Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 56

 
Cậu cúi đầu, nghiêm mặt răn đe cái bụng đang "ở trọ":

"Bây giờ đi dạo kiểu gì? Bụng phồng thế này mà lỡ ra đường ai tưởng có chuyện, lôi tôi đi nghiên cứu thì sao?"

Tiểu quái vật: ???

"Quang quác quang quác..." Nó cuộn tròn, uất ức rúc lại.

Cậu thở dài: "Tối tôi mới ra ngoài. Ban đêm đèn mờ, ít người."

Tiểu quái vật chẳng hiểu ban ngày với ban đêm khác gì, nhưng thấy "mẹ" biết giữ sức, nó yên tâm "quang quác" đáp lời.

Cậu nằm lì đến chạng vạng. Đợi khu nhà chìm vào bóng tối, cậu mới lôi chiếc áo gió oversize đặt mua online, quấn kín từ đầu đến chân — mong nếu có gặp người quen, họ cũng chỉ nghĩ cậu... mập ra.

Giờ tan tầm, người người từ bến xe buýt vội vã về nhà. Cậu men theo lối nhỏ, đi được một đoạn thì... thèm ăn.

Hỏng rồi — thèm kem.

Cậu nhắm mắt tự trấn an: mang thai thèm kem... cũng bình thường. Đứng ở ngã tư, cậu tự dỗ mình bỏ qua bữa trưa hoành tráng, mở bản đồ, rẽ sang tiệm trà sữa gần đó mua một cây kem tươi.

Đêm xuân ấm lên, l**m một cây kem mát lạnh — nghĩ thôi đã thấy đời dễ thở.

Cậu khẽ kéo khẩu trang, xác nhận đúng cửa tiệm rồi lấy số vào quầy:
"Cho mình một kem matcha, ốc quế thường."

Kem rắc crumble matcha ra nhanh. Đuôi mày cậu giãn ra, nhận kem, thanh toán, vừa đi vừa ăn theo đường cũ về nhà.

Vừa tới đèn xanh đèn đỏ, tiểu quái vật bỗng "quang quác" một tiếng, bụng khẽ bật lên. Cậu giật mình, lia mắt quanh — may mà không ai để ý.

"Giữa đường giữa xá, đừng kêu bậy."

Cậu vừa nghiêm giọng, nó đã lắc đầu "quang quác":
"Mẹ... đi nhầm đường..."

Cậu: ...

Mất cả buổi cậu mới giải mã xong ý nó. Ngẩng lên nhìn — chết thật, đúng là đi nhầm! Đáng ra phải băng qua ngay ngã tư trước, cậu lại đi lố.

Cậu đè thái dương, thấy mình... oan cho đứa nhỏ, giọng chùng xuống:
"Tôi lơ đãng. Cảm ơn đã nhắc. Nhưng sau đừng kêu to nữa."

Tiểu quái vật ngoan ngoãn gật gù — rồi "quang quác" thêm phát nữa.

Gân trán cậu giật giật, suýt tưởng nó chọc mình. Nhưng nhìn theo hướng nó "chỉ", cậu thấy, bên kia ngã tư... có người đang đứng.

Một bóng người mặc đồ đen, đứng im ở đầu đèn, dõi theo cậu. Thấy cậu đổi hướng, người đó cũng âm thầm chuyển bước theo.

Cậu: ???

Ai vậy?

Khoảng cách còn xa, cậu chưa nhìn rõ mặt. Nhớ mấy vụ gần đây lắm kẻ lạ lùng, cậu bèn đổi hướng lần nữa.

...Người kia vẫn bám.

Con đường yên tĩnh, thưa người. Đến tận dải xanh trước khu nhà, hắn vẫn chưa dừng.

Bực quá, cậu buộc phải đứng lại, định nhìn cho ra nhẽ. Nếu là lưu manh, cậu gọi thẳng trị an.

Nhưng khi cậu dừng, người kia... cũng nấp sau gốc cây mà dừng.

Cậu chờ một lúc, thấy đối phương không tiến, bèn quay người bước tới trước:

"Anh bạn, theo tôi làm gì?"

Cậu vỗ vai người nọ. Khi hắn quay lại, cậu sững:
Khoan — Phó Nam Nghiêu?

Sao lại là anh ta?

Cậu tròn mắt. Tưởng vô tình đụng kẻ khả nghi, ai ngờ là đội trưởng của Hội Dị năng giả. Nhớ chuyện "thai giáo" lần trước, cậu còn thấy ngại. Chắc hiểu lầm gì đó? Hay quanh đây có quỷ dị cậu chưa nhận ra?

Nhưng... không. Chẳng có gì.

Cậu vừa mở miệng hỏi, người trước mặt im lặng, chỉ nhìn cậu như... mộng du. Ánh mắt thất thần ấy đặt trên gương mặt lãnh khốc kia lại... chẳng hề lạc tông.

Cậu dần thấy lạ, đưa tay quơ trước mặt:
"Phó đội trưởng?"

Không hồi đáp. Chỉ có đôi mắt kia vẫn di chuyển theo bóng cậu — y hệt lần ở bệnh viện Bắc Sơn.

Chẳng lẽ dị hóa độ của anh ta... lại tăng?

Cậu đoán đúng. Dị hóa độ của Phó Nam Nghiêu vốn dao động. Sau khi ra tay chém nát con thú bông hai đầu, độ dị hóa của anh ta lại nhích lên. Đáng lẽ anh ta phải vào phòng mô phỏng, nhưng phản ứng lần này đến quá nhanh — chưa kịp kiểm tra, chỉ số đã chạm 95.

Anh ta cố lê qua phố, chỉ kịp đeo đồng hồ ức chế. Khi cơn phản phệ ập tới, chiếc đồng hồ cũng chẳng kìm nổi. Ngoài dự liệu, anh ta bắt gặp cậu — và bản năng buộc anh ta lặng lẽ đi theo, cho tới bây giờ...

Tư duy tắt lịm, anh ta không phân định được nên làm gì — chỉ thấy hơi thở trên người đối diện khiến mình... dễ chịu. Anh ta muốn... đi theo cậu.

Cậu cạn lời. Sao lần nào anh ta "lên cao" cậu cũng đụng trúng — mà toàn trong tình huống éo le.

Cậu vô thức kéo áo che bụng, không biết qua lớp đồ rộng thùng thình, anh ta có nhận ra gì không.

Thấy anh ta vẫn lặng như tượng, cậu hít sâu, định tranh thủ lúc đối phương chưa tỉnh hẳn để rời đi.

Nhưng cậu vừa xoay người, người kia lại lẳng lặng bước theo.

Cậu: ...

Rốt cuộc theo tôi làm gì? Nhìn là biết ý thức không tỉnh táo.

"Đừng theo nữa. Tôi gọi người của Hội Dị năng giả đến đón anh."

Cậu buộc phải nghĩ cách cho anh ta. Phó Nam Nghiêu vẫn không nói, rũ mắt nhìn cậu — chẳng gật cũng chẳng lắc.

Ngay sau đó, Phó Nam Nghiêu bỗng ôm đầu, khụy xuống. Cậu mới nhận ra: những đường vân như lưỡi dao đã loang kín nửa mặt — tình trạng nặng rồi.

Cậu thở dài, rút chiếc điện thoại "rác", bấm số của Hội, hạ giọng:

"Alo, Hội Dị năng giả phải không? Tôi là người dân tốt bụng. Vừa thấy đội trưởng các anh ngất ngoài đường, đến đón ngay giúp."

Đầu dây bên kia, Vương Sơn đờ ra. Cúp máy rồi anh mới hiểu — ý "đội trưởng" là... Phó đội trưởng. Nghĩ đến lịch kiểm tra đã hẹn của Phó Nam Nghiêu, anh thoáng hoảng. Anh gọi Triệu Văn, báo cấp trên xong là lao đi.

Cậu tính toán thời gian, cúp máy, quay lại nhắn nhủ:

"Đợi chút. Người của Hội sắp đến. Đừng theo tôi nữa."

Giọng như vọng qua sương mù, đến rồi tan. Phó Nam Nghiêu cố nghe, nhưng bị cơn dị hóa quần nát, đầu óc mịt mù. Anh ta chỉ lờ mờ cảm nhận mùi hương dễ chịu kia sắp... biến mất.

Đừng đi.

Cảm giác quen thuộc quắt thắt lại. Trong chớp lóe tỉnh táo,Phó Nam Nghiêu như đã từng ngửi hương này ở đâu đó. Gắng gượng ngẩng lên, thứ duy nhất anh kịp thấy khi cậu xoay lưng... là một mảng đen trên áo khoác.

Màu đen... hoodie đen...

Ý nghĩ mờ nhòe in dấu — và anh ta bất tỉnh.

Khi Vương Sơn và Triệu Văn đến, họ thấy đúng là... Phó đội trưởng ngất.

"Người gọi điện không nói sai." Họ đỡ anh ta dậy, ngoái tìm người "dân tốt bụng" để cảm ơn, nhưng xung quanh trống không.

"Đi nhanh vậy..." Vương Sơn thắc mắc, rồi thôi — việc cấp bách là ổn định tình trạng Phó đội trưởng. Đeo cả đồng hồ ức chế mà còn ngất ngoài đường, phản ứng dị hóa chắc rất nặng. Hai người đều nặng trĩu.

Nhưng điều bất ngờ là, kiểm tra xong — dị hóa độ của Phó Nam Nghiêu... không cao.

Chính xác thì: vừa rất cao, giờ đã hạ.

"Lần thứ hai." Trong phòng xét nghiệm, Văn Tĩnh Tĩnh xem bản báo cáo: "Trước đây Phó đội cũng từng có trường hợp hiếm: dị hóa độ tăng rồi hạ. Lần này cũng vậy. Cách đây một tiếng là 95, vừa rồi rơi xuống hơn 80. Rất lạ."

Một lần có thể là ngẫu nhiên — hai lần thì sao?

"Lúc các anh tới, thật sự không thấy gì đặc biệt?"
"Có người gọi báo Phó đội ngất, chúng tôi mới qua. Chẳng thấy gì cả," Vương Sơn lắc đầu. "Nhưng chắc đội trưởng... tự biết?"

Văn Tĩnh Tĩnh không lạc quan: "Khi dị hóa tăng cao, anh ấy mất ý thức. Không chắc nhớ được gì. Tiếc quá — giá mà biết vì sao hạ được thì tốt."

Mọi người nhìn nhau, tạm hài lòng vì ít ra Phó Nam Nghiêu đã an toàn.

"Hết chuyện khác để sau. Chờ anh ấy tỉnh."
"Vâng." Họ rời phòng xét nghiệm, để lại không gian yên tĩnh.

Phó Nam Nghiêu nhắm mắt. Trong đầu chớp loáng đèn xanh, đèn đỏ, những cửa hiệu ven đường, cả một tiệm trà sữa. Hình ảnh lộn xộn xoay vần khiến đầu anh ta muốn nứt.

Cuối cùng, khựng lại ở... một mảng — màu đen.

Một màu đen bình thường, vậy mà với anh ta lại như mấu chốt sống còn, khắc sâu vào trí nhớ, không thể quên.

Tiếng chuông cảnh báo trong đầu thúc giục: phải nhớ lấy. Phó Nam Nghiêu  bật dậy, ôm trán. Theo bản năng, anh ta sắp bật ra một cái tên...

Nhưng vừa đến môi, ký ức lại trượt đi. Còn lại duy nhất điều anh cố ghim: áo hoodie đen.

— Người đó mặc áo hoodie đen.

— Chính là người ở bệnh viện Bắc Sơn!

 

Bình Luận (0)
Comment