Bóng dáng dong dỏng ấy đứng yên ở phần cuối hành lang ánh đèn lay động, tựa như một vầng trăng sương xa xôi trong ngân hà. Nam Sương bỗng chẳng biết tại sao muốn gọi y lại, còn bất giác đi tới phía y.
Nàng dừng lại trước mặt Vu Hoàn Chi, con mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt y như màu nước phản chiếu sắc trời.
Một lúc lâu sau, Nam Sương vuốt lụa bóng trong tay, lúng túng nói: “Tôi mặc xiêm áo này cho anh xem nhé?”.
Ánh mắt Vu Hoàn Chi càng thêm mờ mịt, như thể thu nạp cả bóng chồng vào mắt. Y thong thả tự đắc nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của hoa đào Nam, mãi mới nói: “Về phòng cô đi”.
Nam Cửu Dương dạy Nam Sương rằng, đối nhân xử thế phải biết có qua có lại với toại lòng nhau, thế thì quan hệ mới hòa hợp, mới dài lâu, nếu nợ quá nhiều ân tình thì cuối cùng kẻ thua thiệt lại là mình.
Thế là Nam Sương nhận một quả bàn đào của Vu Hoàn Chi bèn muốn mau chóng đáp lễ mấy quả mận, dù sao nợ ân tình của ma đầu giang hồ không phải chuyện gì tốt.
Vu Hoàn Chi mới theo hoa đào Nam vào phòng đã thấy nàng vắt áo tơ lên trên bình phong, vội vàng rót nước cho mình rồi vội vàng lấy bọc hành lí ra từ gian trong, vùi đầu tìm kiếm một bận, sau khi lấy ra vài cái túi giấy nhỏ thì chạy ngay ra khỏi phòng.
Chỉ chốc lát sau, Nam Sương bưng một cái khay gỗ về phòng. Trong khay bày ba đ ĩa bánh: bánh phù dung, bánh hoa quế, bánh dứa.
Hoa đào Nam đặt bánh trước mặt Vu Hoàn Chi rồi ngồi ngay trước mặt y, chống cằm dòm bánh nuốt nước miếng, nói: “Cho anh ăn đấy”.
Vu Hoàn Chi ngạc nhiên nhìn món ngon đầy bàn, ngước mắt lên nhìn Nam Sương hỏi: “Cô mua à?”.
Nam Sương gật đầu, nằm xuống bàn nói: “Mua lúc mới tới Tô châu, anh không thấy thôi”. Nói rồi lại chỉ vào đ ĩa bánh dứa nói: “Món này khá hiếm, lúc mua chỉ còn lại một ít, Yên Hoa phải cứ tranh với tôi, tôi không tranh được bèn mặc cô ấy lấy một túi nhỏ”.
Vu Hoàn Chi nghe xong lời ấy thì bật cười xoa trán, không khỏi nghĩ tới phần lớn chỗ bánh dứa lấy từ Nam Sương đều được Tiêu Mãn Y tặng cho Mục Diễn Phong thì thích chí nhón một miếng lên nếm thử.
Vào miệng là tan, hương vị ngọt ngào lượn quanh lưỡi. Nam Sương nhìn đến nuốt nước bọt.
Vu Hoàn Chi cụp mắt đẩy đ ĩa bánh tới trước mặt hoa đào Nam, khoan thai nói: “Ăn một ít đi, tôi không thích ngọt”.
Nam Sương nhịn một lúc lâu mới đau khổ lắc đầu, chỉ vào áo tơ hồng vắt trên bình phong, nghiêm túc nói: “Cha tôi nói, đối nhân xử thế phải có qua có lại”.
Vu Hoàn Chi “à” một tiếng rồi lộ ra nụ cười sâu xa: “Sao không thấy cô mặc xiêm áo cho tôi xem?”.
Hoa đào Nam vỗ gáy, vội vàng vòng raa sau tấm bình phong.
Ma đầu họ Vu buồn cười nhìn lụa đỏ biến mất khỏi bình phong gỗ đen. Lát sáu y lại bỏ bánh vào giấy dai, tỉ mỉ gói kỹ rồi dùng dây nhỏ buộc chặt, đặt vào bọc hành lí của Nam Sương.
Bọc hành lí của hoa đào Nam ngổn ngang, căng phồng toàn là mấy thứ linh: cây thăm bằng trúc có hình mặt người tinh mua ở thành Phượng Dương, hoa phượng tiên đỏ thẫm, hoa tai đồng tinh xảo, hòn đá trắng nhặt ven đường, bát đ ĩa có in hoa văn hoa đào…
Vu Hoàn Chi nhớ lúc dẫn nàng rời khỏi các Vạn Hồng, bởi vì đi quá vội, quần áo trên người Nam Sương đều là của Mục Diễn Phong. Có thể tưởng tượng bao nhiêu vật này đều là nàng thu lượm được mấy ngày nay.
Có thể thấy mặc dù hoa đào Nam thông minh nhưng chưa mất tính trẻ con lại không am hiểu tình yêu.
Nhưng dù nàng hồ đồ, Vu Hoàn Chi lại là người sáng. Mấy ngày nay, bản thân làm chuyện vượt khuôn phép với Nam Sương vô số kể, dù hoa đào Nam bất kể hiềm khích lúc trước nhưng ma đầu Vu cũng kiên quyết có trách nhiệm.
Giữa mùa hạ năm nay, lúc Vu Hoàn Chi còn đang ở trang Lưu Vân, mới vừa nghe nói chuyện phái Thiên Thủy kết minh với các Vạn Hồng, y đã nhận được hai phong thư lạ thường. Một phong đến từ người cha mất tích nhiều năm – Vu Kinh Viễn; một phong, đến từ minh chủ võ lâm tiền nhiệm lánh đời ẩn cư đi du sơn ngoạn thủy – Mục Chiêu.
Bởi trước kia Vu Kinh Viễn và ma đầu họ Vu có xung đột, ông từng thề với con trai, mỗi năm nhiều nhất chỉ mười chữ nên trên bức thư này lời ít ý nhiều: cướp hôn Hoa Đào Nước Nam rồi bức hôn.
Khi Vu Hoàn Chi chạy tới các Vạn Hồng, thư của Mục Chiêu mới khoan thai tới muộc.
Tính tình Mục Diễn Phong giống cha đến bảy phần, ba phần khác là sự cáo già mà Mục Chiêu tu luyện ra sau nhiều năm nhậm chức minh chủ. Ông biểu đạt tràng giang đại hải lòng cảm kích ma đầu họ Vu quản lí trang Lưu Vân, tỉ tê nhắc đến tình thân động lòng người của Vu Hoàn Chi hơn hẳn cha, cuối cùng nhấn mạnh từng chữ cho rằng, trang Lưu Vân của Giang Nam cần một thiếu phu nhân, để giảm bớt gánh nặng cho thiếu chủ Mục và Vu Hoàn Chi. Cuối cùng Mục Chiêu tổng kết, ứng cử viên tốt nhất cho vị trí thiếu phu nhân chính là Hoa Đào Nước Nam – Nam Sương.
Lúc đó, Vu Hoàn Chi không biết quan hệ giữa Vu Kinh Viễn và Mục Chiêu đã căng thẳng. Y kết hợp ý của hai phong thư lại, đưa ra kết luận cướp hôn Hoa Đào Nước Nam, để thiếu chủ Mục ép hôn thành thiếu phu nhân.
Vì vậy, hoa đào Nam đáng ra phải ở giường của mình bị chuyển đến giường Mục Diễn Phong.
Vu Hoàn Chi nghĩ thầm, bây giờ có lẽ là y đã nhìn trúng Hoa Đào Nước Nam rồi, vì vậy y tất phải ngăn cản việc hôn nhân của Mục Diễn Phong và Nam Sương. Vả lại hai người này xưng anh gọi em, rất vui vẻ, hoàn toàn không vượt quá tình yêu nam nữ.
Núi cao hoàng đế xa, về phần cha y và minh chủ có thể chém trước tâu sau.
Điều hóc búa nhất lại là bản thân Nam Sương. Vu Hoàn Chi bật cười nhìn đồ đạc linh tinh nhặt nhạnh đầy bọc hành lí, thầm nghĩ dù Nam Sương lanh lợi nhưng có vài phương diện lại hết sức trì độn. Dục tốc bất đạt, hướng dẫn từng bước mới là chính đạo.
Sau tấm bình phong khẽ động, Vu Hoàn Chi liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy một đóa sen hồng xinh tươi bước ra từ sau tấm bình phong. Vóc dáng thướt tha, áo lụa đỏ hừng hực, áo váy hồng nhạt nở rộ hoa sen lấp ló sau tà áo, cánh hoa non nớt kín đáo không lộ. Mái tóc đen rủ bên mặt, đổ xuống áo quần. Mày như sương khói, lạnh lùng mà êm dịu. Mi dài như quạt, bọng mắt ngọa tằm làm đôi mắt như nước mùa thu có thêm cái ấm áp của hoa đào ngày xuân. Dưới chóp mũi cao thằng là đôi môi hồng hào hơi cong, lộ ra răng nanh và lúm đồng tiền, thanh tú lại ngờ nghệch.
Ma đầu họ Vu cũng cong khóe miệng trong ánh nến chập chờn, y cúi người nhặt một chiếc thoa ngang khảm ngọc và mấy đóa hoa đào tự trong bọc hành lí của Nam Sương. Đi thẳng tới trước mặt Nam Sương, Vu Hoàn Chi vén phần tóc rủ xuống vai nàng ra phía sau, ánh mắt rơi vào dấu hoa đào như ẩn như hiện giữa vạt áo, cười nói: “Dấu hoa đào này thật đẹp”.
Dưới xương quai xanh, hai đóa hoa đào liền đế đầu cành đang nở rộ. Nam Sương cụp mắt mấp máy môi, im lặng không lên tiếng.
Vu Hoàn Chi bỗng đến gần một bước, mùi hương ôn hòa thơm ngát ào đến. Y tháo búi tóc vòng cung khi trước của Nam Sương ra rồi chọn vài lọn tóc đen ở đỉnh đầu nàng, búi thành một cái búi tóc hình hoa đơn giản, đoạn dùng thoa ngang khảm ngọc cố định lại, cài mấy đóa hoa đào bên tóc mai.
Lời của y như sương như khói, xen lẫn hơi thỏa ấm áp, lượn lờ xung quanh: “Đẹp lắm”.
Đôi má hoa đào Nam hây hây, bên tai đỏ bừng, dã tâm nổi lên, ánh mắt đảo quanh, lát sau mới tìm được đề tài rồi hỏi: “Bánh đâu?”.
Vu Hoàn Chi quay đầu lại liếc nhìn đ ĩa không trên bàn, cười nói: “Cô giữ lại đi”.
Nam Sương cúi đầu suy nghĩ một hồi, lại nói: “Vậy snh đưa đèn cung đình chưa làm xong cho tôi đi”.
Thấy Vu Hoàn Chi hơi kinh ngạc, nàng Sương vội vàng giải thích: “Tôi thấy anh thích chiếc đèn cung đình đó, chi bằng tôi làm xong sẽ tặng anh, coi như là có qua có lại”.
Vu Hoàn Chi mỉm cười: “Tôi chỉ biết mộc đào người tặng ném sang, quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người[1]…”.
Quỳnh dao tức ngọc đẹp, mà mĩ nhân như ngọc.
Tất nhiên Nam Sương không hiểu rõ cách nói ẩn dụ như vậy. Nàng đang cúi đầu ngẫm nghĩ thì Vu Hoàn Chi lại vỗ mặt nàng, lược bỏ câu nói tiếp theo, thản nhiên rời đi.
Về sau nếu lấy tôi, không cứ phải mũ phượng khăn choàng, ăn mặc như thế đã đẹp nhất rồi.Nam Sương nhìn cảnh cửa gỗ vẫn còn đong đưa, trong đầu nổ ầm, tựa như có ý nghĩ gì trào lên muốn ra ngoài, như cầu vồng vắt ngang bầu trời sau cơn giông tố.
Mà Nam Sương gặp chuyện, chuyện dễ thì giải quyết; chuyện khó thì khắc phục; chuyện nghi hoặc thì không nghĩ đến, thuận theo tự nhiên.
Thế nên chuyện trên đời đến tay hoa đào Nam hoặc giải quyết cực nhanh hoặc tiêu tan thành mây khói. Vì vậy cuối cùng cầu vồng vẫn chưa bắc lên. Sau một đêm mất ngủ hiếm có, Nam Sương tổng kết ra: một, mình đối với Vu Hoàn Chi không tầm thường; hai, hình như có cảm xúc khó bề phân biệt sinh sôi như cỏ hoang; ba, so với lấy Mục Diễn Phong, Âu Dương Hi, người qua đường Ất Bính Đinh thì mình muốn lấy Vu Hoàn Chi hơn; bốn, ăn cơm chúa múa tối ngày, sau này phải tranh thủ thời gian tạ ơn Vu Hoàn Chi; năm, sự việc càng ngày càng không ổn; sáu, về sau đừng suy nghĩ, nhọc lòng.
Sáng hôm sau, Đồng Tứ mướn xe ngựa từ sớm, còn chuẩn bị cho Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi mỗi người một ngựa.
Sau khi ăn sáng xong, sương sớm chưa tan, mọi người đã chạy về hướng trang Lưu Vân.
Trang Lưu Vân nằm ở một chỗ đất bằng trên núi Thiên Bình và núi Linh Nham, diện tích mênh mông, dẫn suối trong núi vào trang, đào hồ Nguyệt làm hồ bên trong.
Mấy người phi nước đại một ngày, dọc đường núi đầy hoa dại, phong đỏ tung bay, vạn niên thanh cao vút chằng chịt. Đến khi mặt trời chiều ngã về tây mới thấy rõ nước hồ Nguyệt quanh co khúc chiết chảy vào tòa nhà. Có hai người đứng trước cửa gỗ lim đóng kín trong dãy tường trắng ngói đen dằng dặc của trang Lưu Vân.
Mục Hương Hương nghe tiếng móng ngựa phi nhanh, bánh xe lộc cộc từ xa thì cuống quýt vỗ tay Tống Tiết, khẩn trương nói: “Về rồi về rồi”.
Tống Tiết nắm lấy tay Mục Hương Hương, nói: “Vợ ơi, ban đầu việc này là hiểu lầm, đợi em Phong về, chúng ta giải thích với nó”. Tuy nói thì bình tĩnh nhưng Tống Tiết đã run như cầy sấy với vẻ mặt kinh hoàng.
Mục Hương Hương lườm hắn ta một cái, dậm chân nói: “Em Phong dễ lừa nhưng chàng lừa được Hoàn Chi không? Hơn nữa, trước kia ngay cả người đẹp tuyệt trần như Tiêu Mãn Y mà nó còn thấy phiền như thế. Bận này nó chọn Hoa Đào Nước Nam thì tất sẽ không thèm ngó ngàng gì đến các cô nương khác nữa!”.
Đầu đường bụi mù nổi lên bốn phía, hai chiếc xe ngựa lái tới, trên hai thớt ngựa đi đầu là hai người đàn ông oai hùng hiên ngang.
Tống Tiết cầm tay Mục Hương Hương, cái khó ló cái khôn nói: “Phong nhi không cưới, để Hoàn Chi cưới, thế nào?”.
Thấy Mục Hương Hương trợn to hai mắt nhìn mình, Tống Tiết lại nói: “Con gái mà thấy diện mạo của Vu Hoàn Chi thì ắt sẽ thích ngay. Chẳng phải Đỗ Niên Niên thích vì em Phong anh tuấn sao? Lấy Hoàn Chi thế vào, sẽ không sao đâu!”.
Vừa dứt lời, Mục Hương Hương đã giẫm lên mũi chân hắn ta, vén tay áo lên thấp giọng uy hiếp: “Chàng tìm đường chết à? Cô gái nào dám mơ tưởng đến Hoàn Chi nhà tôi?! Tôi làm thịt nàng nàng ta!”.
Tống Tiết nói với vẻ mặt bi phẫn: “Dầu gì tôi còn là chồng nàng, dầu gì em Phong mới là em ruột của nàng cơ mà”.
Lúc này, con ngựa trước mặt đã hí dài, Tống Tiết còn chưa định thần lại, đã nghe tiếng gọi hưng phấn của Mục Diễn Phong: “Chị, anh rể!”.[1] Bài Mộc qua 2 trong Kinh thi.