Trời đã sáng trưng, ngoại thành nước sông mênh mang dát vàng. Tấm đá xanh đường khe hở cỏ xanh mọc thành bụi.
Khoảnh khắc Vu Hoàn Chi chạy tới để tiễn đưa Mục Hương Hương và Tống Tiết liền hiểu bọn họ đã rơi vào trong ván cờ, không thể thoát thân.
Nếu thuyền phu kia hạ độc hại được vợ chồng Mục Hương Hương thì tất nhiên nhân mã của Âu Dương Nhạc đã chạy tới thành Tô châu.
Lúc Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi đi khỏi bến đò nhỏ, phát hiện đám người Giang Lam Sinh đều ở lại, không một ai rời đi. Bước ngoặt mười phấn chết chín như thế, nguyên nhân họ không rời đi chỉ có một: không kịp.
Cách đó không xa vang lên một tiếng ngựa hí, Vu Hoàn Chi dừng chân lại, nhìn về phía trước.
Trên vùng đất ven sông bao la, kẻ giằng co cùng đám người Giang Lam Sinh, Âu Dương Vô Quá là Sư Nhai mặc áo màu bạc, ghìm ngựa mà đứng. Mười mấy tên sát thủ áo đen đi theo phía sau hắn ta đều cầm dao găm trong tay, bày thế chuẩn bị chiến đấu.
Vẻ mặt Sư Nhai trầm mặc, chốc lát sau, hắn ta lại vung tay lên, hai bên đường đột nhiên xuất hiện mười mấy người mặc áo xanh. Một người trong đó đạp bước trên không, hạ xuống trước ngựa của Sư Nhai, chính là Miêu Hương – chưởng môn của các Phong vừa mới thắng tỷ thí.
Nhìn chung toàn cục, Sư Nhai và Miêu Hương mang theo hơn trăm người thành thế vây kín, bao vây bảy tám đệ tử của trang Lưu Vân với bốn người Đinh Nhụy, Giang Lam Sinh, Âu Dương Vô Quá và Vu Hoàn Chi.
Ban đầu nhìn sơ qua, tình thế còn khá lạc quan, nhưng sau khi cẩn thận phân biệt mấy người phía sau Sư Nhai, Âu Dương Vô Quá hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói:
– Sư Nhai! Anh, kể cả sáu người còn lại đều phản bội ta?!
Lúc đầu Âu Dương Vô Quá lấy được bảy thức Mộ Tuyết từ trong tay Sư Nhai, thỏa thuận tìm ra bảy người mỗi người tu luyện một thức, thêm sức trợ giúp xây dựng cung Mộ Tuyết. Âu Dương Vô Quá phóng tầm mắt ra nhìn, trong bảy người Mộ Tuyết, ngoại trừ Đỗ Niên Niên thì hắn ta là người hiểu rõ nhất thực lực của toàn bộ sáu người này.
Sư Nhai cụp mắt xuống, xuống ngựa chắp tay:
– Thiếu chủ Âu Dương là người hiểu rõ nhất. Năm đó cung Mộ Tuyết bị huỷ diệt, người cứu Sư Nhai không phải anh mà là chưởng môn Âu Dương.
Âu Dương Vô Quá nghe vậy vẻ mặt cứng lại, lát sau cất tiếng cười to:
– Chưởng môn Âu Dương? – Hắn ta nghiến răng nghiến lợi – Ta là con trai ruột của lão, ngay cả ta mà lão cũng đuổi cùng giết tận, đáng để anh bán mạng như vậy?!
– Vô Quá. – Trong đám người, bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, một cô gái tuổi xuân thướt tha đi ra từ trong đám người áo đen – Ai đáng để bán mạng không đến lượt cậu kết luận. Cậu bề ngoài giả bộ nhát gan, thực tế quá mức phóng túng. Theo cậu thì liệu ai sẽ có kết cục tốt chứ?”
– Trữ, Khinh, Yến. – Âu Dương Vô Quá phun ba chữ này ra từ giữa kẽ răng – Từ đầu đến cuối, cô và ta chẳng qua chỉ là một cái bẫy?!
– Vô Quá không cần phẫn hận như vậy. – Trữ Khinh Yến cười nói – Bấy giờ cậu lợi dụng tôi lén lấy quyết Thần Sát ở chỗ chủ nhân Âu Dương, chẳng lẽ không cho tôi báo với chủ nhân sau khi nghe ngóng mưu kế của cậu ư?
– Bớt nói nhảm! – Âu Dương Vô Quá vung tay lên, động tác mạnh động vào vết thương bụng của hắn ta, đau đớn kịch liệt làm thái dương hắn ta chảy ra mồ hôi nhỏ giọt, nhưng giọng điệu của hắn ta vẫn phẫn uất – Ta phóng túng, tôi tin lầm người nên rơi vào kết cục hôm nay! Nhưng Âu Dương Vô Quá ta đội trời đạp đất, dù cho dùng hết tính mệnh, hôm nay cũng phải đánh với các người một trận!
Nước sông vỗ vào bờ, ánh mặt trời chiếu khắp nơi. Sư Nhai phóng mắt nhìn áng mây xán lạn chảy trôi nơi chân trời, ngoái đầu nhìn lại nói:
– Thiếu chủ Âu Dương một đời vì danh vì lợi, nhưng danh lợi như mây như nước, giả như thiếu chủ có thể buông bỏ chấp niệm, Sư Nhai nguyện đem tính mạng cam đoan thay thiếu chủ ở trước mặt chủ nhân Âu Dương.
Âu Dương Vô Quá hừ một tiếng:
– Anh đang khuyên ta tham sống sợ chết? – Dứt lời, hắn ta bỗng dưng rút đại đao bên hông ra, xoay người lại chĩa đao về hướng Mục Diễn Phong – Cậu…
Chân mày Mục Diễn Phong khẽ nhíu mày lại, lặng im không nói.
Âu Dương Vô Quá nhìn thấy bộ dáng này của hắn, lại ngửa mặt lên trời cười dài một trận:
– Cả đời này cậu thuận lợi may mắn, hôm nay rơi xuống tình trạng như vậy có cảm nghĩ gì?
Mục Diễn Phong sững lại một lát, bình tĩnh nói:
– Tôi chỉ biết tôi muốn cái gì, phải làm cái gì.
– Muốn cái gì, phải làm cái gì… – Âu Dương Vô Quá thì thào lặp lại một câu, lại lên tiếng nói – Nói hay lắm! Mục Diễn Phong, cậu cũng biết từ nhỏ cậu đã có thứ ta muốn. Địa vị tối cao, điều kiện được trời ưu áo, thiên phú đáng sợ… những thứ này đều là thứ tôi muốn!
– Nhưng thói đời bất công! Cho dù mẹ tôi chỉ là một nữ tì, Âu Dương Nhạc cũng không nên vứt bỏ bà ấy vì cô cậu là Mục Hồng Ảnh, lại càng không nên để Âu Dương Hi cướp mất địa vị đại công tử các Vạn Hồng mà tôi nên có! – Nói rồi, hắn ta vung ngang đao lên, ánh đao như nước – Tôi miệt mài mưu cầu mấy năm, hôm nay lại vì “phóng túng” mà rơi vào cảnh chúng bạn xa lánh, hay lắm, đúng là hay lắm. Trận chiến ngày hôm nay, cho dù tôi chết cũng phải chết có ý nghĩa, duy có một chuyện đáng tiếc…
– Duy có một chuyện đáng tiếc. – Vu Hoàn Chi nhẹ nhàng tiếp lời – Chính là anh không thể tận mắt nhìn thấy thiếu chủ rơi vào đường cùng, không thể tận mắt nhìn thấy thiếu chủ giãy giụa trong đường cùng như thế nào, đau khổ như thế nào?
– Cậu… – Âu Dương Vô Quá chợt nhíu mày.
Vu Hoàn Chi khẽ cười một tiếng.
– Anh thật biết suy bụng ta ra bụng người, tưởng là ai cũng giống anh, làm việc quyết tuyệt không biết thay đổi, rơi vào đường cùng thì chỉ biết tìm chết. Anh có thể không còn gì tiếc nuối rồi, bởi vì dù cho thiếu chủ rơi vào hoàn cảnh tệ hơn anh cũng sẽ không từ bỏ.
– Vu, Hoàn, Chi! – Âu Dương Vô Quá hét lớn một tiếng, bỗng nhiên ném mạnh đại đao.
Ánh đao như nước bay tới hướng Vu Hoàn Chi nhưng Vu Hoàn Chi lại chỉ nghiêng người, khẽ gọi một tiếng:
– Thiếu chủ, đi thôi.
Trong nháy mắt khi Vu Hoàn Chi nghiêng người, thanh đao kia đột nhiên thay đổi phương hướng, đánh về kẻ áo đen bốn phía. Lưỡi đao đồng thời chịu lực của Vu Hoàn Chi và Âu Dương Vô Quá, trở nên không ổn định, cấp tốc xoay tròn trên không trung, lại miễn cưỡng phá vòng vây của đám áo đen.
Cùng lúc đó, Âu Dương Vô Quá rút dao găm bên hông ra, nhảy lên không trung, lạnh lùng nói:
– Vu Hoàn Chi, cậu nghĩ rằng tôi sẽ nghe lời cậu khuyên? Âu Dương Vô Quá tôi chính là người cố chấp, chính là kẻ rơi vào đường cùng chỉ biết tìm chết. – Nói rồi, hắn ta kéo dao găm ngang trời xuống, hắt ánh dao hừng hực ra bốn phía – Tôi nhát gan cả đời, hôm nay chỉ cầu được chết đội trời đạp đất!
Vu Hoàn Chi khẽ chau mày, lập tức nắm chặt tay hoa đào Nam, đẩy ra chỗ hổng mà Âu Dương Vô Quá vừa đánh ra:
– Sương, đi!
Cùng lúc đó, Sư Nhai quát một tiếng, cùng với năm người Mộ Tuyết khác vây quanh Âu Dương Vô Quá.
Ánh mặt trời chiếu lên trên ánh đao bóng kiếm, xa xa cảnh chém giết bị chiếu rọi sáng ngời, làm người ta không nhìn rõ. Sau khi Mục Diễn Phong đưa Nam Sương và Tiêu Mãn Y ra khỏi vòng vây, nhíu mày nhìn lại chỗ chém giết, cắn răng nói:
– Sương, dùng khinh công dẫn Mãn Y đi đi!
– Diễn Phong, vậy chàng…
– Sẽ không có việc gì đâu. – Mục Diễn Phong nói – Tôi đi giúp cậu Vu, lúc này chỉ mong tốc chiến tốc thắng, nếu kéo dài thời gian, Âu Dương Nhạc tới rồi thì sẽ không ổn.
Vừa dứt lời, chỉ thấy áo bào màu đen đón gió tung bay, chân Mục Diễn Phong điểm một cái xuống đất đã rơi vào trong chỗ chém giết ấy.
Vu Hoàn Chi đang muốn đi chi viện cho Âu Dương Vô Quá, nào ngờ trước mắt hiện lên bóng áo xanh, chính là Miêu Hương – đại đệ tử của cung Thanh Sam[1].
Miêu Hương nhìn Vu Hoàn Chi với vẻ mặt hài hước, cong khóe miệng cười, nói:
– Thiếu cung chủ?
Ánh mắt Vu Hoàn Chi lập lòe, lưỡi Vọng Tuyết trong tay bỗng nhiên xoay tròn, mang theo gió bổ thẳng về phía Miêu Hương, nào ngờ Miêu Hương hơi ngửa người, lại vọt lên bay ra, lại rơi vào chỗ cách đó không xa.
Nếu liều mạng với Vu Hoàn Chi, Miêu Hương quyết không phải là đối thủ của y. Nhưng gã cứ lên xuống, ngăn chặn hành động của Vu Hoàn Chi, mục đích vây y trong vòng vây.
Đúng lúc này, Mục Diễn Phong lại rơi xuống phía sau Âu Dương Vô Quá, hắn vung kiếm ngăn kiếm khí, lại giơ kiếm chém một cái, kiếm khí như bị bắn ngược ra ngoài, tấn công trực diện về phía sáu người Mộ Tuyết.
Hai người trong đó không kịp đề phòng, bị kiếm khí bắn trúng mặt, máu tươi vọt lên, ngã xuống đất không dậy nổi.
– Cậu… – Âu Dương Vô Quá ngây người nhìn chăm chằm vào Mục Diễn Phong đột nhiên tới giúp đỡ, không khỏi mắng – Ai bảo cậu tới? Đi ngay!
Mục Diễn Phong vừa cầm ngược kiếm ngăn một kích vừa nói:
– Cùng đi. – Dừng một chút, hắn ngửa người tránh ra bên cạnh nửa bước, cùng lúc tránh sang bên trái lại đâm liên tục ba kiếm vào một người, nói tiếp – Nếu không giết bọn chúng, giữ lại sẽ thành mối họa. Chi bằng chém ở đất này.
Âu Dương Vô Quá nhíu mày nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc. Chỉ trong chốc lát, Mục Diễn Phong đã trừ một nửa sáu người Mộ Tuyết, chiêu thức lưu luát mây bay nước chảy, nhẹ nhàng như không.
Mặc dù ngoại trừ Sư Nhai, sáu người Mộ Tuyết này luyện tập bảy thức Mộ Tuyết đều không có thành tựu nhưng dù là Âu Dương Vô Quá tự mình đối phó cũng thấy trắc trở trùng trùng, bởi vậy có thể thấy võ công của Mục Diễn Phong hiện giờ đã vượt xa hắn ta rồi.
Ngày hôm đó ánh dương rất chói chang, Âu Dương Vô Quá híp mắt dưới ánh mặt trời gay gắt. Hắn ta bỗng nhiên có phần nản lòng, lại có chút thoải mái, nhiều hơn là một loại bất đắc dĩ. Hôm nay nhìn thấy Mục Diễn Phong múa kiếm, hắn ta đột nhiên cảm thấy những năm gần đây miệt mài mưu cầu theo đuổi đều là bọt nước.
Nhưng sau khi những điều mưu cầu suốt đời tan thành bọt nước, Âu Dương Vô Quá cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
Hắn ta âm thầm đưa ra một quyết định trong lòng.
Tiếng Vu Hoàn Chi bỗng nhiên truyền đến từ phía sau:
– Chúng đang kéo dài thời gian. – Y nói – Tốc chiến tốc thắng, bằng không nếu Âu Dương Nhạc tới thì tình hình không ổn đâu.
Mục Diễn Phong gật đầu, đang định vọt lên không trung dùng tầng thứ bảy của kiếm pháp Thiên Nhất lại bị Âu Dương Vô Quá tóm lấy cổ tay.
– Âu Dương Nhạc biết mọi thức của bảy thức Mộ Tuyết. – Âu Dương Vô Quá thấp giọng nói – Nếu muốn đánh bại lão, cậu và Vu Hoàn Chi nhất định phải luyện võ công tới tầng cao nhất.
Ngừng một chút, hắn ta lại nói:
– Nhưng lão có một chỗ thiếu sót.
– Cái gì? – Mục Diễn Phong giơ kiếm chém một người áo đen, chợt bị Âu Dương Vô Quá chặn ở phía sau.
– Phù Hóa Hỏa. – Âu Dương Vô Quá chỉ cầm lấy kiếm, nghênh đón về phía trước, tiếng hắn ta loáng thoáng ở trong không khí – Năm đó để đột phá hai tầng băng lửa của bảy thức Mộ Tuyết, Âu Dương Nhạc đã nuốt sống phù Hóa Hỏa. Cho nên phù Hóa Hỏa là tai hoạ ngầm của lão.
Mục Diễn Phong rơi xuống đất, nhìn kiếm khí khắp trời nhất tề đánh tới hướng Âu Dương Vô Quá nhưng Âu Dương Vô Quá không tránh không đỡ mà đột nhiên xoay tròn trên không trung, vung dao găm, bổ thẳng về phía Sư Nhai.
Ven bờ sông Tô châu tràn ra một đóa hoa máu to lớn, hai bóng người rơi thẳng xuống từ trên không trung lúc máu tươi bắn toé, nom như chim gãy cánh.
Âu Dương Vô Quá rơi thẳng xuống bên cạnh Mục Diễn Phong.
Lúc hắn ta chết không hề nhắm mắt nhưng lại bình thản hơn bất cứ lúc nào khi còn sống. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta thật lòng nhận Mục Diễn Phong là em họ, cũng gọi Âu Dương Nhạc một tiếng cha từ tận đáy lòng.
Lúc bấy Âu Dương Vô Quá đã ch ảy nước mắt, nước mắt trộn trong dòng máu trên mặt, mờ nhạt không rõ, hắn ta run rẩy cầm lấy tay áo Mục Diễn Phong nói:
– Phong ơi, phải… phải báo thù cho tôi và mẹ… Cha, là cha hại chết mẹ tôi.
– Em sẽ báo thù. – Lúc Mục Diễn Phong trả lời, bàn tay Âu Dương Vô Quá cầm lấy ống tay áo hắn đã buông ra, rơi thẳng xuống mặt đất – Em sẽ báo thù, không chỉ vì anh, mẹ anh, còn có chị và anh rể cùng toàn bộ trang Lưu Vân của em.[1] Ở những chương trước đại đệ tử c ung Thanh Sam là Tiết Thuyền Ương nhưng có lẽ tác giả đã nhầm lẫn thân phận của hai người này, từ các chương sau đại để tử là Miêu Hương nhé mọi người.