Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 4

Đến tận khi xe trờ tới cổng pháo đài, nhóm người đi nhờ vẫn chưa hết bàng hoàng, đương nhiên là ngoại trừ vị boss tổng nào đó luôn chường bản mặt mốc không rõ hờn giận, Willie nói, kỳ thật cho dù Vương Tuấn Khải có kinh ngạc thế nào đi chăng nữa thì biểu cảm cũng không hiện lên được, anh ta cho rằng tốc độ biểu cảm của sếp quá nhanh không ai nhìn thấy, đợi họ hồi phục tinh thần thì sếp đã cosplay Muộn Du Bình (*) làm chàng đẹp trai câm điếc.

"Andria Li sao lại chết?" Hoàng Kỳ Lâm giở ra hồ sơ lí lịch, nhìn chằm chằm ảnh người đàn ông trung niên mang hai dòng máu, khó hiểu nheo mắt: "Ông ta năm nay chỉ mới năm mươi mốt tuổi, cũng không mắc bệnh nan y, lẽ nào là tai nạn bất ngờ?"

"Nhà giàu như vậy, tài phú đều có, chắc không phải do tâm bệnh chứ? Giai cấp tư sản luôn mắc vấn nạn rối loạn tâm lý a~ Nào là ám ảnh cưỡng chế, hysteria, stockhom, hoang tưởng cấp độ một..."

Dạ Nhất nhếch miệng: "Thay vì ngồi nghe đám người nói nhảm, không bằng chúng ta hỏi ngôi sao trẻ này đi?"

"Andria Li chết vì tự sát." Giống như nhớ đến việc gì đó, Vương Nguyên hơi hạ giọng bổ sung: "Tự thiêu chết."

"Ách?"

Vương Nguyên nghiêng đầu tỏ vẻ cậu cũng không rõ nội tình, tắt máy xe, bước xuống đứng trước cánh cửa to đùng đầy hoa văn chìm, gương mặt nghiêng hơi chếch lên hòa lẫn với ánh chiều tà khiến người ta hơi mơ hồ, giống như chỉ cần một nét cọ nhạt chấm phá lên khung cảnh này, tất cả đều sẽ nhòe ướt. Cậu chậm rãi cầm lấy vòng xích trên cửa, gõ nhẹ ba cái, cánh cửa rùng rùng chuyển động, tốc độ rì rì cùng với kích cỡ đồ sộ của nó làm Hoàng Kỳ Lâm có cảm tưởng sắp mở ra cánh cửa hộp Pandora.

Nếu như Pandora mang đến bệnh tật, thiên tai và tội ác vô hạn, thì nơi này, lại chính là lãnh địa chôn vùi bí mật của Andria Li.

Vương Tuấn Khải vươn tay che ánh nắng mặt trời màu cam sẫm đang tắt dần, hé mắt nhìn Vương Nguyên ở phía trước, bóng lưng mảnh khảnh không cao lớn hơn trước kia là bao, nhỏ bé đến nỗi chỉ cần hắn vươn tay ra chạm vào liền ngã quỵ. Bất giác thất thần trở về những ngày còn nhìn thấy người nọ, Vương Tuấn Khải ngẩn người, đến khi người nọ xoay lại, gió thổi mớ tóc dày lòa xòa trên trán, mi mắt cong cong vẽ thành chiếc cầu con mong mỏng, khẽ cười:

"Vào thôi."

...

Andria Li quả thật là một kẻ có tiền trong số những kẻ có tiền. Khoan nói tới nội thất trong nhà có bao nhiêu xa hoa tráng lệ, chỉ tính riêng diện tích mặt bằng thuộc khuôn viên pháo đài đã đủ khiến nhóm người trước giờ chưa từng làm giàu há hốc một hồi. Đoàn người rồng rắn theo chân vị minh tinh giải trí đi thẳng ra khuôn viên bên hông pháo đài, vừa âm thầm kinh hãi thời nay lắm kẻ nhiều tiền vừa ngạc nhiên – Vương Viên giống như rất quen thuộc nơi này.

Thấy tầm mắt bát quái của Vivian và Hoàng Kỳ Lâm bắn tới, Vương Nguyên ho khan một tiếng, chủ động giải thích: "Touri là bạn của tôi."

Hoàng Kỳ Lâm làm ra vẻ mặt "chả trách", lôi kéo Vivian đang hưng phấn nhìn ngắm xung quanh – vào đội ngũ, bởi vì sau khi bọn họ vừa bước vào khuôn viên, năm sáu vệ sĩ không biết từ đâu chui ra nghiêm chỉnh đứng thành hàng, cung kính cúi đầu đón một chàng trai từ bên trong pháo đài đi ra. Người này tóc xoăn mắt lam, kiểu hình gene trội của người Bắc Âu kinh điển, thần sắc chững chạc tinh anh rất có phong thái của một phú nhị đại (**) ưu tú...Dĩ nhiên là bỏ qua bộ quần áo xộc xệch dính đầy màu vẽ và sơn dầu cùng với đôi dép xỏ ngón hình thỏ Tuzki.

Cư nhiên là thỏ Tuzki.

"Thân ái, cậu rốt cuộc cũng đến rồi à~ làm tôi sợ muốn chết!!" Touri vội vàng chạy ra, bước chân thắng kít đụng phải Dạ Nhất, liền đẩy mắt kính một cái: "Ôi chao, các hạ là thần thánh phương nào, thế nhưng lại cosplay Kenshin?"

Khóe môi cảnh sát Dạ giật giật vài cái, mặc dù dung mạo anh giống người Nhật nhưng cũng không nhất thiết là Kenshin, chẳng qua...vết sẹo trên mặt thật đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm. Quan trọng là, chiều cao của vị con lai này so với một mét tám mươi có lẻ của Dạ Nhất lại áp đảo toàn cục, khiến cảnh sát Dạ chịu áp lực không nhỏ.

"Oa, vị cô nương là chính là mặt lolita trong truyền thuyết! Nếu như mặc phục trang Gothic thì sao? Phục trang tiếp viên thỏ thì sao?"

"Ôi thượng đế của tôi, em zai, em sở hữu một đôi mắt rất giống một nhân vật nổi tiếng trong game offline, chính là đại thánh Mario!"

"Còn vị này..."

Willie đẩy kính một cái: "Chân quá dài, mông quá cong, không cơ bụng, vai ngang, xương đốt sống có vấn đề chứng tỏ thường xuyên ngồi lệch tư thế, vành mắt quá đen, đêm qua không ngủ được sao?"

"Bingo!" Touri phấn khích reo lên: "Conan Edogawa!!"

Willie: "..."

"Còn vị này..." Touri lia ánh mắt đến trên người thanh niên – dù không lên tiếng vẫn không bị lu mờ - nào đó, đối diện với vẻ mặt "tôi không muốn mở miệng" của đối phương cũng không lấy làm kiêng dè, ngược lại còn vô cùng hứng thú bật ra yêu cầu: "Tỷ lệ cơ thể kiện mỹ như vậy có thể giúp tôi làm người mẫu cho đề tài tượng thạch cao sắp tới được không?"

"A này..." Vương Nguyên không kịp chặn miệng tên bạn điên, vội vàng kéo Touri lại nhỏ giọng nói: "Đó là sếp của cảnh cục a, không được tùy tiện trêu chọc, đã nói trước mặt người khác phải tỏ ra cao quý lãnh diễm mới giống phong thái của một họa sĩ thiên tài, cậu quên nhanh thế..."

Vương Tuấn Khải đứng gần hai người này nhất, dù không nghe được toàn bộ nhưng thông qua vài từ cơ bản có thể hiểu được nội dung, không khỏi liếc phía nọ một cái. Touri bị lôi kéo nửa chừng đang bất mãn, nghe đến đây liền mở to hai mắt, trong tích tắc hóa thân thành con người "cao quý lãnh diễm" ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, hai tay chắp sau mông ra vẻ thế ngoại cao nhân không ăn khói lửa nhân gian, vô cùng nghiêm cẩn - siêu phàm thoát tục - hướng Vương Tuấn Khải nói:

"Cảnh sát-chan có nhã hứng giúp tui làm tiêu bản cho đề tài thạch cao chứ hả?"

Vương Tuấn Khải: "..."

Vương Nguyên: "..."

Tập thể: "..."

Vương Nguyên ho khan một tiếng đẩy cái tên đang cố gắng chứng minh mình cao lãnh thế nào vào nhà khách, dở khóc dở cười quay đầu nói: "Mọi người vào trước đã, cậu ta có chút hội chứng của những người khiếm khuyết khả năng giao tiếp, không cần để ý."

Đám người còn lại hai mặt nhìn nhau --- Đã khiếm khuyết mà còn như vậy thế lúc bình thường cậu và cậu ta nói chuyện kiểu gì?

Nhóm năm người được đưa vào gian phòng, theo bản năng cảm khái kiến trúc phương tây đúng là quá quý tộc, bàn ghế trà cụ - ngay cả cái vân hoa trên mặt ghế cũng phi thường phức tạp, giống như chú văn của một bộ lạc ít người sống ở thâm sơn cùng cốc nào đó. Willie pháp y đứng tần ngần hồi lâu mới bần thần phun ra một chân lý vĩnh hằng: đẹp như vậy để làm chi rồi chẳng phải cũng nện bàn tọa ngồi lên đó ư?

Vivian đối với hành vi không biết thưởng thức nghệ thuật của Willie tỏ vẻ --- Tôi cũng nghĩ vậy!

"Thân ái, tại sao hôm nay nhiều người đến như vậy? Tôi nhớ là tôi chỉ gọi mỗi cậu thôi mà, tuy rằng mang nhiều coser đến chơi thật khiến tôi phấn khích nhưng tốt xấu gì cũng phải nói trước để tôi chuẩn bị chứ!" Touri nhăn nhó: "Xem xem, quần áo tôi còn chưa kịp thay!"

"Bọn họ không phải coser." Vương Nguyên kiên nhẫn sửa lại: "Là cảnh sát."

"Cảnh sát trưởng mèo đen? (*)" Họa sĩ điên trợn mắt: "Tôi thích!"

Tập thể đồng loạt liếc nhìn sếp sòng --- Chúng tôi sẽ không thừa nhận là sếp rất giống mèo đâu, thật đó!

"Vào chính sự đi." Vương Tuấn Khải buông một câu, không khí trong phòng tức khắc thay đổi.

"Tôi là Anrdia Touri, con trai duy nhất của ngài Li, thuộc chi gốc của gia tộc Andria nhánh bổn gia, tính theo đời truyền nhân cậu đứng thứ bảy mươi tám, nghề nghiệp hiện tại là họa sĩ tự do, không thuộc tổ chức hội họa nào." Touri lúc nghiêm túc cũng rất có khí thế, đáng tiếc vừa mới đàng hoàng được một tí, bản tính đùa nhây đã nổi lên: "Chắc không phải mọi người muốn tôi vẽ cho mình tranh khỏa thân nên mới đến đây chứ?"

"Sao anh có cố chấp với vụ nude vậy?" Hoàng Kỳ Lâm khóe môi co quắp, giơ ra một tấm ảnh chụp người đàn ông trung niên có năm phần tương tự Touri: "Đây là cha của anh đúng không?"

Touri ngẩn người, gật gật đầu: "Cha tôi từ mấy năm trước đã mất sớm, ông ấy có ủy thác gì với các cậu à?"

"Nói như vậy...lẽ nào tình trạng này đã từng xảy ra ở nơi khác?"

Touri lại gật đầu cái rụp: "Đúng vậy, cha tôi trước khi đi từng mắc hội chứng hoang tưởng, ông thường xuyên gửi những bức thư kỳ quái đến nhiều nơi khác nhau, nội dung chỉ duy nhất một nội dung."

Touri nhấc cây bút chì vẫn gác trong túi ra, chậm rãi viết lên giấy ba ký tự quen thuộc mà đa phần dân số thế giới đều biết: S.O.S.

"Save Our Soul?" Vivian phản ứng đầu tiên, tò mò mở to mắt: "Ông ấy đang cầu cứu?"

Touri lắc đầu: "Tôi thực sự không biết, nếu ông đang cầu cứu, vì sao không nói với gia đình mà phải gửi thư đi khắp nơi, còn dùng phong bì cũ?"

Vương Tuấn Khải cầm phong thư ngả màu vàng ngà, lành lạnh hỏi: "Số phong bì này là từ đâu mà có?"

"Của cha để lại, có vấn đề gì sao?"

"Bên trên có tẩm thuốc."

"Cái gì??" Willie giật bắn lên, tóm lấy phong bì lật tới lật lui: "Tôi sao không ngửi ra được mùi gì khác lạ vậy nhỉ?! Chỉ là mùi giấy thơm thôi mà?"

Vương Tuấn Khải nhìn anh ta, bất động thanh sắc, lại xoay đầu nhìn về hướng nào đó: "Kìa."

Mọi người không hẹn cùng nhìn theo phía sếp bảo, chỉ thấy Vương Nguyên sắc mặt tái nhợt không ngừng vỗ trán, lồng ngực phập phồng có chút khó khăn.

Vương Tuấn Khải đoạt lấy phong bì thư, giấu vào bao nhựa, tình trạng dồn dập của Vương Nguyên mới tốt hơn một chút.

Vivian liếc Hoàng Kỳ Lâm --- Nhìn sếp tẩm ngẩm tầm ngẩm như thế mà lại để ý đến Violord nam thần! Trong khi chúng ta quên béng mất cậu ấy thì sếp là kẻ phát hiện đầu tiên!

Hoàng Kỳ Lâm cũng mờ ám đáp lại --- Chẳng lẽ sếp khẩu thị tâm phi, thực chất cũng là fan của nam thần mà muộn tao không thèm nói!

Dạ Nhất hừ nhẹ một tiếng, hai người vội vàng tập trung chính sự.

"Tôi..." Vương Nguyên ái ngại nói: "Tôi dị ứng với mùi hoa..."

"Hoa? Hoa cúc sao? Cúc đại đóa?"

Chẳng biết cô nàng này có thâm ý gì nữa, Vương Nguyên dở khóc dở cười lắc đầu, vừa mới cử động đã choáng váng, đành thở dài một tiếng: "Hoa anh túc..."

"Hoa anh túc không phải đã bị cấm trồng ở đây rồi ư?" Willie sờ cằm: "Thứ đó dùng làm thuốc gây tê thì tốt, liều quá cao sẽ thành thuốc phiện nha."

"Tôi cảm thấy vị Andria Li này không bình thường." Dạ Nhất hiếm khi mở miệng: "Cậu chắc cũng biết cha mình mỗi ngày hay làm gì chứ?"

"Đi dạo, viết sách, sau đó đi dạo, lại viết sách, tiếp tục đi dạo, trở về viết sách..."

"Ngừng, ngừng!"

"Cha tôi tuy là đam mê viết lách nhưng cũng biết cân bằng sinh hoạt a, không phải bệnh nhân tâm lý rối loạn đâu."

"Chẳng phải cậu vừa bảo ông ấy từng mắc chứng hoang tưởng còn gì?"

"Đúng, nhưng khi đó cha đã sắp ra đi." Touri cẩn thận nhớ lại: "Lúc ấy cha gặp phải cú sốc tâm lý rất lớn."

Touri ngẫm nghĩ, tìm lời giải thích: "Cha tôi có một đứa con riêng ở bên ngoài, cô bé kia từ nhỏ đã mắc bệnh viêm tủy, cần có người thay tủy gấp nếu không sẽ mất mạng, chỉ là trên thế giới đâu phải kẻ nào cũng phù hợp thay tủy, vì vậy cha sầu muộn không yên, cho người đi khắp nơi tìm kiếm người phù hợp. Cũng không biết là do vận số cô bé chưa đến hay là thiên thần ban phúc, cuối cùng người nọ cũng xuất hiện."

Vivian tinh tế nhận ra tâm trạng sếp đột nhiên trầm xuống, quả nhiên sau đó hắn đứng lên, chậm rãi đi về phía cửa sổ. Âm thanh của Touri pha lẫn vào tiếng bước chân có quy luật của Vương Tuấn Khải, khiến Vivian sinh ra cảm giác khác thường.

"Cha cùng người nọ thỏa hiệp, sẽ cứu sống cô bé."

"Sau khi phẫu thuật hoàn thành, mạng sống của người nọ nhất nhất được bảo toàn, gia đình sẽ được cha hỗ trợ cho chất lượng cuộc sống nâng cao."

"Nhưng người nọ, cuối cùng lại không chống đỡ được, mà chết trong phòng bệnh."

Hết Chương 4

(*) Muộn Du Bình: nhân vật chính trong tiểu thuyết Đạo Mộ Bút Ký (Nam Phái Tam Thúc), nổi tiếng mặt than, mặt liệt, muộn tao tiêu chuẩn =)))

(**) Phú nhị đại: nhà giàu đời thứ hai =))
Bình Luận (0)
Comment