Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 136

"Xuy, phiền thật."

Vài phút sau, Thẩm Ngôn — người đang bị "Minh Nguyệt" chiếm hữu — lại cầm điện thoại, định gửi tin nhắn hẹn gặp Thời Ngu.

Chỉ là vừa mới thả lỏng lông mày, tay còn chưa gõ xong chữ, hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Ý thức của chính mình bị kẻ kia chiếm lấy một lần nữa.

Thẩm Ngôn luôn cảm thấy hôm nay cơ thể mình có gì đó không ổn. Dù các thiết bị kiểm tra của hiệp hội không phát hiện ra điều gì bất thường, hắn vẫn âm thầm cảnh giác. Đến khi cảm giác choáng váng tái xuất hiện, Thẩm Ngôn lập tức nhận ra — không ổn rồi.

Quả thật có thứ gì đó trong đầu hắn, chỉ là thiết bị đo không thể nhận diện chính xác.

Không do dự, hắn lập tức phản ứng, mặc kệ thứ đang chiếm giữ đầu óc kia muốn làm gì, hắn phải xem rốt cuộc nó định giở trò gì.

Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn thấy đối phương đang tìm tên Thời Ngu trong danh bạ.

Nó định xuống tay với Thời Ngu?

Vừa nhận ra mục tiêu của đối phương, Thẩm Ngôn liền dốc toàn lực phản kháng. Dị năng của hắn lập tức bùng nổ, cùng ý thức kia giằng co dữ dội.

Trong khoảnh khắc Minh Nguyệt gửi tin nhắn đi, nội dung bỗng bị bóp méo:

"—— Đừng đến tìm tôi nữa."
"Nói với hiệp hội, tôi có vấn đề."

Thời Ngu vừa rời khỏi khu biệt thự, điện thoại liền rung lên. Cậu cúi đầu nhìn, thấy tin nhắn từ bác sĩ Thẩm, còn tưởng lại là trò đùa như hôm qua.

Nhưng khi mở ra, cậu ngây người.

"Đừng đến tìm tôi nữa"?
"Nói với hiệp hội, tôi có vấn đề"?

Thời Ngu sững lại. Bác sĩ Thẩm sao đột nhiên lại gửi tin như thế?

Mày cậu nhíu chặt — "Dị năng giả hiệp hội xảy ra chuyện à?"

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi nhanh chóng nhắn cho Vương Sơn:

"Vương tiên sinh, bác sĩ Thẩm đang ở hiệp hội sao?"

Bên kia, Vương Sơn đang nghịch điện thoại, thấy tin nhắn liền ngẩng đầu nhìn quanh:

"Ở đằng kia. Bác sĩ Thẩm đang xem thư."
"Cần tôi qua hỏi giúp cậu không?"

"À, không cần. Tôi tự liên hệ với bác sĩ Thẩm."

Thời Ngu nhíu mày suy nghĩ: Xem thư?
Nghe chẳng có gì bất thường cả.

Ban đầu cậu định chuyển tin nhắn kia cho Vương Sơn để hiệp hội xử lý, nhưng nếu chính nội bộ hiệp hội đã bị xâm nhập mà chưa ai nhận ra...

Cậu lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng.

Chẳng lẽ lại là Cổ Thần gây chuyện?

Lần trước Cổ Thần từng tấn công cậu, nay tấn công hiệp hội cũng không lạ.

Thời Ngu nheo mắt, cậu cầm điện thoại, định dùng cách như lần trước — rửa sạch tàn dư năng lượng tà ác qua màn hình — xem có thể cứu "Thẩm Ngôn" hay không.

Trong khi đó, "Minh Nguyệt" đang chiếm giữ thân thể Thẩm Ngôn, bực bội vì tin nhắn bị sai. Hắn đang suy tính cách dụ Thời Ngu ra thì bỗng cảm nhận không gian xung quanh bị phong tỏa.

Không chỉ cửa sổ — toàn bộ không gian đều bị khóa.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì sương đen tràn ngập căn phòng.

"Là ai!?" Minh Nguyệt gầm lên, đứng bật dậy.

Thạch Thần đã chết, kẻ này không thể là Thạch Thần.

Ngay khi nhận ra điều bất thường, tiếng còi báo động vang rền khắp tòa nhà.

Âm thanh "ô ô ô" chấn động cả khu. Người của hiệp hội đều nghe thấy.

Vương Sơn vội lao vào, hoảng hốt khi thấy trong văn phòng của bác sĩ Thẩm tràn ngập quỷ khí, giữa phòng còn có một sinh vật hình lang quái dị.

"Lấy rương giam giữ mau lên!"

Cảnh tượng hỗn loạn khiến ai nấy sững sờ.

Còn Thời Ngu, vừa xong trận "đánh từ xa", thấy Cổ Thần kia bị đánh rớt xuống cấp SSS — hiệp hội hoàn toàn có thể xử lý nốt — cậu mới thả lỏng.

Dù sao cậu cũng không thấy rõ ai ra tay.

Cất điện thoại, duỗi người, Thời Ngu liếc đồng hồ — trời đã xế chiều.

Khoan, cái gì? Mới đó mà đã hết một ngày sao!?

Cậu khẽ giật khóe môi. Thôi, hôm nay chắc khỏi ra ngoài với "tiểu quái vật" rồi, loanh quanh gần nhà thôi cũng được.

Nhưng... chắc Tang tiên sinh chưa phát hiện đâu nhỉ?

Cậu nhìn về phía biệt thự, có chút chột dạ. Cảm giác mình nói dối "đi chơi với bạn" thật xấu hổ.

Dĩ nhiên Tang Hoài Ngọc phát hiện.

Hắn ở nhà, thần thức luôn để ý đến cậu.

Thấy Thời Ngu ra khỏi khu rồi lại ngồi yên ở hành lang suốt buổi trưa, hắn hơi nhướng mày.

Biết mà, cậu ấy trốn mình.

Nên làm bộ như không biết... hay nên hỏi thẳng đây?

Tang Hoài Ngọc khẽ mỉm cười, suy nghĩ.

Nửa giờ sau, Thời Ngu về tới biệt thự. Vừa đặt tay mở cửa, liền nghe giọng trầm thấp phía đối diện:

"Em đã về rồi à."

Cậu gật đầu, định đi thẳng lên lầu.

Nhưng Tang Hoài Ngọc nhẹ giọng nói tiếp:

"Em  đang trốn tôi sao?"

"A?"

Không kịp chuẩn bị, Thời Ngu sững lại.

Tang Hoài Ngọc hơi mất mát: "Tôi gần đây làm gì khiến em chán à?"

"Không có đâu."

Dù biết rõ tà thần này chỉ đang diễn, nhưng giọng nói ấy vừa vang lên, cậu lại thấy ngượng ngập.

"Tôi chỉ hơi mệt, muốn lên nghỉ một chút."

Tang Hoài Ngọc nhìn cậu, ánh mắt sâu khó lường, rồi khẽ cười:
"Vậy thì tốt rồi."

Thời Ngu: "..."

Hú hồn. Tưởng bị vạch trần thật.

Nhưng sao Tang tiên sinh lại chú ý mình kỹ thế chứ?

Cậu chạy vội về phòng, tim vẫn đập loạn. Nghĩ lại, thấy mình thật vô lý — hai người đâu có gì, chỉ là... đêm qua nằm mơ thấy hắn, nên hôm nay mới lúng túng thế thôi.

Hít sâu vài hơi, Thời Ngu tự trấn an, rồi quyết định xuống lầu.

Vừa đi được vài bước, cậu liền chết lặng — Tang Hoài Ngọc đang cầm chiếc ly mà cậu vừa uống nước.

"Khoan, đó là ly của tôi!"

Trái tim Thời Ngu như nhảy ra khỏi lồng ngực, còn căng thẳng hơn cả khi đánh nhau với cổ thần.

Nhưng hắn lại ung dung nhấp một ngụm, như thể chẳng nhận ra gì.

Thời Ngu đứng hình.

Tang Hoài Ngọc lúc này mới dừng lại, thoáng ngạc nhiên: "Đây là của Tiểu Ngư à? Xin lỗi, tôi uống mất rồi."

"...Không sao." Cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng tai đã đỏ bừng.

Trời ạ, hắn vừa uống đúng chỗ mình uống.

Ly đó có hoa văn gợn sóng, chỗ cậu thường đặt môi vẫn còn vệt nước. Giờ hắn uống tiếp ngay chỗ đó.

Chẳng khác nào... hôn gián tiếp!

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, cả người Thời Ngu nóng ran, tim đập loạn.

Chưa kịp hoàn hồn, Tang Hoài Ngọc lại hỏi:
"Tiểu Ngư, ly này có thể tặng tôi được không?"

"Cái này... chỉ là ly thường thôi mà." Giọng Thời Ngu khô khốc.

Tang Hoài Ngọc liếc ly, ánh mắt lấp lánh:
"Chỉ là cảm thấy... ly em  dùng qua, thơm hơn thôi."

"Ầm!"

Mặt Thời Ngu bốc hỏa, và trong đầu chỉ còn một câu duy nhất:
Chẳng lẽ Tang tiên sinh... cũng muốn ngủ với mình!?

Tang Hoài Ngọc nhìn cậu, mỉm cười.

Bốn mắt nhìn nhau, Thời Ngu hít sâu, đầu óc trống rỗng.

"...Vậy cũng được."

Tang Hoài Ngọc thoáng ngẩn ra. Hắn tưởng cậu sẽ ngại, không ngờ lại đồng ý.

Đến khi lời vừa ra khỏi miệng, Thời Ngu mới nhận ra mình vừa nói gì. Nhưng nghĩ lại — cũng chỉ là một cái ly thôi mà... chắc không sao.

Dù vậy, lòng bàn tay cậu vẫn siết chặt, tim đập nhanh như trống.

Trong không gian dị độ, "Vặn Vẹo Bóng Người" vẫn quan sát.

Nó chú ý Minh Nguyệt nửa vì hiếu kỳ, nửa vì muốn xem rốt cuộc Thời Ngu có gì đặc biệt.

Nhưng không ngờ, vừa khi Minh Nguyệt nhập vào một dị năng giả, hơi thở của cổ thần ấy lại biến mất.

Chết rồi?

Không, chỉ là bị đánh rớt — năng lực của Minh Nguyệt giờ yếu đến mức chỉ còn như một quỷ dị cấp SSS.

"Vặn Vẹo Bóng Người" rùng mình. Từng là thần minh, nay lại rơi xuống hàng quỷ dị — điều đó không thể xảy ra nếu không có lực lượng ngang bằng một thần minh khác.

Mà nếu chuyện này có liên quan đến Thời Ngu...

Vậy rốt cuộc cậu ta là thứ gì?

Một nỗi sợ âm ỉ lan ra trong lòng nó.

Người tên Thời Ngu, rõ ràng nhìn có vẻ yếu hơn Tang Hoài Ngọc, nhưng quanh cậu luôn có một thứ khí tức khiến mọi kẻ quỷ thần đều bất an.

 

Bình Luận (0)
Comment