Một Màu Xuân

Chương 45

Từng có rất rất nhiều lần, Tiêu Mãn Y tưởng tượng Mục Diễn Phong sẽ ôm nàng.

Hình như là cảnh tượng trong mơ, cuối xuân hoa bay, tơ liễu dằng dặc, nắng dát mặt hồ.

Mà hôm ấy, cái ôm của Mục Diễn Phong còn ấm áp hơn trong tưởng tượng, cánh tay phải của hắn vòng ở eo nàng ấy, tay trái đẩy đầu nàng vào ngực mình.

Tiêu Mãn Y tưởng là nếu có một ngày Mục Diễn Phong ôm mình như thế thì đời này kiếp này, dù chân trời góc biển, mình cũng sẽ đi theo chàng, gặp phải khó khăn hơn nữa cũng không buông tay.

Nàng ấy chắc chắn sẽ nói với hắn, Diễn Phong, chàng ôm tôi rồi, ôm tôi rồi thì phải lấy tôi đấy.

Thời gian như thể lặng im trong nháy mắt, đầu óc Tiêu Mãn Y hoàn toàn trống rỗng. Nàng ấy chỉ mải đẩy Mục Diễn Phong ra, giãy giụa như một con chim non gãy cánh, nước mắt ào ào vỡ đê, vừa mở miệng đã ngậm phải nước mắt mặn chát:

– Diễn Phong, cầu xin chàng mau đi tìm Hoa Đào, Hoa Đào mất tích rồi.

Mục Diễn Phong cau mày.

Sức lực giãy giụa khỏi lòng hắn của Tiêu Mãn Y làm hắn nảy sinh nỗi sợ hãi không tên.

Chân trời xa xa thoáng có tiếng sấm, mây đen cuốn sạch qua vòm trời, cũng cuốn sạch qua mắt Mục Diễn Phong. Hắn nhìn Tiêu Mãn Y đăm đăm, do dự một lát, cuối cùng lấy tay áo, giúp nàng ấy lau nước mắt một cách vụng về.

– Cô nói từ từ thôi. Em Sương đã đi đâu?

Tiêu Mãn Y khóc đến mức co giật, cầm lấy ống tay áo của Mục Diễn Phong, nói đứt quãng:

– Diễn Phong, vì cứu tôi mà, Hoa Đào bị người của lầu Thanh Thanh đưa đi rồi. Trước kia tôi chỉ biết chủ lầu Thanh Thanh là Hồ Điệp Mất Hồn Đinh Nhụy nhưng tôi thật sự không, thật sự không biết nàng ta còn là chủ giáo Hoa Ma…

Mục Diễn Phong nghe vậy, đồng tử cũng chợt phóng đại, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Tuyết bay khắp trời, hắt tới tấp ở quanh mình.

Hôm ấy không có hoàng hôn, qua chính ngọ thì mây tầng vừa dầy vừa nặng, chẳng thấy ánh dương và ráng mây xán lạn, sắc đêm và tuyết đông đã cùng ập xuống.

Võ công Nam Sương không yếu, nhưng giáo chủ giáo Hoa Ma há là hạng tầm thường.

Giáo chủ Điệp của giáo Hoa Ma mang độc công xuất thần nhập hóa, có thể khiến người trong vòng ba trượng lâm vào chỗ chết. Giả sử là kẻ nội lực thâm hậu mà cách giáo chủ Điệp ba thước đổ lại thì cũng khó thoát một kiếp.

Tre già măng mọc. Trong lứa anh hùng thiếu niên trên giang hồ, ngoại trừ đám Mục Diễn Phong, Vu Hoàn Chi này là đối thủ của nàng ta thì sợ rằng không ai có thể địch nổi nàng ta được.

Mà nếu Mục Diễn Phong có thể đánh bại giáo chủ Điệp, cũng là nhờ né tránh độc chưởng của nàng ta bằng thân pháp nhanh nhẹn và  hóa giải chiêu số của nàng ta bằng kiếm pháp sắc bén, chứ hoàn toàn không có cách phá giải độc công ấy.

Dù giáo Hoa Ma không giao thiệp với trung nguyên nhưng phàm là người chọc vào giáo này, nhẹ thì phế hết võ nghệ, nặng thì chết không chỗ chôn. Trên giang hồ, ai nấy đều nói giáo chủ Điệp của giáo Hoa Ma có thủ đoạn độc ác, lạnh như băng sương.

Nhân vì chưa ai trong chốn võ lâm trung nguyên thấy được mặt mũi thực của giáo chủ Điệp nên những tin đồn này chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi. Song không có lửa làm sao có khói, bất cứ lời đồn nào cũng tất có mấy phần đáng tin.

Nhìn từ tình hình hiện tại, giáo chủ Điệp giáo Hoa Ma lại chính là Hồ Điệp Mất Hồn Đinh Nhụy – vị cuối cùng trong ba nàng kì nữ giang hồ trừ Hoa Đào Nước Nam và Y Nhân Hai Mặt ra.

Mục Diễn Phong bỗng nhớ tới mấy năm trước, lúc danh tiếng Đinh Nhụy lẫy lừng hơn từng đọc một bài từ: Đâu phải yêu phong trần, mà lỡ duyên tiền kiếp, hoa nở hoa tàn tự có lúc, chỉ nhờ chúa mùa xuân.

Năm đó mình đã cầm bài ca này về nhà cười nhạo Vu Hoàn Chi mấy bận. Theo như người trên phố nói, tám chín phần chúa mùa xuân này chính là ma đầu họ Vu. Nếu Đinh Nhụy thực sự mến mộ Vu Hoàn Chi thì tất nhiên nàng ta sẽ cực kì ghen ghét hoa đào Nam.

Vì vậy, bất kể rốt cuộc Đinh Nhụy là chủ giáo Hoa Ma lòng dạ độc ác, hay là Hồ Điệp Mất Hồn cổ quái phóng túng, nếu Hoa Đào Nhỏ bị nàng ta bắt đi thì tình hình đều rất hung hiểm.

Trong lúc Mục Diễn Phong sững sờ, Tiêu Mãn Y dứt khoát xé một miếng vải từ váy xuống, vội vàng quấn lấy bàn tay trái bị thường rồi nhặt kiếm trên đất, ngẩng đầu nói với Mục Diễn Phong:

– Diễn Phong, đi, giờ chúng ta đến lầu Thanh Thanh thôi!

Lúc Mục Diễn Phong liếc mắt nhìn nàng ấy lần nữa, trong mắt đã có vẻ nghiêm nghị lạnh lẽo.

Đầu gối Tiêu Mãn Y bị thương, lúc đi nhanh còn hơi khập khiễng. Mới đi được mấy bước, một cánh tay cường tráng đã vươn tới ôm lấy nàng ấy từ phía sau. Mục Diễn Phong ngăn Tiêu Mãn Y lại, vác nàng ấy lên vai, đầu ngón chân bỗng vọt lên, đạp nhẹ lên trên mái hiên mà đi.

Tuyết bay lả tả, giữa tầng mây quay cuồng ẩn hiện vâng trăng nhạt. Tiếng Mục Diễn Phong truyền đến theo gió đêm:

– Nếu sự thực như lời cô nói, trừ đám người biết bảy thức Mộ Tuyết ra thì trấn Vân Thượng còn có cao thủ giáo Hoa Ma mai phục bên trong, cực kỳ hung hiểm. Nay cô xông pha với tôi, không chừng phải nộp mạng. Cô lập tức trở về trang báo cậu Vu, bảo cậu ấy tới đây. Còn về Đỗ Niên Niên… Xin cô thông báo cho chị và anh rể, tuyệt đối phải canh chừng cô ta, bảo vệ cô ta, làm phiền…

Cái cây già cuối đường đã rụng hết lá, chỉ còn lại chạc cây loang lổ hướng về bầu trời đêm. Mục Diễn Phong mượn lực trên cành nhỏ, sau khi hạ xuống liền đặt Tiêu Mãn Y lên trên ngựa. Hắn không kịp giải thích nhiều đã hối hả tháo ngựa, lấy bàn tay đẩy phía sau ngựa.

Ngựa giơ chân trước hí một tiếng rồi chạy như điên về phía trước. Tiêu Mãn Y chỉ đành nắm chặt dây cương, tiếng gió thổi qua tai phần phật như lưỡi dao. Ở trên lưng ngựa lắc lư, nàng ấy cố hết sức quay đầu lại, nói:

– Diễn Phong, phải cứu Hoa Đào! Còn nữa, chàng nhất định,  nhất định phải bảo trọng! Nếu không tôi không tha cho chàng đâu!

Trận tuyết này khá lớn, ngay cả chạc cây khô cũng chất đầy tuyết. Mục Diễn Phong lúng túng đáp một câu:

– Cô cũng phải bảo trọng, nếu không tôi cũng không sẽ tha cho cô.

Lời nói điêu tàn trong gió, hắn cầm kiếm, xoay người đi về hướng lầu Thanh Thanh.

Thời gian quá vội vã. Đương khi tình cảm lờ mờ mới mọc rễ nẩy mầm, ánh nắng ấm áp lại chỉ được chớp mắt.

Tiếng leng keng của chiếc vòng trên tay Tiêu Mãn Y văng văng xa xăm như đến từ trong gió tuyết, từ trong ký ức. Trong lòng Mục Diễn Phong cũng đổ tuyết, hạt băng mịt mù găm vào trong tim.

Rất nhiều lời chưa kịp nói, ví dụ như lúc này hắn đơn độc xông vào lầu Thanh Thanh, dầu võ nghệ cao tới đâu, làm sao ứng phó với bảy người Mộ Tuyết và chủ giáo Hoa Ma; ví dụ như giả sử Vu Hoàn Chi đi khỏi trang Lưu Vân, Tiêu Mãn Y lẻ loi một mình, làm sao tự bảo vệ mình.

Nhưng làm sao họ có thể để mất Nam Sương?

Cô nương thông minh cơ trí là em gái kết nghĩa của Mục Diễn Phong; cô gái đáng yêu động lòng người là người mà Vu Hoàn Chi chung tình; Hoa Đào thật thà vui vẻ là người bạn duy nhất suốt đời này kiếp này của Tiêu Mãn Y.

Mục Diễn Phong nắm chặt chuôi kiếm, thời khắc bổ cánh cửa gỗ của lầu Thanh Thanh ra như ánh trăng ánh dương trút xuống, Tiêu Mãn Y cũng nắm chặt dây cương, ra roi thúc ngựa vội vã chạy lên núi.

Trang Lưu Vân vẫn như thường. Trong vườn Thấm Huân, trên đá bên hồ nằm gối nhau và mái nhà cong cong đều có tuyết đọng. Trước ánh đèn, Vu Hoàn Chi vừa lật hết một quyển thi từ, lật lại một trang trong sách như đang ngẫm lại. Tranh vẻ trên trang ấy có non xanh nước biếc, dưới viết bài “bài hát của ngư dân”: “Trước non Tây Tái cò trắng bay, nước chảy hoa đào cá quế mập. Nón trúc biếc, áo tơi xanh, gió xiên mưa bụi chẳng thiết về[1].

Nước chảy hoa đào cá quế mập. Vu Hoàn Chi không khỏi nở một nụ cười.

Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng ngựa hí dài ngoài cửa, tiếp đó là tiếng bước chân rối loạn vội vàng. Hình như a hoàn trong sân đang gọi cô nương Tiêu. Tim Vu Hoàn Chi bỗng run lên, cuốn sách trong tay rơi “bộp” xuống đất.

Cùng với tiếng cuốn sách rơi xuống đất, cửa cũng bị đẩy ra cái rầm.

Tiêu Mãn Y đứng ở cửa với khuôn mặt nhếch nhác, búi tóc hơi tán loạn, khóe miệng cũng rách. Mặt mũi nàng ấy đượm vẻ sốt ruột, chỉ mải chỉ vào hướng trấn Vân Thượng dưới chân núi, nói:

– Công tử Hoàn, Hoa Đào bị người của lầu Thanh Thanh bắt đi rồi. Chủ lầu đó là giáo chủ Điệp của giáo Hoa Ma, nàng ta…

Còn chưa nói xong, Vu Hoàn Chi đã biến mất. Một bóng như trăng như tuyết xẹt qua giữa trời đêm, xẹt qua phía chân trời như sao băng.

Trước đó, Tiêu Mãn Y chỉ kịp thấy vẻ mặt của ma đầu họ Vu. Thoạt tiên là nhướng mày, rồi mặt trầm như nước, cho đến khi híp mắt ngùn ngụt sát khí.

Tiêu Mãn Y khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nàng ấy nghĩ, dựa vào cơ trí của Hoa Đào Nhỏ thì nhất định có thể kéo dài chút thời gian, nay lại có Vu Hoàn Chi đến giúp, ắt Nam Sương có thể thoát khỏi nanh vuốt.

Đỗ Niên Niên đã ngủ mê man bảy ngày sáu đêm, nếu đêm nay nàng ta có thể tỉnh lại thì tính mệnh không còn đáng lo nữa.

Công việc trong trang Lưu Vân bề bộn, hôm nay thiếu sự giúp  đỡ của Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong giúp đỡ, vợ chồng Mục Hương Hương phải tất bật trước trang. Tiêu Mãn Y nghĩ chỉ chăm nom Đỗ Niên Niên một đêm, ngoài trang lại có a hoàn, người làm võ công khá cao như Li Bình trông chừng nên không đến trước trang làm phiền vợ chồng Mục Hương Hương nữa.

Trăng sáng tới tầng mây thì ló đầu ra, tuyết nhỏ dần đi. Tiêu Mãn Y dời ghế đến trông bên giường, móc tua kiếm rồng nằm của Mục Diễn Phong từ trong ngực ra.

Hai viên đông châu phản chiếu ánh đèn, sáng rỡ lạ thường. Nút thắt hoa khéo léo đẹp đẽ, giống như Hoa Đào Nhỏ ngượng ngùng cười. Tiêu Mãn Y nghĩ: “Tay Hoa Đào khéo thật, chờ cô ấy về tất phải hỏi xem cô ấy tết hoa này thế nào”.

Dưới ánh đèn, đôi mắt sáng của Tiêu Mãn Y rực rỡ như đông châu. Ánh sáng dập dờn trong sóng mắt. Đến tận lúc bấy, nàng ấy mới nhớ lại chuyện ở trấn Vân Thượng.

Có lẽ là lần đầu tiên Mục Diễn Phong dịu dàng với nàng ấy như thế. Mặc dù khi nhìn thấy vết thương trong bàn tay nàng, hắn ôm hơi thô bạo nhưng trong tim Tiêu Mãn Y vẫn có sự ấm áp.

Nỗ lực lâu như vậy, dù chỉ có một chút thu hoạch, cũng coi như không uổng phí.

Mục Diễn Phong sáng sủa anh tuấn, tiêu sái tự tại, có khi hơi ngớ ngẩn, mặc dù dễ xù lông nhưng tính đơn thuần lại rộng lượng, chưa từng nổi giận thật với ai mà luôn thật lòng thật dạ.

Tiêu Mãn Y cho rằng chàng trai như vậy cũng được coi là người vô cùng tốt.

Cho dù hắn dốt đặc cán mai về chuyện tình cảm, cho dù trước giờ hắn không nhìn trúng mình thì chí ít cũng không cần quá lo lắng hắn thích người khác.

Mặc dù bề ngoài dễ vui dễ giận song tận sâu đáy lòng, y nhân Tiêu vẫn cẩn thận ôm tâm lí ăn may: “Diễn Phong đã không hiểu chuyện tình ái, vậy lúc lấy vợ, với tính cách của hắn, nhất định sẽ chọn cô gái mình quen. Nếu bàn về quen biết, khắp thiên hạ có ai hơn được Tiêu Mãn Y mình?”

Chắc chắn sự xuất hiện của Đỗ Niên Niên đã làm nàng ấy hết sức thất vọng.

Nhưng cái ôm lúc trước, sự quan tâm lơ đãng cũng chứng tỏ hắn vẫn còn để ý tới mình?

Thích một người chính là như vậy, biết rõ suy nghĩ như thế cũng vô dụng song cứ phải trằn trọc trăn trở đoán lòng dạ đối phương, vừa đắng vừa ngọt, vừa mừng vừa buồn.

Mà bao nhiêu năm nay, Tiêu Mãn Y lẻ loi cô quạnh đều lấy đó làm một trò tiêu khiển.

Ánh đèn yếu đi nhiều, chắc khi trước lúc ma đầu họ Vu đọc sách đã hao tổn không ít dầu thắp.

Tiêu Mãn Y đứng dậy thắp đèn tường ở góc trái, trở lại giường thì bỗng kinh hãi. Đỗ Niên Niên đang mở mắt, lẳng lặng nhìn mình.

– Cô… tỉnh rồi à? – Nàng ấy ngạc nhiên hỏi.

Lúc thấy Đỗ Niên Niên cố gắng gật đầu, mấp máy đôi môi khô khốc, Tiêu Mãn Y mới vội vàng ra gian ngoài rót chén nước cho nàng ta rồi trở về dìu nàng ta ngồi dậy.

Đỗ Niên Niên uống nước xong, giọng vẫn hơi khô khan:

– Sao lại là cô? Tôi nhớ là công tử Hoàn và Mục… thiếu chủ coi chừng mà.

Lúc Mục Diễn Phong đặt nàng ấy lên ngựa đã từng dặn dò nhất định phải trông chừng Đỗ Niên Niên cho kĩ.

Tiêu Mãn Y nhớ tới việc này, trong lòng hơi ghen tị. Nàng ấy khoát khoát tay, sau đó đặt chén trà sang bên cạnh.

– Diễn Phong bận rộn như vậy, sao có thời gian chăm sóc cô?

Đỗ Niên Niên là người lạnh nhạt thờ ơ, thấy dù giọng điệu Tiêu Mãn Y không tốt song mọi cử động đều cực kỳ cẩn thận, nàng ta trầm mặc rồi vẫn nói tiếng cảm ơn.

Y nhân Tiêu cho rằng, có lẽ Mục Diễn Phong đã có chút thiện cảm với mình, nếu hắn dặn phải chăm nom thật tốt cho Đỗ Niên Niên thì mình tuyệt đối không thể rút dây động rừng.

Sau đó nàng ấy được đằng chân lân đằng đầu mà nghĩ, có lẽ đợi Mục Diễn Phong dẫn Hoa Đào Nhỏ, ma đầu Vu trở về, nhìn thấy mình nuôi Đỗ Niên Niên béo trắng, trong lòng vui vẻ, nói không chừng hắn sẽ lấy nàng làm vợ.

Thế là Tiêu Mãn Y lập tức nói một cách vui vẻ:

– Không cần cảm ơn, đến lúc đó cô nói tốt mấy câu về tôi trước mặt Diễn Phong là được.

Đỗ Niên Niên nghe vậy thì sửng sốt, lúc này mới liếc mắt nhìn nàng ấy.

– Cô… sao thế?

Tiêu Mãn Y cụp mắt liếc vết thương trên khóe miệng theo ánh mắt nàng ta, chưa liếc thấy đã cười:

– Tôi bị ngã một cú ở trấn Vân Thượng. – Thấy Đỗ Niên Niên vẫn tỏ vẻ mặt ngập ngừng, Tiêu Mãn Y lại nói – Ôi ôi, tôi không giấu cô nữa. Hoa Đào Nhỏ bị người ta bắt đi, nhưng Diễn Phong và ma đầu Vu đều dám đi cứu cô ấy, nhất định cô ấy sẽ không sao đâu. Chờ cô ấy về…

Tiêu Mãn Y còn chưa nói xong, trong mắt Đỗ Niên Niên chợt hiện vẻ kinh hoàng:

– Thiếu chủ Mục và công tử Hoàn không có ở đây?!

Tiêu Mãn Y gật đầu, chợt thấy lạ, vội hỏi:

– Sao thế?

Đỗ Niên Niên vươn tay nắm lấy tay áo nàng ấy, vội vã nói:

– Sợ là chiêu liên hoàn kế, trang Lưu Vân gặp nguy rồi, chúng ta mau đi thôi!

Tiêu Mãn Y nghe vậy thì vô cùng khiếp sợ, nàng ấy bèn vội vàng chạy đến kéo cửa phòng chính ra.

Trước cửa, Li Bình đã bị thương, nhịn đau gọi:

– Cô nương Tiêu.

Tiêu Mãn Y vội vàng tiến lên dìu nàng:

– Rốt cuộc có chuyện gì thế?

Li Bình đẩy nàng ấy ra, hít một hơi nói:

– Có người xông vào trang Lưu Vân, võ nghệ cực cao, sợ rằng hắn đã đến vườn Thấm Huân, cô nương Tiêu đi mau, để tôi chặn hắn lại. – Dứt lời, nàng chẳng màng Tiêu Mãn Y ngăn cản, khép lại cửa phòng lại, nâng kiếm chạy ra ngoài vườn.

Tiêu Mãn Y trở lại gian trong, thấy Đỗ Niên Niên cố gắng mặc xiêm áo thì vội vàng tiến lên giúp nàng ta cài chặt vạt áo, cụp mắt hỏi:

– Người đó đến tìm cô à?

Đỗ Niên Niên gật đầu, thấp giọng nói:

– Bảy người tu luyện bảy thức Mộ Tuyết không quen biết hết, cho nên không có tình nghĩa đồng liêu. Nay tôi ở trang Lưu Vân, nếu tiết lộ bí mật thì họ tất đẩy tôi vào chỗ chết.

Tiêu Mãn Y ngừng hành động lại, ngước mắt hỏi:

– Cô nói hắn không biết cô?

Đỗ Niên Niên lại gật đầu buồn bực.

Tiêu Mãn Y nhanh chóng cởi áo khoác của Mục Diễn Phong, quấn lên trên người Đỗ Niên Niên, nói:

– Không còn kịp nữa, cô tự chạy ra sau vườn đi. Nhớ trốn vào cỏ cây mà núp, nhất định không được phát ra âm thanh.

Đỗ Niên Niên bị nàng ấy đẩy tới bên cửa sổ, chỉ kịp quay đầu lại hỏi một tiếng:

– Vậy còn cô?

Tiêu Mãn Y quay đầu lại nhìn giường, cắn môi dứt khoát nói:

– Tôi nằm thay cô, dù sao người đó cũng không biết cô.

Đỗ Niên Niên sợ hãi biến sắc, ngẩn tại chỗ, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, lát sau chỉ nói:

– Nhưng thiếu chủ Mục…

Ánh mắt Tiêu Mãn Y đượm bi thương, khóe miệng mím lại chứa nụ cười, cũng có vẻ buồn bã:

– Diễn Phong bảo tôi trông nom cô cẩn thận. – Nàng ấy lại ngước mắt nhìn về phía Đỗ Niên Niên, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt vui sướng – Cô sống khỏe mạnh, nói tốt mấy câu về tôi trước mặt Diễn Phong, nói không chừng chàng sẽ lấy tôi làm vợ!

– Nhưng lỡ cô…

Tiêu Mãn Y dùng sức đẩy nàng ta ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt tươi cười vui mừng, dường như cả đời này của nàng ấy chưa bao giờ viên mãn đến thế:

– Lỡ tôi mà chết thì Diễn Phong sẽ nhớ tôi cả đời. Cô nhớ nói với chàng ấy, nguyện vọng lớn nhất đời tôi chính là chàng ấy lấy tôi làm vợ, chuyện vui mừng nhất đời tôi chính là hôm nay chàng tặng tôi cái vòng tay, còn vì cái vòng tay này mà ôm tôi một cái.[1] Bài hát của ngư dân – Trương Chí Hòa.
Bình Luận (0)
Comment