Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 22

“Hôm nay là thứ tư.” Cô nhắc anh.

“Ừ.” Hứa Gia Ngôn hỏi: “Sao thế em?”

“Anh nói cuối tuần sẽ đến thị trấn Niễu Yên mà.” Cô nghĩ thôi cũng kích động: “Là thứ bảy hay chủ nhật?”

“Anh đều được, em quyết định.”

“Vậy thì thứ bảy.” Cô chỉ muốn đi cùng anh sớm một chút.

“Được, vậy thì thứ bảy.” Anh dừng lại, nhắc nhở: “Gần một giờ rồi, em đi ngủ sớm đi được không?”

Tiêu Nhược không muốn cúp điện thoại, đáng thương năn nỉ: “Nói chuyện thêm một lát đi mà~”

Cô đang làm nũng, vẻ thanh cao, lạnh lùng và kiêu ngạo thường ngày đã không còn nữa, lúc này, mọi thứ biến thành một vũng nước, mềm mại gợn sóng bên tai Hứa Gia Ngôn.

Anh cười, cực kỳ dễ tính: “Được, vậy nói chuyện thêm một lát rồi đi ngủ được không?”

Anh luôn thích thêm câu “được không” vào cuối câu, như thể đang hỏi ý kiến ​​cô, nhưng lại không phải vậy, hai chữ đó giống như một kiểu cưng chiều hơn.

“Hứa Gia Ngôn.” Cô lăn lộn trên giường: “Bây giờ anh là bạn trai của em rồi.”

Thật vui quá, muốn khoe khoang thì phải làm sao?

“Sau này em có thể đến đài phát thanh tìm anh được không?” Cô muốn đồng nghiệp ở đài phát thanh đều biết.

“Ừ.” Anh nói có thể.

Vừa nghĩ đến việc sau này mình cũng không cần phải trốn trong xe nữa, cô càng thấy hưng phấn: “Vậy sau này em có thể đưa đón anh đi làm được không?”

Hứa Gia Ngôn trầm mặc mấy giây, hỏi: “Có làm trì hoãn công việc của em không?”

“Làm sao có thể!” Cô nói: “Anh làm ca đêm, lúc anh đi làm thì em đã tan sở rồi.”

Hứa Gia Ngôn tiếp tục đồng ý.

Tiêu Nhược càng được voi đòi tiên: “Vậy sau giờ làm em sẽ đến nhà anh, được không?” Cô giải thích: “Đến nhà anh ăn tối.”

Anh cười khẽ, nói: “Được.” Rồi nói thêm: “Anh làm cơm chiên dứa cho em.”

Tiêu Nhược lập tức ngồi dậy: “Thật hả? Anh biết làm à?”

Tất nhiên là anh biết.

Tiêu Nhược truy hỏi: “Có phải cái gì anh cũng có thể làm được không?”

Anh quả thực có thể làm được mọi thứ, chỉ là bình thường anh ăn một mình nên chỉ làm những món đơn giản.

“Sau này em muốn ăn món gì cứ nói với anh, anh nấu hết cho em.”

Tiêu Nhược cắn môi, có chút không dám nói, ấp a ấp úng nói: “Em sợ em nói ra, anh sẽ không thích em nữa.”

“Sẽ không.” Sao tình yêu của anh có thể hời hợt như thế, anh hứa: “Em nói cho anh biết, anh sẽ ghi nhớ.”

Tiêu Nhược không chỉ thích cơm chiên dứa, cô còn thích: “Em còn thích ăn lòng heo…”

Trong điện thoại im lặng một hồi.

Tiêu Nhược cau mày, bĩu môi nói: “Anh xem, anh kêu em nói…”

Cô không dám ăn thứ đó ở ngoài vì sợ người khác sẽ cười mình.

Cô xinh đẹp, lại là CEO, ở ngoài sao có thể ăn những thứ kém sang như vậy.

Nhưng mà——

Nó thực sự rất ngon!

“Hứa Gia Ngôn.” Cô cũng sắp khóc rồi: “Có phải tất cả ấn tượng về em trong lòng anh đã mất sạch rồi không?” Sớm biết vậy thì cô đã không nói rồi!

Về phần Hứa Gia Ngôn, anh vừa để điện thoại lên bàn, lấy giấy bút ra, anh muốn ghi lại.

Anh áp điện thoại lại vào tai: “Còn gì nữa không?”

Anh không nghe thấy hai câu Tiêu Nhược vừa nói.

“Có phải anh ghét em rồi không?”

Hứa Gia Ngôn: “Đâu có đâu.”

Tại sao anh lại ghét cô?

Bởi vì… bởi vì cô nói cô thích ăn lòng lợn à?

Sao lại thế được!

“Nhưng vừa rồi anh cũng không nói gì.” Không phải là anh ghét cô sao, vậy thì là trong lòng đang cười nhạo cô, cô thật hối hận, cảm thấy lòng heo cũng không còn thơm nữa, cô thấp giọng nói: “Sau này em không ăn lòng lợn nữa.”

 

Hứa Gia Ngôn hoàn toàn không hiểu lòng sĩ diện của thiếu nữ, chỉ có thể dỗ dành: “Ngày mai anh nấu cho em, được không?”

Khi nghe ngày mai có thể ăn lòng lợn, cô lập tức phấn chấn: “Thật sao? Em thích ăn xào lăn, kiểu rất cay ấy.”

“Được, em còn muốn ăn gì nữa?”

Tiêu Nhược thích ăn có rất nhiều món, cô liệt kê từng món một: “Mực nang xào, mực ống xào, cua sốt cay, tôm luộc.” Cô còn xòe thêm tay kia: “Còn có chuối chiên, gà rán…”

Hứa Gia Ngôn cũng viết ra tất cả mọi thứ, sau này chỉ cần cô đến, anh sẽ nấu từng món cho cô ăn.

Tiêu Nhược nào biết mẹ già lo lắng cho cô đang áp tai vào cửa nghe lén.

Trên mặt Phan Vân tràn đầy vẻ khó có thể tin.

Ôi mẹ ơi, đã nuôi con gái hơn 20 năm, bà không bao giờ biết rằng con gái mình cũng sẽ nói với giọng điệu như vậy.

Vừa rồi cô còn nghiêm nghị nói với bà ở tầng dưới, quay mặt một cái như thể biến thành người khác, coi dáng vẻ làm bộ làm tịch kia kìa.

Phan Vân nghe nổi cả da gà, nhưng lại rất vui vẻ.

Là một người mẹ, tất nhiên bà hy vọng con gái mình có thể hạnh phúc, nếu như—

Nếu như cơ thể không có khiếm khuyết đó thì tốt rồi.

Bà thở dài rồi quay về phòng.

Lão Tiêu cũng còn chưa ngủ, ông cũng là một người cha già lo lắng cho con nên nào có ngủ được.

Phan Vân trông giống như một con gà trống bại trận, rủ mào gà, ngồi ở cuối giường.

“Lão Tiêu, cam chịu số phận đi.” Bà thật bất lực mà.

Lão Tiêu vén chăn lên, di chuyển mông đến cuối giường: “Cam chịu số phận gì?”

“Con gái của ông đã rơi vào trong tay Hứa Gia Ngôn kia rồi.” Thật ra nếu chỉ nhìn mặt, Phan Vân thật sự rất hài lòng với Hứa Gia Ngôn, từ thắt lưng trở lên, bà thật sự hài lòng với mọi thứ.

Bà nhất thời có hơi ngốc, hỏi một câu vô tri: “Cái chân đó không di truyền đâu nhỉ?”

Lão Tiêu: “…”

What?

Đây, đây là thừa nhận người con rể kia à?

Lão Tiêu chỉ cảm thấy huyết áp tăng cao, bình tĩnh lại một lát mới nói: “Bà còn chưa khai chiến mà đã nhận thua rồi à?” Nói thế nào cũng phải chiến mấy hiệp chứ!

Phan Vân hừ một tiếng: “Vậy thì ông đi chiến đi!” Dựa vào đâu mà bảo bà làm người xấu? Không muốn, bà không muốn làm người xấu, bà còn trông cậy con gái phụng dưỡng bà, mua cho bà quần áo ấm giữ nhiệt đấy đấy!

Lão Tiêu đắn đo một lúc rồi thề thốt: “Tôi phải nói chuyện với thằng nhóc Hứa Gia Ngôn đó.”

Phan Vân không cảm thấy ông có thể trò chuyện ra hoa cỏ gì, lần đó bà cũng vậy, thề thốt và chuẩn bị một rổ từ ngữ, nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy Hứa Gia Ngôn, tất cả đều trở nên khó nghe, những lời nói tổn thương lòng tự trọng của người khác, bà cũng không thể nói được một chữ nào.

Đối mặt với một người mang ánh mắt lãnh đạm nhưng tao nhã lịch sự như vậy, bà không thể nói được gì.

Ngày hôm sau, thời tiết đẹp, nắng rất ấm.

Hứa Gia Ngôn dậy rất sớm, ngồi trên xe lăn chuẩn bị đi chợ, vừa ra khỏi nhà đã nhìn thấy xe của Tiêu Nhược đang chạy về phía mình.

Hứa Gia Ngôn cầm chiếc nạng bên cạnh lên vừa mở ra——

“Hứa Gia Ngôn!” Cô hét lớn, trên mặt không nén được sự vui vẻ.

Cô chạy tới, đi vòng ra sau xe lăn của anh, ôm anh từ phía sau.

Anh hơi nghiêng đầu, có thể nhìn thấy vầng trán của cô, ánh nắng chiếu xuống, trên khuôn mặt anh là ý cười rất rõ ràng.

“Sao em lại tới đây sớm thế?”

“Em nhớ anh!” Đêm qua cô gần như không ngủ được, nào chỉ không ngủ được, dù mở hay nhắm mắt, tất cả đều là khuôn mặt anh.

Hứa Gia Ngôn quan tâm hỏi: “Ăn sáng chưa?” Mới tám giờ.

Cô cười cười, cười đến không đứng đắn: “Em muốn ăn anh.”

Hứa Gia Ngôn: “…” Vành tai anh đỏ cả lên.

“Có phải anh định đi chợ không?” Sở dĩ cô đến đây sớm như vậy là vì cô đoán anh sẽ đi chợ, bởi vì tối qua cô nói rất nhiều đồ ăn.

“Ừ.” Anh hỏi: “Em muốn đi không?”

“Muốn.” Cô buông anh ra, cúi người sang một bên, cánh tay vẫn đặt trên vai anh: “Chợ có xa không anh?”

“Không xa, ra ngoài rẽ phải đi một lát là đến nơi.”

“Vậy chúng ta lái xe đi được không?”

“Ừ.” Anh nói: “Vậy anh đẩy xe lăn vào lại.” Nói xong anh định quay xe lăn lại.

Tiêu Nhược đỡ lấy cánh tay của anh, hỏi anh: “Sau này nếu anh dùng xe lăn, em có thể đẩy anh được không?”

Trước đây anh cũng không cho cô giúp anh đẩy xe lăn, cô không biết là vì anh để ý hay vì anh không thân quen với cô.

Hứa Gia Ngôn cúi đầu, trầm mặc mấy giây.

Tiêu Nhược đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống.

Vẻ mặt Hứa Gia Ngôn có chút mất tự nhiên, suy nghĩ một lúc mới nói: “Anh không muốn người khác bàn tán về em.”

Tiêu Nhược hỏi: “Vậy anh có để tâm người ta nói về anh không?”

Anh lắc đầu, anh không quan tâm nhưng anh để tâm đến những gì người khác nói về cô.

Cô là một cô gái tốt nhưng vì chân của anh mà bị người khác bàn tán.

Nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy không đáng thay cô.

“Hứa Gia Ngôn.” Cô nói với giọng điệu nghiêm túc: “Em không thể kiểm soát những gì người khác nói, họ có bản lĩnh cũng đừng để em nghe thấy. Nếu như để cho em nghe thấy——” Cô đưa quả đấm nhỏ ra: “Em sẽ đánh trả lại.”

Một câu khiến Hứa Gia Ngôn bật cười.

Thấy anh cười, cô tiếp tục dỗ dành bạn trai: “Nếu em là người ngoài cuộc, em sẽ cảm thấy người đàn ông này nhất định rất là ưu tú, nhất định vô cùng xuất sắc mới có thể thu hút được một cô gái xuất sắc như em.”

Hứa Gia Ngôn đỏ cả vành mắt, anh mỉm cười gật đầu.

Thế giới này cũng không đối xử tệ với anh, nếu không thì làm sao để anh có thể gặp được một cô gái tốt như cô.

Anh nên biết ơn.

Sau khi đi chợ về, Tiêu Nhược đang ăn bánh bao, Hứa Gia Ngôn đưa cho cô thêm một bát cháo Bát Bảo mà anh đã nấu lúc sáng.

Chờ Hứa Gia Ngôn rửa đồ xong từ trong bếp đi ra, Tiêu Nhược đã dựa vào lưng ghế sofa ngủ thiếp đi.

Hứa Gia Ngôn đi vào phòng ngủ lấy chăn đắp cho cô rồi ngồi trên ghế sô pha không đi nữa, lặng lẽ nhìn cô.

Mười một giờ rưỡi, Tiêu Nhược tỉnh dậy, trong phòng khách không có ai nhưng lại có thể ngửi thấy mùi xào nấu. Cô liếc nhìn tấm chăn đắp trên người, mỉm cười, vén ra, duỗi người rồi mang dép đi vào bếp.

Hứa Gia Ngôn đang bưng canh, Tiêu Nhược nhìn thấy lòng heo xào chín trên bàn, cô nuốt nước bọt, ánh mắt chuyển động, lại nhìn thấy mực nang xào, cô tiếp tục nuốt nước bọt.

Hứa Gia Ngôn quay đầu lại: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm.” Tiêu Nhược nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trên bàn: “Có thể ăn được chưa anh?”

“Ừ.” Anh mở rổ, lấy muỗng múc cơm ra: “Anh múc cơm đem ra là có thể ăn rồi.”

Tiêu Nhược bưng hai đĩa thức ăn ra ngoài, thực sự không nhịn được nữa, cô bèn bốc một miếng lòng lợn.

Tiêu Nhược: “!!!!!!”

Ôi mẹ ơi, ngon quá đi.

Cô lại bốc một miếng, lại bốc thêm một miếng, lại…

Hứa Gia Ngôn bưng hai bát cơm đi ra, Tiêu Nhược đang m*t tay.

Cô quýnh quáng giấu hai tay ra sau lưng, l**m l**m môi…

“Ăn ngon không?” Hứa Gia Ngôn hỏi cô.

Cô gật đầu như giã tỏi.

Nào chỉ ngon mà còn ngon đến mức muốn khóc luôn, quả là cực phẩm nhân gian.

Trên bàn ăn có bốn món và một canh.

Lòng lợn xào, mực nang xào, bông cải xào, nộm cà chua lạnh và canh Tam Tiên*.

(*Canh Tam Tiên là một món ăn ngon truyền thống nổi tiếng vùng Giang Nam, thuộc ẩm thực Giang Tô và Chiết Giang, nguyên liệu chính là hải sâm, mực, măng khô, các thành phần phụ gồm muối, bột ngọt, rượu nấu ăn, hạt tiêu, giá đỗ, súp gà vịt, v.v. Canh Tam Tiên rất tiện lợi, dễ làm và thơm ngon. )

Lòng lợn và mực đều rất cay, Hứa Gia Ngôn không thể ăn cay, Tiêu Nhược ăn đến nỗi miệng đỏ bừng, còn ăn không ngừng được.

Hứa Gia Ngôn bèn gắp bông cải xanh cho cô, Tiêu Nhược không thích rau.

Hứa Gia Ngôn dỗ cô ăn ba miếng.

Sau khi ăn xong, Tiêu Nhược ôm bụng ngồi lên ghế sofa, quá là no, no đến mức cô không thể duỗi thẳng eo lên được.

Hứa Gia Ngôn đang cắt trái cây trong bếp.

Tiêu Nhược ngồi ở trên sô pha, lấy trong túi xách ra chiếc gương nhỏ, soi miệng mình.

Một tiếng kêu khóc từ phòng khách truyền vào bếp——

“Hứa Gia Ngôn, em bị hủy dung rồi.”

Hứa Gia Ngôn bưng trái cây đi ra.

Tiêu Nhược khóc hu hu chỉ vào miệng mình: “Sưng lên hết rồi.”

Hứa Gia Ngôn liền đổ trách nhiệm lên mình: “Là lỗi của anh, lần sau anh sẽ không cho nhiều ớt như vậy nữa.”

“Nhưng mà nó ngon lắm.” Cô buồn bực đùn đẩy: “Anh nấu ngon như vậy làm gì.” Mùa hè sắp đến rồi, cô còn phải giữ dáng đó.

Cô vừa khóc hu hu vừa lấy điện thoại di động đăng ảnh lòng lợn và mực nang trên vòng bạn bè cùng dòng chú thích: Có bạn trai là đầu bếp, làm sao đánh bại đây?

Cô ném điện thoại sang một bên, vẻ mặt uất ức đi ôm Hứa Gia Ngôn: “Ngày mai em muốn ăn chuối chiên.”

Hứa Gia Ngôn đồng ý: “Ngày mai anh làm cho em.” Anh lo lắng cho miệng cô, hỏi cô: “Anh đi lấy túi chườm đá chườm lên cho em được không?”

“Không cần đâu.” Cô chơi xấu: “Hôn cái là khỏi.” Nói xong, cô buông anh ra, ngẩng đầu lên muốn hôn.

Hứa Gia Ngôn hôn lên môi cô một cái.

Cô không hài lòng: “Anh chê em.”

“Đâu có.” Anh phủ nhận, sao anh có thể chê cô được.

“Vậy em muốn hôn sâu cơ.” Trên mặt cô hiện lên nụ cười ranh mãnh.

Tác giả có lời muốn nói:

Lại một ngày chua chết tôi.

Bình Luận (0)
Comment