Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 147

Mình bắt đầu sửa đổi cách xưng hô của công và thụ từ tôi/em -> anh/em nhé

Trời ạ... gợi cảm chết mất.

Trong đầu vừa lóe lên ý niệm này, Thời Ngu chỉ cảm thấy đầu mình như sắp bốc khói. Đôi mắt hơi mờ, khuôn mặt nóng bừng lên.

Tang Hoài Ngọc: "......"

Tiểu sắc quỷ còn tưởng rằng mình lén lút nhìn, lại không biết rằng sau khi say, ánh mắt đã hoàn toàn bại lộ.
Tang Hoài Ngọc suýt nữa bị chọc cười.

Thời Ngu lại bị đại mỹ nhân trước mặt cười đến choáng váng, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn. Có điều có lẽ do uống quá nhiều rượu, cổ vừa nhấc lên một chút đã lại cúi xuống, đầu óc mơ mơ màng màng.
Cả người cậu lắc lư như con lật đật, may mà được một bàn tay đỡ lấy nên không thấy khó chịu.

"Bạn trai?"

Thời Ngu ngẩn ra, nhận ra bàn tay kia là của "bạn trai" mình, cậu không đẩy ra mà còn do dự chốc lát, rồi nghiêng đầu dựa vào lớp năng lượng kén bên ngoài hắn.

Trái tim Tang Hoài Ngọc khẽ run. Ngay khi Thời Ngu gọi hai chữ "bạn trai", đuôi lông mày hắn đã mềm xuống; đến khi cảm nhận được Tiểu Ngư thân cận như vậy, tựa như cách qua lớp năng lượng kén vẫn truyền được độ ấm, ánh mắt hắn bỗng nhu hòa lại. Chút d*c v*ng dâng lên trong đáy mắt cũng bị hắn mạnh mẽ đè xuống.

Một lúc sau, hắn khẽ chạm vào năng lượng kén, giọng nói trầm thấp:
"Được rồi, không được uống nữa."

Mùi rượu nho vẫn còn phảng phất ở chóp mũi, nhưng tư thế này thật sự thoải mái.
Thời Ngu chỉ "......", rồi ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.

Hảo ngoan.

Tang Hoài Ngọc cố nén ý muốn chạm vào, lại một lần nữa thu nhỏ năng lượng kén thành cỡ quả trứng ngỗng, cẩn thận đặt Tiểu Ngư say khướt vào trong túi.

Trên du thuyền, các nhân viên phục vụ đều cảm thấy kỳ lạ.
Buổi tối hôm nay chẳng phải Tang tổng định tỏ tình sao?
Nào là bánh kem hình trái tim, nào là đèn hoa và bữa tối tình nhân — rầm rộ đến mức giám đốc cũng dặn mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
Ấy vậy mà đợi mãi mấy tiếng đồng hồ, bên trong chẳng thấy động tĩnh gì.
Càng kỳ hơn là — hình như chỉ có một người?

Đám phục vụ nhìn nhau:
"Giờ người có tiền đều có sở thích kỳ quái như vậy sao?"
Rồi lại thôi, chẳng liên quan đến họ.

Ban đầu Thời Ngu không ngủ nổi, nhưng bị đặt vào túi, cảm nhận độ ấm quen thuộc, cậu lại mơ màng buồn ngủ.
Tang Hoài Ngọc về đến nhà mới phát hiện con mèo nhỏ say rượu trong năng lượng kén đã nhắm mắt ngủ rồi.

Lại ngủ à...

Hắn khẽ dùng thần lực rửa sạch mùi rượu trên người Tiểu Ngư, khiến cậu ngủ yên hơn, rồi mới thu tay lại.
Sau khi chắc chắn Tiểu Ngư không sao, hắn nhớ đến phản ứng của mình ban nãy, cổ họng khẽ động, xoay người vào phòng tắm.

Tiếng nước tí tách vang lên một lúc rồi yên tĩnh hẳn, mà trên giường, người trong năng lượng kén hoàn toàn không hay biết.

Nói đến lần này, Dị Năng Giả Hiệp Hội cũng nhận ra điều bất thường.
Ngày đầu tiên, mọi người chưa phản ứng, nhưng đến ngày thứ ba, ngay cả Triệu Văn cũng phát hiện độ dị hóa của mình đang giảm xuống.
Cùng lúc ấy, Phó Nam Nghiêu — người vẫn theo dõi tình hình — cũng nhận thấy điều kỳ lạ:
Ngay tại ngoại ô thành phố B, lúc nửa đêm, đột ngột xuất hiện một đường ranh giới hư ảo.

Đường ranh đen uốn lượn ấy xuất hiện trong chớp mắt, từ trường xung quanh liền thay đổi vi diệu.
Phó Nam Nghiêu thử tiến lại gần, nhưng ranh giới kia lại cách ly hoàn toàn với nhân loại.

Anh ta hơi nhíu mày, đang định báo cáo, thì ánh mắt khẽ co lại — anh ta thấy một cảnh tượng ngoài dự đoán.

Đây đã là lần thứ ba Thời Ngu mơ cùng một giấc mộng, đến mức quen thuộc như đi trên đường cũ.
Trong giấc mơ, cậu ngáp một cái, thuần thục xua đi đám quỷ dị rồi bước vào bóng tối.
Chỉ là lần này, khi đêm tan đi, Thời Ngu bất ngờ trông thấy một người quen.

Phó Nam Nghiêu?

Cậu giật mình.
Sao anh ta lại ở đây?

Trong mộng mà gặp người quen sống động như thật, Thời Ngu ngẩn người.
Không phải mơ mà thật sao?
Hơn nữa, vẻ mặt của Phó Nam Nghiêu trông... kỳ quái.

Cậu vốn chỉ biết vị đội trưởng này tính cách lạnh nhạt, ít khi bộc lộ cảm xúc, vậy mà bây giờ, sự phức tạp lại viết rõ trên mặt.
Thời Ngu ngập ngừng chớp mắt, định mở miệng nhưng lại thấy nói chuyện trong mơ thật kỳ.
Nghĩ vậy, cậu chỉ gật đầu một cái, rồi biến mất khỏi giấc mộng.

Phó Nam Nghiêu nhìn cậu biến mất vào giới tuyến, lòng bàn tay siết chặt.
Đường ranh này — quỷ dị có thể đi vào, nhưng nhân loại thì không.

Cho nên... tuyến này dùng để phân cách quỷ dị với con người?

Thời Ngu muốn tách bọn họ ra?

Dù đã biết Thời Ngu không đơn giản, Phó Nam Nghiêu vẫn thoáng chấn động trong lòng. Anh ta trầm mặc hồi lâu, rồi quyết định dừng lại, không báo cáo sự việc nữa.

Sáng hôm sau, Thời Ngu mở mắt, hoàn toàn không biết đêm qua mình gặp người thật.
Cậu duỗi người, còn cảm thấy giấc mơ kỳ lạ — sao lại mô phỏng rõ ràng đến thế?

Nhưng... sao vai đau thế?

Cậu vừa trở mình, mùi cháo thơm đã lan tới.
Tang Hoài Ngọc bưng một bát cháo gà tiến vào, đặt lên bàn đầu giường:
"Đêm qua em uống nhiều rượu quá, sáng dậy ăn chút cháo cho dễ chịu."

"Cái gì?"
Thời Ngu tròn mắt, "Em uống rượu sao?"

Rồi mới nhớ ra: tối qua đi du thuyền, rượu nho ngon quá nên uống hơi nhiều...
Cậu như tìm được manh mối, "À, hóa ra vậy!"
Khó trách sáng dậy toàn thân đau nhừ, mơ thì lộn xộn — hóa ra do say rượu.

Vừa tỉnh táo lại, cậu đột nhiên nhớ ra chuyện tối qua, ngẩng đầu nhìn Tang Hoài Ngọc:
"Cái đó... Tang tiên sinh, em tối qua uống say có làm gì kỳ không?"

Người trên giường vẫn thả lỏng, như chẳng làm gì sai.
Tang Hoài Ngọc nhướng mày, giọng nhàn nhạt:
"Em  uống say, gọi anh là... 'bạn trai'."

"..."

Thời Ngu suýt sặc.
Cậu uống say xong lại chủ động như thế sao?
Dù hôm qua hai người đã xác nhận quan hệ, nhưng cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý mà.

Bất quá... bạn trai thì cũng đúng đi.
Dù sao cũng là người yêu rồi, gọi một tiếng cũng không sao.

Tang Hoài Ngọc nhìn dáng vẻ cậu tự an ủi, khẽ cười:
"Em  thật sự không nhớ gì sao?"

Thời Ngu cứng người.
Hắn nói vậy... nghĩa là sao?
Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Tang Hoài Ngọc lại nhẹ giọng, khóe môi cong:
"Ừ, chỉ trêu em một chút thôi."

"......"

Hù chết cậu rồi.
Nghĩ lại thì đúng, còn năng lượng kén đó, hắn làm được gì chứ?
Cậu chỉ biết nghiến răng, hung hăng liếc hắn một cái rồi cúi đầu ăn cháo.

Đáng ghét, người này thật biết trêu chọc.
Nhưng... cháo ngon thật.

Ăn xong, Thời Ngu nằm dài ra giường, sờ sờ bụng:
"Tiểu quái vật tối qua vẫn chưa chịu ra đời."

"Có lẽ tối nay sẽ ra," Tang Hoài Ngọc nhìn bụng cậu, giọng bình thản.

Hôm nay đúng là ngày cuối cùng theo quy tắc sinh ra tiểu quái vật — nó không thể ở lại trong cơ thể mẹ nữa.
Thời Ngu tuy nói vậy nhưng vẫn hơi lo, sợ nó không chịu ra, vì thật ra cậu chẳng hề có ý định "muốn sinh" chút nào.

Nhìn thấy Tang Hoài Ngọc vẫn chưa đi làm, cậu ngạc nhiên:
"Không phải mười giờ rồi sao? Anh không đến công ty à?"

Tang Hoài Ngọc khẽ cười:
"Hôm nay nghỉ phép sinh, ở nhà bồi sản với em ."

"......?"

Câu nói ấy khiến mặt Thời Ngu đờ ra, sau đó mở to mắt, tưởng tượng cảnh đám nhân viên Tang thị nghe tin "Tang tổng nghỉ sinh"...

Và đúng như cậu nghĩ — Tang thị tập đoàn nổ tung thật.

Sáng sớm Tang tổng không đi làm, lại dặn thư ký hủy hết lịch trình trong ngày, nói là "bồi sản."
Lúc đầu thư ký tưởng mình nghe nhầm, nhưng xác nhận lại thì đúng là thế.

Cả công ty náo loạn.
Đến giờ cơm trưa, nội bộ group chat bùng nổ:
"Chẳng phải mới biết Tang tổng có người yêu sao? Giờ đến cả con cũng sắp sinh rồi à?!"

Tốc độ này... quá khủng khiếp!

Giữa lúc bên ngoài đang bàn tán, Tang Hoài Ngọc chỉ bình thản ngồi trong nhà, giơ tay che chắn ánh sáng, kiên nhẫn bầu bạn cùng Tiểu Ngư.

Cả ngày, Thời Ngu vẫn ăn uống bình thường, nhưng bụng vẫn chẳng động tĩnh gì.
Cậu sốt ruột đi qua đi lại trong năng lượng kén: "Rốt cuộc chừng nào mới ra!"

Chờ đến khi tiểu quái vật sinh ra, nhất định phải nắm chân nó đánh một trận cho bỏ tức.
Cậu nghĩ vậy, rồi đến chạng vạng, khi đang định chợp mắt, bụng bỗng nóng ran.

Cái này là...?

Cậu mở choàng mắt, thấy trong năng lượng kén một quả cầu đen lăn lông lốc ra khỏi bụng mình.
Lớp năng lượng kén biến mất, trong phòng chỉ còn hai người tròn mắt nhìn nhau.

"Cái gì đây?"
Thời Ngu choáng váng.

Tang Hoài Ngọc nhìn quả cầu đen, lại liếc bụng cậu, bình thản nói:
"Thời Linh An?"

Hắn vừa duỗi tay cầm lên, quả cầu kia liền nổ tung — hóa thành một sinh vật nhỏ đen nhánh, xù lông như nhím con, nhảy hai cái trong tay hắn.

Thời Ngu nhìn mà ngẩn người, thử gọi:
"Tiểu quái vật?"

"Quang quác!"

Mẹ! Mẹ!

Sinh vật nhỏ cao hứng nhảy tới gần, bị Tang Hoài Ngọc giữ lại:
"Không được dọa mẹ."

Hắn nhíu mày, ánh mắt vẫn dừng trên người Thời Ngu:
"Em thấy sao rồi?"

Thời Ngu lắc đầu, nghĩ lại cũng không thấy khó chịu gì.
Chỉ là... vừa rồi còn chưa kịp phản ứng, tiểu quái vật đã ra đời, đến giờ vẫn ngơ ngác.

"Vậy là... sinh xong rồi sao?"

Cậu nhìn sinh vật nhỏ nhích tới, tò mò cúi người xuống:
"Nguyên lai trông như thế này à?"

Toàn thân đen nhánh, trông hơi giống nhím, chỉ khác là thay vì gai nhọn, nó lại mọc... xúc tua.

Bình Luận (0)
Comment