Tiêu Nhược ngủ suốt một đường, khi sắp đến nhà ga, Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng gọi tên cô vài lần, Tiêu Nhược mới mở mắt.
Cô thu tay đang vòng bên eo anh về, dụi dụi mắt, đầu vẫn tựa vào vai anh: “Đến rồi ạ?”
Hứa Gia Ngôn nói: “Năm phút nữa là vào ga.”
Tiêu Nhược ngồi thẳng lên một chút, vặn vẹo eo từ bên này sang bên kia.
Ngủ một tư thế lâu như vậy, Hứa Gia Ngôn không giấu được sự đau lòng trong mắt: “Thắt lưng không thoải mái sao?”
“Ừm.” Cô vặn người lần nữa, đặt tay lên lưng dưới bên phải để cho anh xem: “Ở đây mỏi ghê.”
Hứa Gia Ngôn buông thõng tay ở trên chân, cuộn tròn lại rồi lại thả ra, cuối cùng vẫn kiềm chế được.
“Lần sau còn đi theo tôi không?” Anh giận mắng, nhưng trong giọng điệu lại có chút thăm dò.
“Đi chứ!” Tiêu Nhược trả lời dứt khoát, đương nhiên cô sẽ theo, cô chỉ mong anh đi đâu thì cô sẽ theo đó thôi.
Nhưng anh lại luôn đuổi cô đi.
Từ ga xe lửa đến nhà Hứa Gia Ngôn phải mất bốn mươi phút đi taxi.
Trên đường đi, Phan Vân gọi điện tới.
“Đã muộn thế này mà còn chưa về nhà?”
Tiêu Nhược che miệng, nhỏ giọng đáp lại: “Về ngay đây ạ.”
Phan Vân hỏi: “Bây giờ con đang đâu?”
“Ở ngoài ạ.”
“Bên ngoài là ở đâu?”
Phan Vân hiếm khi truy hỏi tung tích của cô như thế này, Tiêu Nhược lập tức trả lời một câu: “Sắp đến nhà rồi, con cúp đây.”
Hứa Gia Ngôn nhìn cô vài giây sau đó quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc trước mẹ cô đã đến gặp anh, anh cũng đã đồng ý, đã đồng ý thì phải giữ lời hứa.
Vành mắt anh nóng lên, những ngón tay để ở bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm.
“Hứa Gia Ngôn, cậu không thể ích kỷ, không thể làm lỡ con bé, nó còn trẻ, tương lai còn rất dài, nó sẽ gặp được người tốt hơn so với cậu.”
“Hứa Gia Ngôn, cất kỹ mọi cảm xúc của cậu và đừng nghĩ đến nó nữa. Cậu có tài cán gì là có được tình cảm của nó? Không thể lãng phí tương lai của nó cho cậu.”
Anh âm thầm cảnh báo mình nhiều lần.
“Hứa Gia Ngôn.”
Cô chợt gọi tên anh.
Hứa Gia Ngôn chợt hoàn hồn, quay đầu nhìn cô.
“Cam.” Vẻ mặt Tiêu Nhược chán nản: “Em quên hái ít cam đem về rồi.”
Hứa Gia Ngôn gần như là buột miệng nói: “Cuối tuần…”
Chỉ mới nói đến hai chữ “cuối tuần”, anh lập tức dừng lại, anh vừa hoàn toàn trả lời theo phản xạ.
Anh đã thầm cảnh cáo bản thân rồi, nhưng lý trí của anh vẫn bị đánh bại.
Đúng vậy, anh thua rồi.
Thua trước cô.
Đột nhiên anh không muốn kiềm chế nữa.
Xe taxi chạy vào Hồng Phong Uyển, dừng trước cửa tòa số 9.
Anh trả tiền rồi xuống xe, Tiêu Nhược cũng đi theo.
Anh đứng trước xe, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, rất căng thẳng.
“Nhược Nhược.”
Tiêu Nhược nhất thời sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy.
Nghe hay đến nỗi tai cô như muốn mang thai luôn.
Tiêu Nhược đến gần anh, không nói gì, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cao hơn cô rất nhiều nên vô thức dùng sức cúi người xuống.
Trên bầu trời không có ngôi sao nào, tất cả đều trốn rồi, trốn trong mắt anh, cô nhìn thấy vô số ngôi sao trong mắt anh.
“Nhược Nhược.” Ánh sáng trong mắt anh nghiêng trời lệch đất: “Cuối tuần này, em có thời gian không?”
Tiêu Nhược gật đầu phản ứng lại chậm nửa nhịp, gật đầu một cái rồi dừng lại hai giây, sau đó lại dùng sức gật đầu: “Có… có ạ.”
Từng ngôi sao trong mắt anh, mỗi một ngôi sôi đều là dáng vẻ của cô: “Anh muốn đến thị trấn Niểu Yên, em có muốn đi cùng anh không?”
Công tử văn nhã như anh, ngay cả lời tỏ tình cũng không dám nói.
Nhưng Tiêu Nhược là một cô gái thông minh, hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.
Cô gật đầu, đôi mắt cong lên thành dáng vẻ đẹp nhất, cô mỉm cười.
Anh chống gậy đứng đó, đèn đường mờ ảo, khuôn mặt anh đẹp trai sáng sủa, mỗi một chữ anh nói vừa rồi tập hợp lại, giống như một vũng nước trong vắt dịu dàng được gió xuân Giang Nam thổi qua, dập dìu trong lòng cô.
“Hứa Gia Ngôn.” Cô bước lại gần anh một bước, cẩn thận duỗi tay ra, thăm dò: “Anh có muốn ôm em không?”
Anh do dự một lúc mới giang tay ra, bước một chân tới ôm lấy cô.
“Hứa Gia Ngôn.” Cô vùi đầu vào trong ngực anh, nhiệt độ trong ngực anh rất ấm, cô có thể nghe được nhịp tim của anh cũng nhanh như của cô, cô nói: “Anh thích em, phải không?”
Những gì anh vừa nói rất uyển chuyển.
Anh đã thay đổi câu nói uyển chuyển kia thành một câu trực tiếp hơn: “Ừ, anh rất thích em.” Anh rất thích em, rất thích, chỉ là bây giờ anh mới dám nói.
Anh buông cô ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mặt cô. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói cho cô biết anh muốn hôn cô.
Dưới bầu không khí mập mờ ấy, từng tâm tư nhỏ nhặt của nhau đều sẽ bị nhìn thấu.
Cô ngẩng đầu lên, kiễng chân lên và nhắm mắt lại.
Đôi mắt anh đỏ hoe, anh đưa tay ra ôm mặt cô và hôn cô.
Đó là một nụ hôn rất kiềm chế, chứa đầy tình yêu bị đè nén của anh dành cho cô.
Môi anh ấm áp, anh cẩn thận cọ lên môi cô.
Đây là nụ hôn đầu đúng nghĩa của họ, Tiêu Nhược bối rối đến mức quên đáp lại.
Khi anh buông cô ra, chóp tai anh đỏ bừng, hai má cô cũng vậy.
12h20 Tiêu Nhược mới về đến nhà, Hứa Gia Ngôn muốn đưa cô về nhưng cô không chịu.
Lúc về đến nhà, Phan Vân và Lão Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Phan Vân bắt chéo chân liếc nhìn cô, giọng chua chát: “Ồ, còn biết đường về nhỉ.”
Tiêu Nhược không biết rằng sau khi cô rời đi, Hứa Gia Ngôn đã gọi điện cho Phan Vân để xin lỗi vì đã thất hứa.
Tâm trạng Tiêu Nhược đang tốt, chỉ “ừm” một tiếng là có thể cảm giác được sự vui vẻ đó.
Phan Vân cũng không quanh co, trực tiếp bày tỏ lập trường: “Bố con và mẹ không đồng ý.”
Tiêu Nhược cau mày, phản ứng lại: “Hai người biết rồi?”
Phan Vân trầm mặc trong chớp mắt: “Đúng.”
Kỳ thực ngay từ khi chắc chắn về tình cảm của mình dành cho Hứa Gia Ngôn, Tiêu Nhược đã nghĩ rằng sẽ có một ngày như này, cha mẹ nào cũng hy vọng con mình có thể tìm được người tốt hơn.
Nhưng đối với cô, Hứa Gia Ngôn là tốt nhất.
“Cho nên là?” Cô kéo dép lệt xệt đi đến bên cạnh ghế sofa, kiềm lại mọi hưng phấn mà Hứa Gia Ngôn mang đến cho cô tối nay, vẻ mặt nghiêm túc: “Bố mẹ muốn chia rẽ chúng con?”
Phan Vân: “…”
Lão Tiêu đúng lúc chen vào: “Nhược Nhược, bố và mẹ con không có ác ý, chỉ hy vọng con có thể tìm được một người…” Ông dừng lại: “Con phải tìm một người khỏe mạnh, đúng không?”
Tiêu Nhược cười khẩy một tiếng, hỏi ngược lại: “Sao bố biết anh ấy không khỏe mạnh?”
Cái này còn cần phải hỏi nữa à? Lão Tiêu nuốt khan: “Chân của nó…”
“Cũng không phải là bố mẹ sống cùng anh ấy hết đời, con cũng không để ý, hai người——”
“Tiêu Nhược!” Phan Vân đột nhiên đứng dậy, gần như gầm lên: “Không nghe lời người lớn thì con sẽ phải chịu thiệt đấy. Bây giờ con không quan tâm, không nghĩ tới sau này, nhưng bố mẹ là cha là mẹ, phải có trách nhiệm với tương lai của con! Chẳng lẽ con thực sự muốn đợi đến ngày con hối hận mới tìm đến bố mẹ để khóc?”
Tiêu Nhược cười lạnh: “Hối hận?” Cô chậm rãi đi tới: “Trong từ điển của Tiêu Nhược con không có từ hối hận!”
“Con…” Phan Vân có chút kích động, tức giận con gái mình bướng bỉnh, lại tức Hứa Gia Ngôn nói không giữ lời: “Lần trước nó đã hứa với mẹ, nhưng vừa quay đầu lại đã lật lọng, nó thế này là——?”
Sắc mặt Tiêu Nhược càng ngày càng khó coi: “Mẹ từng đi tìm anh ấy?”
Phan Vân không nói gì, im lặng ngầm thừa nhận.
“Khi nào?” Cô nhớ lại, nghĩ đến thái độ đột ngột thay đổi 180 độ của Hứa Gia Ngôn với cô sau khi xuất viện, cô hiểu ra.
Tiêu Nhược thở một hơi thật dài, ép mình bình tĩnh lại: “Bố, mẹ, hai người có biết con yêu anh ấy bao lâu rồi không?”
Phan Vân và Lão Tiêu cùng nhìn cô.
“Con đã yêu anh ấy hơn ba năm, lúc con yêu anh ấy, chân của anh ấy đã tật rồi. Trước đây anh ấy luôn từ chối con, là con luôn quấn lấy anh ấy. Vốn con cũng đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ mãi chờ đợi anh ấy, nhưng tối nay cuối cùng anh ấy đã bị con làm cho cảm động đến nỗi không còn cách nào mới đồng ý với con. Cho nên, trong lòng bố mẹ có bất mãn gì cũng đừng tìm đến anh ấy. Nếu bố mẹ thực sự không nhịn được, nhất định phải tìm đến anh ấy cũng đừng nói những lời tổn thương. Đối với con anh ấy rất quý giá, là vật báu của con, con hi vọng khi hai người trân trọng nâng niu vật báu là con có thể tiện thể yêu quý luôn vật báu của vật báu của mình.”
Nói một mạch như đọc vè, khiến Phan Vân và Lão Tiêu đều rối não.
Phan Vân hoàn hồn lại thì Tiêu Nhược đã đi lên lầu rồi.
Phan Vân nhéo ấn đường, bó tay hết cách: “Đau đầu quá.”
Lão Tiêu tiếp tục bối rối, một lúc sau mới hỏi vợ: “Cho nên là, kết quả thế nào?”
Phan Vân lườm ông, lúc trước khi bà nói với ông về Hứa Gia Ngôn, ôi chao, lúc đó ông quang minh chính trực lắm, đến lúc thật sự phải đối mặt với con gái, hừ, quả hồng mềm mặc con nó bóp!
Phan Vân lười nói chuyện với ông, bà đi lên lầu.
Tiêu Nhược khóa cửa phòng, ngơ ngác ngồi ở đầu giường, Hứa Gia Ngôn gọi tới.
Khi rời đi, Hứa Gia Ngôn bảo cô về nhà thì báo với anh một tiếng.
Vừa xả vè ở dưới lầu cô đã quên mất luôn chuyện này.
“Em về đến nhà chưa?”
Mọi cảm xúc tồi tệ đều biến mất hầu như không còn vào thời khắc này.
Tiêu Nhược bò trên giường, chống chân lắc lư ở đó: “Ừm, em về tới rồi.”
Hứa Gia Ngôn rất muốn hỏi xem bố mẹ cô có nói gì với cô không, nhưng anh lại không biết phải hỏi cô như thế nào.
Sau đó, Tiêu Nhược đã nói: “Em đã nói với gia đình rằng chúng ta đang hẹn hò rồi.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng Hứa Gia Ngôn rất lo lắng: “Họ có nói gì với em không?” Trong nửa giờ sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ cô, trong lòng anh cảm thấy rất bất an, anh không hy vọng cô vì hẹn hò với anh mà có hiềm khích với cha mẹ.
Là lỗi của anh, là anh đã thất hứa, là anh đã kéo cô xuống nước, là anh không kiềm chế được tình cảm của mình…
Thật ra cuộc nói chuyện vừa rồi vẫn chưa có kết quả, Tiêu Nhược chỉ bày tỏ lập trường và suy nghĩ của mình. Nếu như bọn họ vẫn chia rẽ tình cảm của cô, hừ, vậy thì cô sẽ quẳng gánh, dù sao cô là dòng độc đinh của nhà họ Tiêu.
Nhưng mà Tiêu Nhược sẽ chỉ nói những điều tốt đẹp cho anh nghe: “Họ không nói gì với em cả. Họ chỉ có một đứa con gái là em, nên đương nhiên sẽ thuận theo ý muốn của em.”
Đầu bên kia im lặng một lúc, Tiêu Nhược vẫn chờ anh.
Một lúc sau, Hứa Gia Ngôn gọi cô: “Nhược Nhược.” Anh rất muốn nói lời xin lỗi với cô, nhưng lời nói vừa ra khỏi môi anh vẫn nuốt trở vào, anh biết cô không thích nghe anh nói “xin lỗi” hoặc “cảm ơn”.”
Cô không thích, anh cũng có thể không nói không làm.
Tiêu Nhược không có trả lời anh qua điện thoại.
Hứa Gia Ngôn bèn tiếp tục gọi cô: “Nhược Nhược.”
Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng.
Giọng nói của Hứa Gia Ngôn trở nên sốt ruột: “Nhược Nhược?”
Tiêu Nhược đè trái tim, lúc này mới đáp lại anh: “Hả?”
“Sao em phớt lờ anh?” Anh hỏi.
Sao mà cô để ý, cô đang bận che miệng lén cười, đang bận lăn qua lộn lại.
Cô cố ý ho một tiếng, hắng giọng: “Hứa Gia Ngôn, Em thích anh gọi em như thế.”
Rất là thích luôn.
“Vậy từ nay về sau anh sẽ gọi em như vậy.” Anh cũng thích gọi cô như vậy, muốn gọi cô như vậy từ rất lâu rồi.
Qua điện thoại, Tiêu Nhược có thể cảm nhận được ý cười trong giọng nói của anh, cô không chỉ thích giọng nói của anh, cô còn thích khuôn mặt anh, thích nụ cười của anh, thích mùi vị trong lòng anh, càng thích anh hôn cô.
Cô chưa bao giờ biết một người đàn ông lại có thể dịu dàng đến vậy.
Anh dịu dàng đến mức khiến trái tim cô gần như tan chảy, muốn đặt mạng sống của mình vào tay anh.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi chua chết mất, xin hãy làm chua chết tôi đi.