QUYỂN I: BÌNH MINH MÀU MÁU
CHƯƠNG 3Ở Trung đại lục không thiếu nhất chính là người giàu.
Tài phiệt cũng có, phú hộ cũng được, tóm lại dân đen trong quốc gia giống như kim loại hiếm, tuy là có nhưng cực kỳ khó gặp, bọn họ căn bản đều hiểu thân phận mình không được người khác hoan nghênh, lâu dần hình thành rào cản ngăn cách cấp bậc xã hội. Mặc dù không công khai nhưng phần lớn dân số đều ngầm thừa nhận phân chia tầng lớp, dù chính phủ có kêu gào "bình đẳng là tối chính sách nâng cao chất lượng cuộc sống" thì quần chúng cũng vẫn theo lệ mà làm, dù sao GDP cũng đâu có vì người nghèo mà tuột dốc.
Cho nên tọa lạc giữa trung tâm thành phố mà nhìn thấy vài tòa nhà cao tầng - cứ tưởng là công ty doanh nghiệp - thực chất là villa riêng, bá quan văn võ ai cũng không ngạc nhiên nữa. Nhưng ở ngoại ô mà xây cả một pháo đài mô phỏng Magic Castle, thật sự khiến người khác không ngậm mồm lại được.
Xe cảnh sát vòng vèo hồi lâu mới tới được ngoại ô, những nơi thế này thường thuộc về một gia tộc lừng lẫy công trạng ngút ngàn với tổ quốc nào đó, mang đặc trưng của sự huyền bí thần thánh không bao giờ cạn. Đất đai, quyền lực và bề dày lịch sử gắn liền với vô vàn cố sự có kể bằng nghìn lẻ một đêm cũng không hết, đủ khiến người khác kiêng dè về sự lâu dài của nó. Nhìn đồng cỏ mênh mông chạy dọc hai bên đường cùng vô số rừng cây trải rộng khắp tứ phương, bao phủ lấy mảnh đất thiên nhiên tươi đẹp, tưởng chừng như đã xuyên không trở về những ngày tháng rong ruổi trên thảo nguyên bao la, Hoàng Kỳ Lâm nhịn không được chống cằm suy tư, ngửa mặt cảm khái đến là sâu xa:
"Trống hoác thế này mà xe hết xăng thì đúng là xui ha."
Tài xế: "..."
Như để chứng minh cho luận lý logic đậm chất "miệng quạ đen" kia, chiếc Jinbei rẻ tiền co giật tành tạch hai phát, giữa thời khắc long trọng lúc này - lưu lại lịch sử huy hoàng sáng chói, triệt để chết máy. Hoàng Kỳ Lâm đối với cái chứng ôn toi rối loạn tâm lý tiền mãn kinh của Jinbei nữ hoàng câm nín mất nửa ngày, thấy đám cảnh sát trong xe nhìn mình bằng con mắt cay nghiệt liền rụt rụt cổ, khóc không ra nước mắt.
"Thật sự hết xăng sao? Trùng hợp như vậy?"
"Nào có, chắc là do động cơ trục trặc, Willie, anh xuống xem xem, phỏng chừng dây nhợ chập mạch xoắn xuýt, gỡ ra là xong cả ấy mà."
Nhóm cảnh viên dạt dào thanh xuân mơ tưởng đến tương lai sáng lạn.
Mười phút sau.
"Hình như tình hình nghiêm trọng hơn tôi nghĩ."
"Xe này là Cục trưởng cấp cho chúng ta, tốt xấu gì cũng chinh chiến sa trường bao nhiêu năm, nói hỏng là hỏng sao?? Cậu phải tin tưởng cấp trên a!"
"...Vì là đồ second hand nên tôi mới sợ ấy..."
Nửa tiếng sau.
"Chẳng lẽ không phải second hand mà là hàng chợ lậu?"
"Willie làm gì mà lâu như thế!! Đã sắp muộn giờ hẹn rồi có được không?!"
Willie mò ở phía sau loay hoay nửa ngày cũng không chữa được bệnh cho Jinbei, ngược lại còn bị đồng nghiệp uất hận ném cho tội danh "trễ nãi công vụ", tức giận ném cái cờ lê vào thùng máy, điên tiết rít gào: "Có giỏi thì xuống đây mà chữa! Mẹ nó, ông đây là pháp y cũng không phải thợ sửa xe, tưởng cứ bác sĩ thì bệnh nhân là cái vẹo gì cũng khỏi hết à?? Thế tôi chữa bệnh cho heo xong rồi chữa cho cậu, tiêm cùng một loại thuốc xem hai đứa bây ai trâu bò hơn nhé?? Nghĩ tôi là thánh à!!"
"Thánh mới không có thô lỗ như anh." Nữ cảnh viên duy nhất trong đội bĩu môi một cái, nhìn kim đồng hồ sắp vượt qua con số năm huyền thoại, tặc lưỡi một cái rồi hướng tới người nãy giờ vẫn đang bảo trì trầm mặc ngồi trên ghế phó lái, hỏi: "Sếp, thế nào đây?"
Vương Tuấn Khải chậm rãi mở mắt, nhìn sắc trời bên ngoài dần chuyển thành màu đen, không đưa ra ý kiến gì mà chuyển tầm nhìn lên kính chiếu hậu, nơi đang phản chiếu một chiếc Hummer màu xanh xám đang trờ tới, vung tay ném Hoàng Kỳ Lâm ra ngoài: "Đón."
"Ôi mẹ ơi!!!" Hoàng tiểu bằng hữu bị dọa xanh mét mặt, không có hình tượng lăn đùng ra đất hét lớn, đến khi cảm nhận một nguồn nhiệt nóng rực phả lại gần mình mới run bắn người bật dậy, chỉ tay vào chủ nhân chiếc xe nấc cụt hai tiếng. Ai ngờ vừa nhìn thấy gương mặt kia, cậu ta ngay cả tay cũng không nâng lên được, mục trừng khẩu ngốc hồi lâu mới lắp bắp kinh dị: "V...V.. Violord!!!!"
Cái tên vừa vọt lên, Vương Tuấn Khải đột nhiên nhíu mày một cái.
Hoàng Kỳ Lâm vẫn chưa hoàn hồn ngó chằm chằm thanh niên thư sinh đang trèo xuống xe, nội tâm kích động tưng bừng nhảy nhót, cứng ngắc vẫy tay với Willie, Willie pháp y lập tức đưa cho cậu ta cái ốc vít.
"Thiên,..." Hoàng Kỳ Lâm cầm ốc vít ngốc ra, biểu cảm há to mồm rất giống nuốt phải cái trứng gà. Người nọ mặc áo sơ mi trắng kèm quần jean xanh nhạt, mặt mũi thanh tú, mái tóc đen nhánh mềm mại, ngón tay thon dài trắng nõn như búp măng non...Người liên tục xuất hiện trong tạp chí âm nhạc thời thượng nhất giới giải trí, người luôn tỏa ra hào quang của thánh thiện trong vắt không nhiễm chút bụi trần, người mà toàn thể fan hâm mộ đều hận không thể quỳ xuống tín ngưỡng như trích tiên lưu lạc nhân gian...Còn không phải thần tượng Violord của lão Lưu thì là ai!! Hoàng Kỳ Lâm cũng coi như tri kỷ của lão Lưu, nhìn thấy mặt Violord còn nhiều hơn sếp của mình, nhất thời lâm vào trạng thái đóng băng vô hạn, vừa kích động lại ngạc nhiên, so với trong ảnh nhìn đẹp hơn quá nhiều, thật khiến người ta không cầm lòng mà yêu mến~ (¯﹃¯)
Vương Nguyên ưu nhã chìa tay kéo Hoàng Kỳ Lâm lên, nụ cười ôn hòa trên khóe môi chưa bao giờ thất lạc, hình tượng hoàng tử thiên sứ trong lòng cảnh sát Hoàng lập tức nâng lên một tầm cao mới, xoát xoát vài cái, giá trị hảo cảm tăng gấp bội!
"Oa, Violord kìa!!" Nữ cảnh viên Vivian ôm mặt cảm khái, lập tức xin giấy bút nhảy xuống xe, cùng động tác thuần thục đẹp mắt vô cùng: "Violord đại thần, cầu kí tên cầu chụp ảnh cầu vuốt ve!"
"Không ngờ ở đây cũng có người nhận ra tôi." Vương Nguyên cười tủm tỉm, thân thiết nói: "Đừng gọi Violord, tôi tên là Vương Viên."
"Vương Viên tiên sinh!!"
"Ký tên và chụp ảnh đều được, cái cuối cùng..." Vương Nguyên bày ra biểu tình xấu hổ, ngón trỏ gập lại lướt nhẹ qua gò má non mịn, ý vị thâm trường liếc qua người đang ngồi trong xe, ho khan một cái: "Sếp của mọi người còn đang ở đây đó."
"Oa đại thần thực khả ái quá đi, nào có phải kiểu cao nhân thế ngoại như trong báo nói đâu!"
Không hiểu là do thái độ quá khích của Vivian hay nụ cười cố hữu của Violord có vẻ chói mắt, Dạ Nhất ngồi ở ghế tài xế hừ lạnh một tiếng: "Xe sắp hỏng rồi còn không nghĩ biện pháp."
Vivian quay ngoắt lại nhìn anh ta nguýt dài, Hoàng Kỳ Lâm cũng không kiềm được tặng Dạ Nhất một ngón giữa, hai người đồng loạt nhìn nhau, nhướng nhướng mày.
"Đại thần đại thần, cậu cũng đi đường này sao?"
"Ừm, tôi có việc ở gần đây."
"Nếu không ngại..." Nữ cảnh viên xoa xoa tay, bộ dáng giống hệt lang sói chuẩn bị bắt cóc thỏ non, tự giác cảm thấy hành vi của mình có chút khoa trương, liền đổi thành fan chị nhu mì thục nữ, chắp tay nói: "Đại thần có thể cho chúng tôi đi nhờ xe được không?"
"Sếp của mọi người..."
"Ai cha chẳng có gì đâu, anh ấy dễ tính lắm, vì công vụ có thể bất chấp mọi thứ mà, đại thần cậu cứ yên tâm!"
Vương Nguyên trông ánh mắt mong đợi của hai người, mơ hồ lướt qua chỗ Vương Tuấn Khải, khẽ gật đầu: "Ừm."
"Hoan hô!!!"
Thế là vấn đề xe hỏng cứ thế giải quyết ngon lành. Theo lời Hoàng Kỳ Lâm nói, thì đây chính là nhân họa đắc phúc, trong ngọ cụt tìm thấy đường ra, mà Violord chính là quý nhân phù trợ, tốt đến không thể tốt hơn. Dạ Nhất và Willie ngó hai tiểu fan ánh mắt lập lòe phát ra ánh sao xa, vẻ mặt hưng phấn hài lòng không thể tả hết, tuy chỉ là biểu hiện của người hâm mộ gặp thần tượng nhưng thế này thì cũng hơi quá, dù sao sếp vẫn còn ở đây mà.
Nhắc đến Vương Tuấn Khải, nhóm người không hẹn cùng tránh xa cái vị đang tỏa áp suất thấp ở phía góc ghế sau, rõ ràng người nọ chỉ ngồi đó nhưng bọn họ lại có cảm giác chẳng khác gì quả bom nổ chậm. Ai cũng dễ dàng nhận ra, sau khi bước lên xe rồi sếp mới bắt đầu phóng khí áp, lẽ nào sếp chê Hummer không oách xà lách bằng Jinbei?
Chiếc Hummer bon bon trên đường, so với Jinbei xóc nảy giật rung lắc đương nhiên xịn hơn nhiều, cả quãng đường đầy cát sỏi cũng không làm khó được nó, tốc độ cùng vận hành êm ái khiến đám người hài lòng không gì sánh được. Vivian nhanh nhẹn nhảy lên ghế phó lái trò chuyện cùng thần tượng, tầm mắt ngưỡng mộ dán chặt vào mi mục đáng yêu của Violord, thầm cảm thán: "Mẹ cậu sinh thực khéo a, dung mạo cùng tài năng đều khiến người ta ghen tỵ muốn chết!"
Vương Nguyên chỉ cười không nói, phía sau buồng lái, Vương Tuấn Khải chậm rãi nhìn cảnh vật bị bỏ lại hai bên đường, đáy mắt đều là mông lung mơ màng, làm người ta nghĩ giây tiếp theo hắn sẽ ngủ luôn.
"Mọi người gặp phải án tử gì sao?"
"Ây, nên nói thế nào đây..." Vivian lén lút liếc Vương Tuấn Khải, điệp vụ này tuy không phải bí mật nhưng theo lẽ thường cũng không nên tiết lộ cho người khác biết, Vương Nguyên thấy cô khó xử muốn nói lại thôi, chỉ mỉm cười tập trung lái xe.
Từ xa đã nhìn thấy một góc tòa thành đồ sộ lộ ra giữa ánh mặt trời, bao bọc xung quanh không phải là rừng cây u tối cùng đàn dơi hút máu dọa chết kẻ đi đường, mà là vô số bông hoa hướng dương được trồng thành từng dải kéo dài đến tít tắp. Màu vàng tươi sáng rực rỡ tràn ngập sức sống khiến người ta vô thức cảm thấy yêu thích, Vivian là con gái, sao có thể thoát khỏi sự mê hoặc đơn thuần mang tên hoa mặt trời này. Cô tò mò nhìn ra cửa sổ, cảm nhận mùi gió nắng tinh khiết chỉ ngoại ô mới có, mặt mày giãn ra vui vẻ nói: "Đẹp quá, là của ai trồng vậy?"
"Là con trai của Nam tước Andria Li, người từng đoạt danh hiệu cây bút vàng trong giới họa sĩ trường phái siêu thực, anh ta là người yêu cây cỏ có tiếng, so với nhân loại còn dành tình cảm cho hoa nhiều hơn." Vương Nguyên không nhanh không chậm nói, âm thanh đều đều chậm rãi hòa trong khung cảnh xinh đẹp, khiến Vivian không thể không ôm mặt cảm thán: "Cậu và hoa hướng dương thật hợp a!"
"Cảm ơn."
"Andria Li..." Willie sờ cằm: "Andria Li không phải là người trong hồ sơ ủy thác chúng ta đến đây sao?"
Vương Nguyên hơi sửng sốt: "Hóa ra mọi người cũng đến pháo đài này?"
"Ừm." Wiilie là kẻ duy nhất không biết sợ sếp, mắt điếc tai ngơ vô tư nói: "Tuần trước ở hòm thư cảnh cục xuất hiện phong bao kiểu thập niên sáu mươi, tôi cứ tưởng là nhà khảo cổ nào muốn xin lệnh khai quật di tích lăng tẩm, nào ngờ là thư ủy thác."
Vương Nguyên nhíu mày, một lúc sau mới chậm rãi thốt lên: "Nhưng...Andria Li đã chết từ lâu rồi mà?"
Hết Chương 3