Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 17

Luồng không khí lạnh di chuyển về phía nam, gió lạnh quất vào mặt người ta như dao, cứa đến đau cả mặt.

Tiêu Nhược vừa mới họp xong trở lại văn phòng, vừa nhấp một ngụm cà phê đen, Phan Vân đã gọi đến.

“Mẹ.”

Phan Vân thận trọng hỏi: “Nhược Nhược, đang bận hả?”

“Con vừa làm việc xong, có chuyện gì vậy mẹ?”

“À, không có gì. Không phải là dạo gần đây trời lại lạnh nữa rồi sao, mẹ chỉ muốn đi mua hai bộ quần áo thôi.”

“Vậy mẹ đi mua đi.”

“Hay là con đi với mẹ nhé?”

“Con?” Tiêu Nhược cau mày.

Phan Vân hiếm khi bảo cô cùng đi dạo phố, bà thường lôi kéo đám bạn đánh bài đi cùng.

Phan Vân kiếm cớ: “Hôm nay đúng lúc mấy chị em kia của mẹ không rảnh, con đi mua sắm với mẹ nha.”

Tiêu Nhược do dự vài giây, nhìn đồng hồ: “Được, vậy mẹ tới công ty tìm con.”

“Mẹ không đến công ty của con đâu.” Phan Vân nói, “Con tới quán cà phê COSTA ở tầng dưới đợi mẹ.”

“Vâng mẹ.”

Năm giờ chiều, Tiêu Nhược mặc áo khoác rời khỏi văn phòng.

Vừa rời khỏi công ty, gió thổi đập vào mặt khiến Tiêu Nhược hắt hơi một cái, cô quấn chặt áo khoác đi về quán COSTA ở phía Tây.

Trong quán cà phê phát một bản nhạc tiếng Anh êm đềm, giọng nam ca sĩ hơi khàn.

Năm giờ mười phút, Phan Vân tới ngồi đối diện Tiêu Nhược.

Lúc Tiêu Nhược vừa định đứng dậy, Phan Vân vội đè cô lại: “Ngồi xuống một lát, con vội cái gì?”

Tiêu Nhược không nói gì, lại ngồi xuống, gọi cho Phan Vân một tách cà phê.

Phan Vân vô thức liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, lại liếc nhìn con gái ở đối diện.

Hai mẹ con trò chuyện một lúc, không lâu sau, có một người phụ nữ đi tới, theo sau là một người đàn ông. Người đàn ông không cao, đeo kính, dáng vẻ Nhược Nhượcn, mặc bộ âu phục may đo cao cấp đắt tiền.

Phan Vân nhếch khóe miệng, mặt mày rạng rỡ, chào hỏi: “Quán Ngọc, thật trùng hợp.”

“Ấy, Đại Vân.” Quán Ngọc giả vờ ngạc nhiên.

Bởi vì Phan Vân là con cả trong nhà nên mọi người quen gọi bà là Đại Vân, mà người phụ nữ mà Phan Vân gọi là Quán Ngọc này là bà lớn của Tập đoàn Thiệu Thị.

Cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay là một buổi xem mắt được dàn dựng ngầm, Phan Vân biết Tiêu Nhược không thích xem mắt nên không dám công khai nói ra.

Tiêu Nhược nhận ra Quán Ngọc, lễ phép đứng dậy chào hỏi: “Dì Quán.”

Quán Ngọc có một đôi mắt biết cười, khi bà ấy mở miệng, đôi mắt đó sẽ cười theo.

“Nhược Nhược thật sự càng ngày càng xinh đẹp, ngồi, ngồi, ngồi đi con.” Quán Ngọc nói xong thì ngồi ở bên cạnh Phan Vân, bà ấy giới thiệu: “Đây là Thiệu Hiền nhà dì, Nhược Nhược đã từng gặp nhỉ.”

Bởi vì có bốn chỗ ngồi nên Tiêu Nhược tự nhiên dời vào trong, Thiệu Hiền nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Nhược.

Tiêu Nhược từng gặp Thiệu Hiền mấy lần nhưng cũng chỉ là xã giao, không có ấn tượng gì, chỉ nhớ tên anh ta, anh ta là con trai thứ hai của tập đoàn Thiệu Thị, quản lý ngành trà của tập đoàn Thiệu Thị.

Tiêu Nhược lịch sự mỉm cười: “Từng gặp rồi ạ.”

Phan Vân sờ sờ áo khoác lông trên người Quán Ngọc, diễn kịch cực kỳ trôi chảy: “Áo khoác lông này của bà tốt ghê nha, bà mua ở đâu vậy?”

Lời thoại của Quán Ngọc cực kỳ mượt: “Ở ngay trung tâm mua sắm bên cạnh đó, sao thế, thích hả.”

“Không tệ không tệ.” Phan Vân tiếp lời thoại: “Tôi muốn mua loại này nên kéo con gái tôi đến đây đấy.”

“Nhược Nhược bận như vậy, bà còn kéo con bé đi mua sắm.” Quán Ngọc đứng dậy: “Đi, tôi đi cùng bà.”

Phan Vân lập tức đứng dậy: “Được, được.”

Tiêu Nhược: “…”

“Nhược Nhược, mẹ và dì Quán của con đi mua sắm một lát, các con ở đây đợi bọn mẹ nhé!”

Tiêu Nhược không muốn chờ bèn đứng dậy: “Mẹ với dì Quán đi mua sắm đi, con về nhà.”

Phan Vân và Quán Ngọc nhìn nhau, Quán Ngọc lập tức nói lời thoại dự bị: “Nhược Nhược, dì và mẹ con sẽ sớm quay lại, con ở đây đợi một lát, nhé?”

Tiêu Nhược: “…”

Hai người vội vàng luống cuống nhường chỗ cho hai bạn trẻ.

Thiệu Hiền dùng ngón giữa đẩy gọng kính trên sống mũi lên, đứng dậy ngồi đối diện Tiêu Nhược.

Anh ta đã biết trước về buổi xem mắt hôm nay.

Thiệu Hiền cũng khiêm tốn lịch sự, hỏi Tiêu Nhược đang cúi đầu nhìn điện thoại phía đối diện: “Em ăn tối chưa?”

Tiêu Nhược ngẩng đầu nói: “Chưa.” Nói xong lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Thiệu Hiền vẫy tay gọi nhân viên phục vụ cách đó không xa.

“Xin chào.”

“Hai phần tiramisu.”

Tiêu Nhược lại ngẩng đầu nhìn hắn, thái độ không lạnh cũng không nóng: “Tôi không hay ăn đồ ngọt lắm.”

Thiệu Hiền khoanh tay trên bàn trước mặt: “Không ngọt lắm đâu.”

Tiêu Nhược không nói thêm gì nữa, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.

Thiệu Hiền cũng là người tốt tính, mặc dù Tiêu Nhược tỏ ra lãnh đạm nhưng anh ta cũng không hề tức giận, thỉnh thoảng nhìn cô mấy lần.

Thành thật mà nói, ngoại hình của Tiêu Nhược thực sự là gu của Thiệu Hiền.

Đôi mắt của Tiêu Nhược là đôi mắt phượng rất khác biệt, không phải loại mắt phượng dài mảnh, có hai mí, cô thường trang điểm kẻ eyeliner màu nâu kéo dài đuôi mắt ra ngoài một cách tự nhiên, lúc nhìn người rất quyến rũ mà không biết.

Thiệu Hiền vốn bài xích việc xem mắt như một cách để gặp gỡ người khác giới, nhưng khi biết đó là Tiêu Nhược, anh ta đã lập tức đồng ý. Bởi vì trong một bữa tiệc tối đấu giá từ thiện vào giữa năm, anh ta đã phải lòng Tiêu Nhược.

Sau khi món tráng miệng được bưng ra, Tiêu Nhược không hề động thìa.

Thiệu Hiền tìm chủ đề: “Đang xem gì đấy?”

Tiêu Nhược đang lướt weibo lung tung, đáp: “Không có gì.”

Cuộc trò chuyện còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Thiệu Hiền lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng nói: “Hình như đang mưa.”

Tiêu Nhược lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đột nhiên kéo tới làm người đi đường ngoài cửa sổ trở nên vội vã. Tiêu Nhược mở dự báo thời tiết nhìn lướt qua, lông mày cau lại.

Cô đứng dậy: “Xin lỗi, tôi còn có việc.”

Cũng không cho đối phương cơ hội lên tiếng, cô quay người rời khỏi ghế dài.

Cơn mưa mùa đông nói đến là đến, mang theo gió mùa đông, thấm vào tứ chi và xương cốt của con người.

Tiêu Nhược lái xe đến Hồng Phong Uyển, trời vẫn còn sớm, đèn trong phòng khách nhà Hứa Gia Ngôn vẫn còn sáng, Tiêu Nhược ngồi trong xe, đầu xe đối diện với phòng khách nhà anh.

Từ sau hôm Tiêu Nhược uống say, cô không đến tìm anh nữa.

Bởi vì không có lý do gì, vì lúc nào trời cũng nắng.

Bây giờ cuối cùng mưa cũng tới, một lý do có thể để cô đến gần anh.

Trong gần hai tiếng đồng hồ, Tiêu Nhược nhìn thấy anh ba lần, một lần khi anh cúi xuống lấy thứ gì đó trong ngăn kéo tủ TV, một lần khi anh cất đồ lại và một lần khi anh kéo rèm lại.

Chín giờ hai mươi, Hứa Gia Ngôn ra khỏi tòa đơn nguyên, mưa đã tạnh.

Anh không sử dụng xe lăn mà dùng nạng lên xe đã đặt online đậu trước cửa.

Tiêu Nhược lái xe đi theo anh, đợi ở sân đài phát thanh cho đến 10 giờ 40, Hứa Gia Ngôn ra khỏi tòa nhà đài phát thanh, vẫn ngồi xe đặt online về nhà.

Tiêu Nhược cúi đầu cười khổ, trong lòng suy nghĩ đừng đi theo đừng đi theo nữa, có điều tay chân cô hoàn toàn không nghe theo sai khiến của đại não. Nhưng khi cô lái xe đến cổng Hồng Phong Uyển, bác bảo vệ ở cổng không cho cô vào, nói là xe ngoài khu dân cư không được phép vào sau 7 giờ tối.

Quản lý tòa nhà Hồng Phong Uyển quản lý xe ra vào lúc lỏng lẻo lúc lại nghiêm ngặt, Tiêu Nhược lùi xe lại rồi trở về nhà.

Phan Vân đang ngồi ở phòng khách chờ cô.

Tiêu Nhược vừa vào nhà, Phan Vân đã từ trên sô pha chạy tới, cũng không trách mắng cô quá nhiều, nhưng trong lời nói vẫn có chút oán giận.

“Sao con lại để Thiệu Hiền một mình trong quán cà phê rồi bỏ chạy?”

Tiêu Nhược cúi đầu thay dép, ném túi xách lên tủ giày: “Anh ta cũng không phải con nít.”

“Nhưng con như thế rất bất lịch sự.” Phan Vân đi theo sau lưng cô, không ngừng huyên thuyên: “Thằng bé Thiệu Hiền đó là người tốt——”

“Mẹ.” Tiêu Nhược dừng lại, quay người nhìn chằm chằm vào mặt mẹ: “Sao con có cảm giác tối nay mẹ cố ý làm vậy?”

“Cố, cố ý…?” Phan Vân giả ngu: “Nào có chứ!”

Tiêu Nhược cũng không truy hỏi, chỉ nói đơn giản: “Không cố ý thì tốt.”

Phan Vân không dám theo cô lên lầu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa tầng trên đóng lại thì mới lặng lẽ đi lên cầu thang.

Lão Tiêu đang nằm trên giường xem bóng đá, khi vợ bước vào, ông nhanh chóng giảm âm lượng xuống.

Phan Vân đóng cửa lại, vẻ mặt lo lắng đi đến bên giường: “Hình như Nhược Nhược đã đoán được ý đồ tối nay của tôi.”

Lão Tiêu không hề ngạc nhiên chút nào: “Cái đầu nó khôn như quỷ.” Cảm giác không được thì không là con gái của ông nữa.

“Làm sao đây?” Phan Vân ngồi ở bên giường:“Tôi đoán lần sau hẹn nó đi chơi sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”

Lão Tiêu tiếp tục xem thi đấu bóng đá của ông: “Hai ngày nữa có buổi tiệc tối.”

Đôi mắt của Phan Vân lập tức sáng lên: “Vậy để tôi hỏi Quán Ngọc.”

Hai ngày sau.

Tiếc tối từ thiện được tổ chức tại khách sạn Ngự Loan Garden.

Tám giờ tối, Tiêu Nhược mặc một bộ váy đen dài cổ thấp, choàng khăn choàng bằng vải cashmere bước vào đại sảnh, đi đến địa điểm tổ chức từ thiện trên tầng ba. Trong hội trường đã vô cùng nhộn nhịp, những người có mặt đều là doanh nhân tài giỏi nổi tiếng ở địa phương, Tiêu Nhược với tư cách là người kế nhiệm của Tập đoàn Tiêu Thị đương nhiên đều quen họ.

Trong hội trường quần là áo lượt, đủ loại mùi hương nước hoa cao cấp hoà lẫn vào nhau.

Tối nay Tiêu Nhược trang điểm đậm hơn bình thường một chút, đẹp đến mức chói lóa, đối với người cùng giới mà nói thì có một loại tính công kích và lực sát thương, nhưng đối với người khác giới thì cô chỉ có sức hấp dẫn.

Có rất nhiều người đàn ông có mặt ở đó nhìn trộm cô, Tiêu Nhược lấy Champagne từ đĩa của người phục vụ, ngồi trên ghế sô pha ở khu vực nghỉ ngơi nhắm mắt làm ngơ.

Trương Thanh Thanh mặc một chiếc váy dạ hội có đai đeo đỏ lộng lẫy bưng một ly nước chanh đi tới.

“Cô Tiêu, thật trùng hợp.”

Tiêu Nhược nhướng mi, chỉ liếc nhìn một cái rồi cụp mắt xuống: “Trùng hợp sao?”

Trương Thanh Thanh nhướng mày nhưng vẫn mỉm cười lịch sự.

Tiêu Nhược cười một tiếng: “Tối nay cô Trương cũng tới đây làm từ thiện à?”

Nói cách khác, cô là con gái nuôi, không tham gia bất kỳ chức vụ nào trong Công ty Bất động sản Hải Phong nhưng lại đến dự bữa tối từ thiện này, là có mục đích gì đây?

Kiếm đàn ông?

Trương Thanh Thanh ngồi xuống ghế sofa , lắc nước trái cây trong tay.

Tiêu Nhược không khỏi bật cười thành tiếng vì động tác của cô ta: “Cô Trương.” Ba phần giễu cợt ở khóe miệng không thu lại: “Cô cho rằng mình đang uống rượu vang đỏ à?”

Mặt Trương Thanh Thanh lạnh xuống.

Đúng lúc này, Thiệu Hiền đi tới, gọi thẳng tên cô: “Tiêu Nhược.”

Tiêu Nhược ngước khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kiêu ngạo lên, lịch sự đáp: “Tổng giám đốc Thiệu.”

Thiệu Hiền ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi một cách tùy ý: “Chủ tịch Tiêu không tới sao?”

“Ông ấy nghỉ hưu rồi.” Tiêu Nhược nhấp một ngụm Champagne: “Anh không biết à?”

Đương nhiên Thiệu Hiền biết, chẳng qua là tìm chủ đề để bắt chuyện.

“Em có thích trượt tuyết không?” Thiệu Hiền hỏi: “Tết này anh dự định đi trượt tuyết ở Hokkaido, em có muốn đi cùng không?”

Tiêu Nhược từ chối thẳng thừng: “Tôi không thích Nhật Bản.”

Cô chỉ còn thiếu chưa lấy lòng yêu nước ra làm cái cớ.

Tiếp tục im lặng.

Thực ra tối nay Phan Vân cũng tới, lúc này đang cùng Quán Ngọc trốn ở một góc hội trường.

“Đại Vân, khí tức của Nhược Nhược nhà bà cũng mạnh quá đi.” Quán Ngọc cảm thấy xuyên suốt quá trình, Tiêu Nhược chưa hề nhìn con trai mình một cách nghiêm túc.

Phan Vân giải thích: “Tính nó như thế ấy, kiểu trong nóng ngoài lạnh.”

Quán Ngọc bất bình thay con trai mình: “Tôi cảm thấy chúng nó không hợp, cho dù có thành thì Thiệu Hiền nhà chúng tôi sau này cũng không thể kiểm soát được Nhược Nhược nhà bà.” Làm sao đứa con trai mà bà ấy đã nuôi nấng hơn 20 năm có thể để vợ đè đầu.

Phan Vân liếc sang, nghĩ thầm: Con trai bà còn muốn kiểm soát con gái tôi? Mơ đi! Nhưng suy nghĩ của bà xoay chuyển, bà nghĩ đến những lời nói nhún nhường mà Tiêu Nhược đã nói khi say.

Đó vẫn là con gái của bà sao?

Đúng là coi mình không bằng hạt bụi mà.

Nếu thực sự ở bên Hứa Gia Ngôn đó, chắc chắn sẽ bị người đàn ông này đè đầu đến chết.

Tác giả có lời muốn nói:

Mẹ Phan: Con gắng dùm mẹ đi, sau này phải tìm một người đàn ông nói gì nghe nấy!

Tiêu Nhược: Hứa Gia Ngôn.

Mẹ Phan: Con nói một, nó không dám nói hai!

Tiêu Nhược: Hứa Gia Ngôn.

Mẹ Phan: Phải tung con lên tận trời!

Tiêu Nhược: Hứa Gia Ngôn.

Mẹ Phan: …

Bình Luận (0)
Comment