Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 67

Trước kia có lý thuyết nói, trên thế giới có năm người giống mình y như đúc. "Giống như đúc" là thế nào? Vương Nguyên cho rằng người nọ cũng có ngũ quan tương tự như mình, có diện mạo tám chín phần như mình, cùng lắm là sẽ có kẻ nhìn bóng lưng người nọ mà nhầm là cậu mà thôi. Nhưng cho đến tận bây giờ, cậu mới biết, hóa ra trên đời còn có một người gần như là bản sao của cậu.

Vương Nguyên sững sờ rất lâu, đến khi người trong phòng bệnh lui hết, một mình cậu nằm trơ trọi trên giường lớn, không thể hạn chế suy nghĩ của chính mình.

Kia...chính là Vương Viên sao?

Chỉ có một câu trả lời, đúng vậy.

Vương Nguyên thậm chí không hề đắn đo đã khẳng định là vì cậu có lý do. Cái gọi là huyết thống song sinh không phải chuyện đùa, nó quả thật tựa như radar thu sóng khiến cận có cảm giác bất thường. Cộng thêm việc Thục Lệ từng nhắc đến Vương Viên, nhưng bà ta chưa từng dắt Vương Viên tới trước mặt cậu, Vương Viên phỏng đoán, nếu Vương Viên thực sự tồn tại, thì có lẽ bà ta không muốn hai người gặp nhau, hoặc là bà ta căn bản chưa nói với Vương Viên về cậu.

Theo thái độ của Vương Viên, y dường như cái gì cũng không rõ. Y thậm chí còn không biết người nằm trên giường bệnh là Vương Viên, thật sự giống hệt con cừu non bị Thục Lệ bọc trong lồng kín.

Vậy tại sao y lại chạy đến phòng bệnh này? Là do trùng hợp ư?

Không.

Vương Nguyên trầm mặc, có đôi khi nên dùng tâm lý của một người bình thường mà nghĩ. Một người có mặt ở bệnh viện, nếu không phải là thăm bệnh thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất.

Vương Viên bị bệnh ư? Y bị bệnh gì? Có nghiêm trọng lắm không? Có liên quan đến tính mạng không?

Hiện giờ tâm trạng của Vương Nguyên đối với người anh em song sinh này rất phức tạp, cậu vừa hiếu kì muốn gặp y, đối mặt với y đường đường chính chính, vừa muốn chạy trốn y, bản năng và trực giác ngăn cản cậu tuyệt đối không được gặp y, nếu không hậu quả về sau chắc chắn khó mà vãn hồi.

Vương Nguyên hoang mang ôm mặt, tâm sự nặng nề. Ngặt nỗi nơi này chỉ có một mình cậu, cậu có muốn tỉ tê với ai cũng không được. Vương Viên thì hay rồi, hoàn toàn chẳng biết cậu là ai, nhưng Vương Nguyên biết y, cũng cảm giác được mình dần dần dấn sâu vào vũng bùn bí mật, nửa muốn khám phá nửa lại sợ sệt, sợ rằng một khi phát hiện ra sự thật, chân tướng ác liệt sẽ khiến con người ta lạnh lòng.

Cậu đa nghi, cậu nghĩ nhiều, bởi vì trên đời này chẳng có ai làm cậu cảm thấy an toàn.

Vương Tuấn Khải thì sao?

Hắn vẫn chưa tìm được cậu kia mà...

Vương Nguyên trằn trọc cả đêm, đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đến khi bên cạnh vang lên tiếng sột soạt nhè nhẹ, Vương Nguyên mới biết trời sáng rồi. Bần thần ngồi ngốc một lúc, Vương Nguyên tính tính, sau khi Vương Viên bị Thục Lệ mang đi, ắt hẳn bà ta sợ hai người gặp nhau, mấy ngày nay cậu bị ép buộc đến đỏ mắt, nếu phản kháng cũng không bị nghi ngờ nhiều.

Vì thế, sau tám giờ sáng, trong phòng điều trị đặc biệt của "người bị tai nạn sắp chết" chỉ còn lại đống băng vải quấn lên gối, chăn đắp gọn gàng.

...

"Tôi muốn đàn vĩ cầm."

"Đây là bệnh viện, không phải ở nhà a nhị thiếu, cậu cố gắng chịu đựng chút, sau khi hết bệnh cậu có thể đàn bao nhiêu tùy thích." Vì Thục Lệ bận xử lí việc ngoài luồng, trong phòng bệnh nhất thời chỉ còn mỗi quản gia và thiếu niên. Vương Viên nhăn mặt một lúc, gật gật đầu, cũng không hỏi vì sao mình lại nằm viện lâu hơn bình thường.

Một y tá đẩy cửa bước vào, thân người "mỏng manh" yểu điệu đứng đó, trên tay cầm theo khay thuốc. Quản gia thức thời lui ra ngoài, theo luạt lệ của bệnh viện, giờ tiêm thuốc thì thân nhân không được ở lại phòng.

Y tá nọ mang một đôi cao gót, loạng choạng lảo đảo mang khay thuốc đến. Thực tế trên khay chỉ có một vài cái kéo và ống tiêm kháng sinh, cũng không phải thuốc đặc thù dành riêng cho người mắc bệnh tim. Chỉ trách quản gia quá tin người, ỷ y bệnh viện không có yêu quái, cứ như vậy tạo cơ hội cho y tá hành động.

Vương Viên không chú ý lắm, yên tĩnh nằm xuống như mọi ngày, hồi lâu sau không thấy y tá có động tĩnh gì mới nghi hoặc mở mắt, vừa vặn đối diện với cặp mắt hạnh lúng liếng sinh long hoạt hổ.

Vương Viên giật mình, người nọ đang đánh giá y, nhưng vì cái gì?

"Cô...chúng ta trước đây từng gặp nhau sao?" Vương Viên đánh bạo dò hỏi, nếu người nọ gật đầu, y lập tức sẽ kêu lên. Y luôn ru rú trong nhà, ngay cả bạn cũng không có, làm sao ra ngoài để gặp ai?

Đối phương lắc đầu, nhún nhún vai phủ nhận, đưa tay múa may quay cuồng, tỏ ý rằng mình chỉ muốn trò chuyện với Vương Viên một lúc.

Kỳ quái là, Vương Viên thế nhưng hiểu đươc ý tưởng của y tá, có một loại cảm giác tâm linh tương thông. Y sững sờ, cũng không lâu lắm, liền nhận ra đôi mắt đẹp nọ có vài phần quen thuộc. Không biết vì sao, y nghĩ rằng y tá này không bị câm, nhưng người nọ nhất quyết không mở miệng, y cũng đành mặc kệ.

Y tá nhỏ quơ quơ tay --- Cậu có di động hay không?

"Di động sao..." Vương Viên lắc lắc: "Bệnh của tôi không được phép ở quá gần thiết bị thu sóng."

Y tá nhỏ trầm tư, không còn cách nào khác, đành phải ngoắc ngoắc Vương Viên. Vương Viên ngây người bị y tá nắm tay, thiếu niên chưa từng gặp phải tình huống này, thoắt cái đỏ mặt.

Y tá: "..."

Cậu hiện giờ cảm thấy thế nào? --- Y tá viết lên lòng bàn tay Vương Viên, cảm giác ngưa ngứa nhồn nhộn khiến y hơi rụt về một chút. Vương Viên được dạy dỗ đàng hoàng nghiêm khắc – thấy hành vi của mình thiếu lịch sự, lại chìa tay ra – hoàn toàn quên nam nữ thụ thụ bất tương thân mà y vừa lấn cấn ban nãy.

Cảm thấy thế nào ư? Y trầm tư, người này muốn hỏi về sức khỏe của mình? Nhưng không phải đối phương là y tá sao? Cư nhiên không biết?

"Tôi không sao...Chắc là vậy." Vương Viên nhỏ giọng trả lời, đồng thời hỏi lại: "Cô là ai?"

Y tá chớp chớp mi, tròng mắt xoay tròn –- Thiên thần áo trắng?

Vương Viên: "...Cô làm thế nào vào được đây? Cô có mục đích gì? A...Nếu cô muốn dùng tôi làm uy hiếp cho nhà họ Vương thì cô đã sai lầm rồi. Tôi và bọn họ tuy là một gia đình, nhưng mà..."

Tôi không có ý đó --- Y tá lại viết tiếp --- Tôi muốn biết bệnh tình của cậu hiện giờ. Vì bệnh viện bảo mật rất kỹ nên y tá mới tiếp nhận ca này như tôi không được rõ lắm.

Vương Viên nhìn đối phương, thấy người ta nói cũng có lý, hôm trước vừa mới tìm một người sắp chết tâm sự không thành, giờ bao nhiêu uất nghẹn trong lòng y lại cuộn lên, ma xui quỷ khiến mà nhàn nhạt cười buồn: "Tôi nghĩ mình không còn nhiều thời gian nữa."

Thế gian này thật ra vẫn còn nhiều thứ tốt lắm, nếu có thể sống lâu thêm chút nữa, Vương Viên nghĩ mình hẳn phải đi du lịch bốn phương, gặp những người như là y tá nhỏ kết bạn. Y tá nhỏ giống như một chiếc hộp bí mật để y có thể thoải mái kể lể, không sợ đối phương chen ngang cướp lời, cũng không cần nghe đối phương thương tiếc an ủi những câu sáo rỗng. Y tá nhỏ đôi khi chủ động hỏi, đôi khi im lặng nghe nhìn, thật sự giống như tri kỉ trong truyền thuyết, khiến quãng thời gian nằm viện của Vương Viên trở nên tốt hơn.

Ngày nào tỉnh giấc dậy, y cũng có chút chờ mong, rằng y tá nhỏ sẽ tới.

Đó không phải là tình cảm đôi lứa tràn ngập vị ngọt ngào hòa đắng nhẹ, y hiểu rõ tâm tư mình thế nào, chỉ là cô đơn quá lâu, gặp được người có thể lý giải mình, đồng ý bồi mình nên mới như vậy. Tình yêu giữa hai con người xa lạ với nhau, đối với Vương Viên vô cùng xa xỉ, mà cũng là do vậy, nên lý trí của y vô cùng vững vàng.

Y phải chuẩn bị tâm lý để khi chết không quá khó coi.

Hôm qua y tá nhỏ đang kể câu chuyện về Pikachu cho y nghe thì Thục Lệ tới, y tá không thể làm gì hơn là lui ra ngoài, đồng thời hứa hẹn hôm nay sẽ đến kể tiếp. Bất quá Vương Viên chờ đến chiều chập tối, người vẫn không xuất hiện, mà bệnh nhân bên phòng tai nạn nguy hiểm kia, đột nhiên tử vong.

Tử vong...?

Vương Viên run lên, đôi con ngươi mất dần ánh sáng, trước mắt tối tăm, tựa như bao nhiêu oan nghiệt đều chất chồng lên mắt y. Tử vong đối với y lúc xa lúc gần, vốn trước kia chỉ chết vì luyến tiếc mình không làm được gì cho bản thân, thì nay hai chữ đó chẳng khác gì đạo thánh chỉ phán tru di cửu tộc đối với y, khiến cho hy vọng còn le lói ít ỏi cuối cùng cũng lụi tàn.

Rồi một ngày nào đó, y cũng sẽ trở thành một phần trên mảnh đất này, mãi mãi ngủ say, vĩnh viễn không còn thấy ánh mặt trời.

Vương Viên run rẩy hô hấp, thật lâu sau mới bình phục lại, gọi vệ sĩ bảo gã đưa mình ra hoa viên, hít chút khí trời. Dù trời đã xây xẩm tối nhưng hoa viên vẫn còn tươi sắc lắm, Vương Viên đi đến bờ hồ, ngây người một chốc, cảm thấy khá hơn rồi. Đương khi y muốn vệ sĩ mang mình trở về, từ cửa hông bệnh viện – cửa nối liền với hoa viên – truyền ra tiếng hét chói tai. Vương Viên bị doa không nhẹ, nghe trống ngực đập thình thịch, trong giây phút hoảng loạn tìm thuốc, y trông thấy một bóng trắng quen thuộc đang cố gắng thoát khỏi sự truy bắt của người xung quanh.

Vương Viên chỉ kịp nhận ra người nọ chính là y tá nhỏ, bản năng thôi thúc khiến y căng thẳng ra mặt, không biết vì sao nổi lên xúc động muốn giúp đối phương.

Nhìn bờ hồ không gợn sóng bên cạnh, Vương Viên hít sâu một hơi, không chút do dự trèo lên lan can rồi tung người xuống. Trong khoảnh khắc y mở to mắt nhìn tình hình, bỗng dưng phát hiện người đuổi theo y tá, thế nhưng lại là ba mẹ y?!

Kinh ngạc hơn là, y tá kia tựa hồ biết y sẽ làm thế, không nói hai lời mà nhào về phía này muốn ngăn Vương Viên lại. Nhưng là thân thể Vương Viên đã chạm đến mặt nước, người nọ cũng vì vậy mà lao đầu xuống nước theo.

Vương Viên rơi ùm xuống nước, thân thể khó khăn hô hấp, vừa muốn vung tay vùng vẫy giãy dụa, ánh mắt cay xè nhìn đến dung mạo y tá, đại não như đóng băng.

Vốn trước giờ y tá mang khẩu trang, dù đi đứng có hơi kỳ quái nhưng thân hình đẫy đà, trước sau lồi lõm nên Vương Viên vẫn nghĩ y tá là nữ. Lúc này y mở to mắt hết cỡ, trong đầu ngoài tin tức đối phương căn bản không là nữ ra, thì cái gương mặt kia quen đến không thể quen hơn.

Vương Viên như người máy bị cưỡng chế dừng hoạt động, toàn thân cứng ngắc, ngay cả khát vọng cầu sinh cũng bị đình chỉ, trước khi hôn mê chỉ có thể không ngừng co giật.

Đó là ai?

Đó là ai...?

...

Vương Tuấn Khải cầm tờ báo cáo kết quả trong tay, vẻ mặt si mộng một lúc, vội vàng lật giở đến trang cuối cùng, nhìn thấy mấy chữ "không có quan hệ huyết thống", tâm treo cao cũng có thể thả xuống.

Willie vô tình bị hắn coi là công cụ khám nghiệm, không khỏi bất mãn: "Có cái gì mà thần thần bí bí, rốt cuộc cũng đâu tìm thấy hung thủ!" Hung thủ không bắt được, vui chỗ nào mà cười?!

Vương Tuấn Khải như cũ thở phào nhẹ nhõm, thái độ duy ngã độc tôn làm người ta ghét bỏ.

"Nhưng cậu tìm sợi tóc đó ở đâu ra thế? Chắc không phải tóc cậu chứ?"

"...Đương nhiên không."

Đây là tóc của Vương Viên – anh em sinh đôi với cậu bé đang mất tích.

Đại bộ phận con người có người nhà mất tích, một khi nghe đến ai đã chết mà chưa xác định danh tính đều sợ hãi rằng người chết nọ chính là thân nhân của mình. Vương Tuấn Khải cũng không ngoại lệ, vì để chứng minh với bản thân rằng Vương Nguyên vẫn còn sống tốt, hắn không còn cách nào khác, đành về nhà một chuyến, trộm lén một sợi tóc trong phòng Vương Viên, đưa cho Willie mang đi giám định. Hành vi lén lút bất chính lại vi phạm vào quyền riêng tư này, bình thường có cho vàng hắn cũng không làm. Nhưng tình huống cấp bách, bất đắc dĩ phải chọn hạ sách, cũng may là hắn hy vọng đúng, cũng coi như viên mãn.

Đúng lúc này, một cú điện thoại đánh tới.

[Tiểu Khải, con có thêm một em trai mới.] Giọng Vương Dĩ Hạo bên kia có hơi bất thường, nhưng Vương Tuấn Khải đang thở phào nên nghe không ra, chỉ nhíu mày, lẽ nào hai người nọ chừng ấy tuổi rồi vẫn muốn chăm con nít?

Hắn chả muốn về đâu.

[Tiểu Khải, dù con xích mích với Tiểu Viên thế nào, vuốt mặt cũng phải nể mũi. Huống hồ, em trai mới đây, là anh em song sinh đã thất lạc từ lâu của Tiểu Viên, con càng cần phải có mặt.]

Hết Chương 67
Bình Luận (0)
Comment