Một Màu Xuân

Chương 87

Tô châu trong ấn tượng của Mục Diễn Phong có hẻm nhỏ lát đá xanh, mặt sông đầy mưa bụi, dù là lúc huyên náo cũng lộ ra mấy phần yên tĩnh vui vẻ. Nhưng ngày hôm ấy, ở bờ nước mờ mịt lại tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Hắn giắt dao găm Âu Dương Vô Quá để lại vào bên hông, yết hầu nhúc nhích, trong lòng có phần khó chịu.

Mặc dù Mục Hồng Ảnh không phải mẹ ruột của Âu Dương Vô Quá nên trên thực tế giữa hai người họ không phải quan hệ huyết thống, nhưng Mục Diễn Phong vẫn gọi khẽ một tiếng “anh họ”.

Sư Nhai bị kiếm khí huyết khí vừa rồi xuyên qua người, thi thể đầy vết thương. Hai người Mộ Tuyết còn lại đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, không dám nhúc nhích.

Khoảnh khắc Mục Diễn Phong gọi “anh họ”, chung quanh hắn bỗng nhiên đằng đằng sát khí. Hai người Mộ Tuyết chỉ cảm thấy xung quanh thình lình dâng lên sương máu, Mục Diễn Phong cầm kiếm xoay tít, sương máu ngưng tụ ở mũi kiếm, lại b ắn ra từng ánh kiếm màu đỏ, xuyên thẳng vào thân thể bọn họ.

Tầng thứ tám của kiếm pháp Thiên Nhất – Thị Huyết.

Cả cuộc giết chóc không đầy thời gian một nén nhang, nhưng bờ sông ngoại ô Tô châu đã tràn đầy máu tanh. Vu Hoàn Chi ngoái đầu nhìn lại thấy dáng vẻ lúc này của Mục Diễn Phong thì không khỏi nói:

– Thiếu chủ, Sương và cô nương Mãn Y vẫn chưa đi, anh dẫn họ đi đi!

Phút chốc vẻ mặt hoảng hốt của Mục Diễn Phong mới hoàn hồn lại, hắn ngước trông về chỗ cách đó không xa, chỉ thấy Nam Sương quả thực chưa dẫn Tiêu Mãn Y đi, hai cô gái quần áo phấp phới, đều ở nguyên chỗ cũ.

Mục Diễn Phong hơi chần chừ, lại ngoảnh lại nhìn tình thế trước mắt.

Người áo đen lại nhanh chóng vây kín, mà thế vây biến hóa đa đoan, cực kỳ huyền ảo – là trận pháp.

Từ trước đến nay Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi đơn đả độc đấu, không mấy khi nghiên cứu về trận pháp. Lúc này hắn chỉ có thể nhìn ra mắt trận này là Miêu Hương, nhưng thân pháp của Miêu Hương cực nhanh, di chuyển lên xuống không cầu đánh giết, chỉ cầu giam Vu Hoàn Chi và hắn cùng với Giang Lam Sinh, Đinh Nhụy ở trong đó. Nếu muốn ra khỏi trận thì tất phải có một người ở lại thủ trong trận.

Võ công của Vu Hoàn Chi vừa hay có thể ngăn chặn Miêu Hương, vì vậy người ở lại trong trận trừ y ra không còn ai khác.

Mục Diễn Phong cắn răng lại chém giết vài tên áo đen trong trận, liếc nhìn Vu Hoàn Chi đang giằng co với Miêu Hương trong không trung, trầm giọng nói:

– Tôi đưa hai người họ đi rồi sẽ tới tiếp ứng cậu!

Dứt lời, hắn nhặt một thanh đại đao trên mặt đất lên, ném về phía đông của trận pháp. Đại đao khiến ba tên áo đen ở phía đông cả kinh, mới hoàn hồn lại thì trước mắt lóe lên một cái bóng đen, kiếm khí khắp trời ngập mùi máu tươi. Ba người này cuống quýt mở trận làm kiếm, nhưng lúc này đã muộn, kiếm khí kia chẳng qua chỉ là hỏa mù, Mục Diễn Phong đã xẹt qua họ, phá trận mà ra.

Miêu Hương thấy Mục Diễn Phong thoát trận, không khỏi tức giận. Gã hét lớn một tiếng, tất cả nhận lệnh cởi áo đen ra, lộ ra áo xanh bên trong.

Tấm áo xanh phản chiếu ánh mặt trời, đám người vây kín dựng thẳng mũi kiếm lên, vô số ánh sáng trắng bắn vào giữa không trung, từ xa nhìn lại nom như một cái lồ||g trong suốt. Giang Lam Sinh bị vây ở trong trận cũng nhíu mày, thì thào:

– Ra là tử trận Thanh Sam của cung Thanh Sam.

Chỉ thấy trong tích tắc ánh sáng trắng chụp xuống, đám người bỗng xoay mũi kiếm. Thoáng cái, trăm luồng kiếm khí dày đặc từ trên cao hạ xuống bắn về phía ba người Vu Hoàn Chi trong trận. Cùng lúc đó, Miêu Hương vung kiếm hối hả lui lại, đứng ở mép cùng những người áo xanh khác, dùng kiếm điều khiển trận pháp.

Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Giang Lam Sinh chợt hét lớn một tiếng:

– Phía Bắc là đường sống!

Vu Hoàn Chi và Đinh Nhụy nghe vậy đều mau chóng lách mình về phía bắc của trận pháp ngay trước khi kiếm khí hạ xuống. Còn Giang Lam Sinh thì cầm ngược đoản kiếm trong tay, lấy chuôi kiếm đánh thẳng về phía cổ tay Miêu Hương.

Miêu Hương chỉ cảm thấy xương cổ tay đau đớn vô cùng, chuôi kiếm trong lòng bàn tay không khỏi lệch phương hướng. Chỉ thân thần trong nháy mắt mà Giang Lam Sinh đã ở kế bên, đâm thẳng một thanh đoản kiếm vào trong bụng gã.

Mắt trận bị thương, cửa sinh mặt đông xuất hiện một lỗ hổng, lúc Giang Lam Sinh ngoảnh lại mắt đã lộ ra màu máu, lạnh lùng nói:

– Đi! Đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi!

Sở dĩ tử trận Thanh Sam có thêm một chữ “tử”, một là vì ánh kiếm trong trận như mưa, hầu như không ai có thể sống sót; hai là vì nếu người trong trận liều mạng ngoan cố chống lại, kiếm khí lệch phương hướng, rất có khả năng sẽ bắn về phía người bày trận.

Vì vậy, một khi thanh sam chết trận bị khu động, chắc chắn sẽ rơi cái đồng quy vu tận hạ tràng.

Muốn phá giải trận này không phải không cách, trừ phi có một người sẵn lòng ở lại thủ trong trận, đâm mắt trận bị thương mở ra một lỗ hổng cho những người khác, tranh thủ thời gian.

Hoặc là người phá trận am hiểu trận pháp này, tu vi võ công cực cao, thân pháp cực nhanh mới có thể bảo vệ mạng sống.

Nếu ba người ở lại trong trận thì tuyệt đối không còn hy vọng sống. Vu Hoàn Chi không hề chậm trễ, trong lúc lưỡi Vọng Tuyết xoay chuyển, bóng dáng y lướt đi trong trận nhẹ nhàng như cò trắng.

Đinh Nhụy biết tử trận Thanh Sam song nàng ta không biết Giang Lam Sinh am hiểu trận này, nếu để lại một mình hắn ta ở trong đó mặc dù sẽ bị thương nhưng cũng có thể thoát thân. Vì vậy nàng ta ở trước chỗ hổng phía đông trận thì do dự một tích tắc rồi xoay người vung tay áo lên, vẫy ra bột Hoa Ma đầy trời.

Bột Hoa Ma gặp kiếm khí phát ra tiếng nổ, cản kiếm khí ở trên cao. Cùng lúc đó, Đinh Nhụy điều động nội lực, sắc mặt vốn đang hồng hào bỗng nhiên trở nên trắng bệch.

Tầng cuối cùng của độc công Hoa Ma – Phản Phác Quy Chân.

Nàng ta khẽ quát trên không trung, nhanh chóng chém về phía đám người bày trận.

Trận phá, Miêu Hương bỏ mình. Đinh Nhụy thu nội lực nhưng sắc mặt của nàng ta không thể khôi phục vẻ hồng hào lúc đầu nữa.

Giang Lam Sinh nhíu mày lại, cất đoản kiếm vào hông rồi ôm lấy nàng ta, nhanh chóng đuổi kịp bốn người Vu Hoàn Chi.

Lúc sáng mặt trời vẫn còn rực rỡ mà lúc này lại hơi âm u. Chân trời bắt đầu có mây mù dày đặc, gió mạnh đột ngột thổi đến khiến nước sông càng dâng trào.

Lúc này nếu ra khỏi thành Tô châu thì tất mười phần chết chín. Thế là sáu người Vu Hoàn Chi đi dọc ven sông vòng qua một ngọn núi nhỏ, lại trở về bên ngoài trấn Vân Thượng dưới chân núi Thiên Bình. Ngoại trừ nghĩ đến việc ở trong phố xá tương đối dễ ẩn thân thì còn vì nếu mấy người muốn lên kinh thành phía bắc, nhất định phải mua ít đồ đạc.

Khu nhà ngói bên ngoài trấn u ám ẩm ướt. Bởi vì nhiều năm không ai lo liệu, ngay cả giường cũng đã mốc rồi.

Vu Hoàn Chi chỉ tốn thời gian một nén nhang đã lo xong hành lý đi đến thủ đô cho mấy người. Sáu cái bọc, mỗi người một cái.

Trên bàn gỗ cũ nát có bộ đồ uống trà đã nhiều năm chưa dùng, Giang Lam Sinh trầm mặc rửa sạch, múc một ấm nước trong từ trong cái giếng ở sân trước.

Ánh nến lờ mờ lay lắt, Giang Lam Sinh nâng chén trà lên, đỡ Đinh Nhụy dậy khỏi giường, yết hầu hắn ta nhúc nhích, như có cả ngàn lời nhưng cuối cùng chỉ nói một câu:

– Uống đi, uống vào sẽ đỡ hơn.

Đinh Nhụy nhíu mày lại, cúi đầu uống chén nước đó. Một lát sau nàng ta nói:

– Lạnh… Họng cũng đau.

Bột Hoa Ma chỉ là thuốc, tuyệt đối không thể cản kiếm khí. Nhưng vừa rồi lúc Đinh Nhụy dùng một tay hất bột Hoa Ma lên không trung lại chặt đứt kiếm khí.

Phàm là người từng luyện công Súc Cốt của giáo Hoa Ma đều có thể tùy ý để nội lực chảy khắp kỳ kinh bát mạch, khi cần thiết còn có thể cưỡng ép b ắn ra. Nhưng nếu cưỡng ép bắn nội lực ra rất có thể sẽ làm đứt kinh mạch.

Lúc đó để cứu Giang Lam Sinh, Đinh Nhụy cưỡng ép ngưng nội lực ở trong lòng bàn tay, vì vậy bột Hoa Ma mà nàng ta tung ra mới có thể ngăn cản kiếm khí đầy trời.

Vốn dĩ, với tu vi của nàng ta, sau khi ép nội lực ra chẳng qua chỉ bị giảm sút võ công, nhưng sau đó nàng ta lại cưỡng ép sử dụng thức cuối cùng của công Hoa Ma, thế nên kinh mạch đứt lìa, chỉ còn thoi thóp một hơi tàn.

Giang Lam Sinh trầm mặc một hồi, lại điều nội lực về lòng bàn tay, liên tục độ cho nàng ta. Nhưng lúc này thân thể của nàng ta giống như một cái động không đáy, nội lực được rót vào, di chuyển một hồi rồi biến mất vào hư không.

Đinh Nhụy lắc đầu, nói:

– Vô dụng thôi.

Giang Lam Sinh lại nhíu mày, nghiêng mặt ra ngoài cửa. Một trận mưa lớn ập xuống, gió thổi lá cây vang.

– Đa tạ. – Mãi sau, hắn ta thấp giọng nói – Thật ra tôi…

– Tôi biết. – Đinh Nhụy nói – Tôi biết ngài cũng có thể thoát khỏi trận pháp, nhưng khi đó tình thế nguy cấp, tôi nào nghĩ được nhiều như vậy.

Nói rồi nàng ta thở dài, nhìn ánh nến lay động, đột nhiên lại nói:

– Công tử… muốn gì vậy?

Yết hầu Giang Lam Sinh lại di chuyển, chẳng biết tại sao, hắn ta chợt nhớ tới đôi vợ chồng bầu bạn với nhau trôi theo dòng nước sáng nay, chợt nhớ tới đóa hoa máu lớn nở rộ trên bầu trời bờ sông rơi xuống cùng với thi thể Âu Dương Vô Quá như chim gãy cánh, không còn hy vọng nữa.

– Không biết. – Giang Lam Sinh lắc đầu.

– Trước kia tôi biết. – Dừng một lát, hắn ta thì thào nói tiếp – Đinh Nhụy, tôi họ Chu, tên Lam Sinh, là do ái phi Lam phi của phụ hoàng sinh ra. Sau khi mẫu phi qua đời, hậu cung tranh sủng, phụ hoàng nói là muốn tốt cho tôi liền đưa tôi ra khỏi cung làm một vương gia.

– Tôi từng hỏi vì sao, phụ hoàng lại nói cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế tàn khốc tột cùng, chi bằng làm một người chí thuần chí thiện như mẫu phi tôi. – Giang Lam Sinh cụp mắt, nhìn ngón tay trắng bệch của nàng ta động đậy như muốn tóm lấy ống tay áo hắn ta – Tôi, cũng chỉ là không cam lòng mà thôi…

– Cầu điều gì, được điều chi? Cớ sao sinh, cớ sao chết? Sao lại không cam? Sao lại cố chấp? – Giang Lam Sinh nói – Hôm nay tôi chợt thấy mình thật cố chấp.

– Công tử… – Khóe môi Đinh Nhụy bỗng nhiên hiện lên nụ cười khổ sở, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo vẻ quyến rũ trước kia – Lời này của công tử làm lòng tôi nguội lạnh cả rồi.

Mưa rơi rồi, ban đâu chỉ lay phay lác đác, về sau càng lúc càng lớn. Sắc trời ảm đạm như cơn chạng vạng, Nam Sương tựa đầu vào cửa sổ, nghe thấy lời nói của Đinh Nhụy và Giang Lam Sinh đột nhiên cảm thấy buồn man mác.

– Nàng… muốn điều gì? – Giang Lam Sinh hỏi.

Đinh Nhụy lắc đầu:

– Trước kia muốn lấy công tử, cho rằng con gái đeo vàng đeo bạc, ung dung phú quý lấy người chồng địa vị tối cao thì sẽ là chốn trở về tốt. Nhưng công tử đã hứa hẹn nếu tôi giúp ngài sẽ cho tôi làm vương phi của Cửu vương gia.

Họng Giang Lam Sinh nghẹn lại:

– Cho dù tôi vì lợi… cũng không hề lừa nàng.

– Nhưng tôi đã bỏ ra rất nhiều… – Lúc Đinh Nhụy cúi đầu, một giọt nước mắt rơi trên xiêm áo của nàng ta, bộp một tiếng nhẹ nhàng nhưng lại b ắn ra bọt nước – Giáo Hoa Ma bị diệt rồi, võ công của ta cũng bị phế rồi, tứ chi kinh mạch đều tổn hại, từ nay về sau chính là một kẻ tàn phế.

– Tôi…

– Không đáng, thực sự không đáng. – Đinh Nhụy lắc đầu – Nay tôi mới biết những thứ danh lợi, địa vị này đều là hư vô, nếu dốc hết cả đời theo đuổi thì chỉ là theo đuổi một điều “không cam lòng”, cuối cùng sẽ làm khổ mình. Tựa như Âu Dương Vô Quá, ngay cả chết cũng không được nhắm mắt.

Đinh Nhụy từ từ quay đầu nhìn về phía Tiêu Mãn Y, cong khóe môi nở nụ cười.

– Thật ra tôi rất hâm mộ cô nương Tiêu, thích múa cho nên cố chấp đi múa; thích công tử Mục cho nên cố chấp theo đuổi. Tôi mới hay, con người nên như vậy, kiên trì với thứ mình yêu chứ không phải là kiên trì với thứ mình không cam lòng.

– Công tử Giang… – Đinh Nhụy nói – Thật ra ngài, tôi và cả Âu Dương Vô Quá đều giống nhau, luôn kiên trì với chuyện sai lầm, mà thứ kiên trì thứ theo đuổi chẳng qua chỉ như phù vân tụ tan, thoáng cái liền biến mất dạng.

– Phù vân tụ tan. – Giang Lam Sinh lẩm bẩm – Nhưng nàng có biết, nếu muốn buông bỏ là rất khó.

Đinh Nhụy bỗng cười buồn bã:

– Công tử Giang không thích tôi đúng không?

Giang Lam Sinh ngẩn ra, mím môi mãi không nói gì.

– Trước đây lúc tôi muốn lấy công tử Giang cũng chỉ vì thích cái danh hiệu cửu vương phi. – Đinh Nhụy cười nói – Khi đó chúng ta ai nấy đều có thứ mình cầu mong, nhưng bây giờ tôi hơi thích công tử Giang rồi.

Mưa sa gió giật, giọt nước mưa đập vào trên giấy cửa sổ rách tươm, bay ào vào trong nhà.

Đinh Nhụy khẽ giơ tay lên hứng được vài giọt nước mưa trong vắt:

– Tôi không hiểu gì mấy về những chuyện nhỏ nhặt trong hoàng cung mà công tử Giang vừa kể. Điều duy nhất hiểu được chính là mẫu phi của công tử là một người lương thiện. Trước tôi tưởng là công tử Giang âm hiểm, hiện tại xem ra chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi. – Nàng ta cười, nhìn Giang Lam Sinh đang sững sờ nói tiếp – Vu Hoàn Chi chỉ hứa cho công tử một quyển phổ Chuyển Nguyệt, công tử đã liều cả tính mệnh. Lúc bấy Nam Cửu Dương chỉ nói Hoa Đào Nước Nam biết bí mật của phổ Chuyển Nguyệt, công tử đã đuổi thẳng tới Phượng Dương.

– Công tử thật là đơn thuần thành thật. Nếu không có tài trí hơn người thì cuộc đời này làm sao có được an ổn trong chốc lát? Người thực sự muốn đạt được mục đích sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào, có thể nói không giữ lời. Với tính cách của công tử, sao có thể tranh giành ngôi vị hoàng đế? – Đinh Nhụy bật cười nói – Thật ra công tử cực kỳ giống mẫu phi của ngài, mà hoàng thượng đưa ngài đến phủ của Cửu vương gia cũng quả thật là muốn tốt cho ngài.

Trong cơ thể bỗng nhiên lại xông lên một cơn đau đớn, Đinh Nhụy khẽ r3n rỉ một tiếng nhưng vẫn muốn ngồi thẳng. Lúc Giang Lam Sinh đỡ nàng ta, mắt Đinh Nhụy bỗng chứa nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt hắn ta.

Vẻ mặt Giang Lam Sinh chợt cứng đờ, ngón tay gập lại, cuối cùng rũ xuống. Hắn ta cụp mắt nói:

– Nàng tội gì phải thế?

Đinh Nhụy nói:

– Mặc dù tính tình công tử không phải đại thiện đại dũng nhưng cũng đáng để thích.           –  Dừng một lát, nàng ta lại bảo – Nếu tôi đã thích ngài thì phải tìm phổ Chuyển Nguyệt thể theo ý nguyện của công tử. Ngài cứ theo đám Vu Hoàn Chi đến kinh thành trước đi.

– Vậy nàng…

– Tuy tôi là kẻ tàn phế nhưng muốn sống tiếp cũng không phải là việc khó.

Ai cũng biết nàng ta đang nói dối, một kẻ tứ chi kinh mạch đều bị tổn hại sống thế nào được? Huống chi Tô châu với trấn Vân Thượng rầm rầm rung chuyển, hễ bị người của Âu Dương Nhạc phát hiện thì nhất định sẽ chỉ có một con đường chết.

Nhưng chẳng có ai phản bác, bởi vì mang theo một kẻ tàn phế như vậy lên đường chắc chắn sẽ liên lụy mọi người, cái được không bù đắp đủ cái mất.

Giang Lam Sinh dìu nàng ta nằm xuống, lần đầu tiên trong đời cảm thấy trái tim đau đớn, đôi chút dây dưa, đôi chút vương vấn, không sao tả rõ được cảm thụ này.

Sau một khắc, hắn ta xoay người, lại đeo vẻ mặt chàng công tử trước kia, cầm lấy bọc trên bàn cười nói với đám người Mục Diễn Phong:

– Chúng ta đi thôi.

Trong nụ cười của Giang Lam Sinh chứa vẻ khổ sở, Mục Diễn Phong không phải không nhận ra.

Họ lại nhìn về phía giường, đẩy cửa là thấy gió mưa đầy trời, chỉ thấy cảnh đời chìm nổi như cánh bèo mênh mông không nơi nương tựa, bị nước mưa đập phải liền nát tan.

Đoạn đường ngoài trấn lầy lội, mọi người mới vừa đi một đoạn, Giang Lam Sinh bỗng dừng chân, ngoái đầu nhìn về hướng căn nhà ngói thấp thoáng bên ngoài trấn Vân Thượng. Vừa rồi lúc vào nhà, hắn ta đã trông thấy một gốc dương liễu lệch cổ sinh trưởng ở bên giếng xưa.

Thật ra cả đời được một góc gia viên như vậy cũng không tệ. Dẫu có thể gia viên này sẽ không lâu dài, dẫu bây giờ đã hiểu ra, đã tỉnh ngộ nhưng đã muộn màng, song trong lòng Giang Lam Sinh vẫn rất vui vẻ.

Hắn ta lại rút cây quạt lông trắng ra khỏi hông, lông trên cây quạt bị dính nước mưa, trông xẹp lép nhưng hắn ta vẫn tự nhiên phe phẩy cây quạt như trước, ung dung cười nói:

– Vợ cả của Giang mỗ mắc bệnh, xin tạm biệt ở đây thôi, tôi phải trở về rồi.
Bình Luận (0)
Comment