Trong suốt buổi tiệc tối, tổng cộng có năm người đàn ông bắt chuyện với Tiêu Nhược, đáng tiếc không ai có thể trò chuyện quá năm câu.
Tiệc tối kết thúc, Tiêu Nhược vừa mới ra khỏi thang máy, Trương Thanh Thanh đang đứng ở hành lang bước tới trên đôi giày cao gót mười centimet, trên môi nở nụ cười mỉa mai: “Không ngờ Tổng giám đốc Tiêu lại là người thu hút đàn ông như vậy đấy.”
“Ghen tị à?” Tiêu Nhược liếc mắt nhìn cô ta: “Tôi khá là tò mò, trong buổi đấu giá cô trốn ở đâu?”
Trương Thanh Thanh: “…”
“Biết tại sao cô không thu hút đàn ông không?” Tiêu Nhược có ý tốt nhắc nhở: “Bởi vì thân phận của cô.”
Những người đàn ông trên thương trường kia, nào có ai không đặt lợi ích lên hàng đầu. Thân phận con gái nuôi của cô ta thực sự không đáng để chú ý.
Trương Thanh Thanh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa: “Thân phận cô thì cao quý đấy.” Cô ta trêu tức: “Cũng không phải là bại trước Hứa Gia Ngôn?”
Sắc mặt Tiêu Nhược trầm xuống, chân giẫm giày cao gót dừng lại, nhìn chòng chọc vào cô ta.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô như vậy, Trương Thanh Thanh thực sự sung sướng: “Sao vậy, tức giận à?” Cô ta không biết kiềm chế bản thân: “Cô đường đường là Tổng giám đốc Tiêu, muốn đàn ông thế nào mà chẳng có, cớ sao lại nhìn trúng loại người như Hứa Gia Ngôn chứ?”
“Loại người như Hứa Gia Ngôn?” Tiêu Nhược lạnh lùng liếc cô ta một cái, nheo mắt lại: “Loại người thế nào?”
Thực ra Tiêu Nhược rất không thể hiểu được cô ta, theo như cô biết, Trương Thanh Thanh thích Hứa Gia Ngôn, nhưng trong lời nói của cô ta lại đầy sự khinh thường đối với Hứa Gia Ngôn.
Cô ta không cảm thấy mâu thuẫn sao?
Phan Vân và Quán Ngọc vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cảnh này.
Con gái mình bóp cổ một người phụ nữ, đẩy người phụ nữ cao hơn mình mấy phần vào tường.
Đám đông đứng thành hàng xung quanh để xem cuộc vui, nhân viên bảo vệ ở một bên đang cố gắng thuyết phục——
“Tổng giám đốc Tiêu, cô hãy buông ra trước, có chuyện gì thì nói rõ ràng…”
Giọng nói Tiêu Nhược lạnh thấu xương, từng chữ vang lên chậm rãi, nói rất bình tĩnh: “Tính tình tôi không tốt lắm.” Cô dùng giọng điệu bình tĩnh nói khiến mọi người dựng tóc gáy: “Nếu để tôi nghe thấy cô nói một chữ “không” nào nữa về anh ấy thì tôi sẽ g**t ch*t cô đấy.”
Phan Vân nghe rõ ràng, toàn thân nổi da gà.
Bà rất muốn lấy điện thoại ra quay lại lời nói và hành động bá đạo của con gái mình…
Tuy nhiên đã chậm rồi, Tiêu Nhược buông Trương Thanh Thanh mặt sớm đã đỏ bừng vì ngạt thở ra.
“Nhớ chưa?”
Trương Thanh Thanh không nói gì, nhưng đôi mắt chớp chớp vì quá mức sợ hãi đã nói lên câu trả lời của cô ta.
Những người phụ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu đứng xem: “Tiểu Tiêu tổng tập đoàn Tiêu Thị công quá đi trời ơi.”
Những người đàn ông thượng lưu đang nhìn: “Mẹ kiếp, người phụ nữ này thật ngang tàng, sau này phải tránh xa cô ta ra.”
Phan Vân cảm nhận một cách sâu sắc rằng kế hoạch xem mắt trong tương lai đã hoàn toàn thất bại vì hành động mạnh mẽ này của con gái.
Con gái bà cứng cỏi, bà biết điều đó.
Nhưng con gái bà lại dùng sự cứng cỏi của mình để bênh vực Hứa Gia Ngôn kia, bà có chút…
Thành thật mà nói, bà có chút bị làm cho cảm động.
Tiêu Nhược trở về nhà, trực tiếp đi lên lầu hai, đứng trước cửa phòng ngủ của Lão Tiêu, không một lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề: “Có phải hai người đang tìm đàn ông cho con không?”
Cô đoán ra điều đó từ lời nói của những người đàn ông đã bắt chuyện với cô tối nay.
Lão Tiêu đương nhiên không chịu thừa nhận, chụp mũ lên đầu vợ: “Con cũng đừng hỏi bố, hỏi mẹ con đi.”
Đương nhiên cô sẽ hỏi Phan Vân, nhưng người đàn ông đa mưu túc trí đang nằm trên giường xem bóng đá trong phòng cũng không thể trốn thoát.
Cô cũng không gọi bố mà nói thẳng: “Lão Tiêu, nếu có lần sau, chiếc ghế ông chủ kia bố tự đi mà ngồi.”
Lão Tiêu hưởng thụ cuộc sống hưu trí tuyệt vời: “…”
Nửa giờ sau Phan Vân mới về nhà, Lão Tiêu nói với bà rằng con gái đã biết chuyện này rồi, Phan Vân cũng liệu được nên nói với Lão Tiêu về việc Tiêu Nhược bóp cổ con gái người ta trong khách sạn, Lão Tiêu rất sốc, không thể tin được: “Nhược Nhược oách như vậy sao?”
Phan Vân hừ cười: “Có phải ông bái phục chịu thua rồi hay không?”
Còn không phải sao, kiêu ngạo lắm.
Lão Tiêu chậc chậc, tỏ ra có chút tiếc nuối: “Nếu Nhược Nhược là con trai——” Ông tự động dừng lại, dù sao khi Tiêu Nhược sinh ra, ông đã nói rõ: Con gái giỏi, con gái ngoan, con gái là áo bông nhỏ của bố.
Con gái là chiếc áo bông ấm áp sẽ mua cho bố chiếc quần giữ nhiệt khi về già.
Ở bên kia, kể từ đêm đó, Trương Thanh Thanh vừa nhìn thấy Hứa Gia Ngôn là nhớ tới cảnh tượng mình bị Tiêu Nhược làm nhục trước nhiều người như vậy, cô ta vẫn luôn kiêu ngạo, sao có thể nhịn được cơn tức này.
Cuối tháng 12, lãnh đạo đài phát thanh sẽ tổ chức họp mặt cuối năm.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Trương Thanh Thanh không gõ cửa Hứa Gia Ngôn như thường lệ mà trực tiếp xoay tay nắm cửa bước vào.
Hứa Gia Ngôn khẽ cau mày, không lộ ra cảm xúc, ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng: “Có chuyện gì à?”
Cô ta cũng không vòng vo mà trực tiếp khiêu khích: “Thầy Hứa, thầy có biết bạn gái thầy lén lút qua lại với người đàn ông khác sau lưng thầy không?”
Cô ta nói rất khó nghe.
Nghe vậy, đôi mắt trên khuôn mặt tuấn tú của Hứa Gia Ngôn khẽ động, có chút tức giận.
Trương Thanh Thanh vuốt mái tóc dài bên tai, nói một câu đùa nửa giả nửa thật: “Thầy Hứa, loại đại tiểu thư như cô ta luôn sống hai mặt, thầy không phát hiện cô ta với những người khác——”
“Trương Thanh Thanh.” Hứa Gia Ngôn trực tiếp ngắt lời cô ta.
Lúc trước anh toàn gọi Trương Thanh Thanh là “MC Trương”, đây là lần đầu tiên anh trực tiếp gọi tên cô ta.
Trương Thanh Thanh bắt gặp ánh mắt của anh, trong đôi mắt đẫm mực có ba phần lạnh lùng, còn lại thì tràn đầy xa lánh.
“Xin tự trọng.”
Giọng điệu của anh khác hẳn lúc trước, lạnh lùng đến thấu xương.
Trương Thanh Thanh không hiểu, anh không bảo Tiêu Nhược tự trọng mà lại nói cô ta.
Hứa Gia Ngôn hạ lệnh đuổi khách: “Mong sau này MC Trương sẽ gõ cửa trước khi vào phòng làm việc của người khác.”
Trương Thanh Thanh chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, lồng ngực hơi nghẹn lại, cô ta dùng sức siết chặt chiếc áo, mím môi đến trắng bệch, quay người rời đi.
Tết những năm trước, Hứa Gia Ngôn đều sẽ đến trấn Niễu Yên, năm nay cũng không ngoại lệ.
Mười giờ sáng, Hứa Gia Ngôn đã đi nhờ xe đến thị trấn Niễu Yên, xe dừng trước cổng trường, tài xế giúp anh lấy xe lăn và một chiếc túi màu đen xuống.
Thầy Vương dạy toán biết hôm nay Hứa Gia Ngôn sẽ đến, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cổng trường, ông ấy gọi bọn trẻ trong lớp: “Các em nhìn xem, ai đến kìa!”
Bọn trẻ nghe vậy lập tức chạy ra ngoài.
“Thầy Hứa.”
“Thầy Hứa.”
Những khuôn mặt tươi cười xuất hiện trước mặt Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn một tay cầm gậy, một tay thỉnh thoảng sờ sờ đầu bọn nhỏ chạy đến trước mặt anh: “Chúc mừng năm mới nhé.”
Khuôn mặt anh tràn đầy ý cười, như những bông hoa hải đường nở rộ vào tháng tư.
Thầy Vương đi tới, nói với Hứa Gia Ngôn: “Mau vào đi.” Ông ấy lại cúi người vỗ vỗ vai bọn trẻ: “Các em cũng nhanh vào lớp lấy quà đã chuẩn bị sẵn ra đi.”
Thầy Vương giúp Hứa Gia Ngôn đẩy xe lăn, chiếc túi màu đen được đặt trên xe lăn, Hứa Gia Ngôn chống gậy đi trên mặt đất gập ghềnh, cùng thầy Vương đi vào sân trường.
“Gần đây vẫn ổn chứ?” Thấy Vương hỏi.
Hứa Gia Ngôn mỉm cười: “Vẫn ổn ạ.”
Bọn trẻ ngồi thẳng trên ghế, trước mặt là những món quà mà chúng đã chuẩn bị từ ba ngày trước——
Mỗi người viết một bài văn khoảng 500 từ.
Buổi trưa, hiệu trưởng Lưu đích thân xuống bếp nấu một bàn đồ ăn kèm, thầy Vương và thầy Tề làm cùng.
Hứa Gia Ngôn hỏi thầy Vương: “Em thấy bàn ghế trong lớp đã được thay mới.”
“Ừ.” Thấy Vương mở một chai rượu: “Không phải bên huyện đã giới thiệu một dự án làng du lịch cho thị trấn của chúng ta sao, chủ đầu tư đã trả tiền để đổi. Vào dịp Giáng sinh còn tặng cho mỗi học sinh trong trường một món quà.”
Thầy Kỳ nói tiếp: “Tôi nghe bà Trương ở quán đồ ăn vặt đối diện kể rằng lần trước thư ký vào thành phố ăn tối với nhà đầu tư, bị tổng giám đốc người ta chuốc say, trên đường về đã nôn đầy xe.” Nói xong, thầy Kỳ cười trộm: “Có rất ít người có thể vượt qua tửu lượng của thư ký. Tôi nghe nói bây giờ anh ấy cũng không còn dám khoe tửu lượng của mình với bên ngoài nữa.”
Hiệu trưởng Lưu nghiêm túc nói: “Đừng nói bậy.”
Thầy Kỳ lập tức bịt miệng nhìn về phía cửa, sau đó nhỏ giọng nói: “Không phải tôi đang nói chuyện riêng một chút thôi sao.”
Thầy Kỳ là người ở quê chính hiệu, vì vẽ giỏi nên dạy bọn trẻ vẽ tranh, thầy ấy hỏi Hứa Gia Ngôn: “Người thành phố các anh có phải đều uống rượu giỏi thế không?”
Hứa Gia Ngôn lắc đầu: “Cũng có người có tửu lượng không tốt.” Anh chợt nghĩ đến Tiêu Nhược, tửu lượng của cô gái kia chắc không tốt lắm, uống say là bất tỉnh nhân sự, sẽ nói rất nhiều, còn ngủ trước cửa nhà anh…
“Thầy Hứa? Thầy Hứa?” Thầy Kỳ huơ tay trước mặt anh, kéo Hứa Gia Ngôn đang lơ đãng trong nhất thời lại.
Hứa Gia Ngôn xấu hổ cúi đầu, cầm cốc nước trong tay lên uống một ngụm nước ấm.
Buổi chiều, Hứa Gia Ngôn dạy bọn trẻ hai tiết Ngữ văn, bốn giờ chiều, anh ngồi xe rời khỏi thị trấn Niễu Yên.
Ngày hôm sau, nhiệt độ giảm mạnh, bên ngoài lạnh cóng.
Tám giờ, Tiêu Nhược lái xe đến Hồng Phong Uyển, ông bác phòng an ninh đang ngồi trong phòng bảo vệ, cũng không ngẩng đầu lên đã nhấn nút trong tay, thanh chắn lên nâng lên, xe của Tiêu Nhược lái vào tiểu khu.
Cô không trốn trong xe như trước mà bước vào tòa đơn nguyên.
“Cốc cốc cốc.”
Hứa Gia Ngôn làm món mì bò, vừa mới đổ ra xong. Anh chống gậy đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, Hứa Gia Ngôn giật mình khi nhìn thấy người đứng ở cửa.
Tiêu Nhược cong môi cười với anh, cô xách chiếc bánh giấu sau lưng đưa đến trước mặt anh, lắc lắc: “Sinh nhật vui vẻ.”
Bên ngoài tuyết rơi lác đác, trên đầu cô có vài bông tuyết trắng bông, một bông tuyết trắng rơi trên hàng mi dài của cô, lông mi cô rung rung, bông tuyết tan vào trong mắt cô khiến chúng trông thật trong suốt.
Sáng đến mức làm lóa mắt anh.
Hứa Gia Ngôn nhất thời ngây ngẩn, tay cầm nắm cửa hơi xiết lại, anh có nằm mơ cũng không ngờ rằng cô sẽ đến.
“Hứa Gia Ngôn.” Cô tỏ vẻ đáng thương, trong giọng nói có chút tủi thân: “Bên ngoài lạnh quá.”
Làm sao có thể không lạnh, bên ngoài đang có tuyết rơi, nhiệt độ xuống dưới 0 độ C, thế mà cô chỉ mặc một chiếc áo khoác rộng màu xanh ngọc.
Hứa Gia Ngôn mủi lòng mở cửa: “Vào đi.”
Trong phòng đang bật lò sưởi, rất ấm áp, Tiêu Nhược đặt bánh ngọt lên bàn ăn, nhìn thấy trên bàn có một tô mì bò bốc khói nghi ngút.
Vào ngày sinh nhật của mình, anh cũng chỉ ăn một tô mì để chúc mừng bản thân.
Sinh nhật những năm trước anh cũng trải qua như thế này sao?
Tiêu Nhược quay người lại, đôi mắt đỏ hoe: “Hứa Gia Ngôn.” Trong giọng nói có tiếng nức nở: “Anh nói không giữ lời.” Cô cắn môi, môi hơi run: “Anh nói anh sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Hứa Gia Ngôn không nói gì, bởi vì cô đang rưng rưng nước mắt, cổ họng anh như nghẹn lại, an ủi cô bằng lời nói: “Tôi cũng không phải con nít, đã không đón sinh nhật từ lâu rồi.” Nói xong anh đi vào bếp rót một cốc nước nóng, đặt lên bàn rồi gọi cô: “Lại đây ngồi đi.”
Tiêu Nhược liếc nhìn mì trên bàn, nếu còn không ăn sẽ bị trương.
“Hứa Gia Ngôn.” Cô không đi tới, kéo một chiếc ghế dưới bàn ăn ra ngồi xuống: “Em cũng chưa ăn gì.”
Hứa Gia Ngôn do dự vài giây mới hỏi cô: “Cô muốn ăn gì?”
Tiêu Nhược chỉ chỉ vào mì trên bàn: “Giống anh.”
“Được.” Anh đi vào bếp, trong nồi áp suất có miếng thịt bò anh vừa om lúc sáng, anh cắt bảy tám miếng thịt bò dày, dùng nước thịt làm cho cô một tô mì, sau đó trải thịt bò lên trên, rắc thêm chút hành lá cắt nhỏ.
Lúc chờ anh bưng tô mì ra, Tiêu Nhược đã ăn gần hết bát mì trên bàn.
Hứa Gia Ngôn không nói gì, anh đặt bát mì trong tay trước mặt cô nói: “Ăn thêm chút nữa đi.”
Tiêu Nhược lắc đầu: “Một bát là đủ rồi.”
Hứa Gia Ngôn cầm đũa gắp hết phần thịt bò trên đó cho cô.
Tiêu Nhược gắp từng miếng trả lại: “Anh cho rằng em là heo sao?”
Hứa Gia Ngôn mím môi nói: “Cô gầy quá.”
Gầy ư, nhưng con gái muốn gầy muốn gầy muốn gầy mà.
Tiêu Nhược gắp một miếng thịt bò từ trong bát anh đưa vào miệng: “Vậy em ăn một miếng này nữa.”
Thịt bò rất thơm cũng rất dai, Tiêu Nhược khen anh: “Tay nghề nấu ăn của anh thật sự rất tốt.” Cô bĩu môi nói: “Em lại không làm được, chỉ có thể chiên trứng thôi.” Đã từng chiên mấy lần, còn đều bị cháy.
Cô không có khiếu nấu ăn.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Gia Ngôn: Vợ tôi đi công tác uống say khướt.
Tiêu Nhược: …
Hứa Gia Ngôn: Vợ tôi đến quán bar lại uống say.
Tiêu Nhược: …
Hứa Gia Ngôn: Tửu lượng của vợ tôi rất kém.
Tiêu Nhược: …
Hứa Gia Ngôn: Tửu lượng của vợ tôi rất kém còn hay uống.
Tiêu Nhược: Ahhhhhh! Hứa Gia Ngôn, tửu lượng của vợ anh rất tốt đấy!