Một Màu Xuân

Chương 46

Tuyết chợt giảm đi, ánh nến trong lầu Thanh Thanh cũng đột nhiên tắt ngắm. Một khúc đàn nhị lẻ loi kéo vang khúc tình li biệt bẻ liễu đèo Dương.

Diệp Nho vận phục sức đỏ, oán hận bước từng bước ngắn, lúc đi lên trước sân khấu với vẻ tan nát, ánh mắt thoáng liếc đến chiếc bàn vuông ở góc trái.

Hôm nay có ba người đàn ông to con ngồi cạnh bàn, râu quai nón, đao to búa lớn, cắn hạt dưa khen hay.

Một ngày trước, có hai vị công tử hào hoa mặt mày như tranh vẽ phe phẩy quạt ngồi trong góc đó. Một người cắn hạt dưa được một nửa, vỏ dưa dính vào khóe miệng, xem hí đến mất hồn.

Diệp Nho cảm thấy mấy năm nay Tiêu Mãn Y chẳng thay đổi chút nào, khó khăn lắm mới kết giao được bạn mà cũng là cô gái chân thành ngờ nghệch giống nàng ấy.

Hắn ta hắng giọng, mới hát được một đoạn thì cửa gỗ của lầu Thanh Thanh đã vang ầm ầm, đổ thẳng xuống.

Một chàng trai mặc áo tím đứng trước cửa, vóc dáng cao lớn thon dài, kiếm trong tay sáng như nước. Cơn gió mãnh liệt của đêm đông cuốn hoa tuyết ào vào trong lầu. Sợi tóc tán loạn phất qua mặt Mục Diễn Phong, vẻ nghiêm nghị lạnh lẽo trong mắt hắn tựa như gió táp mưa sa làm người trong cả tòa lầu đều hoảng loạn.

– Nam Sương đâu? – Mục Diễn Phong giơ kiếm nhắm thẳng vào sân khấu.

Lưỡi kiếm sắc bén, một cái bàn gỗ trước mặt vỡ thành hai mảnh.

Không biết có ai đột nhiên hét ầm lên, mọi người trong lầu bỗng như chim sợ cành cong, nhao nhao chạy đi tứ tán. Chỉ chốc lát, lầu Thanh Thanh chỉ còn mười hai tên tay chân mặc áo đen với Diệp Nho và “Lí Ích” trên sân khấu.

Trang điểm quá đậm, không nhìn rõ bộ mặt thật của đào kép sắm vai “Lí Ích”. Mà trong khoảnh khắc Mục Diễn Phong vung kiếm mở con đường máu với thế như sét đánh, đào kép đó chỉ lạnh lùng nhìn tay chân đầy thương tích trước sân khấu, không hề hoảng hốt, ngược lại còn thờ ơ lạ thường.

Tầng “Phù không lãm nguyệt” thứ ba trong kiếm pháp Thiên Nhất, vạn trượng xung quanh bắn tóe lên như mây mù trào dâng, ánh kiếm lại tựa trăng sáng lạnh lẽo. Lúc Mục Diễn Phong xoay người dùng chiêu này hệt như phượng liệng không trung, bàn ghế trong lầu vỡ nát tan tành, mười hai tên tay chân ngã xuống không dậy nổi.

Miếng ốp tường và trụ dài của lầu Thanh Thanh cũng nứt ra. Cả trời đất như đang lắc lư.

Lúc bấy “Lí Ích” mới khẽ động đậy, chợt một thanh kiếm ngắn rơi ra từ trong ống tay áo hắn ta. Hắn ta nắm nhanh chóng xoay tròn giữa ngón tay như dựng lên một bức ngăn bằng ánh sáng, chặn kiếm khí của “Phù không lãm nguyệt”.

Bức ngăn bằng ánh sáng cũng bao lấy Diệp Nho đang trợn mắt mà nhìn. Vừa rồi hắn ta còn muốn giục “Lí Ích” đi, bấy giờ lại chỉ có thể liếc mắt nhìn hắn ta nhẹ nhàng đỡ được “kiếm pháp Thiên Nhất” lẫy lừng giang hồ.

Lúc Mục Diễn Phong chạy tới trước sân khấu, “Lí Ích” chợt quay đầu lại cười với Diệp Nho, nói:

– Giao cho anh đấy.  – Dứt lời hắn ta đạp xuống đất rồi vọt đi, chỉ tích tắc đã biến mất ở sau sân khấu. Trước đây Diệp Nho chưa từng thấy thân pháp nhanh như thế.

Trên đời này, sợ rằng khinh công có thể đạt được cảnh giới như thế chỉ có một người – thiếu cung chủ cung Mộ Tuyết Vu Hoàn Chi.

Còn chưa phản ứng lại, vạt áo Diệp Nho đã bị một người xách lên. Trong lúc cuống cuồng, hắn ta chỉ rút được dao găm ra đã bị một lực mạnh đẩy về sau.

Diệp Nho ngã nặng nề trên vách tường, lúc rơi xuống, ngực đau đớn vô cùng, nơi cổ họng ngai ngái, phun ra một ngụm máu tươi.

Mục Diễn Phong đã đi tới cạnh hắn ta, cầm kiếm hỏi bằng giọng lạnh lẽo:

– Nam Sương đâu?

Võ công Diệp Nho cũng rất cao cường, độc công Hoa Ma có tổng cộng chín tầng, hắn ta đã tu luyện đến tầng thứ sáu. Nhưng thân pháp của Mục Diễn Phong quá nhanh, ra tay bất ngờ vừa độc vừa chuẩn làm hắn ta hoàn toàn không thể đánh trả.

Hắn ta giơ tay áo lau máu, mang theo sự khoái trá và hận thù khó hiểu.

– Không biết.

Mục Diễn Phong lại vung kiếm lên, ra chiêu “Thiên địa liệt” – tầng thứ năm của kiếm pháp Thiên Nhất.

Chính giữa sân khấu bỗng nứt ra một vết lớn, lực xuyên qua mặt bàn, cứa thẳng vào cây trụ dưới sân khẩu bên phải. Loáng cái, nửa bên phải sân khấu sụp đổ ầm ầm.

Mục Diễn Phong giận dữ gầm lên:

– Nam Sương đâu?!!

Đột nhiên, Diệp Nho lại phá lên cười một cách khó hiểu, vừa cười vừa sặc ra ngụm máu tươi. Hắn ta nói đứt quãng:

– Mục Diễn Phong, bây giờ anh tới hỏi tôi cô nương Nam ở đâu ư? Vậy tôi hỏi anh, Y đâu?

Vừa rồi nhìn Tiêu Mãn Y giục ngựa đi ở đầu đường, trong lòng Mục Diễn Phong đã khó chịu khôn tả, tựa như cỏ mọc trên cánh đồng hoang trống trải, rể cỏ đâm vào trái tim, đau đớn vô cùng.

Thấy ánh mắt Mục Diễn Phong bỗng nhiên trống rỗng, Diệp Nho lại cười to nói:

– Không sai, tôi bắt Hoa Đào Nước Nam đi thay chủ lầu. Nhưng anh có biết người vừa nãy đứng ở bên cạnh tôi là ai không? Anh có biết mục đích của hắn ta là gì không?

– Ngươi có ý gì?!

– Mấy năm nay, Y một mình cơ khổ, lẻ loi không chốn nương tựa. Nàng ấy thích náo nhiệt, tính ham lạ, lại vì anh mà theo khắp trời nam đất bắc, vui vẻ chịu đựng mà sống như thế. Còn anh thì làm được điều gì?!

Mục Diễn Phong hoảng hốt lui lại một bước, tay chảy mồ hôi ròng ròng.

Tính Tiêu Mãn Y thích náo nhiệt, giở ngón khinh công theo dõi người khác mà đều cứ như sợ người khác không biết. Hắn nhớ nàng ấy trốn đông trốn tây ló đầu ra ở đầu đường, nhớ nàng mặc quần áo đi đêm cầm bọc hành lý trên tay, đạp vỡ mái hiên của cả con đường trong bóng đêm.

Sau đó mỗi khi nhớ lại dáng vẻ ngờ nghệch của nàng ấy, hắn đều thấy buồn cười, tâm trạng sẽ tốt hơn. Chẳng biết từ lúc nào, Mục Diễn Phong bỗng nhận ra, kỳ thực mình không hề chán ghét nàng ấy.

Hắn chỉ biết hôm nay, chẳng hiểu vì sao ba chữ “Tiêu Mãn Y” này lại mọc gai, bất kể ai đọc nó đều có thể làm hắn cảm thấy khó chịu.

– Những gì anh làm suốt bao năm nay chính là chẳng ngó ngàng tới tình cảm sâu nặng của nàng ấy? Những gì anh làm chính là rõ ràng biết nàng ấy thích anh, lại chạy tới các Vạn Hồng, cướp Hoa Đào Nước Nam, công bố hôn ước giữa anh và cô gái khác với thiên hạ? Những gì anh làm chính là cầm kiếm chỉ vào tôi, hỏi tôi Nam Sương ở đâu vào thời khắc nguy nan này?! – Giọng điệu của Diệp Nho từ sự phẫn nộ ban đầu dần dần trở nên lạnh lẽo, cuối cùng có phần tự giễu – Cũng tốt, thiên hạ có kẻ phụ lòng, có người si tình thì sẽ có người gương vỡ khó lành. Y theo đuổi anh nhiều năm như vậy, tôi chờ nàng ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng chẳng ai có được ai. Ha ha, chẳng ai có được ai…

Một cơn lạnh lẽo không tên bò lên lưng Mục Diễn Phong, hắn kinh ngạc hỏi:

– Ngươi… Rốt cuộc muốn nói cái gì?

Diệp Nho nhíu mày, khuôn mặt đầy vết máu lộ ra nụ cười mỉa mai:

– À, tôi chẳng muốn nói gì hết. Chẳng phải anh hỏi tôi tung tích của Hoa Đào Nước Nam sao? Tôi biết, nhưng dù nàng ta có chết, tôi cũng không…

Nói được một nửa, một đường ánh sáng lạnh lẽo phá không trung mà đến, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, Diệp Nho bỗng thét chói tai như sói tru.

Lưỡi Vọng Tuyết lạnh buốt như băng xuyên qua mu bàn tay hắn ta đâm thẳng xuống sàn nhà. Vu Hoàn Chi rơi khẽ xuống sân khấu, áo bào trắng như tuyết tung bay phần phật, trên mặt y chẳng có cảm xúc gì, giọng nói bình tĩnh nhưng lại độc ác lạ thường:

– Vậy thì ngươi chết.

Vu Hoàn Chi bỗng mở hổ khẩu, một luồng nội lực như gió táp, lưỡi Vọng Tuyết cắm ở lòng bàn tay Diệp Nho bị thu về lòng bàn tay. Lưỡi Vọng Tuyết lướt qua tay, vòng ra chữ “Thập 十” phá vỡ không trung, Diệp Nho hét lên thảm thiết, trên người của hắn ta thình lình có hai vết rách từ trước ngực tới sau lưng giao nhau.

Vết thương không sâu, vẫn chưa tổn hại tới lục phủ ngũ tạng, mặc dù không đến mức chết, song đau đớn khiến mặt hắn ta vặn vẹo cả đi.

– Sương ở đâu? – Giọng điệu Vu Hoàn Chi lạnh lẽo.

Diệp Nho há miệng thở hổn hển, giơ tay lên chỉ về sân khấu sụp đổ phía bên phải một cách vô lực:

– Ở…

Còn chưa dứt lời, Mục Diễn Phong lại xách vạt áo của hắn ta lên, đẩy hắn ta về phía trước:

– Chỉ đường!

Sau khi trở về lầu Thanh Thanh với Diệp Nho, Nam Sương liền bị đánh vào gáy đến bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, nàng đang ở trong một gian phòng tối tăm.

Nói là phòng tối nhưng không phải cửa sắt tường đá như trong tưởng tượng, chẳng qua ánh sáng hơi u ám. Giường gỗ lê, ánh nến lập lòe ở gian ngoài, nhưng mùi ẩm thấp nồng nặc, nóc đá mài bằng phẳng đều đang chứng tỏ ràng nàng đang ở dưới lòng đất.

Không bao lâu lại thoáng truyền đến tiếng hát hí, mà khúc hát chính là màn “bẻ liễu đèo Dương” nàng xem mấy ngày trước.

Hoa đào Nam thầm giật mình, chẳng ngờ Diệp Nho lừa nàng tới lại vẫn để nàng ở lầu Thanh Thanh. Nhưng trầm ngâm một lúc, nàng lại thấy cách làm của Diệp Nho hết sức sáng suốt.

Dù sao Yên Hoa mua thuốc trở về không thấy Diệp Nho thì chắc chắn sẽ đoán được nàng đã bị người của lầu Thanh Thanh bắt đi. Đợi Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi tới cứu, dù mấy người sẽ tới lầu Thanh Thanh trước, nhưng nhất định rất khó đoán được người của lầu Thanh Thanh không đưa nàng tới nơi khác.

Lúc này chỉ cần có kẻ dương đông kích tây, dẫn hai người Vu, Mục tới chốn khác thì hoa đào Nam sẽ rất khó thoát thân.

Nghĩ đến đấy, Nam Sương không chần chừ nữa. So với việc ngồi ở đây chờ chết thì thà cố gắng xông ra thử xem.

Nàng sờ vòng Vọng Tuyết giấu bên hông, vừa định chém then cửa thì cửa gỗ đã bị đẩy ra.

Một cô gái xinh đẹp diễm lệ đứng trước cửa. Ấn đường cũng có một chấm đỏ tươi như Giang Lam Sinh. Mắt nàng ta như hoa sen, cánh môi đầy đặn tựa nụ hoa ngày xuân, vóc dáng thướt tha.

Tuy là ngày đông giá rét mà nàng ta chỉ mặc áo lụa mỏng ngoài cái váy dài, có thể thấy thấp thoáng bờ vai hồng hào.

Trên vai trái có hình xăm, là một con bướm năm màu sặc sỡ. Đây là dấu hiệu của Đinh Ngụy, một trong ba kì nữ giang hồ.

– Hoa Đào Nước Nam. – Thấy Nam Sương nhìn con bướm đó, Đinh Nhụy cong môi cười.

Tiếng nàng ta vừa mềm vừa thấp, hoa đào Nam nghe thế thì trong lòng rất khó chịu, như có sâu róm bò qua vậy.

Tiếng Nam Sương cũng khá thấp, nhưng vui vẻ sôi nổi, nghe hết sức thoải mái.

Cùng là con gái quyến rũ song khí chất của Đinh Nhụy lại kém Tiêu Mãn Y rất nhiều. Đinh Nhụy rực rỡ làm người khác khó chịu, còn Tiêu Mãn Y thì có sự thanh mát khoan khoái trong vẻ đẹp đẽ. Tâm sinh tướng là thế, con người Yên Hoa cực kì chân thành, tuyệt không quanh co lòng vòng như Đinh Nhụy.

Nam Sương nghĩ đến đấy, không khỏi thầm khen mình có con mắt tinh tường.

Đinh Nhụy nhìn vẻ mặt lúc kinh ngạc lúc vui vẻ của hoa đào Nam thì bực lắm. Nàng ta nhíu mày, dợm bước vào nhà rồi ngồi xuống trước bàn, giơ tay gập ngón gõ lên bàn rồi nói:

– Tôi tới chỉ có hai chuyện.

Nam Sương cho rằng bất kể khi nào chỗ nào thì luôn phải hiểu hai chữ khiêm tốn, con người ta có thể ngông nghênh, song không nên có thói kiêu ngạo. Lần này Đinh Nhụy đi như gà trống, nhìn người ta như gà móng đỏ[1], làm nàng hết sức không vui.

Thế nên lúc hoa đào Nam khép cửa, quay đầu lại liếc mắt ngó Đinh Nhụy thì mím môi chậc chậc hai tiếng, có vẻ khinh bỉ.

Đinh Nhụy thấy vẻ mặt ấy của Hoa Đào Nhỏ thì lại ngây ra. Nhưng nàng ta là con hồ điệp nghiêng nước nghiêng thành, đợi Nam Sương ngồi xuống đối diện, nàng ta bèn lật chén rót trà hoa nhài cho nàng và nói:

– Tuy cô là người sắp chết, song phàm là một khắc cô còn chưa chết thì tôi vẫn sẽ lấy lễ đãi cô.

Nam Sương nhìn trà hoa nhài đó nhưng không uống.

Đinh Nhụy thấy thế thì rộng lượng rót cho mình một chén, uống cho nàng xem.

Thật ra hoa đào Nam đã rất khát nước, thấy trà không có độc thì li3m môi, hai tay bưng chén, học theo dáng vẻ bình tĩnh thường ngày của ma đầu họ Vu, kể bên môi mà hớp một ngụm nhỏ, nói:

– Nghe thấy lời nói vừa rồi của cô, tôi rất khó chịu.

Đinh Nhụy nghe vậy thì ngước mắt đánh giá hoa đào Nam, trong lòng không khỏi lấy làm lạ, không ngờ cô gái này chết đến nơi rồi vẫn bình tĩnh như thế. Nhưng nàng ta lại rất thích.

Thế là Đinh Nhụy lại bảo:

– Cô cứ yên tâm, sở dĩ tôi đến muộn là vì tôi vừa mới gặp một người. Hắn ta đã cầu xin tôi tha cho cô.

Nam Sương đặt chén lên bàn, thở dài một tiếng, nói:

– Ôi, người này đúng là khúc gỗ mục, cầu xin cô lâu như thế mà cô vẫn muốn giết tôi.

Đinh Nhụy liếc cái chén không của nàng, lại rót trà cho nàng một cách nghiêng nước nghiêng thành, còn đưa tay làm động tác mời:

– Cũng không hẳn vậy. Hắn ta khuyên tôi mãi, tôi chẳng biết làm sao, chỉ đành tìm cách không đau để giết cô, đúng là bứt rứt.

Nam Sương bưng chén nước lên không khách sáo, lại bắt đầu hớp từng ngụm nhỏ.

Đinh Nhụy cười nói:

– Tôi thấy cô cũng là nhân tài nên lần này giết cô, dù chịu chút ấm ức, tôi cũng nhịn được.

Nam Sương lại đặt cái chén không xuống, cười hì hì bảo:

– Chẳng ngờ bát đương gia núi Đầu Hổ lại đối tốt với tôi như vậy.

Đinh Nhụy nghe thế thì biến sắc mặt, ngẩn người nhìn Nam Sương.

– Không ngờ cô lại đoán ra… thân phận của gã.

Hoa đào Nam thấy nàng ta sửng sốt thì thở dài nói:

– Trà hoa nhài này ngon thật. – Đoạn lập tức tự cầm lấy ấm, rót một chén đưa đến bên môi – Thật ra không khó đoán. Chủ giáo Hoa Ma và chủ lầu Thanh Thanh đều là cô gái trẻ có dung mạo xinh đẹp. Diệp Nho là người của giáo Hoa Ma thì tất nhiên sẽ làm việc cho giáo chủ, bởi thế cô chính là chủ giáo Hoa Ma. Có nữa, lúc đầu tôi, công tử Hoàn và anh Mục cùng nhau đi ra từ các Vạn Hồng, tình cờ gặp được Vương Thất, Vương Cửu mắc nạn.

– Đáng ra việc này chẳng có gì lạ. Nhưng khi đó, người khắp Phượng Dương đều biết anh Mục làm khách ở các Vạn Hồng, cũng biết công tử Hoàn và anh Mục là chí giao. Nếu họ đến vì tránh công tử Hoàn thì chỗ đầu tiên không nên đi chính là các Vạn Hồng. Nhưng họ cứ nói mình đến các Vạn Hồng tìm kiếm sự che chở, cho nên mục đích của họ chỉ có một, là theo chúng tôi.

– Sau khi về Tô châu, anh Mục từng đi điều tra. Vương Thất, Vương Cửu quả thực là đầu sỏ sơn tặc núi Đầu Hổ, đồng thời, họ cũng là đường chủ phân đường của giáo Hoa Ma. Điều này chứng tỏ một điểm, hai người này vừa phục vụ cho giáo Hoa Ma vừa phục vụ núi Đầu Hổ.

– Bề ngoài kẻ cầm đầu sơn tặc của núi Đầu Hổ là đại đương gia, nhưng trên thực tế chủ nhân thực thụ là bát đương gia. Xưa nay giáo Hoa Ma của cô luôn làm theo ý mình, không biết tại sao trong chuyện có liên quan đến tôi lại qua lại với núi Đầu Hổ. Vì thế nếu tôi đã bị cô bắt đến thì người có thể đến khuyên lơn chính là đồng bọn của cô, bát đương gia núi Đầu Hổ rồi. – Hoa đào Nam nói đến đây thì đặt chén xuống, mắt chợt lóe lên, cười rằng – Nhưng chuyện này không quan trọng. Cô muốn giết tôi là vì ghen ghét tôi có quan hệ tốt với công tử Hoàn đúng không?[1] Chỉ kĩ nữ.
Bình Luận (0)
Comment