Rời khỏi nghĩa trang, Hứa Gia Ngôn ngước mắt lên, trông thấy một người đang đứng dưới gốc cây hoa quế cách đó không xa.
Cô gái vội vàng bỏ chạy sau khi ôm anh lần trước.
Là Tiêu Nhược, cô tìm đến đây.
Thích anh hơn ba năm, đương nhiên Tiêu Nhược biết hàng năm anh đều sẽ đến huyện Sương vào ngày này.
Hứa Gia Ngôn sửng sốt một lát, sau đó chống gậy đi tới: “Sao cô lại tới đây?”
Tiêu Nhược mặc một chiếc áo khoác đen, đi một đôi giày thể thao màu trắng, lộ ra mắt cá chân trắng nõn.
Môi cô run run, lời nói cũng run run: “Em đến tìm anh.” Kỳ thật năm ngoái cô cũng đến, nhưng đều là bí mật. Cô lén đi theo anh đến gần nhà anh, biết trên cửa sắt nhà anh có một ổ khóa màu vàng; lén theo anh đến nghĩa trang, biết được bia mộ của cha mẹ anh ở đâu. Sau khi Hứa Gia Ngôn rời đi, cô đặt hoa tươi và nhang thơm trước mộ cha mẹ anh.
Hứa Gia Ngôn nheo mắt lại, trầm mặc hồi lâu.
“Hứa Gia Ngôn.” Cô lấy đôi bàn tay lạnh buốt từ trong túi ra, đáng thương nói: “Tay em lạnh quá…”
Tay phải không chống gậy của Hứa Gia Ngôn hơi run lên, do dự vài giây, anh chậm rãi đưa tay phải ra đưa cho cô.
Bàn tay phải đưa ra có màu trắng lạnh, khớp xương thon dài.
Tiêu Nhược nắm lấy tay anh, tay của cô rất nhỏ, cô nắm chặt bốn ngón tay của anh, lấy chút nhiệt độ của lòng bàn tay anh.
Hứa Gia Ngôn đưa cô về nhà, dọc đường đi, Tiêu Nhược cũng không buông tay anh ra, lúc thì nắm tay lúc thì ôm bằng hai cánh tay, giống như một đứa trẻ sợ mình bị lạc hoặc bị cha mẹ bỏ rơi.
Vừa mới vào sân nhỏ còn chưa kịp mở cửa nhà thì bà Trương nhà bên đã đi tới, đứng ngoài sân gọi vào trong sân: “Gia Ngôn, ăn cơm thôi.”
Hứa Gia Ngôn quay đầu: “Bà Trương, con tới ngay.”
Tay anh vẫn còn trong tay Tiêu Nhược, anh rút lại, kéo dãn khoảng cách, cũng không dám nhìn cô, ánh mắt nhìn về bên cạnh cô: “Cô ăn cơm chưa?”
Tiêu Nhược chớp mắt một cách đáng thương: “Chưa ạ.” Cô còn đặc biệt bổ sung: “Sáng em cũng chưa ăn.”
“Bà Trương nhà bên cạnh nấu đồ ăn.” Anh nói: “Nếu cô không chê——”
“Em sẽ không chê đâu!” Làm sao cô có thể chê được, cô không có õng ẹo như thế.
Hứa Gia Ngôn không nói gì, xoay người đi ra ngoài, Tiêu Nhược đi theo sau lưng anh như một con mèo con đáng thương.
Bà Trương tròn mắt khi nhìn thấy Hứa Gia Ngôn dẫn một cô gái tới: “Là bạn gái của con hả?”
Hứa Gia Ngôn vội vàng giải thích: “Không phải, là bạn ạ.”
Hai tay Tiêu Nhược trống không, có chút dè dặt, cúi người rất lễ phép: “Chào bà Trương ạ.”
“Được rồi, được rồi.” Bà Trương sắp xếp: “Nào, nào, nào, ngồi đi.”
Bạn già của bà Trương đã qua đời cách đây vài năm, con trai và con dâu ở cách đó cũng không xa, thỉnh thoảng họ sẽ qua ăn tối.
Khi về già người ta chỉ mong có con cháu quanh quẩn bên mình.
Bà Trương làm ba món một canh, trên bàn chỉ có hai cái bát, Hứa Gia Ngôn đi lấy một cái bát khác tới, xới hơn nửa bát cơm cho Tiêu Nhược.
Sau khi ăn xong Hứa Gia Ngôn đi rửa bát, bà Trương vốn không đồng ý nhưng anh cứ nhất quyết, thế là bà Trương dứt khoát kéo Tiêu Nhược ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.
“Con tên là Nhược Nhược phải không?” Bà cụ đặt tay Tiêu Nhược vào lòng bàn tay mình.
“Vâng.” Tiêu Nhược liếc nhìn phòng bếp.
Bà Trương vạch trần chỉ với một câu: “Con thích Gia Ngôn?”
Tiêu Nhược lập tức mím môi, lúc ăn cơm cô cũng không nói mấy mà, rõ ràng như vậy sao?
Bà cụ đã sống hơn bảy mươi tuổi, mặc dù từ xa không thể nhìn rõ nhưng tâm tư của cô bé này đều hiện rõ trên gương mặt.
Bà Trương nói thẳng: “Số mệnh đứa bé Gia Ngôn này không tốt, trước đây rất sáng sủa, nhưng sau khi xảy ra tai nạn, tính khí của nó đã trầm hơn rất nhiều, không nói nhiều như trước, cũng không cười mấy.” Bà Trương đầy ẩn ý nhìn cô: “Thằng nhóc đó chắc là không muốn liên lụy đến con.”
“Bà.” Trong mắt cô không kìm được hưng phấn: “Ý bà là…” Cô nhìn về phía phòng bếp.
Bà Trương chậm rãi gật đầu: “Chỉ trong bữa ăn thôi mà nó còn lén nhìn con nhiều hơn con lén nhìn nó.”
Mặt Tiêu Nhược đỏ bừng, lặng lẽ liếc nhìn bà Trương, mím môi rồi mở ra, che miệng lại nói: “Ý bà là, con có hy vọng ạ?”
Bà Trương cong mắt cười: “Bà đợi ăn kẹo cưới của các con.”
Một câu nói khiến Tiêu Nhược mở cờ trong bụng, cô hứa hẹn: “Đến lúc đó, con nhất định sẽ mời bà đi uống rượu mừng của chúng con.”
Phòng bếp rất gần phòng khách, vòi nước trong bồn rửa đã tắt từ lâu, Hứa Gia Ngôn cầm trong tay cái bát đã rửa sạch, ngây ngốc đứng ở đó…
Buổi chiều, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược nói chuyện với bà Trương một lúc rồi mới quay lại nhà bên cạnh.
Tiêu Nhược đi theo sau lưng anh như một cái đuôi nhỏ.
Vào sân, Hứa Gia Ngôn quay lại hỏi cô: “Sáng nay cô tới đây bằng cách nào?”
“Đi tàu.” Cô cố tình không lái xe.
Hiện chưa có đường sắt cao tốc đến huyện Sương, chỉ có tàu hỏa và xe buýt.
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, trời u ám, có lẽ là sắp mưa: “Thời tiết không tốt, cô về sớm chút đi.”
“Còn anh thì sao?” Tiêu Nhược hỏi: “Ngày mai anh về sao?”
“Ừm.” Anh nói: “Tôi đưa cô đến nhà ga.”
Tiêu Nhược lùi lại một bước, tựa như đang thương lượng, nhưng vẻ mặt lại rất bướng bỉnh: “Ngày mai em về cùng anh được không?”
“Không được.” Anh thẳng thừng từ chối: “Về sớm chút đi, đừng để bố mẹ cô lo lắng.”
Cô cúi đầu, nhìn đầu ngón chân mình, nhớ tới lời bà Trương nói, kiên định ngẩng đầu lên: “Em không đi.”
Hứa Gia Ngôn: “…” Kỳ thực khi cô tỏ ra không thèm nói lý, anh cũng rất bất lực.
Tiêu Nhược bĩu môi: “Nếu anh không chứa em, em sẽ đến nhà bà Trương.”
Hứa Gia Ngôn: “…” Mới có bao lâu đâu mà đã lấy nhà bà Trương người ta ra làm bia đỡ đạn rồi.
Hứa Gia Ngôn khẽ thở dài, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà.
Đồ đạc trong nhà đã rất cũ, Hứa Gia Ngôn đẩy công tắc điện lên, đi vào bếp bật van nước, sau đó tháo hết tấm che sofa ra. Tiêu Nhược đứng ở cửa, hai chân lưỡng lự muốn bước vào nhưng không dám, nên cô cẩn thận quan sát anh làm cái này cái kia.
Hứa Gia Ngôn lau sạch ghế sofa: “Ngồi đi.”
Tiêu Nhược liền đi tới ngồi xuống.
Mưa nói đến là đến, rơi lộp độp đập vào nền xi măng trong sân.
Hứa Gia Ngôn đi đun nước, trong bếp dùng ga, ấm đun nước trên bếp gas đang sôi sùng sục. Hứa Gia Ngôn ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn khác, im lặng một lúc mới mở miệng: “Cô không nên ở đây.” Cô như thế sẽ khiến anh từng bước thỏa hiệp, từng bước mềm lòng.
Tiêu Nhược cúi đầu không nói gì. Cô biết mình không nên đến, nhưng cô không thể khống chế được.
Sau khi thổ lộ tình cảm của mình với anh, cô không thể kiểm soát những gì mình nghĩ và làm.
Những hạt mưa ngoài cửa ngày càng lớn, đập vào những cây cam trĩu quả, khiến màu vàng càng vàng, màu xanh càng xanh.
Tiêu Nhược bèn hỏi: “Đó là quýt hay cam thế ạ?”
Hứa Gia Ngôn đáp: “Là cam rốn lồi.”
“Ngọt không ạ?”
Hứa Gia Ngôn không nói gì, từ trên sô pha đứng dậy, đi lấy một chiếc ô.
Anh cao, có thể với tới những cành cam bị quả uốn cong.
Anh hái hai quả cam, khi vào nhà, Tiêu Nhược đứng dậy khỏi sofa.
Hứa Gia Ngôn đi vào bếp mà không hỏi cô có muốn ăn không.
Anh bước ra với những miếng cam đã cắt sẵn, đặt chúng lên bàn trà.
Lúc này, tiếng chuông ấm đun nước vang lên, anh lại vào bếp.
Tiêu Nhược cầm một miếng cam m*t một miếng, vị chua ngọt, rất ngon. Cô ăn một lúc hết ba miếng, trên bàn không có khăn giấy nên cô đi vào bếp, vừa vào bếp đã va phải Hứa Gia Ngôn.
Trong tay Hứa Gia Ngôn còn cầm một cốc nước, trong cốc là nước nóng mới đun sôi, cũng may đang là mùa đông, cô mặc nhiều quần áo nên nước chỉ đổ lên áo khoác.
Tiêu Nhược cũng không có cảm giác gì, nhưng Hứa Gia Ngôn lại giật mình, đưa tay lau sạch quần áo ướt của cô, hoàn toàn không để ý đến nước sôi bắn tung tóe trên tay.
Tay của anh đỏ lên.
Tiêu Nhược cau mày, đang định kéo anh đi giội nước, Hứa Gia Ngôn đè tay cô lại: “Không sao đâu, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Tiêu Nhược cúi đầu nhìn tay mình, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.
Hứa Gia Ngôn tránh mắt đi, anh vừa mới nhìn đi chỗ khác, môi anh đã bao phủ một tầng mềm mại.
Tiêu Nhược kiễng chân lên, áp môi mình vào môi anh, nhẹ nhàng hôn anh.
Khóe mắt người bị hôn đỏ bừng, đôi lông mi khẽ run, tim đập như đánh trống.
Cô bé thích anh có đôi môi rất mềm, cô thoa son dưỡng môi có mùi trái cây, còn thoang thoảng mùi… cam.
“Hứa Gia Ngôn.” Cô dồn hết tâm tư vào trong mắt, dịu dàng mà quyến luyến, ngượng ngùng mà táo bạo, tràn đầy tình cảm của một cô gái nhỏ: “Em chưa bao giờ cảm thấy anh khác biệt với những người khác. Với em, anh xuất sắc hơn rất nhiều so với những người khác, ánh mắt của em rất cao, trong tất cả mọi người, chỉ có anh lọt vào mắt của em.”
Cũng chỉ có anh khiến cô một khi đã thích đã thích bằng tất cả sức lực.
Là bà Trương nói anh từ chối là vì không muốn làm liên lụy đến cô, vậy thì cô sẽ nói ra.
Đôi mắt của cô gái nhỏ rất sáng, giống như những vì sao đêm hè, chói lóa đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt nhưng lại không dám nhìn thêm.
Anh lại nhìn đi nơi khác, hàng mi rủ xuống che đi ánh sáng dịu dàng trong mắt, anh phủ nhận những gì cô nói về anh: “Tôi không tốt như cô nghĩ đâu.”
Chỉ một thứ thôi là có thể xóa sạch mọi thứ.
Vẫn chưa đủ sao?
Nhưng trong lòng Tiêu Nhược, anh chính là tốt nhất: “Em không quan tâm, cho dù anh có như thế nào, em đều thích anh.”
Cô đã quen vô lại ở trước mặt anh.
Ngoài nhà, hạt mưa lại dịu đi, tiếng mưa vẫn rả rích.
Buổi tối, mưa tạnh, trời vừa mưa nên rất ẩm, không khí đầy sương mù, đèn dưới mái hiên bật sáng, chiếu sáng lờ mờ trong sân.
Hứa Gia Ngôn biết tính tình cô rất bướng bỉnh, nếu anh không rời đi, rất có thể cô cũng muốn ngủ qua đêm ở đây.
Tiêu Nhược chụp vài bức ảnh dưới gốc cây cam rồi vào nhà, nhìn thấy tấm vải trắng phủ trên ghế sofa lần nữa, cô chạy vào phòng bếp, Hứa Gia Ngôn đang tắt vòi nước.
“Tối nay anh không ở lại đây sao?” Tiêu Nhược đứng ở cửa bếp.
“Ừ.” Anh đứng thẳng lên và quay người lại: “Trở về thôi.”
Tiêu Nhược chỉ vào mình rồi lại chỉ vào anh: “Chúng, chúng ta ở cùng về sao?”
Anh gật đầu.
Nhà ga người đến người đi rất ồn ào, có tiếng rao của người bán hàng, cũng tiếng khóc của trẻ em.
Vé tàu về là 7 giờ, huyện Sương cách Phàn Thành không xa, đi tàu cũng chỉ mất chưa đầy ba tiếng.
Chỗ ngồi của hai người ngay cạnh với nhau, chỗ ngồi của Tiêu Nhược ở giữa, Hứa Gia Ngôn bảo cô ngồi vào trong.
Trên đường đi, Tiêu Nhược ngủ gật gật gà gật gù, Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng để cô tựa đầu vào vai anh, anh cúi đầu xuống có thể nhìn thấy hàng mi dày của cô, cả chóp mũi nhỏ nhắn, và còn——
Đôi môi đỏ ngọt ngào đã từng hôn anh.
Nhìn chằm chằm bao lâu, khóe miệng anh cong lên bấy lâu.
Tiêu Nhược ngủ say vô thức ôm lấy cánh tay anh, áp má vào vai anh, cọ cọ mấy lần, dù sao cũng không biết cô ngủ thật hay giả ngủ, cô với lấy vai trái của anh. Sau khi dừng lại vài giây, cả người cô cuộn tròn vào trong lòng anh, vòng tay qua cổ anh.
Hứa Gia Ngôn cũng không nhúc nhích, mặc cho cô trêu chọc.
Cũng chỉ khi cô ngủ say anh mới không từ chối cô, mới có thể mặc cô muốn làm gì thì làm.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Hôn rồi.
Cuối cùng nụ hôn cũng đến rồi.
Bây giờ Hứa Gia Ngôn nhút nhát bao nhiêu thì sau này sẽ táo bạo bấy nhiêu.