Xích mích giữa hai cha con Vương Dĩ Hạo và Vương Tuấn Khải không phải ngày một ngày hai, vì thế Vương Tuấn Khải đột ngột dập máy mà chưa có câu trả lời cũng chẳng phải việc hiếm lạ. Vương Dĩ Hạo mặt trầm như nước, buồn bực xoay người vào nhà, vừa vặn cùng đứa nhỏ trên ghế đối diện với nhau.
Thiếu niên nháy mắt mấy cái, ngượng ngùng nở nụ cười vô hại, so với Vương Viên sáng hơn mấy phần, cũng tràn ngập sức sống. Mà Vương Viên tựa hồ vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp thu mình có một người anh em song sinh, vẫn còn ngây ngẩn ngồi nhìn thiếu niên.
"Có lẽ anh hai con sẽ không về được, nó...công việc của nó khá phức tạp."
Vương Dĩ Hạo qua loa giải thích, rõ ràng là không muốn nói nhiều đến đứa con lớn trong truyền thuyết kia. Vương Nguyên trong lòng thấy khó hiểu, từ lúc bước chân vào nhà này cho đến giờ, tất cả mọi người đều tránh nhắc đến đại thiếu gia, ngữ khí kính trọng hòa lẫn thái độ sợ hãi, bọn họ đối với đại thiếu gia dường như có chỗ kiêng kị. Đại thiếu gia rốt cuộc là ai mà có sức chấn nhiếp đến vậy? Nếu có thể mượn sức đối phương, ngày tháng sau này của cậu còn lo gì không suиɠ sướиɠ?
Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ lóe lên mà thôi. Vương Nguyên không có vô liêm sỉ đến vậy, huống hồ cậu và đại thiếu chưa từng gặp nhau, biết đâu người ta nhìn thấy cậu còn chướng mắt không chừng.
Ha ha, dẫu sao cậu cũng chỉ là đứa con mới tìm về, chiếm được bao nhiêu tình cảm chứ.
Ngược lại là người này.
Vương Nguyên lén lút đưa mắt đánh giá Vương Viên, Vương Viên bị cậu phát hiện mình nhìn trộm thì hơi xấu hổ ho khan, đáy mắt hiện lên vài phần tò mò: "Ừm...Tên của cậu là gì?"
"Tôi... Vương Nguyên."
"Còn tôi là Vương Viên..."
Hai người nhìn nhau, không giấu vẻ hoang mang trong mắt nhau. Trên đời lại có một người giống mình đến thuyết sinh hóa cũng cúi chào như vậy, đúng là không dễ dàng.
"Hai đứa là anh em song sinh cùng trứng, dĩ nhiên là diện mạo giống nhau rồi." Thục Lệ ở một bên ôn hòa nói, lúc nhìn dứa này, lúc xem đứa kia, quả thật sắm vai hiền mẫu tiêu chuẩn. Vương Nguyên nhịn không được thổ tào trong lòng, cuứ iệc bà ta thực sự là mẹ ruột của cậu thì sao? Cậu không hề cảm nhận được tình thương chân thật toát ra từ lời nói và hành vi của bà ta. Nhưng mà – Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn anh em song sinh ngoan ngoãn nghe lời Thục Lệ - cảm thấy có hơi đau đầu. Cậu có thể khẳng định Vương Viên bị bà ta tẩy não từ đầu đến đuôi, giờ chỉ hận không thể bám bà ta nhiều hơn mà thôi.
"Cũng may nước hồ không lạnh lắm, bằng không con nhất định lại cảm mạo." Thục Lệ sốt sắng nhận thuốc từ tay quản gia, nghiêm khắc trách cứ Vương Viên: "Sao lại bất cẩn đến mức rơi xuống hồ như thế?"
Lan can hồ cao đến hơn một mét, cứ cho là bất cẩn đi thì cũng không lọt xuống hồ, được chứ? Người có mắt đều nhìn rõ Vương Viên là cố tình nhảy a! Vương Nguyên yên lặng cúi đầu, một bộ hối hận chuộc lỗi, trong lòng im lìm tự nói logic nhà giàu đúng là ưu việt, cậu theo không kịp.
"Thật vất vả tìm con trở về, con vẫn chưa gọi ta một tiếng "mẹ" nào." Thục Lệ đột nhiên chuyển hướng, tựa như đã có được sự hô ứng của Vương Viên thì bây giờ bà cũng muốn Vương Nguyên đối xử với mình như thế. Đừng nói đến chuyện tâm lý Vương Nguyên có bất ổn hay không, chỉ tính riêng việc năm xưa Thục Lệ cố ý bỏ rơi Vương Nguyên, đã đủ cho việc cậu bơ bà ta rồi. Nhưng Vương Nguyên chỉ lộ ra vẻ mặt cam chịu, trầm mặc không hé răng nửa lời làm cho bầu không khí trở nên áp lực hẳn.
"Vương Nguyên..." Vương Dĩ Hạo há mồm muốn nói gì đó, một bóng người hùng hổ đi từ cửa lớn vào, vốn tốc độ rất nhanh, nhưng chỉ vừa bước qua cửa lớn vài bước, hắn liền khựng đứng như trời trồng.
Vương Dĩ Hạo thấy con trai lớn thế mà về thật, cao hứng mỉm cười nhìn hắn. Vương Tuấn Khải lại không phản ứng ông ta, chỉ chằm chằm nhìn vào hai thiếu niên y như hai giọt nước kia.
"... Đây là em trai mới của con, tên Vương Nguyên." Vương Dĩ Hạo đè nén cảm giác mất mác: "Vốn dĩ nó là anh em song sinh thất lạc từ bé của Tiểu Viên, cho nên con đừng ngạc nhiên khi hai đứa nó giống hệt nhau."
Vương Tuấn Khải lặng im một lúc, cứng ngắc quay đầu: "Phát hiện từ khi nào?"
"Là hôm nay, tại bệnh viện. Vương Nguyên cứu Tiểu Viên một mạng, nhờ đó mà chúng ta-..."
Ông ta nói chưa hết câu, đã trơ mắt nhìn Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải áp sát, thầm nghĩ lẽ nào thằng nhóc này lại giở chứng phản nghịch nữa à? Nhưng Vương Tuấn Khải không làm gì, chỉ chăm chú quan sát cậu, ánh mắt như tia X nóng bỏng đến nổi Vương Nguyên nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, âm thầm thắp nến cho mình.
Ai mà ngờ được, đại thiếu gia Vương tộc đại danh đỉnh đỉnh, huy hoàng lẫy lừng còn khiến quần chúng khiếp sợ - lại chính là chàng cảnh sát thích theo dõi cậu mấy tuần trước?
Vương Nguyên khó có khi cảm khái, thế giới vận mệnh đúng là trêu người.
Cậu và Vương Tuấn Khải đối mắt nhau một lát, hiểu rõ phải giả vờ không quen biết, liền đồng loạt cùng nâng tay lên bắt: "..."
Vương Tuấn Khải diện vô biểu tình: "Đúng là giống thật."
Vương Nguyên: "Ha ha."
Không khí vốn căng thẳng lúc này lại càng nồng nặc mùi thuốc súng. Vương Tuấn Khải chường ra vẻ mặt lạnh tanh không chút sinh khí, con ngươi đen sẫm nhìn Vương Nguyên không chớp mắt. Giỏi lắm, trong lúc hắn bôn ba chạy đôn chạy đáo, thậm chí không tiếc đắc tội chẳng ít người để tìm kiếm Vương Nguyên thì cậu ta lại ở đây nhàn nhã ấm áp, thậm chí cũng không thèm cho hắn một tiếc. Với cương vị là một cảnh sát có tính đa nghi không kém gì Tần Thủy Hoàng, Vương Tuấn Khải tự mình bổ não ra câu chuyện Vương Nguyên vốn dĩ chẳng yếu thế gì, hơn nữa còn cố tình gặp gỡ hắn để tạo bàn đạp tiến tới nhà họ Vương. Nhưng suy nghĩ điên rồ này vừa nhoáng lên đã bị hắn dập tắt ngay, Vương Tuấn Khải còn chưa nghĩ mình mù lòa đến độ nhìn nhầm người như thế.
Vả lại trông Vương Nguyên không giống có dự tính từ trước, cậu dường như là bị ép vào thế bí.
Vương Nguyên cũng đổ mồ hôi không kém. Nhìn sắc mặt người khác mà sống là một trong những kỹ năng của cậu, sao cậu không thấy Vương Tuấn Khải đang tức giận cho được? Nhưng thế đã sao? Trải qua thời gian này, Vương Nguyên thực sự không thừa tinh lực để quản mấy chuyện đó, tương phản, cậu cũng nghĩ rằng Vương Tuấn Khải tiếp cận mình với ý đồ bất chính.
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, Vương Tuấn Khải và người nhà bất đồng quan điểm, rước thêm một mối ưu phiền sáp nhập vào phe địch đâu có lợi gì cho hắn?
Hay là hắn muốn nhìn thấy cậu cùng Thục Lệ đối đầu với nhau?
"Khụ, anh, anh hai..."
Vương Viên bị lãng quên từ nãy giờ, sợ hãi lên tiếng, y sao có thể không thấy hai người họ có mâu thuẫn, nhưng y lại chẳng có ý tứ muốn cản.
Có lẽ là do từ khi về nhà đến giờ, tầm mắt Vương Tuấn Khải đều đặt lên người Vương Nguyên.
Vương Viên chậm rãi cảm thấy có thứ gì đó đang phá vỡ tầng tầng xiềng xích để thoát ra ngoài, y chỉ thấy khó chịu cực kỳ, nhưng trước giờ đã quen dìm lòng xuống, cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Từ thuở ban sơ gặp nhau, Vương Tuấn Khải đã không để y vào mắt, nếu y cố ý gây rối, sự việc chỉ càng thêm tồi tệ mà thôi.
Y ho khan nhắc nhở, hai người lập tức buông tay ra, Vương Tuấn Khải thờ ơ tìm chỗ ngồi, liếc mắt nhìn Vương Dĩ Hạo, chờ ông giải thích mọi chuyện. Vương Dĩ Hạo vốn không phải người chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng ông ta cũng không thể để Thục Lệ ra mặt nói chuyện, dù sao quan hệ giữa con trai lớn và vợ hiện tại không tốt, lỡ như nó chướng mắt Thục Lệ, bỏ đi giữa chừng mà không thèm nghe nữa thì sau này gặp nhau chắc chắn chẳng vui vẻ.
Tuy rằng tình hình hiện tại cũng không khá hơn là bao.
Vương Tuấn Khải hiếm khi yên lặng nghe ba nói chuyện, phần lớn ánh mắt đều nhìn Vương Nguyên. Ngẫu nhiên hắn cũng liếc Vương Viên một cái, đó là khi Vương Dĩ Hạo kể đến câu chuyện xảy ra ở bệnh viện.
"Nhắc đến bệnh viện, ta vội vàng xử lí chuyện của Tiểu Nguyên quá, quên mất một việc quan trọng." Vương Dĩ Hạo đứng bật dậy, sốt sắng gọi trợ lí muốn ra ngoài. Thục Lệ tựa hồ hơi cứng người, nhưng sau đó lại khôi phục vẻ thương cảm, nói vài lời muốn xây dựng quan hệ giao hảo giữa ba đứa nhỏ trong nhà rồi cũng rời đi.
Còn ba người trên sofa.
Vương Viên không ngại lấy lòng anh trai y, bởi vì chuyện này y làm quen, cũng sớm biết nó không có kết quả. Nhưng ngoài việc này ra y không biết nên làm cái gì mới có thể thu hút sự chú ý của Vương Tuấn Khải, vì vậy sau năm lần bảy lượt muốn bắt chuyện với hắn mà thất bại, Vương Viên chỉ có thể buồn bã nhìn Vương Tuấn Khải chất vấn Vương Nguyên.
"Cậu nói, cậu gặp "cậu ta" trong bệnh viện? Là bệnh viện nào? Cậu ở đó làm gì?"
"Đương nhiên là...tôi nghe dì Thục nói anh em song sinh của mình đang nằm viện, lại không muốn bại lộ hành tinh nên mới trà trộn vào nha! Tôi không làm gì phạm pháp hết, chỉ hiếu kỳ thôi!"
Trơn tru thế cơ! Cơn giận của Vương Tuấn Khải xẹp đi vô cớ, rũ mắt nhìn cậu: "Thế sao cậu lại bị ba cùng bà ta truy đuổi?"
"...Họ phát hiện tôi là y tá giả, lại có ý đồ tiếp cận con họ, dĩ nhiên cho rằng tôi là người xấu." Vương Nguyên lẽ thẳng khí hùng đáp: "Thật ra họ còn muốn xem mặt tôi thế nào, đáng tiếc tôi nhát gan sợ phiền phức, nên đành chạy..."
"..." Vương Tuấn Khải tặng cho cậu hai chữ "ngốc chết".
"Kia...dù sao tôi cũng đã là người nhà họ Vương rồi, dù rằng tôi không biết mình là anh hay em của Tiểu Viên, nhưng tôi tương lai tôi cũng sẽ là em trai anh, thế nên...Chào anh hai, anh lại có thêm một đứa em!"
"..." Vương Tuấn Khải bình tĩnh nâng mắt.
Vương Nguyên trong lòng bĩu môi, ngoài mặt lại cười đến là thiện lương, vui vẻ nháy mắt: "Anh hai, tuy rằng anh đã có Tiểu Viên là em, nhưng anh cũng không được quên em đâu đấy!"
"Em tên là Vương Nguyên, "Nguyên" trong "nguyên thủy"!"
Em tên là Vương Nguyên!Ngay cả là khi ấy, Vương Tuấn Khải cũng không biết rằng, cái tên này sẽ là luồng sáng cứu vớt cuộc đời hắn, cũng là lý do khiến hắn thay đổi thành một kẻ hoàn toàn khác biệt.
Có đôi khi nguyên nhân để một con người biến chất là như vậy, đơn giản đến khắc nghiệt, miêu tả hình thái chuyển động của sự vật hiện tượng bằng phương pháp tàn khốc nhất.
...
Vương Nguyên sinh hoạt ở Vương gia biệt thự được hai tháng, tất cả điều kiện vật chất đều khiến một sinh vật thuộc tầng lớp vô sản của xã hội sản sinh vài cảm xúc không phù hợp. Nhưng đó cũng chỉ đều là đám gợn sóng lăn tăn trên mặt biển rộng, chứ chẳng phải cơn gầm thực sự tạo nên bão tố cuồng phong.
Vương Nguyên thức dậy vào lúc bảy giờ sáng, lờ mờ dụi mắt một lúc mới tóm lấy cái áo sơ mi trên giá mặc vào. Thực ra cậu không thích áo sơ mi cho lắm, áo thun quần bò mới là chân ái, mặc áo sơ mi vào khiến cậu có cảm giác...mặt người dạ thú...
Chẳng phải đám tổng tài tinh anh cũng là dạng tây trang sơ mi sao? Ha ha, Vương Nguyên vuốt mũi, hồi phục tinh thần, theo thường lệ đi tìm Vương Viên.
Vương Viên trong người có bệnh, không thể sống cùng căn biệt thự với cậu được. Vương Nguyên cũng không ngại tìm y chơi đùa, bởi vì Vương Viên thực sự không phải người xấu.
So với Thục Lệ chẳng biết đang toan tính cái gì và Vương Dĩ Hạo có cũng như không, Vương Viên đối xử với Vương Nguyên không khác gì anh em tốt trong phim truyền hình. Cậu cũng không biết mục đích của Vương Viên là gì, nhưng phần tâm ý này tuyệt đối chân thật, vì thế cậu rất quý nó, cũng cố gắng làm cho nó lớn lên mỗi ngày.
Mà Vương Viên cũng không phải giả dối.
Huyết thống là một thứ rất kỳ quái, vốn dĩ có một người xa lạ chen vào cuộc sống gia đình sẽ dễ khiến người ta phẫn nộ, nhưng Vương Viên cẩn thận xem xét chính mình, phát hiện mình không tài nào ghét Vương Nguyên nhiều như y tưởng tượng, cùng lắm là hơi khó chịu một chút vì cậu ta dùng cái mặt chính mình biểu lộ ra nhiều cảm xúc thô thiển, bất quá cũng chẳng phải vấn đề to tát. Ngược lại có nhiều khi Vương Viên bị cậu chọc vui vẻ, âm thầm gia tăng hảo cảm đối với cậu.
Chỉ là, khúc mắc không phải là đường hòa nước nóng mà tan nhanh như thế.
Chính bản thân Vương Viên cũng cảm thấy kỳ quái, có lúc y rất oán sự tồn tại của Vương Nguyên trong nhà, sợ cậu cướp đoạt những thứ thuộc về mình, mang đi mái ấm mà mình bỏ bao nhiêu tâm huyết hy vọng. Sau đó lại ngẩn ra, từ khi nào y bắt đầu trở nên xấu xí như vậy? Ganh tỵ ghen ghét với chính người đúng ra là thân nhất với mình, y thực sự là người đơn thuần lương thiện như y nghĩ sao? Rồi khi nhìn thấy Vương Nguyên cứ lảng vảng ở nơi mà đáng lẽ chỉ là của mình, thậm chí gây được sự chú mục của Vương Tuấn Khải, Vương Viên liền cảm thấy bệnh căn tái phát, chỉ muốn Vương Nguyên đừng xuất hiện nữa.
Vương Viên rơi vào trạng thái mâu thuẫn cực độ, chính bản thân rối rắm, bởi thế khi nhìn thấy Vương Nguyên đến tìm mình, phản ứng đầu tiên là trốn tránh.
Nhưng Vương Nguyên căn bản không biết điều này, hằng ngày vẫn tới làm phiền y, cho rằng như vậy hai bên mới có thể bồi dưỡng tình cảm, nhanh chóng hòa hợp.
Thực ra Vương Nguyên muốn từ Vương Viên điều tra Thục Lệ, nhưng ngặt nỗi người ta thân mang bệnh, còn có ý đối đãi thật lòng với mình, cậu không tiện ra tay, cứ dùng dằng mãi.
Giằng co như vậy, lâu này song phương đều bị chính mình quay mòng.
Vương Nguyên nghĩ như vậy cũng không phải cách giải quyết, cậu bèn tìm một ngày đẹp trời, muốn tự tay xuống bếp làm vài món cho Vương Viên, chỉ là Vương Viên còn chưa có được ăn, Vương Tuấn Khải đã tới làm khách.
Hoàn Chương 68