Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 137

Thành phố B hiện lên trong tầm mắt, Thời Ngu nghĩ: vị Cổ Thần bên đó... chắc cũng đã biết rồi nhỉ?

Tin Minh Nguyệt bị lật xe quả thật đã lan ra, tất cả Cổ Thần đều biết.
"Kính Mặt Chi Quỷ" là kẻ đầu tiên nghi ngờ Thời Ngu. Dù đối phương trông chỉ như một con người tầm thường, nhưng trên người lại có hơi thở mơ hồ của Tang Hoài Ngọc.

Chẳng lẽ Minh Nguyệt lật xe cũng là vì chuyện này?
Nếu vậy thì đúng là quá kém cỏi rồi — đánh không lại Tang Hoài Ngọc, mà ngay cả đứa con chưa ra đời của hắn cũng không đấu lại được?

Hay là, giống như "Vặn Vẹo Bóng Người" từng nói, Thời Ngu thật sự có vấn đề?

"Kính Mặt Chi Quỷ" vốn định ra tay, nhưng giờ lại chần chừ, trong lòng vừa kiêng kị vừa dao động, chưa quyết có nên "vớt" Minh Nguyệt hay không.

Trong trụ sở Hiệp hội Dị Năng Giả, Thẩm Ngôn vừa tỉnh lại.
Sau cơn đau nhói ở thái dương, điều đầu tiên anh thấy là khuôn mặt phóng đại của Vương Sơn đang nhìn chằm chằm mình, khiến anh không khỏi nhíu mày.

"bác sĩ Thẩm, ngài tỉnh rồi à?" Vương Sơn thở phào. "Hù chết bọn tôi đấy. Anh mà không tỉnh, chắc tôi đi theo luôn."

Chiều nay, hắn vừa vào phòng đã thấy Thẩm Ngôn ngất xỉu trên bàn, đối diện còn có một con quỷ dị cấp SSS. Khung cảnh ấy khiến người ta lạnh sống lưng.
May mắn là Thẩm bác sĩ chỉ ngất đi, không bị gì nặng.

Thẩm Ngôn nhìn quanh, thấy Văn Tĩnh Tĩnh cũng có mặt. Trong đầu anh vẫn mơ hồ, khẽ hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Anh chỉ nhớ trước đó đang đọc tài liệu, định đứng dậy rót nước, rồi đột nhiên tối sầm trước mắt, hoàn toàn mất ý thức.
Nghĩ đến cảm giác cơ thể bất thường trước khi ngất, Thẩm Ngôn hơi cau mày.

Vương Sơn và Văn Tĩnh Tĩnh liếc nhau.
" bác sĩ Thẩm không nhớ thật à?"
Rồi hắn kể lại mọi việc:

"Khi chúng tôi vào, con quỷ dị SSS đó như bị cái gì đó vô hình trói chặt, đột nhiên ngã gục. Giờ nó đã bị giam giữ."
"Chủ tịch Thường cũng vừa về, vụ việc này cả hiệp hội đang cực kỳ chú ý. Dù sao đây là tổng bộ, mà lại để một con quỷ dị lọt vào — nghĩ thôi cũng rợn người."

Thẩm Ngôn gật đầu. "Dẫn tôi đi xem con quỷ dị trong văn phòng tôi."

Anh nghi ngờ đó chính là con vật từng ẩn nấp trong não mình — kẻ trốn khỏi máy đo lường. Nhưng tại sao nó lại bất ngờ xuất hiện?

Khi cầm điện thoại, anh tình cờ nhìn thấy một tin nhắn gửi cho Thời Ngu, lập tức sững lại.

Anh nhớ ra — trong lúc bị ký sinh, phản ứng đầu tiên của mình... là gửi tin nhắn cho Thời Ngu?

Về phía Thời Ngu, cậu biết rõ tin nhắn đó sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Nhưng các Cổ Thần đã để mắt đến cậu rồi, kiểu gì cũng sẽ còn hành động tiếp.
Bây giờ, đã là "rận nhiều không sợ cắn", thêm một tin nhắn cũng chẳng sao. Dù sao, chỉ một tin nhắn đâu thể làm chứng cứ được?

Hiệp hội nhiều lắm cũng chỉ thắc mắc tại sao một sinh vật dị thường lại theo dõi cậu.

Sau bữa cơm, Thời Ngu trở về phòng, mở máy tính chuẩn bị phát sóng. Tâm trạng cậu nặng nề, cổ họng khô khốc.

Khi fan gọi "Tiểu Ngư" trên làn đạn, cậu mới sực tỉnh, cầm ly nước uống một ngụm — rồi chợt khựng lại.
Ly nước lăn tăn sóng, nhưng hình ảnh ấy lại khiến cậu nhớ đến chiếc ly Tang Hoài Ngọc từng cầm buổi chiều, lòng đột nhiên rối loạn.

"A? Mọi người gọi tôi hả?"
"Vừa gọi anh cả buổi rồi đó!"
"Tiểu Ngư suy nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?"

Thời Ngu cười gượng: "Chắc tôi hơi mệt thôi."

Chỉ là câu thoái thác, nhưng fan lại nhao nhao:
"Mệt rồi à?"
"Cái người sống chung kia không biết chăm Tiểu Ngư hả?"

Thời Ngu: "..."
Không phải chứ, mọi người đang nghĩ gì vậy?

"Anh ấy  đối với tôi rất tốt." Cậu vội vàng thanh minh cho Tang Hoài Ngọc, sợ hiểu lầm tới mức toát mồ hôi.

Nhưng fan càng hiểu sai tệ hơn.
"Đối xử tốt mà để mệt vậy sao?"
"Tiểu Ngư qua nhà tôi đi, tôi sẽ không để cậu mệt đâu!"
Hàng loạt "+1" nhảy lên như sóng.

Cậu run môi, chưa kịp phản ứng thì nick "Hỉ Thước Cái Đuôi" gửi một dòng:
"Từ từ... có phải tôi hiểu lầm rồi không?"

Thời Ngu thở phào — cuối cùng cũng có người tỉnh táo!

Nhưng chưa kịp vui, đối phương lại gõ tiếp:
"Tiểu Ngư là mệt... ở phương diện kia hả?"
"Vậy thì tôi xin rút lại lời chỉ trích. Giới trẻ bây giờ đúng là... không biết tiết chế."

"..."

Thời Ngu nghẹn họng.
Cái gì mà không tiết chế?!

Cậu hít sâu, lập tức cấm ngôn nick kia. Tim vẫn đập loạn.
Chuyện cậu thèm cơ thể Tang Hoài Ngọc đúng là có, nhưng bị nói trúng tim đen thế này thì...

Giữa lúc còn bối rối, điện thoại rung lên.
"Chờ chút, để tôi xem tin nhắn," Thời Ngu nói với fan, cúi đầu mở điện thoại.

Màn hình hiện lên ảnh đại diện Tang tiên sinh.
Dòng chữ anh gõ hiện ra từng chút một:

"—— Trong buổi phát sóng, 'bằng hữu ca' là chỉ tôi sao?"

"Oanh!" Một tiếng nổ trong đầu.
Tang tiên sinh... đang xem livestream?!

Thời Ngu trợn tròn mắt.
Nếu anh ấy thấy hết, vậy chẳng phải những câu "hổ lang chi từ" kia... anh cũng thấy luôn?!

Cậu đỏ bừng, muốn độn thổ cho xong. Tay run run gõ:
"Tang tiên sinh, anh nghe tôi giải thích!
Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi!"

Tang Hoài Ngọc nhìn màn hình, mỉm cười nhạt.
"Hiểu lầm?"
Giọng hắn trầm xuống, ánh mắt hơi nheo lại, sâu như biển.

Bên kia, Thời Ngu chờ mãi không thấy phản hồi, tưởng anh sẽ bỏ qua.
Cậu vừa định bỏ điện thoại xuống thì tin nhắn mới bật sáng:

"Đối mặt với em , tôi đã rất tiết chế rồi."

"!!!"
Thời Ngu lập tức đỏ mặt tới mang tai.
Anh nói... cái gì cơ?!

Cậu run rẩy, ngón tay nắm chặt điện thoại. Trong đầu toàn là một mớ hỗn độn.
Tang tiên sinh... có ý gì vậy?
Là ý đó thật sao?

Cậu gần như muốn nhìn ra ngoài cửa, nhưng rồi lại thôi.
Không dám trả lời, chỉ ngồi ngẩn người, tim đập thình thịch.

Bên ngoài, Tang Hoài Ngọc khẽ cười — có chút buồn cười, có chút nguy hiểm.
"Chỉ thế thôi đã sợ rồi sao?"

Buổi phát sóng kết thúc, Thời Ngu lập tức tắt máy.
Cậu ngồi im trong phòng, không dám bước ra.
Tang tiên sinh rốt cuộc có ý gì vậy...

Trong bụng, tiểu quái vật nghiêng đầu nhìn "mụ mụ" của nó, ngơ ngác hỏi:

"Quạc quạc — mẹ không khỏe sao?"

Thời Ngu vuốt ngực, trấn an: "Không sao, ta ổn."
Nhưng tiểu quái vật vẫn nghi hoặc.
"Quạc quạc... mẹ  không khỏe... gọi ba ba đi."

"Khoan, đừng!!"
Cậu hoảng hốt, vội ngăn nó lại. "Không được gọi ba ba!"

Tiểu quái vật ngoan ngoãn gật đầu, nhưng chưa kịp yên thì ba tiếng gõ cửa vang lên.
"Cốc, cốc, cốc."

Thời Ngu cứng người.
Cậu cúi đầu nhìn tiểu quái vật.
Nó vô tội chớp mắt, múa xúc tu:
"Quạc quạc... mẹ yên tâm, ba ba không phải ta gọi tới!"

"...Tốt lắm." Cậu bất lực che mặt.

Thời Ngu đi ra cửa, hít sâu. Không mở, chỉ thấp giọng nói qua kẽ cửa:
"Tang tiên sinh, sao vậy ạ? Tôi hơi mệt, đã thay áo ngủ chuẩn bị đi ngủ rồi."

Hy vọng như thế là đủ để đối phương không vào nữa.

Bên ngoài, Tang Hoài Ngọc dựa vai vào khung cửa, khẽ nhắm mắt.
Qua lớp gỗ mỏng, hắn cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ toát ra — là mùi của Thời Ngu.

Khi nghe cậu nói "đã thay áo ngủ", cổ họng hắn khẽ động, ánh mắt càng sâu.
"Áo ngủ... màu gì?" – giọng hắn trầm thấp.

Thời Ngu suýt bật thốt, rồi chợt dừng.
Hỏi cái này... để làm gì?
Nếu không phải người ngoài cửa là Cổ Thần, cậu đã tưởng anh đang trêu mình mất rồi.

"Màu lam." – Cuối cùng cậu vẫn đáp, nhỏ như muỗi.

Thực ra đó là bộ áo ngủ Tang Hoài Ngọc chuẩn bị cho cậu, vì cậu chưa kịp mang đồ của mình đến.
Cũng chỉ là bộ đồ bình thường thôi, nhưng bị hỏi như vậy... lại thấy mặt nóng ran.

Không khí tĩnh lại.
Thời Ngu không biết tại sao mình khẩn trương đến thế.

Tang Hoài Ngọc tưởng tượng hình ảnh Thời Ngu mặc áo ngủ màu lam ấy, ánh mắt càng tối sâu.
Trong đầu hắn, hình ảnh chàng trai nhân loại ấy... đã khắc rõ từng đường nét.

Bình Luận (0)
Comment