Cuối cùng cha đứa bé, đã xuất hiện, :)) Từ chương này mình thay đổi cách xưng hô của công với thụ nhé, chuyển từ tôi/cậu sang tôi/em hoặc anh/em .
......
Tưởng không hiểu, tiểu quái vật cũng không suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn chờ "mẹ" nấu mì.
Thời Ngu vốn chẳng muốn ăn, nhưng chờ mãi bụng lại đói. Trong nhà còn ít mì gói, cậu liền tiện tay nấu luôn.
Khi thả mì vào nồi, lại đập thêm quả trứng, Thời Ngu nhíu mày nghĩ: "Hmmm, kế hoạch dùng tiểu quái vật làm mồi nhử thất bại rồi... Sao cái tên quỷ dị đó chẳng mắc câu gì cả?"
Đúng là đáng giận!
Cậu biết ngay mà, cái tên quỷ dị kia làm gì có tí tình thân nào — đến cả "con" của mình cũng chẳng thèm ngó tới!
Thời Ngu tức mình lẩm bẩm, rồi lại suy nghĩ: "Tiếp theo nên làm gì đây?"
Là một người bình thường, cậu tiếp xúc với quỷ dị vẫn quá ít. Dù biết cốt truyện trong sách, thực tế và nội dung viết ra vẫn khác xa nhau.
"Hay là tìm dịp đến thư viện của Hiệp hội Dị năng giả xem thử?"
Nghe nói ở đó cái gì cũng có, có khi tìm hiểu thêm lại biết vì sao lần này mình thất bại.
Đang nghĩ tới đó, cậu tắt bếp, vớt mì ra bát. Bỗng—
'Leng keng.'
"Hả?"
Thời Ngu ngẩng đầu. Tinh thần sợi tơ vẫn đang tản ra khắp nơi, rõ ràng không bị ai động vào.
Chẳng lẽ cậu nghe nhầm? Hay là tiểu quái vật trộm bấm chuông cửa?
Cậu cúi xuống nhìn. Tiểu quái vật chỉ mờ mịt vươn xúc tua.
Thời Ngu: ... Không phải nó.
Vậy là ai?
Cho dù đang nấu ăn, Thời Ngu vẫn luôn giữ tinh thần sợi tơ bao phủ quanh tầng lầu, nên chỉ cần có ai đi lên là cậu biết ngay. Nhưng lần này, hoàn toàn không hề cảm nhận được gì.
Một luồng lạnh buốt trườn dọc sống lưng. Thời Ngu buông đũa, quay người, lập tức tỏa tinh thần sợi tơ dò ra ngoài.
Từ phòng khách lặng yên tới tận cửa chính—
Cuối cùng, cậu cảm nhận được một bóng người đang đứng ngay bên ngoài.
—— Quả nhiên có người gõ cửa!
"Dọa chết tôi rồi..."
Một cơn sợ hãi không rõ nguồn dâng lên. Không lẽ là "ba ba" của tiểu quái vật đến thật sao?
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, cậu lập tức căng người cảnh giác. Không biết bên ngoài là quỷ dị tới cửa, hay thật sự "câu cá" thành công.
Dù thế nào đi nữa, tim cậu cũng đã nhảy thình thịch.
Trước đây Thời Ngu vẫn nghĩ "ba ba" của tiểu quái vật hẳn không mang hình người, chắc là loại sinh vật biển sâu quái đản nào đó. Nhưng bây giờ... rõ ràng người đứng ngoài lại có dáng dấp nhân loại.
Nghĩa là cậu đã xem nhẹ đối phương rồi.
Thời Ngu rón rén bước đến gần cửa, chưa vội mở, chỉ im lặng chờ.
Quả nhiên, hai phút sau, tiếng gõ lại vang lên.
Cốc cốc.
Thời Ngu: ...
Thật sự đáng sợ!
Tiểu quái vật cũng bị đánh thức, ngơ ngác quay đầu ra cửa.
"Quác?" — "Mẹ, cái gì thế?"
Cậu cũng rất muốn biết đấy! Rõ ràng mình mới là người "câu cá," vậy mà chưa kịp kéo đã bị dọa cho run.
Bên ngoài rốt cuộc là thứ gì vậy?
Trong khi cậu còn đang căng thẳng, giọng một người đàn ông vang lên:
"Có ai ở đó không?"
Dù đêm khuya, giọng nói ấy vẫn ôn hòa, lễ độ, khiến người ta vô thức muốn nghe tiếp.
Thời Ngu vẫn giữ im lặng, tinh thần sợi tơ cuộn chặt quanh mình và tiểu quái vật.
Người kia lại nói tiếp:
"Xin lỗi vì đến làm phiền giữa đêm. Chỉ là... ta cảm thấy vừa rồi có luồng hơi thở rất quen thuộc. Muốn đến xác nhận một chút."
Một con quỷ dị mà lễ phép như vậy — càng đáng sợ hơn!
Cậu càng nghe giọng hắn nhã nhặn, lại càng run. Một sinh vật đáng lẽ không nên có cảm xúc nhân loại, mà lại nói năng dịu dàng như thế... chẳng phải càng quái dị sao?
Thời Ngu biết nếu cứ ngồi im chờ, cậu sẽ mất thế chủ động. Thế là hít sâu, nắm tay lại, quay sang tiểu quái vật khẽ nói: "Cố lên."
Rồi cậu đưa tay mở cửa.
Ngay khoảnh khắc đó, tinh thần sợi tơ phóng ra toàn lực, định cuốn lấy đối phương.
Không gian xung quanh như bị xé toạc. Trong chớp mắt, Tang Hoài Ngọc cảm nhận được thời gian chùng lại. Những sợi tơ trong suốt không nhìn thấy bằng mắt thường quấn lấy thân hắn, im lặng mà đầy sát khí.
Hắn khẽ nheo mắt.
—— Đây là năng lực của Thời Ngu?
Rất đặc biệt, thật khiến người ta bất ngờ.
Tang Hoài Ngọc từng nghĩ Thời Ngu chỉ là dị năng giả cấp cao, đủ mạnh để giết SSS-cấp quỷ dị. Nhưng giờ hắn nhận ra năng lực này vượt xa phạm trù "dị năng" thông thường — cạy động thời gian, khống chế khe nứt không gian... ngay cả hắn cũng chưa từng nghe qua.
Một năng lực đủ khiến hắn hứng thú.
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng cầm lấy một sợi tơ, rồi xoay đầu nhìn lại.
Thời Ngu: !!!
Tinh thần sợi tơ của cậu hoàn toàn vô hiệu?!
Đây là lần đầu cậu thất bại trong tấn công. Khi ánh mắt va phải người ngoài cửa, cậu mới thực sự nhìn rõ khuôn mặt đối phương — và chết lặng.
Một mái tóc bạch kim xoăn nhẹ, gương mặt tuấn mỹ đến mức không thể dùng ngôn ngữ diễn tả, thánh khiết mà yêu nghiệt.
"Xin chào," người kia khẽ nói, giọng ôn hòa. "Lần đầu gặp, có vẻ ta đã dọa em rồi."
Ánh mắt hắn rơi xuống phần bụng phồng lên trong chiếc hoodie rộng. Tim hắn khẽ run, như có ngọn lửa cháy trong máu.
"Có lẽ... nên giới thiệu lại một lần."
"Tôi là cha đứa bé trong bụng em — theo nghĩa sinh học."
Thời Ngu: "..."
Gì cơ?!
Cậu cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Tà Thần đang nói cái gì vậy?!
"Cha... của đứa bé?"
Cái tên Tà Thần đó mà có con? Lại còn là đứa trong bụng cậu?!
Không, chắc chắn là nói bậy rồi.
Thời Ngu kiên quyết không tin, nhưng Tang Hoài Ngọc chỉ nhếch môi, dịu giọng:
"Nếu không tin, em có thể hỏi nó."
Giọng nói thấp trầm vang lên ngay bên tai. Thời Ngu giật mình, lùi một bước, toan kéo dài thời gian. Cậu cúi đầu, thử hỏi tiểu quái vật trong bụng.
Và rồi — im lặng.
Sau đó, một giọng nhỏ vang lên trong tâm trí:
"Mẹ... hình như... đúng là ba ba."
Thời Ngu: "???"
Gì cơ?! Là hắn thật sao?!
Cậu ngước lên, đối diện ánh mắt bình thản của Tà Thần.
"Bây giờ," hắn nói, "tôi có thể vào nhà chứ?"
——
Vài phút sau.
Cửa chống trộm khép lại. Tang Hoài Ngọc ngồi trên ghế sofa, còn Thời Ngu ngồi đối diện, mặt đầy phức tạp.
Tin tức quá nhiều khiến cậu chẳng biết nên sợ hay nên hoang mang.
May thay, Tà Thần có vẻ chưa định giết cậu.
Khi Thời Ngu rót nước đưa qua, hắn thật sự nhận lấy và uống một ngụm.
Cậu sững sờ.
Theo cốt truyện, Tà Thần vốn ghét đồ ăn nhân loại, ngay cả khi ở bên nam chính cũng không bao giờ chạm vào.
Vậy mà giờ lại uống nước cậu rót?
Thời Ngu trộm liếc nhìn.
"Có gì sao?" Tang Hoài Ngọc hỏi.
"Không... không có."
Thời Ngu vội lắc đầu, trong lòng thì rối loạn: đúng là kế hoạch ngu ngốc nhất đời.
Tang Hoài Ngọc đặt ly xuống, lịch sự nói:
"Cảm ơn đã tiếp đãi."
Ánh mắt hắn quét qua phòng, dừng lại trên tô mì gói còn nóng trên bàn.
"Em buổi tối chỉ ăn thế này thôi à?"
"Hả? À..."
Chủ đề gì kỳ vậy?
Tang Hoài Ngọc đứng dậy, đi thẳng tới tủ lạnh:
"Xin lỗi, tôi mới nhận ra tình trạng cơ thể của em. Em muốn ăn gì?"
Cậu chưa kịp phản ứng thì hắn đã mở tủ, xem xét đồ bên trong. Thời Ngu đờ người, tùy tiện chỉ bừa miếng sườn.
Thế là nửa đêm, Tà Thần mặc vest chỉn chu đứng trong bếp, ung dung nấu ăn cho cậu. Một lát sau, mùi thơm lan ra, trước mặt là bát mì sườn nghi ngút khói.
Thời Ngu nhìn mà hoang mang:
Tà Thần... nấu ăn cho mình thật sao?
Cậu nghi ngờ có độc, nhưng nghĩ lại — nếu hắn muốn giết, cần gì phiền vậy.
Tang Hoài Ngọc đặt tô mì xuống:
"Lần đầu tôi thử làm. Vừa tra thực đơn của nhân loại."
"Hy vọng hương vị không tệ lắm."
Trước ánh nhìn điềm tĩnh ấy, Thời Ngu miễn cưỡng ngồi xuống, cầm đũa.
"Hy vọng ăn được..." cậu thì thầm, rồi gắp thử một miếng.
... Ủa? Cũng ngon phết?
Cậu lặng người, rồi lại gắp thêm. Trong lòng tự mắng: "Miệng chết tiệt, lúc nào cũng phản bội chủ!"
Cuối cùng, bất chấp xấu hổ, Thời Ngu nghiêm túc ăn sạch cả tô — kể cả sườn.