Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 49

Vì sợ bị Đường Vận Tô đuổi theo, Lam Hạo Nguyệt cố tình không đi thẳng về Hành Sơn mà vòng qua thành, xuất phát từ hướng tây. Vết thương của nàng vừa mới hơi tốt lên thì chỉ được mấy dặm đường đã cảm thấy đau âm ỉ. Trì Thanh Ngọc ngồi sau lưng, tựa như cảm nhận được sự khác thường của nàng, đỡ lấy thắt lưng Lam Hạo Nguyệt, hỏi: “Có phải cơn đau nổi lên không?”

“Không phải.” Nàng nhịn đau, tiếp tục vung roi.

“Dừng lại.” Trì Thanh Ngọc giữ tay nàng, Lam Hạo Nguyệt không chịu siết dây, chàng phải dùng sức một chút để bắt được cương.

“Chàng còn kéo dài nữa thì dì sẽ tìm tới đây đó!” Nàng không phục, muốn giằng lấy nhưng Trì Thanh Ngọc lại nhất định không chịu buông tay.

“Lên đường quan trọng hơn!” Lam Hạo Nguyệt cuống lên mà nói.

Trì Thanh Ngọc siết chặt cương, cảm thấy ngựa đã đứng lại ven đường rồi mới bảo: “Vết thương của em vẫn chưa khỏi hẳn, chớ để xóc nảy quá mức. Nếu bị đuổi theo, tôi sẽ nghĩ cách khác.”

Lam Hạo Nguyệt biết Trì Thanh Ngọc không đành lòng thấy mình phải chịu dằn vặt đau đớn, thế nên đành đồng ý với chàng.

Không lâu sau, con đường trước mặt chia làm hai nhánh. Nàng cực kì lạ lẫm với nơi này, nhìn hai con đường phía trước đều mơ hồ không rõ. Đang do dự thì cơn mưa đã ngơi bớt bỗng đổ ào, khiến cho nàng gần như không thể mở mắt. Lam Hạo Nguyệt chẳng có thời gian do dự nữa, chọn bừa một ngã rồi thúc roi lao đi.

Ban đầu thì coi như con đường này cũng khá bằng phẳng, nào ngờ càng về sâu càng hẹp. Vó ngựa rơi vào vũng bùn, thi thoảng lại bị trượt chân. Lam Hạo Nguyệt thấy mưa đang lớn, lòng rất sốt ruột, bỗng thấy trên đầu có gì chắn mưa, quay đầu nhìn lại, thì ra Trì Thanh Ngọc đã cởi áo ngoài, che phía trên cho nàng.

“Chàng cẩn thận, đừng ngã nhé.” Nàng vội vàng kéo tay Trì Thanh Ngọc.

Cây cối hai bên đường rậm rạp, cành lá mọc tràn lan, Lam Hạo Nguyệt thấy vậy bèn quyết định chạy vọt vào rừng, muốn tám lạnh ở đây, thế nhưng không ngờ sau khi vào rừng thì càng chẳng tìm được phương hướng, chỉ thấy cỏ dại lá rụng đầy trên mặt đất, không biết nơi đâu mới là chốn tận cùng.

Trong lòng Lam Hạo Nguyệt rất hối hận, ngồi trên ngựa, bị mưa xối vào người nên càng nôn nóng, sau khi đi một vòng thì dừng lại không đi tiếp nữa. Nàng vừa nghĩ đến việc tìm một nơi nào đó để xuống ngựa nghỉ ngơi thì bỗng nhiên ở xa xa đằng trước, hình như có một căn nhà tranh được giấu trong rừng.

“Phía trước có nhà, chúng ta có thể tới trú tạm một chút.” Lam Hạo Nguyệt vui vẻ đưa Trì Thanh Ngọc chạy về hướng đó.

***

Lúc này đã khuya lắm rồi. Lam Hạo Nguyệt đến gần rồi tung người nhảy xuống ngựa, thấy xung quanh toàn cổ thụ um tùm, chẳng hề có nhà nào khác, chỉ duy nhất mỗi căn nhà nhỏ lặng lẽ này, trong nhà chẳng có chút đèn.

Lam Hạo Nguyệt không biết nơi này có người ở hay không, khe khẽ đi tới gõ cửa, mãi hồi lâu mà chẳng thấy ai đáp. Nàng không biết nên thử đẩy cửa gỗ một chút, ai ngờ cửa không khóa, chỉ hơi dùng lực là từ từ mở ra. Lam Hạo Nguyệt ngẩn người, đang muốn đi vào trong thì lại bị Trì Tu Chi kéo tay áo.

“Cửa không khóa.” Nàng quay đầu giải thích với Trì Thanh Ngọc.

“Tôi nghe thấy.” Trì Thanh Ngọc đi tới một bước, “Em đừng tự tiện đi vào.”

“Em chỉ muốn nhìn xem trong này có người ở hay không thôi. Nếu là nhà trống thì chúng ta vào tránh mưa chút.” Lam Hạo Nguyệt nói xong, lấy vỏ kiếm đẩy cửa rộng hơn một chút. Tiếc là trời đổ mưa liên tục, chẳng có ánh trăng, chỉ mơ hồ thấy có một cái bàn, ngoài ra có mành che căn phòng bên trong, không giống như nơi bỏ hoang lâu năm.

Nàng thấy Trì Thanh Ngọc ướt nhẹp cả người nhưng vẫn không chịu tùy tiện đi vào nhà người khác tránh mưa, đánh kéo tay chàng nói: “Bên trong trống không, là nhà hoang không người ở, chúng ta vào nghỉ một lát hẵng đi tiếp.”

Lúc này Trì Thanh Ngọc mới đồng ý, theo nàng vào trong nhà. Đi vào nhà, Lam Hạo Nguyệt mới phát hiện tuy ở đây có bàn nhưng lại đặt nghiêng, bên góc tường chất bảy tám đống nia, giỏ trúc, thế nên càng không biết rốt cuộc có người ở đây hay không. Nàng ngờ vực hoang mang, cẩn thận dắt Trì Tu Chi né cái bàn, sau đó làm bộ tìm kiếm trong phòng rồi lấy một băng ghế cho chàng ngồi xuống.

Chàng đưa tay sờ, nghi ngờ hỏi: “Sao lại không có bụi?”

“Em vừa lau giúp chàng đó!” Nàng vội vàng đè chàng ngồi xuống.

Trì Thanh Ngọc không nói, ngồi sóng vai cùng nàng trên băng ghế. Dưới hiên, mưa rơi từng giọt, từng giọt không dứt, xem ra cơn mưa này sẽ kéo dài cả đêm.

Lam Hạo Nguyệt cứ sợ chủ nhân thật sự của căn nhà này sẽ trở về từ bên ngoài, thế nên chỉ khép hờ cửa, lộ ra một khe hở. Gió thổi mưa bụi tạt vào trong, nàng khoanh muốn chống đỡ cơn lạnh thì không đề phòng đụng vào tay Trì Thanh Ngọc. Chàng đưa tay đỡ vai nàng, nói: “Đã để em bị lạnh rồi.”

“Vâng?” Nàng ngẩng đầu, nghiêng người nhìn chàng, “Cũng còn may là không lạnh lắm.”

Chàng lại trầm mặt, Lam Hạo Nguyệt nắm bàn tay lạnh lẽo của chàng, hỏi: “Trì Thanh Ngọc, sao chàng lại nặng nề tâm sự vậy?”

“Chỉ là đang nghĩ,” Chàng dừng lại một chút rồi nói, “Nếu là trước đây, bây giờ em đang ngủ ngon lành trong nhà trọ.”

Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng đang bị bóng đêm bao vây, “Nhưng, em muốn được ngồi bên chàng cơ!”

Chàng hơi ngẩn ra một chốc, sau đó đưa tay chạm vào mái tóc dài ướt đẫm của Lam Hạo Nguyệt. “Em muốn nghỉ chưa?” Chàng thấp giọng hỏi.

Quả thật Lam Hạo Nguyệt đã mệt đến không chịu nổi nữa rồi. Nàng xoay người nhìn mảnh rèm đằng sau, chắc chắn bên trong là phòng ngủ. Nhưng tự tiện vào nhà người ta đã là không nên, không thể nào lại xông vào phòng ngủ của nhà người ta được. Thế nên nàng lắc đầu, nói: “Ở đây không có giường, em ngồi một là khỏe thôi.”

Trì Thanh Ngọc đứng dậy, lấy gậy trúc từ sau lưng ra, Lam Hạo Nguyệt nhìn anh có vẻ muốn đi, không kiềm được hỏi: “Sao vậy?”

“Tìm chỗ nghỉ cho em.” Chàng vừa nói vừa hướng ra xung quanh tìm kiếm. Lam Hạo Nguyệt vội vàng kéo chàng lại, bảo: “Đừng tìm nữa, ở đây không có chỗ nào ngủ được cả…”

Nhưng vừa nói thì cây gây trúc của chàng đã quét tới chân bàn, Trì Thanh Ngọc lập tức đưa tay sờ lên mặt bàn, chàng nhíu mày thở dài nói: “Bàn này em cũng đã lau sao?”

Lam Hạo Nguyệt chạy tới cạnh chàng, nói vội: “Em chỉ muốn chàng vào nhà thôi. Chàng đừng giận mà.”

Chàng đưa lưng về phía Lam Hạo Nguyệt, nói: “Tại sao em luôn sợ tôi sẽ giận?”

“Vì lúc chàng nổi giận đáng ghét lắm!” Nàng cười khanh khách.

Trì Thanh Ngọc quay người lại, nắm lấy ống tay áo nàng, nói: “Đi.”

“Còn muốn đi ra ngoài sao?” Lam Hạo Nguyệt hoảng lên.

“Không phải.” Chàng dò xét phía trước, cảm giác hình như đã tới được góc tường, liền dùng gậy để quét trên mặt đất. Sau khi biết chắc là đất bằng, chàng ngồi xổm xuống, đưa tay tỉ mỉ sờ: “Hình như không bẩn, em tới đây nằm một chút.”

Lam Hạo Nguyệt nhìn từng hành động của chàng, rõ ràng rất vui, nhưng trong lòng cũng cảm thấy phần nào chua xót. Nàng cúi người kéo chàng, nói: “Ngủ trên đất sẽ cảm lạnh, em và chàng ngồi thôi.”

Nói xong, nàng kéo băng ghế tới, để cạnh tường rồi đỡ chàng cùng ngồi xuống. Tinh thần của Trì Thanh Ngọc có vẻ hơi sa sút, mãi lúc sau mới nói: “Nếu quần áo không ẩm thì tôi có thể trải trên đất cho em…”

Trì Thanh Ngọc còn chưa nói hết thì cảm thấy vai trước mềm mại, Lam Hạo Nguyệt đã ôm lấy chàng. Tóc nàng hơi ướt, phất qua khóe môi chàng, mang theo chút cảm giác lành lạnh mát rượi.

Hô hấp chàng bất giác nhanh hơn mấy phần, muốn khống chế tình cảm bản thân, nhưng lại như bất lực không có sức.

“Hạo Nguyệt…”

Trì Thanh Ngọc khe khẽ gọi tên nàng, tựa như muốn hỏi nàng gì đó. Lam Hạo Nguyệt không trả lời, vẫn một mực nằm gọn trong ngực chàng không nhúc nhích. Lòng Trì Thanh Ngọc hơi hoảng loạn, chẳng biết để tay vào đâu, trong lúc bối rối lại đụng đến bờ vai Lam Hạo Nguyệt. Bỗng nàng nắm chặt tay chàng, đặt nó lên mặt mình.

Trong nháy mắt, khi đầu ngón tay chạm đến khuôn mặt, hai người đều thoáng run.

Trì Thanh Ngọc cảm thấy như đang có một pháp thuật kì dị nào đó, dẫn dắt ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da mềm mại kia. Trước đây cũng có lần vô ý đụng vào nàng, cũng từng nắm tay nàng, thế nhưng tất cả đều không giống lúc này, khiến hô hấp trở nên ngưng trệ.

Nàng nắm tay chàng, kéo dọc từ trên trán tới giữa hai đầu mày, rồi đi thẳng xuống dưới, mãi đến bờ môi.

Ngón tay của Trì Thanh Ngọc cứng ngắc, Lam Hạo Nguyệt hôn khẽ lên đầu ngón tay kia. Cuối cùng chàng không thể kìm lòng nữa, vươn tay còn lại, vuốt ve gò má nàng.

“Thì ra em là thế này…” Chàng như bừng tỉnh, giọng nói có phần phiền muộn, sau đó tiếp tục dè dặt xoa lên khuôn mặt nàng.

“Không giống như chàng đã nghĩ trước đây à?” Lam Hạo Nguyệt ngẩng mặt lên, mắt ươn ướt.

Ngón tay Trì Thanh Ngọc đang dừng lại ở đuôi lông mày, “Tôi không nghĩ.” Chàng dừng một chút, thấp giọng nói, “Vì không nghĩ ra được.”

“Chàng chưa từng sờ mặt người khác sao?”

“Lúc nhỏ có sờ mặt ông.” Trì Thanh Ngọc khẽ mỉm cười, “Sau này thì có sư phụ, sư huynh. Nhưng đều đã là chuyện rất lâu, rất lâu rồi…”

Lam Hạo Nguyệt xót xa ôm chầm Trì Thanh Ngọc. Chàng sẽ không bao giờ biết được người khác, thậm chí là bản thân mình rốt cuộc trông như thế nào. Cho dù có đưa tay chạm vào, nhưng chỉ là chút kí ức về đường nét mà thôi.

Quen chàng lâu như vậy, thế nhưng Lam Hạo Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới rằng, bản thân nàng, trong thế giới của chàng, chỉ là một mảnh hư vô, đen kịt, thậm chí còn chẳng phải là một màn sương.

Nàng sợ run, đặt tay lên tay chàng, khe khẽ gọi: “Thanh Ngọc.”

Đây là lần đầu tiên nàng gọi chàng như vậy, Trì Thanh Ngọc hơi sững sờ, ngơ ngẩn. Nàng nắm tay chàng, nhẹ nhàng kéo đến gò má mình, nghiêm túc nói: “Chàng phải nhớ kĩ dáng vẻ của em.”

Chàng từ từ nở nụ cười, lòng bàn tay áp sát mặt nàng, “Tôi sẽ không quên.”

Mưa tạt qua cửa sổ, bóng cây ngoài kia đong đưa, một màn tối mịt đến thê lương. Thế nhưng, Lam Hạo Nguyệt lại cảm thấy giờ phút này, nàng đã có được lời hứa hẹn mà mình khát cầu nhất, chẳng còn chút cảm giác cô đơn lạnh lẽo nào nữa.

Nàng mím môi cười, Trì Thanh Ngọc đang đặt tay trên má nàng, không kìm được tò mò sờ chỗ hõm nho nhỏ kia.

“Đây là lúm đồng tiền.” Nàng nhận ra được động tác của chàng, càng cố cười tươi hơn, cầm ngón tay chàng chỉ vào má lúm.

“Là lúm đồng tiền đó sao?” Lòng chàng đang dâng trào một niềm phấn khởi, “Tôi từng đọc thấy từ này trong một câu thơ, sư phụ có giải thích qua, thế nhưng luôn không nghĩ nổi rốt cuộc đó là gì.”

Lam Hạo Nguyệt nghe thế, nhất thời không biết nói gì cho phải. Chàng lại đang rất vui vẻ, nâng mặt nàng, nói: “Hạo Nguyệt, cám ơn em.”

“Vì sao chàng nói vậy…” Giọng của nàng hơi khản đặc.

“Em không vui à?” Tay chàng hơi rời đi, hơi ngập ngừng, “Tôi chỉ muốn nói cho em, những chuyện trước đây vốn không rõ ràng, cuối cùng bây giờ cũng đã hiểu.”

Trì Thanh Ngọc nói tới đây, lại nhấn mạnh hơn một chút, nói: “Tôi rất vui.”

Lam Hạo Nguyệt cố gắng nén nước mắt, kề sát vào mặt chàng, “Em cũng rất vui.”

Trì Thanh Ngọc nở nụ cười.

Trong bóng đêm, Lam Hạo Nguyệt cũng đưa tay sờ lên mặt chàng như vậy, từng phân từng tấc, như thể muốn giống chàng, dùng cách thức vừa vụng về nhưng cũng vừa dịu dàng nhất, khắc sâu đối phương vào lòng.

***

Tiếng mưa rơi tí tách, đầu ngón tay nàng lướt qua bờ môi Trì Thanh Ngọc, cảm nhận được hô hấp của chàng. Ôm một nỗi tâm tình thấp thỏm, Lam Hạo Nguyệt lấy hết can đảm, khẽ khàng hôn lên môi chàng.

Cứ như chuồn chuồn lướt nước, chỉ hơi chạm nhẹ mà thôi, sau đó vì hồi hộp mà nàng lại nhanh chóng lùi về.

Hình như trong nhất thời, Trì Thanh Ngọc chưa hiểu nàng vừa làm gì, cuối cùng ngẩn ra không nhúc nhích. Lam Hạo Nguyệt thấy chàng không kháng cự, thế là lại mím môi, ôm chàng lần nữa.

Nhưng thật ra nàng cũng không biết thế nào mới là hôn, chỉ dựa vào tiềm thức của bản thân, phủ lên môi chàng. Đột nhiên hô hấp của Trì Thanh Ngọc dồn dập, đến khi nàng dùng bờ môi mềm mại kia hôn lên một lần, một lần nữa thì chàng mới nhận cảm giác nóng ấm dịu dàng này đến từ nơi nào.

“Hạo Nguyệt, đừng vậy….” Trong lúc hỗn loạn, chàng vẫn không quên phải nhắc nàng.

“Em thích chàng.” Lam Hạo Nguyệt tranh thủ thở gấp qua khe hở giữa hai người, trán chạm trán chàng, dùng giọng rất thấp mà hỏi, “Thanh Ngọc, chàng có thích em không?”

Trái tim của Trì Thanh Ngọc suýt nhảy ra ngoài, chàng muốn cự tuyệt cảm giác thân thiết quá giới hạn này, thế nhưng cũng đồng thời có một cảm giác âm ỉ khiến chàng không thể đẩy người trước được.

Lam Hạo Nguyệt thấy chàng không trả lời, khẽ hé môi hồng, khẽ cắn chàng một cái.

Một đợt run rẩy dâng lên, Trì Thanh Ngọc không kìm lòng được mà nâng mặt nàng, lẩm bẩm nói: “Thích.”

Cảm giác âm ỉ kia lại kéo tới lần nữa, lần này lại cuộn trào sóng, mãnh liệt như nước thủy triều. Chàng hít một hơi thật sâu, đưa tay đến môi nàng, học theo động tác vừa rồi của Lam Hạo Nguyệt, dè dặt ghé tới gần, sau đó, hôn.

Hơi thở của hai người hòa vào nhau, mười ngón tay đan lại, sự ấm áp trong lòng bàn tay từ từ truyền đến đối phương.

Bình Luận (0)
Comment