Để chứng minh vừa rồi mình không hề lén nhìn, Thời Ngu còn bồi thêm một câu:
"Chỉ là tôi vừa vặn đi uống xong một ly trà sữa thôi."
Tang Hoài Ngọc gật đầu. Thấy Tiểu Ngư giấu đầu lòi đuôi, hắn lại hơi "ngứa tay". Nhưng vừa rồi đã lướt qua mái tóc mềm của cậu, thần có chút tiếc nuối, đành cố kiềm chế.
...
Bên kia.
Đúng lúc hai người đang dạo anh ấu thương siêu, thì ở Hiệp Hội Dị Năng Giả , Vương Sơn tranh thủ giờ trưa đi lấy đồ về, vừa vào đã không nhịn được báo tin:
"Chấn kinh quá mọi người ơi! Đoán xem tôi vừa gặp ai?"
"Gặp ai?" — Văn Tĩnh Tĩnh ngẩng lên khỏi bát mì ăn liền, khó hiểu. Chỉ ra ngoài lấy chút đồ, cần gì giật mình quá vậy?
Vương Sơn ho khẽ, dù cố giấu vẫn phấn khích: "Tang tiên sinh chứ ai!"
"Ơ... thế có gì lạ?"
Tang tiên sinh đâu phải chưa từng đến hiệp hội. Dù mấy tháng này hiếm thấy, cũng không đáng để kích động thế.
Vương Sơn lắc đầu: "Bình thường gặp thì không sao. Nhưng tôi gặp ở anh siêu thị đồ trẻ em!"
Hóa ra vợ anh đặt mấy lon sữa bột ở siêu thị này, bảo trưa tiện đường ghé lấy. Không ngờ vừa khéo lại thấy Tang tiên sinh ở đó.
"Lúc đầu tôi còn tưởng nhìn nhầm, nhìn kỹ lại—đúng là Tang tiên sinh, không thể sai."
"Hơn nữa... hắn đi cùng bạn trai."
Đại sảnh vốn yên tĩnh, câu đó vang lên nghe càng rõ.
Văn Tĩnh Tĩnh ho sặc khi nghe "Tang tiên sinh" ở anh ấu thương siêu. Đến lúc Vương Sơn nói "đi cùng bạn trai", cô trợn tròn mắt, hạ giọng:
"Cậu nói là vị Thời tiên sinh kia?"
Vương Sơn gật đầu: "Tôi không thấy chính diện, nhưng nhìn bóng lưng thì chắc là vậy."
"Không lẽ... bọn họ đi anh siêu thị đồ trẻ em để... nhận nuôi?"
Hai người liếc nhau, bát quái nổi lên. Họ không để ý ở văn phòng gần đó, Thẩm Ngôn đang sắp xếp hồ sơ bỗng dừng tay.
Siêu thị đồ trẻ em... Thời Ngu?
Thẩm Ngôn thoáng sững, siết nhẹ xấp giấy. Dù những lời ấy chẳng liên quan đến anh, nhưng không hiểu sao vẫn bản năng nghiêng đầu lắng nghe, gương mặt văn nhã chợt đăm chiêu.
Đáng tiếc, Vương Sơn chỉ thấy được từ phía sau, chẳng kể thêm được gì.
Thẩm Ngôn day ấn đường, cúi xem lại văn kiện. Có lẽ vì chuỗi biến cố trong thành phố B dạo này khiến thần kinh ai cũng căng. Vừa nghe đến Thời Ngu, anh lại khó bình tâm, đôi khi lơ đãng thất thần.
Một lúc sau, Thẩm Ngôn nhìn về điện thoại.
Có nên... nhắn tin hỏi thăm không?
Do dự một chớp mắt, anh vẫn cầm máy.
...
Thời Ngu vừa ngồi lên xe, cài dây an toàn xong, thì điện thoại rung. Ai nhắn giờ này? Cậu mở ra — một cái tên ngoài dự liệu: Thẩm Ngôn, bác sĩ Thẩm?
Anh nhắn gì vậy?
Cậu bấm mở: Thẩm bác sĩ chỉ hỏi thăm sức khỏe gần đây của cậu — giống lệ thường hiệp hội hỏi thăm người từng va chạm quỷ dị.
Tuy hơi lạ sao bác sĩ Thẩm nhắn chứ không phải Vương Sơn, Thời Ngu vẫn lịch sự trả lời:
"Tôi không sao, bác sĩ Thẩm."
Cảnh cậu nghiêm túc gõ chữ khiến Tang Hoài Ngọc liếc qua, đuôi mắt chùng xuống:
"Là Thẩm Ngôn sao?"
"Ơ?" Tang tiên sinh sao biết?
Thời Ngu quay đầu. Tang Hoài Ngọc bình thản:
"Vừa rồi trong siêu thị hình như thấy Vương Sơn. Có lẽ cậu ta nhìn thấy chúng ta, về báo với hiệp hội."
Một câu khiến Thời Ngu muốn ném luôn điện thoại.
Nghĩa là... bác sĩ Thẩm đang dò hỏi mình?
Mà người bình thường thấy cậu mặc đồ rộng, phản xạ đầu tiên chắc nghĩ mập lên, đâu nghĩ... mang thai. Thời Ngu thở ra, không đoán nổi vì sao Thẩm Ngôn nhắn lúc này.
Tang Hoài Ngọc cong khóe môi. Thấy Thời Ngu không mặn mà tán gẫu với nhân loại kia, tâm trạng hắn tốt hơn hẳn. Gương mặt mang thần tính lại càng điệt lệ.
Thời Ngu ngẩn ra. Đang định nói gì, cậu lại trợn mắt: gò má hắn hồng lên.
Tang Hoài Ngọc nuốt khẽ, giọng mỉm cười:
"Tiểu Ngư, muốn... thân không?"
...Hả? Thần vừa nói gì?
Thời Ngu sững sờ, không ngờ Tang Hoài Ngọc lại buông một câu như vậy. "Thân" cái gì? Thần... sao cơ? Cậu nuốt nước bọt, cố giả vờ bình tĩnh. Nắm điện thoại, tim "bùm bùm" muốn văng ra ngoài.
"Ha ha, Tang tiên sinh đừng nói đùa."
Chuyện kiểu này sao nói tùy tiện được?
Tang Hoài Ngọc nhìn ra cậu né, chỉ khẽ nhướng mày, không bức ép: nóng quá lại hỏng việc. Đại mỹ nhân thánh khiết cười nhẹ, chớp mắt:
"Ừ. Không đùa Tiểu Ngư."
Giọng hắn ấm đến khi quay đi, Thời Ngu mới thở phào. Cậu kéo dây an toàn, nhưng chẳng còn tâm trạng trả lời bác sĩ Thẩm.
Về đến biệt thự, cậu như con mèo bị hoảng, mới từ từ hoàn hồn.
"Em không xuống xe à?" — Tang Hoài Ngọc bỗng nhắc.
"...Đến rồi ạ?"
Ngẩng lên — đúng là về nhà.
"Có lẽ do đi dạo hơi mệt, nên tôi không để ý."
Cậu bật dây an toàn định xuống, Tang Hoài Ngọc bỗng nghiêng người, trong ánh mắt cậu cứng lại, ngón tay hắn khóa thêm một chốt:
"Còn một cái nút thắt."
Thời Ngu: "..."
A a a. Vậy là nãy giờ mình giả trấn định mà tay chân luống cuống không xong.
Chắc Tà Thần đang cười thầm cậu. Thời Ngu thấy mình mất hết mặt, vội xuống xe. Quay đầu, làm như chẳng có gì:
"Vậy... Tang tiên sinh lên trước, tôi lên lầu đây."
Nửa giờ sau, cậu nằm vật trên giường, ước mình có thể nhảy thời gian về tát tỉnh bản thân lúc nãy. Chỉ là đùa thôi mà, phản ứng chi cho to như thật có ý!
Đúng là Tà Thần đẹp đến mức khiến người xao động, nhưng... người ta đùa thôi mà.
Thời Ngu bực bội nện nắm tay xuống giường, lăn qua lăn lại.
Tiếng gõ cửa vang lên, cậu lập tức ngồi nghiêm. Soi gương chỉnh lại áo quần, rồi mới mở cửa:
"Có chuyện gì vậy, Tang tiên sinh?"
Tang Hoài Ngọc nhìn lướt qua cậu, thấy đáy mắt xanh mờ là biết cậu chưa ngủ. Hắn dừng một nhịp, giơ túi trong tay:
"Vừa nãy trên xe còn quên đưa em cái này."
"Em mở xem đi."
Hả? Đưa gì cho cậu? Túi mua hàng rõ ràng là của anh ấu thương siêu hôm nay.
Thời Ngu chớp mắt mở túi, sững lại: một chiếc gối ôm gấu bắc cực.
"Thấy em lúc dạo siêu thị nhìn nó khá lâu, nên lúc về tôi tiện mua."
Giọng hắn tự nhiên.
Quả thực ban ngày cậu có liếc thêm mấy lần cái gối ấy — mềm, đáng yêu. Nhưng vì quá "ngây thơ", hợp cho trẻ con, cậu không mua. Không ngờ Tang Hoài Ngọc để ý.
"Cảm ơn Tang tiên sinh." — Thời Ngu khẽ mím môi.
"Không cần khách sáo."
Tang Hoài Ngọc mỉm cười, bất ngờ nói:
"Tiểu Ngư chỉ cần đừng sợ tôi là được."
"..."
Theo bản năng, Thời Ngu ngẩng lên bắt gặp ánh mắt nửa thật nửa đùa kia. Trong phút chốc, cậu không biết hắn nói thật hay đùa.
"Tang tiên sinh nói đùa."
Đóng cửa lại, Thời Ngu cúi nhìn túi đồ, lôi gối gấu trắng xù ra. Cảm giác mềm mịn tràn vào lòng bàn tay — đúng là êm hơn tưởng tượng.
Cậu và gối gấu "mắt to trừng mắt nhỏ", thoáng bối rối. Nằm đè lên gối, cậu không nhịn được với tay lấy điện thoại, lướt danh bạ rồi dừng ở "đại lão bản."
Vừa ngồi xuống phòng khách, Tang Hoài Ngọc đã thấy tin nhắn bật lên:
"Lão bản.
Một người nếu vừa đùa kiểu 'muốn thân', lại còn tặng tôi bông mà tôi thích...
Cái đó... có ý nghĩa gì không?
Hay... không có ý nghĩa gì?"
Nhiều hành vi đặt trên con người thì dễ phân tích, đặt lên Tà Thần lại khó đo. Điều nguy hiểm hơn cả là—Thời Ngu không muốn thừa nhận, nhưng lúc ở trên xe, khi Tang Hoài Ngọc bất chợt áp sát hỏi "muốn thân không", cậu thật sự động tâm!
Lọn tóc bạch kim lướt qua cổ để lại làn lạnh mỏng, sống mũi và gò má ửng đỏ của Tang Hoài Ngọc thoáng chớp đến rồi tan—
Tai cậu nóng bừng.
Cậu ôm gối đấm một cú. Xong đời.
Rõ là trước đây còn cứng miệng nói vai chính đoàn bị Tà Thần mê hoặc, giờ thì hình như... cậu cũng có dấu hiệu bị mê.
Trong đầu, lý trí "thẳng nam" và gương mặt Tang Hoài Ngọc đánh nhau chí chóe. Thời Ngu cần người để tâm sự — dẫu không có lời khuyên "trúng tim", chỉ cần phân tán tư duy cũng tốt.
May là đại lão bản đang online.
Tang Hoài Ngọc không trả lời thẳng, mà dừng một chút:
"Vì sao còn hỏi 'có ý nghĩa không'?"
Bởi vì...
Nếu không có gì đặc biệt, chỉ là Thần nổi hứng đùa, cậu sẽ khỏi rối.
Nhưng nếu có...
Thời Ngu nghiến răng: "Bởi vì tôi tò mò."
Không thể nói là cậu sợ mình hiểu sai, tự mình đa tình.
Tang Hoài Ngọc nhìn hai chữ "tò mò", khóe môi cong nhẹ:
"Vì sao không hỏi thẳng hắn?
Có lẽ em hỏi trực tiếp, hắn sẽ nói với em."
Đúng là tư duy của đại lão — thẳng như ruột ngựa. Nhưng Thời Ngu thấy mình không mở miệng nổi.
Cậu ngập ngừng: "Đại lão bản không có lúc do dự sao?"
Chẳng lẽ đại lão trên thương trường lúc nào cũng sát phạt quyết đoán?
Đối diện im lặng vài giây, Tang Hoài Ngọc nhìn màn hình:
"Dĩ nhiên là có.
Hơn nữa, còn do dự lặp lại, nhẫn nại đến bỏng."
Vừa sợ dọa em chạy, lại vừa lo em không hề hay biết.
Thứ cảm xúc kỳ lạ ấy—suốt chiều dài sinh mệnh của thần chưa từng có, vậy mà bây giờ lại khống chế lấy hắn.