Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 146

Tang Hoài Ngọc khẽ hỏi, giọng khàn mà trầm:
"Chỉ là vì tiểu quái vật sao? Em  một chút cũng không thích tôi à?"

Thời Ngu sững sờ.

Đối diện là khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt như ẩn chút thất vọng khiến tim cậu khẽ lỡ một nhịp.

"Cũng... không phải là không thích."

Chỉ một câu, mà đuôi mày Tang Hoài Ngọc liền dịu lại.

Dù từng bị Tà Thần "tỏ tình" vô số lần, đến giờ Thời Ngu mới thật sự cảm nhận được — hắn nghiêm túc. Cậu hít sâu, hạ quyết tâm:
"Em sẽ không cùng người mình không thích làm... tình lữ thật lòng đâu."

Ba chữ "tình lữ thật lòng" khiến đôi mắt Tang Hoài Ngọc trầm xuống.

—— Tiểu Ngư thừa nhận quan hệ của họ.

Ý niệm ấy vừa lóe lên, máu thịt trong thân thể thần cũng như sôi sục. Hắn cố gắng khống chế từng tấc cảm xúc để không dọa người trước mặt.

Tang Hoài Ngọc tháo dải lụa trắng che đôi mắt xám, cúi người hôn nhẹ lên năng lượng kén.

Không ngờ hắn sẽ làm vậy, Thời Ngu ngẩn ra, gò má đỏ bừng. Khi mái tóc bạch kim khẽ rơi xuống, cậu nghe thấy tiếng cười khẽ:
"Tiểu Ngư, tôi thật sự rất vui."

...

"Vui thì vui, nhưng..." Thời Ngu ngại ngùng quay mặt đi. Cách lớp năng lượng kén mà bị hôn vẫn khiến ngón tay cậu run khẽ.

Cậu vội vã nói: "Chúng ta... đi ăn cơm đi, tiểu quái vật chắc đói rồi."

Tang Hoài Ngọc che đi ánh mắt dịu dàng, khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.
"Tiểu Ngư muốn ăn gì?"

Thời Ngu thở phào, cảm giác căng thẳng cũng tan đi. "Bánh quẩy với sữa đậu nành đi."

Hẳn là cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ là một nụ hôn thôi... Là tình lữ cũng đâu khác gì trước kia, phải không?

Tang Hoài Ngọc không nói gì, chỉ khẽ cong môi rồi đi chuẩn bị bữa sáng. Thời Ngu yên tâm, lười biếng tựa người lên năng lượng kén, mắt khép dần.

Hai ngày sau, tiểu quái vật vẫn chưa chịu ra ngoài. Nhưng nhớ lời Tang Hoài Ngọc, Thời Ngu cũng không quá lo.

Đêm đó, cậu lại mơ. Trong mộng, mình hóa thành con mèo, đuổi bầy quỷ dị ra khỏi thành phố B — giống hệt giấc mộng hai hôm trước. Nhưng đến ranh giới đêm tối, đám quỷ ấy lại biến mất.

Thời Ngu chau mày, dựa vào vai Tang Hoài Ngọc trầm ngâm suy nghĩ — rốt cuộc giấc mơ này mang ý nghĩa gì?

Vì phải đi làm, theo lời cậu khẩn cầu, Tang Hoài Ngọc dùng năng lượng bọc lại kén, thu nhỏ bằng quả trứng ngỗng rồi đặt lên vai thay vì bỏ vào túi áo.

"Em   có thấy ổn không?"

"Ổn."

"Vậy thì tốt. Nếu mệt, nói với tôi nhé."

Thời Ngu gật đầu, mặt hơi nóng. Làm "tình lữ" rồi, nhưng bị hắn nhét vào túi áo vẫn ngượng khủng khiếp. Thế nên cậu mới nài nỉ đổi chỗ.

Tang Hoài Ngọc, dĩ nhiên, không nỡ từ chối. Tuy tiếc vì không thể giữ Tiểu Ngư trong lòng bàn tay, song cũng đành tạm chấp nhận.

Ngón tay hắn khẽ lướt qua năng lượng kén, ánh mắt mềm đi. Khi đến công ty, thấy Tiểu Ngư ngủ yên, hắn chỉ đứng yên lặng nhìn, không nỡ quấy rầy.

Nếu đã xác định quan hệ, buổi chiều nên sắp xếp khác một chút — có lẽ... hẹn hò? Ý niệm ấy vừa thoáng qua, khóe môi hắn đã khẽ cong.

Chiều, Thời Ngu tỉnh dậy sau một giấc dài, còn ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì thì cảm giác có bàn tay chạm vào mình.

"Xin lỗi, hình như tôi lỡ chạm phải em ."

Thời Ngu nhìn Tang Hoài Ngọc, nghi ngờ trong lòng. Cái này mà gọi là lỡ à?

"Vừa đặt chỗ nhà hàng trên du thuyền, em  muốn cùng tôi ăn tối không?"

"Du thuyền... nhà hàng?"

Đôi mắt cậu sáng lên. Còn chưa từng ăn kiểu đó bao giờ.

Thôi xong, lại động lòng rồi.

"Nhà hàng vừa gọi báo đã chuẩn bị xong."

"Vậy... cảm ơn anh."

Tang Hoài Ngọc khẽ cười: "Vậy tôi cảm ơn em ."

Tai Thời Ngu đỏ ửng. Nhưng nghĩ lại — với dáng vẻ hiện giờ, ra ngoài ăn thế nào đây?

"Tôi đặt phòng riêng rồi, em  đừng lo."

Khi đến nơi, cậu mới nhận ra hắn chuẩn bị chu toàn đến mức nào. Không chỉ là phòng riêng — cả du thuyền không có ai khác. Hoa hồng trắng nở rộ khắp boong tàu, ánh đèn phản chiếu mặt nước lung linh như mộng.

Trong lòng Thời Ngu khẽ chấn động. Khoan đã... đây chẳng phải là buổi hẹn hò sao?

Tim cậu đập nhanh.

Tang Hoài Ngọc dẫn cậu vào phòng, ra hiệu cho nhân viên đẩy tới một chiếc bánh kem hình trái tim.
"Nghe nói buổi hẹn đầu tiên của con người rất quan trọng. Thời gian gấp, chưa chuẩn bị được nhiều, nếu Tiểu Ngư không thích có thể nói với tôi."

Thời Ngu nhìn bánh kem, ánh đèn, hoa hồng trắng — làm sao mà không thích cho được?
"Anh sắp xếp từ khi nào vậy?"

"Đại khái lúc em  đang ngủ."

Thời Ngu ngẩn ra, rồi hơi chột dạ. Cậu đâu cố ý ngủ nhiều như vậy đâu... là do tiểu quái vật thôi.

Nghĩ vậy, cậu tự an ủi, lòng cũng dần dịu lại.

Tang Hoài Ngọc hài lòng nhìn cậu buông cảnh giác. Cắt miếng bánh kem, hắn nhẹ nhàng đưa qua.

Thời Ngu đã quen được hắn chăm, vô thức cúi đầu ăn lấy.

Trong khi đó, tại Hiệp hội Dị Năng, Hàn Sở Dập cau mày chất vấn Thẩm Ngôn:
"Chuyện gì xảy ra? Hôm qua một đám quỷ dị biến mất, hôm nay lại thêm một đám. Rốt cuộc anh biết gì không?"

Thẩm Ngôn day trán, trầm ngâm một lát rồi đáp:
"Không chỉ quỷ dị biến mất. Còn có hiện tượng khác... Cậu không thấy trên người mình có gì bất thường à?"

"Bất thường gì chứ?"

"Kiểm tra dị hoá độ đi."

Hàn Sở Dập làm theo, ngạc nhiên khi phát hiện mức dị hoá đang... giảm.
Thẩm Ngôn gật nhẹ: "Tôi cũng vậy. Có lẽ nó liên quan tới chuyện quỷ dị biến mất."

Cả hai lặng im. Trong lòng Thẩm Ngôn, một suy đoán chậm rãi thành hình — có lẽ... liên quan đến Thời Ngu.

Giữa lúc đó, Thời Ngu bất giác hắt hơi. "Lạ thật, hình như có ai đang nói xấu mình."

Tang Hoài Ngọc rót rượu cho cậu.
"Thử xem loại này hợp khẩu vị không?"

Vừa nếm, mắt cậu sáng rực. "Ngon quá."

Uống thêm một ngụm, thế giới trước mắt liền chao đảo.

"Tang tiên sinh... đang làm gì thế?"

Tang Hoài Ngọc nhướng mày. "Em nghĩ tôi đang làm gì?"

"Anh... ở trên người em à?"

Câu hỏi ngây ngô ấy khiến hắn sững người, rồi ánh mắt dần sâu thẳm.
"Vậy Tiểu Ngư thích tôi... ở trên người em sao?"

Thời Ngu say khướt, ngẫm một lúc rồi gật đầu:
"Tuy... khóc mất mặt thật, nhưng thoải mái lắm."

Tang Hoài Ngọc cổ họng khẽ động, ánh nhìn nóng rực.

Tiểu Ngư — cậu đúng là đang thử thách giới hạn của thần rồi.

Ngón tay hắn khẽ gõ bàn, từng chiếc cúc áo sơ mi từ tốn mở ra, hơi thở trong phòng dần dày đặc...

Bình Luận (0)
Comment