẩn lên lầu, thấy nàng muốn sang bên kia, vội vàng kéo về lại phòng.
“Phòng đối diện toàn là đàn ông, một mình con, con gái con lứa qua đấy thì còn ra thể thống gì.” Bà kéo Lam Hạo Nguyệt về lại giường, nhìn nàng cởi áo ngoài rồi mới đóng cửa rời đi.
Lam Hạo Nguyệt chẳng còn cách nào, tuy nàng biết lúc đó Trì Thanh Ngọc rất không vui, nhưng có Hoàn Nhi và Cố Đan Nham bên cạnh, chắc cũng chẳng để trong lòng lâu.
Nghĩ vậy, bèn thổi nến rồi đi ngủ. Nhưng không biết tại sao, dù đã tự an ủi là thế, vẫn không thể tránh nghĩ về những chuyện trước đây. Quen biết chàng không lâu, vậy mà những lần hai người nói chuyện hòa hợp với nhau lại ít ỏi đến đáng thương. Con người Trì Thanh Ngọc, quá cao ngạo quá khó tiếp cận, đôi khi nàng cố tình cãi nhau, thế nhưng chàng vẫn khăng khăng không chịu cúi đầu. Chỉ một lần duy nhất ở thôn Giếng Ngọt, chàng mới bộc lộ tình cảm trong lòng, nhưng lại nhanh chóng lấy băng tuyết bao phủ, lạnh lẽo đến mức không thể tìm được một chút ấm áp nào. Nàng nằm trong bóng đêm, nghĩ tới cuộc hội thoại với chàng ban trưa, nghĩ tới vẻ lãnh đạm ung dung của chàng… Trước đây nàng luôn cho rằng tính tình chàng cao ngạo, chỉ lạnh nhạt với riêng nàng thôi, bây giờ mới biết thì ra chàng vốn là người tu đạo như Cố Đan Nham, thảo nào chàng luôn xa cách… Nhất thời, ngàn lời vạn chữ cũng không thể nào giải bày rõ ràng, nàng thở dài một hơi yếu ớt, bỗng cảm thấy thảng thốt, một Lam Hạo Nguyệt luôn cho rằng trời sập sẽ lấy làm mền, tại sao lại trở nên đa sầu đa cảm thế này?
Lam Hạo Nguyệt dằn lòng, dỗ mình vào giấc ngủ, lúc này chợt nghe có tiếng bước chân nho nhỏ vang lên ngoài cửa sổ. Một lúc sau, lại nghe thấy tiếng mở cửa kẽo kẹt ngoài hậu viện, như có người định ra ngoài.
***
Nàng vốn không để ý, nhưng sau đó lại có người đi theo. Lam Hạo Nguyệt nghe thấy tiếng gậy trúc quen thuộc kia, liền ngồi dậy. Cửa gỗ được khẽ khàng mở ra, có lẽ Trì Thanh Ngọc cũng ra hậu viện rồi. Nàng mặc quần áo vào, rón rén dè dặt mở cửa sổ phóng mắt về xa, nhưng trong màn đêm u ám, chỉ mơ hồ thấy được bóng chàng một mình rời đi.
Lam Hạo Nguyệt hơi do dự, không muốn kinh động tới người khác, liền thi triển khinh công nhảy qua cửa sổ, mũi chân dậm lên bàn đá trong sân, lướt người qua đầu tường. Lúc này Trì Thanh Ngọc không cách xa nàng lắm, nàng vốn định bước từ từ theo sau, không ngờ bỗng nhiên chàng bước dồn, như đang muốn đuổi theo ai đó.
Lam Hạo Nguyệt còn chưa kịp đuổi theo thì chàng đã đi vào căn rừng rậm phía trước. Nàng hoảng hốt, sợ chàng gặp phải địch thủ, vội vàng phi người phóng tới, vừa bước vào rừng thì nghe thấy gần đó có tiếng người rú gào thảm thiết. Lam Hạo Nguyệt đi về hướng phát ra âm thanh, ánh trăng lờ mờ, có người bị đá bay dưới tàng cây, Trì Thanh Ngọc đang tóm lấy hai cánh tay của người kia.
Người nọ té xuống đất, kêu gào lạc giọng, đau đến mức khuôn mặt văn vẹo. Lam Hạo Nguyệt chạy tới, từ bộ quần áo thì nhận ra đó là tiểu nhị của quán trọ, không nhịn được hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trì Thanh Ngọc vặn cổ tay, chỉ nghe một tiếng ‘rắc’, vai trái của tiểu nhị đã bị trật khớp.
Tiểu nhị kêu gào khóc lóc: “Cô nương cứu tôi với!”
Trì Thanh Ngọc đá hắn một cú, quát: “Mày còn muốn diễn trò?!”
“Trì Thanh Ngọc, rốt cuộc hắn là ai?” Lam Hạo Nguyệt đi tới một bước, nhìn tiểu nhị quằn quại trên đất, bất giác sững sờ.
Chàng lạnh lùng đáp: “Tôi không biết.”
“Vậy anh cần gì phải đối phó với hắn?!” Lam Hạo Nguyệt những tưởng chàng đã nắm được đằng chuôi, thế nhưng thái độ này của Trì Thanh Ngọc khiến nàng rất ngỡ nhàng.
Tiểu nhị vội la lên: “Tôi vừa vào bìa rừng thì đã bị anh ta bắt!”
Trì Thanh Ngọc vẫn giữ chặt cổ tay hắn, nói: “Rõ ràng mày biết võ, vừa rồi còn đánh lén mà bây giờ lại giả vờ giả vịt ư?”
Tiểu nhị giãy dụa nói: “Tôi nào biết võ? Chỉ là thấy có người đi theo, nhất thời kích động muốn ra tay trước thôi…” Còn chưa dứt lời, Trì Thanh Ngọc lại vặn một cái, hắn đau đến mức không nói nổi.
Lam Hạo Nguyệt giậm chân nói: “Trì Thanh Ngọc, nếu anh không tin hắn thì dẫn về tra hỏi, để mọi người kiểm tra nhà trọ cẩn thận đã!”
Trì Thanh Ngọc nhướng mày đáp: “Tự bản thân tôi có thể kết luận rằng hắn biết võ, cần bọn họ kiểm tra làm gì nữa?”
Dù Lam Hạo Nguyệt không thể xác định là ai đúng ai sai, nhưng cũng không muốn thấy chàng dùng biện pháp này để xử lý, bèn nói: “Vậy chẳng lẽ anh định đánh chết hắn sao?”
“Tôi nói muốn đánh chết hắn lúc nào?” Trì Thanh Ngọc nói xong, tay lại dồn thêm sức.
Tiểu nhị không chịu được lại thét lên, Lam Hạo Nguyệt thấy cảnh tra tấn này, đi tới giữ lấy cổ tay Trì Thanh Ngọc, nghiêm mặt nói: “Dù anh nghi ngờ hắn ta, nhưng cũng không thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn thế này được, như vậy mà là hành hiệp trượng nghĩa ư?”
Cổ tay Trì Thanh Ngọc hơi run, vội vàng hất tay nàng ra. Cũng không ngờ chàng vừa buông tay thì tiểu nhị liền nhân cơ hội vùng ra, lảo đảo chạy khỏi cánh rừng. Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng bước chân, rút Cổ kiếm sau lưng đâm tới, tiểu nhị ôm vai vội vàng né, hai chân chụm lại, nhảy liên tục, phóng lên cây liều mạng chạy trốn, thân pháp kia ấy vậy mà lại rất nhanh nhẹn.
Lam Hạo Nguyệt cả kinh, phóng người xuất chưởng muốn bắt, nhưng hắn bất ngờ chui vào tàng cây. Nàng dùng tay trái bám vào một chạc cây, làm điểm tựa để đá mạnh hai chân vào tàng lá dày đặc kia. Chẳng ngờ vừa chạm vào cành thì có một chiếc thoi bất ngờ bay ra từ trong tối, Lam Hạo Nguyệt quát khẽ một tiếng theo bản năng, lộn nhào bám vào cành cây phía sau.
Nàng vừa mới cố định được thân hình thì từ trong tàng cây lại có bóng ai lấp ló, một trận thoi trút xuống như mưa, cùng lúc đó, tiểu nhị đang náu mình trong tán lá xoay người nhảy lên, chạy về phía ngược lại. Lam Hạo Nguyệt chỉ bám vào cành cây bằng một tay, không thể xoay mình, Trì Thanh Ngọc vốn đã nhảy lên vung kiếm, bỗng dưng lại xoay người, đẩy nàng ra sau cây.
Nhưng ‘tiểu nhị’ lúc này đã thừa dịp chạy xa mất rồi, Trì Thanh Ngọc vung tay phải lên, lúc này Cổ kiếm bay thẳng ra. Một đường kiếm không tiếng động, xé rách màn đêm nặng trịch, đuổi theo kẻ kia như tia chớp. Lúc này hắn vừa định tung mình nhảy lên cây thì bị kiếm kia xuyên vào người, như chiếc đinh găm vào trước thân cây, tay chân quơ quào, máu chảy lênh láng, gào thét một hồi, đứt hơi mà chết.
Lam Hạo Nguyệt nghe thấy tiếng gào thảm thiết, chạy ra từ sau cây đại thụ, thấy cảnh máu me lênh láng thế này, tay chân liền run rẩy. Tuy nàng cũng là nữ nhân giang hồ đấy, nhưng cha luôn dạy rằng không được lạm sát kẻ vô tội, cùng lắm thì trước nay chỉ đánh nhau mấy trận vậy thôi, nào đã gặp cảnh này bao giờ?
Trì Thanh Ngọc lẳng lặng đứng một bên, mãi một lúc sau mới từ từ đi về phía vũng máu, định lấy Cổ kiếm về. Lam Hạo Nguyệt đuổi theo mấy bước, không nhịn được mà lớn tiếng: “Vì sao anh lại muốn giết hắn?”
Như thể chàng không đề phòng, lập tức ngưng bước, trầm giọng hỏi lại: “Vì sao lại không thể giết?”
“Tôi đã nói trước với anh rồi, có gì thì mang về nhà trọ hỏi lại! Bây giờ chết không đối chứng, thân phận hắn là gì chúng ta cũng không biết!”
Trì Thanh Ngọc lạnh lùng đốp lại: “Chuyện này còn cần nghĩ nữa sao? Hắn che giấu tung tích, nhất định là người Đoạt Mộng lâu phái tới để hại chúng ta!”
“Anh dựa vào gì mà kết luận như thế?” Lam Hạo Nguyệt chỉ vào xác chết kia, “Trì Thanh Ngọc, khi ra tay anh có thể thu liễm một chút được không? Tại sao lại tàn nhẫn không chừa đường sống như vậy?”
Trì Thanh Ngọc dằn cơn tức trong lòng, nói: “Giang hồ chém giết, nào có cái gì gọi là thu liễm? Hắn không chết thì chính là tôi chết, ai có thể bận tâm nhiều đến thế?! Nếu tôi giống như cô, chỉ sợ đã chết trăm ngàn lần rồi!”
“Miệng chỉ toàn chết chết chết, Trì Thanh Ngọc, anh có thể sửa tính tình của mình một chút được không?!” Lam Hạo Nguyệt nhìn bộ dạng tức giận ngang ngược của chàng, trong lòng rất xót, “Cha tôi từng nói, học kiếm không được ỷ mạnh tàn sát lung tung, nếu không có tấm lòng như gió thoảng mây bay thì rốt cuộc cũng chỉ thứ võ vẽ tầm thường, không thể đạt đến mức thanh nhã!”
Trì Thanh Ngọc nghe nàng giáo huấn mình ở ngay chỗ này, cười lạnh đáp: “Lam đại tiểu thư đại nhân đại đức, thực xin lỗi, tôi không học được loại kiếm thuật phóng khoáng đẹp mắt của các người, chỉ biết chiêu thức võ công tàn nhẫn tầm thường này thôi! Nếu cô thấy con người tôi tâm thuật bất chính, vậy thì có thể đừng quấn lấy tôi nữa, coi như hai bên không hề quen biết!”
Cơn lửa giận trong lòng Lam Hạo Nguyệt bùng phát, thở gấp nói: “Tôi quấn lấy anh khi nào?! Khi nói chuyện, anh có thể nghĩ tới cảm nhận của người khác một chút được không?!”
Khuôn mặt Trì Thanh Ngọc đầy vẻ tức giận, bất ngờ lại cao giọng: “Tôi chính là kẻ ích kỉ chỉ biết tới mình, vừa ra tay thì nhất định sẽ lấy mạng người khác đấy?! Cô vừa lòng chưa?! Còn nữa, nói với cô lần cuối! Tôi không nhìn thấy người khác, chỉ có để ý đến mình thôi! Vậy nên cô không cần bảo tôi sửa, tôi không sửa được, cũng hoàn toàn không muốn sửa! Tôi cảm thấy vậy như thế này rất tốt, cực kì tốt!”
“Anh!” Lam Hạo Nguyệt vừa thất vọng vừa đau lòng, tức giận đến run người, không suy nghĩ mà lớn tiếng nói, “Trì Thanh Ngọc, anh tưởng rằng mình không nhìn thấy thì muốn làm gì thì làm sao?! Tôi thấy con người anh, không chỉ mắt hỏng, mà trái tim cũng hỏng mất rồi!”
Sắc mặt Trì Thanh Ngọc tái nhợt. Lam Hạo Nguyệt đứng ngay trước mặt chàng, có thể nhìn thấy rất rõ rằng môi chàng khẽ run lên, lúc nàng nhận ra, nhưng lời đã nói, ban nãy chàng còn tàn nhẫn như thế, nhất thời cũng không muốn cúi đầu nhận sai.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở gấp của Trì Thanh Ngọc. Nàng mím chặt môi, không chịu nói xin lỗi. Hồi lâu sau, bỗng dưng chàng run rẩy vươn tay sờ tới Cổ kiếm dính máu, hung hăng rút ra, chống gậy thật mạnh, không nói lời nào mà bước nhanh về trước.
***
Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng dần biến mất trong màn đêm, trong lòng vừa chua xót vừa cay đắng, hốc mắt nóng lên, nước mắt tuôn trào. Từ khi mẹ qua đời, hầu như nàng chưa bao giờ khóc trước mặt ai bao giờ. Thế nhưng hôm nay lại vì một chàng trai mới quen mà tức giận đến mức choáng váng. Mà đáng sợ nhất là, dẫu cực kì tức giận là thế, nhưng lại cảm thấy đau xót khôn kể, trong trái tim như có thắt trăm ngàn nút buộc, không thể tháo gỡ.
Mùi máu tanh tưởi ngập khắp cánh rừng, nàng lẻ loi cô đơn đứng ngây ngốc ở nơi u ám này một hồi lâu mới mệt mỏi lê mình về lại nhà trọ. Lúc lên lầu, nàng cứ cúi gằm xuống, không dám nhìn xung quanh, lặng lẽ mở cửa phòng, như con búp bê vải rách nát, ngã vật xuống giường, mãi lâu sau vẫn không động đậy.
[Tác giả]: Mọi người mắng Tiểu Lam hả? Vì nàng mắng Tiểu Trì sao…