Cậu trai nằm dưới tấm chăn mỏng ngủ rất ngoan, nhìn thế nào cũng thấy ngoan — kiểu ngoan khiến người ta nhìn mãi không chán.
Tang Hoài Ngọc ngồi đó lặng lẽ quan sát. Hắn nhìn như vậy... hai tiếng.
Thời gian của loài người trôi vùn vụt, còn với thần minh, tựa như chỉ một cái chớp mắt.
Thời Ngu tỉnh dậy vẫn còn đần ngầu, giọng ngái ngủ mơ hồ:
"Tôi ngủ quên hả? Xin lỗi... thí nghiệm xong chưa?"
"Ừ." Hắn đáp khẽ. "Đừng lo. Em có thể ngủ thêm một lát."
Thời Ngu hơi ngượng — đang lúc thử nghiệm mà cậu lại ngủ gật. Dạo này càng vào giữa và cuối thai kỳ, cơ thể càng phản ứng rõ. Tối qua ngủ đâu tệ, vậy mà sáng nay vẫn uể oải. Cậu định ngồi dậy uống nước, tiện xem kết quả "thí nghiệm tiểu quái vật". Nhưng vừa nhổm lên đã tê rần cả chân.
Cậu khẽ nhăn mày. Tang Hoài Ngọc lập tức đưa tay:
"Để tôi."
"Có lẽ dạo này em hấp thu dinh dưỡng vẫn chưa tốt."
Vừa nghe nhắc, Thời Ngu liền nhớ mấy ngày nay chạy qua Hiệp hội Dị năng suốt, ăn uống qua loa, bèn chột dạ. May là hắn không nói thêm, đỡ cậu ngồi vững rồi đứng lên:
"Nước ấm hay ấm hơn?"
"Nước ấm ạ."
Vừa nói xong, một ly nước ấm đã đặt vào tay. Uống hết, đầu óc cậu mới sáng sủa hơn. Cậu nhận tập kết quả thí nghiệm, lật ào ào xem, rồi ngẩng đầu ngơ ngác:
"Vậy... rốt cuộc tính cách của tiểu quái vật là gì?"
Tang Hoài Ngọc nhìn xuống bụng cậu:
"Nó không thuộc bất kỳ mục 'tính cách chuẩn' nào của con người. Nếu buộc phải dùng cách gọi của loài người thì — 'mẹ bảo'." ( : ))) khúc này mình cũng không biết diễn tả sao, chắc có thể hiểu như dạng mama's boy ở bên mình hay khịa mấy ông bám mẹ, cái gì cũng nghe mẹ ấy )
Thời Ngu nghẹn họng, mặt biểu cảm trở nên kỳ cục.
Tang Hoài Ngọc nhướn mày:
"Về sau, với những câu hỏi nó không hiểu, lựa chọn đều là: 'Mẹ chọn gì, con chọn nấy'."
Thời Ngu: "..."
Chết rồi. Biết là đứa nhỏ mẹ bảo, nhưng đến mức này thì... xấu hổ quá.
Thấy đỉnh đầu cậu như muốn bốc khói, hắn bật cười:
"Tôi hỏi cấp dưới của loài người. Họ bảo con nít đều vậy. Lớn rồi sẽ ổn."
Cậu thở phào, nhưng vẫn ngạc nhiên: Tà Thần cũng đi trao đổi kinh nghiệm nuôi dạy với nhân loại ư?
Như hiểu suy nghĩ ấy, hắn bình thản:
"Có kinh nghiệm của con người cũng đáng tham khảo.
Ví dụ chuyện hộ khẩu cho trẻ, chọn nhà trẻ, nhà trong khu trường học, rồi điểm mạnh yếu của tiểu học... Từng bước, đều là học vấn."
Trước đó cậu chưa hề nghĩ tới. Mới chỉ mong sinh con bình an; ai ngờ việc sau đó nhiều như núi. Nuôi một đứa nhỏ hóa ra lại gian nan đến vậy?
Thấy cậu choáng váng, hắn mỉm cười:
"Đừng lo. Tôi sẽ chuẩn bị."
"Vâng... cảm ơn anh."
Lần đầu trong đời, Thời Ngu cảm thấy có một ông bố phi nhân loại cũng có cái lợi; chứ một mình cậu thì thật khó cáng đáng.
Hắn lắc đầu:
"Đó là điều nên làm. Chỉ là... còn một chuyện em cần cân nhắc."
"Tiểu quái vật sinh ở thế giới loài người. Nếu muốn làm hộ khẩu, có lẽ chúng ta cần một cuộc hôn nhân."
Không kết hôn, làm hộ khẩu... rất khó. Phản ứng đầu tiên của cậu là vậy. Nghĩ Tà Thần chắc không có hứng thú với nhân loại, nên cậu cũng không quá cảnh giác; chỉ coi đó là thủ tục để lo cho con.
Cậu hơi sững, nhìn gương mặt nhã nhặn của hắn, rồi ấp úng:
"Chuyện này... tôi sẽ suy nghĩ."
Hắn nhìn cậu, khẽ cười:
"Được."
Vì đã xác định lại tính cách của tiểu quái vật, phương án giáo dục mới được xây dựng ngay hôm sau.
Thời Ngu ban đầu khá yên tâm. Cho đến khi phương án ra lò, cậu đờ đẫn:
"Ơ... sao tôi cũng phải học?"
Khoan, đây không phải chương trình xóa mù cho tiểu quái vật sao? Liên quan gì đến cậu — cậu đâu có thất học!
Hắn nhìn cậu, khóe mắt như cười:
"Tuy hơi vô lý, nhưng không có mẹ kèm, e rằng nó 'nghe không hiểu' nhiều hơn."
Lời vừa dứt, cậu nhớ ngay kết quả hôm qua: 'mẹ bảo'.
...Thôi vậy.
Cùng lắm hy sinh một tiếng chơi game mỗi ngày. Xem như đầu tư giáo dục sớm.
Mong con chào đời thông minh giùm nhé!
Sáng hôm sau, cậu bị "bắt" theo hắn đến công ty. Giáo trình ghi rõ: đừng suốt ngày ăn ngủ — người mang thai cũng nên vận động. Ra ngoài cùng nhau là một kiểu "vận động" nhẹ.
Cậu vốn sợ Tà Thần, nhưng giờ đã hỏi xong thân phận của mình, lại quan sát lâu ngày — hắn thực sự rất để tâm tới tiểu quái vật. An toàn tạm ổn. Dù sao tối về còn phải đọc tài liệu, chi bằng đi cùng.
Trong ý thức của cậu, tối ở chung một nhà luôn... ngại. Ở môi trường làm việc, công tư phân minh, có khi lại dễ thở hơn.
Lên thang máy, cậu ngáp khẽ.
Hắn nghiêng mắt:
"Xin lỗi, có hơi sớm quá à?"
Thực ra không sớm. Bình thường hắn ra cửa lúc 8 giờ, hôm nay còn lùi đến 9 giờ. Giờ này thường ngày cậu cũng đã dậy. Nhưng... mang thai là thế — uể oải.
Cậu lắc đầu:
"Phơi nắng chút chắc sẽ ổn."
Đầu ngón tay hắn khẽ nâng, chạm nhẹ vào thái dương cậu. Một luồng ấm áp mỏng lan từ điểm chạm, cậu lập tức thoải mái, mí mắt cụp xuống khoan khoái, cơn buồn ngủ tan biến, rồi sực tỉnh:
"Cái gì vậy? Dễ chịu quá..."
Hắn thấy cậu không gạt tay mình ra, khóe môi cong nhẹ:
"Quyền năng Thái Dương."
Quyền năng cũng dùng kiểu này được à? Cậu đờ ra.
Hắn gật đầu:
"Vì sao không? Chỉ là... thể chất em đặc biệt, ngay cả quyền năng của tôi cũng khó lưu dấu. Tối đa duy trì nửa giờ."
Thì ra đó là năng lực độc đáo của chính cậu: quy tắc khó bám lên người.
Thang máy "ting". Hắn đưa tay ra hiệu:
"Không có người."
"Tôi sợ đụng phải phòng họp đang mở." Cậu thì thào.
"Yên tâm. Không có tôi gọi, không ai được lên."
Cậu mới yên lòng bước ra. Lần này cậu bình tĩnh quan sát kỹ nơi làm việc của hắn: văn phòng phong cách tối giản thanh nhã, khá có gu. Vừa định thu ánh mắt, cậu chợt thấy trước cửa sổ bày thêm một dãy cây xanh — lần trước đâu có?
Tà Thần từ khi nào thích trồng cây? Cậu ngạc nhiên.
Hắn vừa mở máy, bắt gặp ánh nhìn của cậu liền bình thản:
"Thấy người ta trên diễn đàn nói, nhiều cây sẽ lọc không khí, tốt cho người mang thai. Nên tôi cho chuyển thêm."
"..."
Hóa ra vì... con trong bụng của mình.
Hai mắt chạm nhau. Cậu khẽ vuốt bụng, nghĩ thầm: hắn bỏ công sức thế này để bồi dưỡng, lỡ mai mốt con ra đời mà đầu óc... ngang thì có khi nào hắn tức bệnh không?
Hắn chẳng hay cậu đang chạy kịch bản trong đầu. Sắp xếp xong, bảo cậu nghỉ trên sofa, gọi người đặt điểm tâm để ở cửa sau, rồi đứng lên:
"Tôi đi họp một lát, rồi về. Em cứ chơi game trước."
Cậu gật đầu, lúc ấy mới thấy khu nghỉ cũng được cải tạo: sofa mềm hơn, đối diện còn đặt hẳn máy chơi game. Cậu sờ thử — phiên bản mới hơn cả máy ở tiệm net xa hoa cậu từng đến.
Hào phóng ghê.
Ờm... được "bồi đọc" kiểu này cũng không khó chịu lắm.
Vài phút sau, thư ký gõ khẽ, để trà sữa và bánh kem trên tủ rồi đi. Cậu thò đầu lấy về, lại đội tai nghe, chơi nghiêm túc.
Ở các tầng dưới, nhân viên đang bùng nổ:
"Á á á, lần thứ hai rồi!"
"Lần thứ hai Tang tổng đưa người yêu đến làm việc!"
"Muốn biết ai trói được Tang tổng quá!"
"Không chỉ trói, còn kéo được Tang tổng... hạ phàm!"
Từ "hạ phàm" nghe... hợp với hắn kỳ lạ. Trước kia hắn đúng kiểu "tổng tài nguy hiểm". Dạo này nhìn "người tính" hơn.
Phó tổng Trương lau mồ hôi, cũng thấy buồn cười, nhưng không nói trong group. Hắn nhớ câu hỏi hôm qua Tang Hoài Ngọc nhắn riêng, muốn nói lại thôi. Hạ phàm thì thôi đi, e là còn có con rồi ấy chứ...
Cũng hơi nhanh?
Trong khi group chat vẫn bùng cháy, Thời Ngu không hay biết gì. Cậu tiện tay bốc miếng bánh kem, nhét miệng, bật nhạc trong tai nghe, mắt dán màn hình.
Ừm, còn đúng một con cuối...
Tiểu quái vật cũng nhịn thở. Nó đã tỉnh từ lúc mẹ bật game. Hôm nay hết lượt nói, nhưng nó nhìn được. Nghe tiếng nhạc, nó rướn xúc tu, đồng bộ nhịp tay cầm với mẹ.
Nửa giờ trôi. Một người một quỷ dồn toàn lực, tập trung đến quên trời đất, chẳng ai nhận ra điều gì khác thường.
Họp xong, Tang Hoài Ngọc trở về. Vừa mở cửa, đập vào mắt hắn là hình ảnh Thời Ngu và tiểu quái vật chăm chú tuyệt đối.
Hắn khựng bước, đứng nơi cửa, hứng thú nhìn — không nỡ phá vỡ nửa giờ ấm áp ấy.