Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 50

Mưa gió dần tạnh, ngoài cửa sổ dế gáy rung rúc, lại thêm tiếng mưa tí tách rơi trên ngói, nghe như một khúc đàn.

Sự dây dưa đầu đời này đã lấy hết nồng nhiệt của cả hai. Dù trong mắt người khác chỉ là hôn môi thế thôi, vậy mà hai người đều run rẩy, bằng cách trang trọng nhất trái tim, hít hết hơi thở của nhau, cho đến tận cùng.

“Thanh Ngọc…” Trong bóng đêm, đôi mắt tròn xoe của Lam Hạo Nguyệt khẽ chớp, lông mi dài phất qua mặt, khiến chàng không tự chủ mà giật lùi ra sau.

Nàng không nhịn được cười khúc khích, xoa lên khuôn mặt chàng, như đang thưởng thức bảo bối quý giá nhất trên đời.

“Em thích chàng.”

“Ừ. em nói rồi.”

“Em thích chàng. Em thích chàng.”

“… Tôi biết.”

“Trì Thanh Ngọc, em thích chàng!” Lam Hạo Nguyệt chau mày, khẽ giật vạt áo chàng.

Trì Thanh Ngọc đưa tay mơn trớn Lam Hạo Nguyệt, rất khẽ, rất dịu dàng, như muốn khắc từng phần khuôn mặt của nàng vào đầu ngón tay.

“Hạo Nguyệt, em ở trong lòng tôi.” Chàng dùng giọng rất thấp, tựa như đang tự nhủ với mình.

Lam Hạo Nguyệt thỏa mãn nghiêng mặt, áp vào lòng bàn tay chàng, “Vậy chàng có về Thần Tiêu cung để thanh tu nữa không?” Nàng nắm ngón tay Trì Thanh Ngọc, lòng vẫn còn thấp thoáng âu lo.

Trì Thanh Ngọc im lặng một lát, thì thầm: “Thanh tu? Hình như tôi đã vi phạm giới luật rồi.”

“Sao cơ?” Nàng vốn đang nằm trong lòng chàng, bỗng nhiên dùng đỉnh trán đẩy cằm dưới của chàng, “Đúng, chàng đã gần nữ sắc, không thể thủ thân như ngọc nữa.”

“Đừng nói vậy.” Lúc đụng tới đề tài này, tuy chàng không trịnh trọng như xưa, thế nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc, “Trước khi xuống núi, tôi đã đồng ý với sư phụ rằng sau khi trở về, sẽ lập tức tiến hành lễ nhận bùa.”

“Bùa là gì?”

Chàng ngẫm nghĩ, đáp: “Là thứ dùng để cho thấy đã chính thức nhập đạo.”

“Cái gì?” Lam Hạo Nguyệt bật dậy, kinh ngạc nói, “Trì Thanh Ngọc, thì ra chàng vẫn chưa chính thức nhập đạo! Chàng là kẻ lừa đảo!”

“Tôi nào gạt ai? Từ nhỏ đã lớn lên ở đạo quan, lời ăn tiếng nói việc làm đều tuân thủ giới luật cẩn thận, nhận bùa hay không chỉ là hình thức mà thôi…”

Lam Hạo Nguyệt vội che miệng chàng lại, la lên: “Dù sao thì bây giờ em cũng biết rồi, những thanh quy giới luật kia là tự chàng thêm vào mình, chàng cũng không được lừa em nữa! Không cho chàng trở về nhận bùa gì đó đâu, không, không đúng, không cho chàng về Thần Tiêu cung!”

Trì Tu Chi cũng quýnh lên, “Ơn sư phụ đối đãi nặng như núi, sao lại có thể không về?”

“Chàng!” Lam Hạo Nguyệt vừa muốn nổi giận thì chàng lại nói, “Sau khi đưa em về nhà, tôi sẽ quay lại Thần Tiêu cung, thỉnh tội với sư phụ… Tôi cũng có thể không nhận bùa mà…”

Lúc này tâm trạng rối loạn quýnh quáng của Lam Hạo Nguyệt mới bình tĩnh hơn, cố tình xoa chàng, hỏi: “Vì sao Trì đạo trưởng kiên trì như bàn thạch lại không muốn nhập đạo thế?”

Chàng hơi xấu hổ, lấy tay đỡ vai nàng, để nàng ngồi ổn định. “Hạo Nguyệt, nam nữ gần gũi da thịt, không thể chỉ biết ham muốn thỏa mãn niềm vui mà không cố kị chuyện về sau.”

“Em đâu có chỉ biết ham muốn thỏa mãn niềm vui?” Lam Hạo Nguyệt làu bàu, mặt nóng bừng.

“Tôi không nói em.” Chàng cố gắng giữ bình tĩnh, thế nhưng đầu ngón tay vẫn run lên, “Là do tôi thiếu định lực, không kiềm được mà muốn gần gũi em.”

“Thanh Ngọc…” Thấy thái độ của chàng nghiêm túc như vậy, Lam Hạo Nguyệt cũng suy ngẫm cẩn thận, suy nghĩ, bỗng nhiên ghé vào vai chàng, sợ hãi nói: “Chàng nói xem, sau khi em được chàng hôn, có mang thai hay không?”

Hình như Trì Thanh Ngọc có hơi giật mình, sau đó cũng suy nghĩ một lát, thấp thỏm nói: “Chắc là… không nhanh vậy đâu…”

“Chàng chắc không? Sao trước đây em xem hát, đều nói sau khi tiểu thư và thư sinh gần gũi da thịt sẽ sinh em bé vậy… Chỉ là cha em không cho xem, em chỉ xem lén thôi, thế nên không rõ lắm…”

Chàng hơi do dự, một lát sau, ôm nàng nói: “Em yên tâm, chuyện tôi làm, tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không bỏ mặt em.”

Lam Hạo Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, gối đầu lên vai chàng, bắt đầu huyên thuyên, “Chàng biết không? Nghe nói sinh con đau lắm … Thanh Ngọc, em hơi sợ, có điều nếu chúng ta có con, chắc chắn nó sẽ giống chàng, sẽ rất xinh đẹp…”

Lòng chàng dâng lên một nỗi phiền muộn, thế nhưng không nỡ cắt ngang sự tưởng tượng của Lam Hạo Nguyệt, chỉ một mực ôm chặt, để nàng nói thật dài, thật lâu…

***

Đêm đã về khuya, Lam Hạo Nguyệt vừa đau vừa mệt, nằm trong lòng Trì Thanh Ngọc rồi thiếp đi. Chàng dựa vào vách tường, cố gắng để nàng được nằm thoải mái hơn, còn cố ép mình không được ngủ.

Phá tan cuộc sống thanh tu mười mấy năm chỉ trong một buổi tối, trong lòng Trì Thanh Ngọc vẫn còn rung động lẫn ngại ngùng lo sợ. Chàng muốn suy nghĩ lý trí, thế nhưng lại một âm thanh kì quái nào đó cứ quấy nhiễu tâm tình.

Có tiếng động từ xa dần tiến gần về nơi này, giống như có ai đang dẫm lên bùn, tiếng bước chân nghe hơi nặng nề. Nhưng tiếp theo, như là âm thanh giãy dụa của ai đó bị kẻ khác bóp chặt cổ họng.

Ngay lập tức Trì Thanh Ngọc ngồi thẳng người, lấy Cổ kiếm sau lưng xuống, đồng thời nhẹ nhàng đánh thức Lam Hạo Nguyệt. Lam Hạo Nguyệt vẫn còn đang mơ màng, vừa định hỏi thì chàng đã đè mu bàn tay nàng xuống.

Lúc này, tiếng bước chân đã tới gần, ban đầu Lam Hạo Nguyệt cứ tưởng là chủ nhân căn nhà này trở về, thế nhưng sau đó, nhanh chóng nghe thấy tiếng động kỳ lạ thi thoảng phát ra. Nàng cũng không kiềm được mà nắm chặt Trường kiếm, nhìn chằm chằm về phía cửa.

Qua khe cửa khép hờ, có thể thấy bóng trắng nhàn nhạt nào đó đang lắc lư ở ngoài, sau đó là một tiếng vang nặng nề, giống như có cái gì bị ném qua cửa. Lam Hạo Nguyệt sợ người bên ngoài vào nhà, muốn đứng dậy thì Trì Thanh Ngọc lại kéo nàng lại.

Cửa bị mở tung, một vầng sáng trắng mờ chiếu vào trong căn nhà nhỏ. Có một người cầm đèn lồng trắng cũ nát trong tay, lướt vào như bóng ma. Lam Hạo Nguyệt núp trong bóng tối, chỉ thấy búi tóc người này rối tung, cái áo dài bên ngoài dơ dáy khó tả, hầu như chẳng còn nhìn ra màu sắc ban đầu. Lão vốn muốn đi tới cạnh bàn, thế nhưng vừa mới nhấc bước thì đã nhận ra sự khác thường bên trong, lập tức đứng sững ngay giữa nhà.

Lam Hạo Nguyệt thấy vậy, vội vàng đứng dậy nói: “Xin lỗi, chúng tôi là người qua đường, vừa rồi vào đây để trốn mưa…”

Nàng còn chưa nói xong thì bỗng nhiên người nọ quay đầu lại, lúc này, Lam Hạo Nguyệt mới nhìn rõ bộ dạng của lão. Người này đã ngoài năm mươi, sắc mặt vàng vọt, hàm râu rối rung dài đến ngực, đôi mắt như chim ưng u ám, ánh nhìn ngoan độc, như thể muốn xông tới khoét tim nàng.

Lam Hạo Nguyệt càng hoảng, Trì Thanh Ngọc không rõ chuyện gì, đỡ tay nàng, đi lên trước nói: “Các hạ là chủ của căn nhà này? Chúng tôi chưa được phép đã tự tiện xông vào, đã mạo phạm, xin được thứ lỗi.”

Khuôn mặt gầy đét của lão già kia nổi nụ cười lạnh, khàn giọng nói: “Bớt nói lời nho nhã rỗng tuếch ấy đi! Nói thật ngay, có phải tụi mày có mưu đồ nên mới tìm đến đây không?”

Lam Hạo Nguyệt sửng sốt: “Mưu đồ? Chúng tôi chỉ tình cờ qua đây thôi…”

Lão giận dữ, trừng mắt nhìn nàng, bỗng nhiên xoay người đi tới trước căn phòng che rèm kia, thì thào: “Đồ nhi, đồ nhi, con xem có phải bọn chúng đang nói dối hay không?”

Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc đều cả kinh. Ban nãy hai người thân thiết với nhau trong căn nhà nhỏ này một hồi, thế nhưng lại hoàn toàn không biết trong phòng kia còn có người khác. Lúc này, đèn lồng trong tay lão già kia sắp tắt, bóng lão chập chờn trên tường không ngừng, lại thêm cơn gió lạnh thổi từ ngoài vào khiến căn phòng càng tăng thêm mấy phần quỷ dị.

Càng kì quái hơn cả chính là, căn phòng kia vẫn rất yên tĩnh. Lão nhẹ nhàng vén rèm lên, như đang nhìn vào trong, sau đó gật đầu nói: “Được, ta biết rồi, con nghỉ ngơi trước đi!”

Dứt lời, bỗng nhiên lão xoay người, nhìn chằm chằm vào hai người không nói, mắt lóe sáng, như ánh ma trơi. Trong bầu không khí cổ quái này, Lam Hạo Nguyệt cảm thấy ớn lạnh, kéo tay Trì Thanh Ngọc, vừa đi về phía cửa, vừa quay sang nói với lão già kia: “Đã làm phiền đến thầy trò hai người, chúng tôi đi ngay, không quay lại nữa.”

“Buồn cười, còn muốn chạy à?!” Bỗng nhiên lão nổi giận quát lớn, hai tay áo quét mạnh lên bàn gỗ bên cạnh, chén và đèn trên bàn lập tức rung lên, bay vòng rồi đánh thẳng vào mặt Lam Hạo Nguyệt.

Trì Thanh Ngọc đang cầm Cổ kiếm trong tay, nghe thấy âm thanh liền xuất kiếm. Một tiếng vang lanh lảnh, chén sứ đã bị chém thành hai đoạn, bay ngược về phía lão già. Lão cũng không tránh, hai tay trần bắt lấy mảnh sứ, vang tiếng lách cách. Lam Hạo Nguyệt thừa dịp kéo Trì Thanh Ngọc lao ra khỏi cửa, không ngờ vừa bước ra khỏi bậc cửa thì bị vấp chân, suýt nữa là té ngã.

Nàng cúi đầu nhìn lại, thì ra ngay ngoài cửa, có một người mặc đồ đen đang nằm sõng soài trên mặt đất, chắc là ban nãy bị lão ném ở đây. Nàng còn chưa kịp nhìn rõ người này còn sống hay chết thì có tiếng gió sắt nhọn ập tới. Lam Hạo Nguyệt thầm nghĩ không hay, định nghiêng người né thì bất ngờ, vô số mảnh sứ vỡ bay tới như mưa châm.

Lam Hạo Nguyệt hối hả kéo Trì Thanh Ngọc né đi, bỗng thấy bên hông bị siết lại, thì ra Trì Thanh Ngọc vươn tay đẩy nàng ra sau người, lập tức giương kiếm xuất chiêu. Bầu trời đêm bất ngờ lóe ánh chớp, vạch nên những tia sáng rời rạc. Các mảnh sứ vỡ đang bay tới trước mặt đều đã bị đánh nát.

Trong lúc mảnh vụn đang bay về phía này thì lão đang phóng người, chớp mắt áp sát ngay trước mặt Trì Thanh Ngọc. Tuy rằng trong tay lão không có binh khí gì, thế nhưng chưởng pháp quỷ dị đa dạng, theo gió rít gào, đánh thẳng vào yếu huyệt của Trì Thanh Ngọc. Trước đây, chàng chưa bao giờ gặp phải chưởng pháp kì dị thế này, ngay lập tức không dám sơ suất, Cổ kiếm trong tay vung lên, chặn đòn tấn công từ mọi phía của lão. Mũi kiếm bỗng chuyển thế, thăm dó đánh về huyệt Kiên Tỉnh của đối phương, thế nhưng lão bất ngờ vọt tới, ngón tay khô gầy chỉ lên mũi kiếm, mượn thế hòng muốn khoét mắt Trì Thanh Ngọc.

Lam Hạo Nguyệt ở bên vốn không định tham gia, sợ mình vào cuộc sẽ quấy nhiễu Trì Thanh Ngọc, thế nhưng thấy cảnh này, không khỏi rùng mình sởn gai ốc, mặc kệ thương thế chưa lành, vội vàng xuất kiếm, đâm thẳng vào cổ tay lão.

Lão thét lớn một tiếng, tà áo trái phất lên, cuốn về phía mũi kiếm của Lam Hạo Nguyệt. Lúc này, mũi kiếm của Trì Thanh Ngọc cũng đã tới gần hai chân mày của lão. Lão khẽ ngửa thân trên, tránh được chiêu này, ngay sau đó, giương mười ngón tay như móng vuốt, giữ chắc hai cây kiếm của Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc trong tay.

Bảo kiếm của hai người đều là hàng thượng thừa, thế nhưng lão lại chẳng hề cảm thấy đau, những nét hằn sâu trên mặt tỏ ra cực kì tức giận, hét lớn: “Thứ không biết sống chết, dám động thủ với lão phu! Coi như hôm nay lão phá lệ, cho lũ quỷ xui xẻo tụi mày cùng lên đường!”

Bình Luận (0)
Comment