Tiêu Nhược nhìn anh ăn xong mì, lúc này mới đi tìm bật lửa trong túi, túi đặt trên bàn ăn, dây kéo túi mở rộng, Hứa Gia Ngôn cũng vô tình liếc thấy một bao thuốc lá của phụ nữ trong đó.
Anh khẽ cau mày, ánh sáng trong mắt anh tối đi, anh ngước lên nhìn cô.
Tiêu Nhược chỉ chuyên tâm mở hộp bánh ra, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của anh.
Tiêu Nhược chỉ cắm một ngọn nến trên chiếc bánh tròn tám inch.
Cô thắp nến rồi ngồi xuống, khuôn mặt anh và ánh nến phản chiếu trong mắt cô: “Mau ước đi.”
Hứa Gia Ngôn kìm lại lời muốn nói trong cổ họng, thổi tắt ngọn nến mà không ước gì.
Tiêu Nhược giật mình, trong mắt lộ ra vẻ mất mát, khóe miệng cố nở nụ cười, cầm dao cắt hai miếng bánh.
Cô đặt chiếc bánh hình tam giác đã cắt trước mặt anh: “Anh thử đi, sinh nhật em cũng mua bánh ở cửa hàng này, ăn rất ngon.” Cô đưa cho anh một cái nĩa.
Hứa Gia Ngôn không nhận, anh đặt tay lên chân trái, dưới đầu gối là một đoạn ống quần trống rỗng, anh chỉ có chạm vào chân của chính mình mới có thể nhắc nhở bản thân rằng mình không xứng đáng với cô gái trước mặt này.
“Tiêu Nhược.” Anh không ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như bầu trời mùa đông, trầm giọng nói: “Cám ơn cô.”
“Anh đừng cứ nói với em——”
“Cô hãy nghe tôi nói hết.” Anh ngắt lời cô, thu mắt và tập trung vào đôi chân của mình: “Ngoại trừ nói với cô lời cảm ơn ra tôi không thể cho cô bất cứ thứ gì.”
Lại là mấy lời từ chối cô.
Tiêu Nhược thở dài, cô đã quen rồi: “Anh không thể nói gì mới mẻ hơn được sao?”
Ánh đèn trắng chói lóa phía trên đầu không thể làm dịu đi vẻ lạnh lùng trong mắt anh, ngón tay thon dài siết chặt trên chân trái, im lặng vài giây, anh lại nói: “Tôi xin lỗi.”
Ngoài “cảm ơn”, tất cả những gì anh có thể nói cũng chỉ có “xin lỗi”.
Tiêu Nhược giả vờ thoải mái: “Thật ra anh không cần phải thấy gánh nặng đâu.” Cô không trông đợi sẽ làm anh xúc động bằng một chiếc bánh: “Hôm nay em chỉ muốn ăn bánh thôi, trùng hợp lại là sinh nhật của anh, cho nên em tới đây.” Cô còn cười, nhưng trong lúc cười lại rưng rưng, bị cô mạnh mẽ kiềm lại: “Em chỉ không thích ăn bánh một mình.”
Cô cứng đờ ngồi hơn mười giây, có chút khó xử đến nỗi không biết giấu mặt vào đâu. Cô đứng dậy, không ăn miếng bánh ngọt trước mặt, cầm chiếc túi trên bàn lên: “Sinh nhật vui vẻ, Hứa Gia Ngôn.” Cô đi đến cửa mở cửa, một cơn gió lạnh chợt ập vào, cô quay đầu lại, giả vờ thư thái, vẫn cúi đầu tạm biệt Hứa Gia Ngôn.
Khi cô bước vào, Hứa Gia Ngôn không bảo cô thay giày, cô bước ra ngoài, cánh cửa khép lại, gió lạnh thổi ướt mắt cô, nước mắt rơi xuống. Cô ngẩng đầu lên, thở ra một hơi trắng xóa, dùng ngón tay út lau nước mắt trên mặt rồi mỉm cười tự an ủi.
“Không sao đâu, không phải là mày quen cả rồi sao?”
“Anh ấy chính là như vậy, đối xử với mọi người đều vậy cả.”
“Thật ra anh ấy cũng đối xử với mày rất tốt, thậm chí còn bằng lòng cho mày vào nhà.”
“Đừng khóc… đừng khóc… Tiêu Nhược, mày không được khóc…”
Trong phòng, Hứa Gia Ngôn nghe thấy tiếng giày cao gót dần đi xa, anh đứng dậy chống gậy đi ra ban công.
Bên ngoài chìm trong bóng tối, ánh đèn đường mờ mịt khiến anh khó nhìn rõ cô, anh chỉ nhìn thấy một vệt khói lửa yếu ớt lay động trong không trung, sau đó chùm ánh sáng đèn xe đột nhiên sáng lên…
Hứa Gia Ngôn lấy điện thoại di động trong túi ra và gửi đi một tin nhắn.
Chiếc xe đã khởi động bỗng nhiên tắt ngúm.
Mười mấy giây sau, tiếng giày cao gót vang lên cộc cộc cộc từ xa đến gần.
Không hề gõ cửa một cách lịch sự, ầm ầm ầm… Là hàng loạt tiếng lòng bàn tay đập cửa.
Hứa Gia Ngôn lại mở cửa.
Cứ như vậy, không có bất kỳ cảnh báo nào——
Cô gái còn thoang thoảng mùi thuốc lá nhào vào vòng tay anh, khiến anh loạng choạng lùi lại.
“Hứa Gia Ngôn.” Cô không nhịn được, không muốn thầm khóc một mình, cô dùng hai tay ôm chặt lấy eo anh, khóc thành tiếng: “Bởi vì anh không để ý đến em, bởi vì anh không quan tâm đến em, cho nên em mới hút thuốc.”
Vừa rồi Hứa Gia Ngôn nhắn cho cô một tin nhắn: Sau này đừng hút thuốc nữa, được không?
Tại sao ngay cả không cho cô hút thuốc anh cũng phải dịu dàng như vậy?
Cô vô cùng uất ức: “Anh quản lý em đi được không, anh quản em hút thuốc, gần đây em nghiện rồi không cai được…” Khi nhớ anh thì cô muốn hút thuốc, nhưng càng hút, cô lại nhớ anh nhiều hơn…
Ngay cả thuốc lá cũng giống anh, khiến cô nghiện không bỏ được, cô cũng không muốn bỏ.
Hai tay Hứa Gia Ngôn cứng đờ giữa không trung, cứng ngắc không hạ xuống.
Trong mắt anh có sóng rền gió dữ, anh muốn ôm cô gái vào lòng, muốn đồng ý bất cứ yêu cầu gì của cô, nhưng——
“Hứa Gia Ngôn, anh thử thích em một chút được không?”
Lông mi anh run rẩy, buộc mình phải giữ lý trí rồi kéo cô ra.
Anh đè ánh sáng nóng rực trong mắt, nói ra những lời tàn nhẫn trái lòng: “Tôi không thích cô.” Nói xong, tia sáng cuối cùng trong mắt anh biến mất.
Tiêu Nhược bước lại gần anh một bước, ánh mắt như một tấm lưới, quấn chặt vào đôi mắt không dám nhìn cô của anh: “Thật sao?”
Anh che giấu cảm xúc trong mắt: “Đúng.”
Tiêu Nhược đã sớm đoán trước được anh sẽ nói như vậy, cô bình tĩnh đến gần anh, từng bước một đẩy anh tựa vào tủ ở cửa ra vào: “Nhưng vừa rồi tim anh đập rất nhanh.” Cô nghe được hết.
Hứa Gia Ngôn vẫn không dám nhìn cô, theo phản xạ đặt tay phải lên đè trái tim mình.
Anh lộ tẩy rồi.
Tiêu Nhược không ngốc, ánh mắt anh lảng tránh, nhịp tim tăng nhanh, nhiệt độ trên người nóng như thiêu đốt, còn có giọng điệu dịu dàng khi nói chuyện với cô và hành động vô thức cúi xuống đều nói cho cô biết: Anh đang nói dối.
Cô đưa tay ra, vòng tay quanh eo anh lần nữa.
Anh lại muốn đẩy cô ra——
Nhưng Tiêu Nhược dùng hai tay siết chặt eo anh, dùng hết sức lực, hai tay ôm chặt lưng anh, rúc cả người vào trong ngực anh: “Đừng đẩy em ra, chỉ một lát thôi.”
Cô không tham lam, chỉ ôm một lúc thôi.
Da thịt khắp người Hứa Gia Ngôn đều nóng lên, hai mắt phiếm hồng, đôi mắt chứa ánh nước nhìn đỉnh đầu cô.
Nếu lúc này Tiêu Nhược ngẩng đầu nhìn anh sẽ phát hiện ánh mắt của anh có hơi nóng bỏng.
Hứa Gia Ngôn nuốt khan, yết hầu nhấp nhô: “Có, có thể.”
Cô gái này nào chỉ thích anh, quả thật là đang hành hạ anh.
Tiêu Nhược không tình nguyện buông tay ra, cúi đầu không dám nhìn anh, bởi vì cô biết mặt mình đang nóng bừng. Đừng thấy cô dũng cảm theo đuổi anh như vậy, nếu thật sự làm chút chuyện gì đó, da mặt cô lại mỏng không chịu được.
Cô xấu hổ, giơ tay vén tóc ra sau tai, vô tình chạm vào đôi tai nóng bừng của mình.
Cô càng đỏ mặt hơn, quay người bỏ chạy, đôi giày cao gót lộn xộn gõ lên sàn hành lang, càng ngày càng xa…
Hứa Gia Ngôn đứng đó như mất hồn, hồi lâu cũng không thể hoàn hồn lại,trong mũi vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá cùng với mùi dầu gội trên tóc cô gái vừa mới ôm anh để lại.
*
Phan Vân thần bí lại kinh ngạc chạy đến nói nhỏ với Lão Tiêu: “Hình như dạo gần đây Nhược Nhược đang hút thuốc.” Lúc nói, trên mặt bà lộ ra vẻ mình cũng không thể tin được.
“Hút thuốc?” Lão Tiêu lập tức ngồi thẳng dậy, không thể tin nói: “Bà nhìn thấy à?”
“Tôi không nhìn thấy.” Phan Vân nói: “Nhưng có vài mẩu thuốc lá trong gạt tàn trên cửa sổ phòng nó.” Tất cả đều là thuốc lá của phụ nữ.
Lão Tiêu cau mày, trầm ngâm.
“Có phải vì Hứa Gia Ngôn…?” Phản ứng đầu tiên của Phan Vân là con gái bà bị tổn thương tình cảm.
Lão Tiêu có chút không tin: “Nó thích người đàn ông đó đến vậy?” Tuy người đàn ông đó có hơi đẹp trai quá mức, nhưng đôi chân kia, lão Tiêu vô thức nhìn vào chân mình, ra hiệu, hỏi Phan Vân: “Từ chỗ này xuống dưới không còn nữa à?”
Phan Vân nhìn vào chân ông, gật đầu rất nghiêm túc.
Lão Tiêu khó hiểu nhìn Phan Vân: “Vậy, phương diện đó có ảnh hưởng gì không?”
Phan Vân: “…”
Bà phản ứng lại, vỗ nhẹ vào vai Lão Tiêu: “Ông nghĩ cái gì đó?”
“Cái gì mà tôi nghĩ cái gì!” Điều ông nghĩ chính là vấn đề thực tế nhất, ông thậm chí còn tưởng tượng trong đầu cảnh tượng chi dưới bên trái của mình bị cắt cụt, sau đó ông làm chuyện đó với vợ.
Có một số tư thế chắc chắn là không được, vậy chuyện hạnh phúc chăn gối sau này của con gái…
Tuyết rơi suốt một đêm đã ngừng rơi, cả thế giới đều bị bao phủ trong làn tuyết.
Hứa Gia Ngôn ngồi xe lăn ra ngoài mua đồ trong siêu thị, gió rất mạnh, thổi qua một cơn lạnh thấu xương, đôi môi đỏ mọng của anh càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt.
Siêu thị mà Hứa Gia Ngôn tới cách Hồng Phong Uyển không xa, chỉ cách đó mười mấy phút.
Anh mua một ít rau củ và nhu yếu phẩm hàng ngày, khi đang tính tiền, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi thấy anh đi đứng bất tiện nên đứng sang một bên, nhường anh đi trước.
Hứa Gia Ngôn lễ phép gật đầu nói: “Cám ơn, không cần đâu.”
Thực ra, Hứa Gia Ngôn cũng không hề cảm thấy tự ti khi tiếp xúc với người khác, chỉ khi ở trước mặt Tiêu Nhược, sự tự ti nhạy cảm của anh mới lộ ra, đêm qua anh còn dùng điện thoại di động tra cứu “Cảm giác thích một người là như thế nào?”. Sống ba mươi mốt năm, thật buồn cười khi anh lại phải phán đoán tình cảm trong lòng mình thông qua Internet.
Bởi vì gần đây, khuôn mặt của cô luôn hiện lên trong tâm trí anh, khuôn mặt của người con gái quấn lấy anh khiến anh không còn lối thoát, anh cúi đầu xoa xoa miếng băng quấn trên ngón trỏ tay trái, sáng nay anh đã lỡ cắt vào tay vì lơ đãng nhớ đến cô.
Có phải rất buồn cười không, anh hung hăng đẩy cô ra nhưng lại không kìm được mà nghĩ đến cô, nhớ đến cô.
Thích cô là thật, nhưng——
Bất lực cũng là thật.
Ngày 6 tháng 2 là ngày giỗ của cha mẹ Hứa Gia Ngôn, anh trở về quê ở huyện Sương, một nơi có nhiều cam rốn lồi.
Sau khi cha mẹ Hứa Gia Ngôn qua đời, anh không về thăm thường xuyên, hàng năm anh chỉ về vào dịp Tết Thanh Minh và ngày giỗ của cha mẹ.
Trong sân có một cánh cổng sắt đen đã hoen gỉ, Hứa Gia Ngôn đi tàu về, không mang xe lăn, chỉ chống gậy. Bà Trương hàng xóm đi mua đồ về, thị lực kém nên nheo mắt một lúc lâu mới nhếch môi cười: “Là Gia Ngôn hả?”
Hứa Gia Ngôn vẫn luôn ngẩng đầu nhìn cành cây cam bị sức nặng của trái uốn cong, nghe thấy thanh âm mới quay đầu lại: “Bà Trương.”
“Ôi.” Bà Trương với vẻ mặt hiền lành đi tới: “Bà cũng không dám nhận con.” Bà lão lưng gù, ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Ngôn, Hứa Gia Ngôn cúi xuống một cách tự nhiên.
Tay phải của bà lão đã hơi run rẩy, bà dùng tay phải hơi run vỗ nhẹ vào cánh tay Hứa Gia Ngôn: “Buổi trưa bà sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con.”
“Ừm.” Mỗi lần về Hứa Gia Ngôn đều ăn ở nhà bà Trương, bà đối xử với anh như cháu ruột của mình: “Bà Trương, lát nữa con đi ra mộ xong sẽ quay lại.”
“Được, được.” Trả lời xong, bà Trương xoay người rời đi.
Nghĩa trang được xây dựng ở phía đông thành phố, cách đó không xa, Hứa Gia Ngôn bắt taxi, cũng mất chưa đến 20 phút. Ngoài nghĩa trang có một cửa hàng nhỏ, quanh năm bán giấy tiền vàng mã và dụng cụ quét mộ, còn có các loại hoa giả khác nhau.
Hứa Gia Ngôn mua một ít tiền âm phủ và một xấp vàng thỏi.
Anh đứng trước mộ, lấy khăn giấy ướt ra, cúi xuống lau sạch bia mộ, sau đó đốt tiền âm và vàng thỏi rồi chống lên đầu gối trái, quỳ xuống lạy ba lạy, từ đầu đến cuối anh chỉ nói một câu: “Bố, mẹ, con đến thăm hai người.” Sau ngần ấy năm, anh không còn rơi nước mắt khi đến mộ nữa.
Rời khỏi nghĩa trang, Hứa Gia Ngôn ngước mắt lên, trông thấy một người đang đứng dưới gốc cây hoa quế cách đó không xa.