“Vậy em muốn hôn sâu cơ.” Trên mặt cô hiện lên nụ cười ranh mãnh.
Hứa Gia Ngôn rất nghe lời cô, đầu tiên anh hôn đôi môi đỏ mọng của cô hai cái, do dự hai giây mới ôm lấy mặt cô hôn thật sâu.
Anh hôn cô hơi mạnh, không có kỹ năng gì, khóe mắt đỏ bừng, tai cũng đang nóng rát, vòng tay ôm eo cô dần dần siết chặt, khó kìm lòng nổi, có chút mất khống chế.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh: “Anh cắn em rồi.”
Anh buông cô ra, hơi thở hỗn loạn dần dần bình tĩnh lại, anh đè nén cảm xúc trong mắt: “Anh xin lỗi.”
Anh hôn cô lần nữa, lần này rất dịu dàng, không dám dùng sức nữa.
Anh hôn rất lâu.
Cô nằm trong lòng anh, chờ hơi thở dần dịu lại, cô hỏi anh: “Có cay không?”
Ừm, có một chút.
Anh một tay ôm cô, một tay đặt lên sau đầu cô: “Thấy dễ chịu hơn chưa?”
“Ừm.” Cô cười hì hì, mặt còn đỏ hơn cả miệng: “Không cay nữa rồi.”
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Chiều nay em có phải đi làm không?”
Cô gật đầu: “Em không muốn đi, em muốn ở bên anh.”
Anh dịu dàng an ủi cô: “Sau giờ làm về lại đây nhé?”
Cô rụt vào vòng tay anh, không nói gì, cảm xúc có chút sa sút.
Muốn thất nghiệp ở nhà quá, muốn dính lấy anh quá.
“Vậy em đi làm, anh ở nhà làm gì?”
“Đọc sách.” Anh thường giết thời gian bằng cách đọc sách, việc này hơi nhàm chán, nhưng anh đã quen rồi.
Bây giờ có thêm cô, anh cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn rất nhiều.
Hai giờ chiều, Tiêu Nhược đến công ty, sau khi cô đi Hứa Gia Ngôn bắt đầu dọn dẹp nhà bếp.
Ở phía bên kia, công ty đã bùng nổ.
Tại sao?
Bởi vì bài WeChat mà Tiêu Nhược đăng vào buổi trưa.
Lãnh đạo cấp trung và cấp cao của công ty đều có WeChat của Tiêu Nhược, trong caption xuất hiện từ “bạn trai”, nhưng trong ảnh lại không lộ mặt.
Ai cũng muốn nhìn thấy “dung nhan đẹp đẽ” của bạn trai Boss.
Vì vậy, tin nhắn WeChat của Thư ký Dương đã vang ting ting ting không ngừng kể từ khi Tiêu Nhược đăng tin nhắn đó trong trang cá nhân
Thư ký Dương cũng không chắc bạn trai của sếp có phải là Hứa Gia Ngôn trước đó hay không, vì vậy anh ta chỉ gửi lại một mặt cười với những người lãnh đạo hỏi thăm tin tức.
Bình thường Tiêu Nhược đều mặc trang phục đi làm, nhưng hôm nay hơi khác một chút, cô mặc áo khoác cashmere màu trắng kiểu Hàn Quốc với áo sơ mi màu đỏ thẫm có thắt nơ ở cổ trông rất vui tươi và đáng yêu.
Ba cô gái nhỏ của phòng Thư ký tụ tập lại với nhau——
“Hôm nay sếp Tiêu đổi phong cách rồi!”
“Ừ ừ ừ, trông đẹp quá. Tôi rất muốn hỏi sếp thử mua chiếc áo khoác đó ở đâu, bà nhìn thấy logo chưa?”
“Bà cũng đừng nghĩ tới nữa, đụng hàng với sếp, bà muốn chết à!”
“Ầy, tôi nghe quản lý Lưu của phòng Thị trường nói rằng bạn trai của sếp Tiêu hình như là cậu hai của Tập đoàn Thiệu Thị!”
“Thiệt hay giả vậy? Tin tức từ quản lý Lưu không chuẩn lắm đâu?”
“Tôi nào biết bà, tầng dưới cũng truyền ầm lên rồi.”
“Người đàn ông đó… không có cảm giác CP với sếp Tiêu của chúng ta!”
“Gì mà cảm giác CP, bà cho rằng họ là diễn viên hả? Chỉ cần môn đăng hộ đối thì đó chính là CP siêu cứng.”
…
Bốn giờ chiều, thư ký Dương bước vào với một chồng văn kiện cần ký.
Tiêu Nhược nhìn lướt qua rồi tiếp tục công việc của mình.
Thư ký Dương đứng đó, không rời đi.
Tiêu Nhược ngước mắt lên: “Còn có chuyện gì?”
Giọng điệu lạnh lùng, là thái độ làm việc thường ngày của cô.
Thư ký Dương vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, lập tức lắc đầu: “Sếp Tiêu, tôi ra ngoài trước.”
Ngay khi thư ký Dương vừa rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc, hai cô gái của phòng Thư ký đã vây quanh anh ta.
“Có phải bây giờ sếp Tiêu trông giống một thiếu nữ tràn đầy sắc xuân không?”
Thư ký Dương trợn mắt nhìn cô ấy: “Cô tự vào mà xem.”
…
Buổi tối Tiêu Nhược tăng ca để hoàn thành xong việc trong tay, rời công ty đã gần bảy giờ.
Lúc sáu giờ, cô gửi tin nhắn cho Hứa Gia Ngôn, nói rằng cô sẽ đến trễ một chút.
Hứa Gia Ngôn trả lời được.
Suốt buổi chiều Hứa Gia Ngôn cũng không tìm cô, trong lòng Tiêu Nhược ít nhiều có chút thất vọng vì bạn trai cô không hề dính cô.
Bảy giờ rưỡi, Tiêu Nhược đến nhà Hứa Gia Ngôn.
Còn chưa gõ cửa đã thấy cửa mở.
Tiêu Nhược bước tới ôm lấy eo Hứa Gia Ngôn, Hứa Gia Ngôn chống nạng, chân phải lùi lại một bước.
Hứa Gia Ngôn khẽ v**t v* lưng cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh cũng không tìm em.” Giọng nói có chút ai oán: “Cả buổi chiều anh cũng không tìm em.”
Anh giải thích: “Không phải em đang làm việc sao? Anh sợ làm phiền em.”
Nhưng cô không muốn anh hiểu lòng người như vậy, muốn anh vô lý một chút, cô bèn truy hỏi: “Vậy anh có nhớ em không?”
Anh trả lời rất nhanh: “Có.”
Sau khi cô đi, anh đã bắt đầu nhớ cô rồi, đọc sách cũng không vào, chỉ ngồi thẫn thờ trên ban công, ngẩn người đến năm giờ mới đi nấu cháo. Anh cứ nhìn thời gian, nhưng thời gian trôi qua rất chậm, chờ đến sáu giờ, cô gửi tin nhắn nói sẽ qua trễ, anh lại quay lại ban công, tiếp tục ngẩn người…
Anh đã luôn đợi ở ban công, đợi chiếc xe màu đen, đợi hai luồng đèn chói mắt…
Khi xe tới, anh lập tức đi mở cửa.
Cảm giác thích một ai đó thật vi diệu.
Lo lắng được mất, trái tim lơ lửng, chờ đợi và trông mong, chỉ mong được gặp cô càng sớm càng tốt.
Hứa Gia Ngôn tay này chống nạng tay kia ôm lấy cô bước vào phòng khách.
Trong phòng khách thoang thoảng mùi cháo, Hứa Gia Ngôn nấu cháo Bát Bảo có nhãn và hạt sen trong đó.
“Em đói không?” Anh không nấu món nào khác mà đang định làm món trứng tráng cho cô.
Tiêu Nhược ngồi ở trên sô pha, hai tay vẫn ôm eo anh, gật đầu: “Trước tiên ôm anh một lát đã.”
Hứa Gia Ngôn ngoan ngoãn để cô ôm, cúi đầu xuống, anh có thể ngửi thấy mùi dầu gội thoang thoảng trên tóc cô.
Mùi rất thơm, Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng hôn l*n đ*nh đầu cô.
Ôm anh một hồi, Tiêu Nhược mới buông ra.
Hứa Gia Ngôn liền hỏi cô: “Em ăn bánh trứng không?”
“Ăn.” Cô rất dễ nuôi, chỉ là không thích ăn rau.
“Vậy anh đi làm cho em.” Anh liền chống nạng đứng dậy.
Tiêu Nhược nắm lấy tay anh, ngẩng đầu hỏi anh: “Phải làm ngay bây giờ sao?”
“Ừ.” Anh nói: “Làm ngay bây giờ ăn mới ngon.” Anh còn nói: “Sẽ xong ngay thôi.”
Tiêu Nhược cũng đứng dậy đi theo anh vào bếp.
Bánh trứng được làm rất nhanh, cũng chỉ mất ba phút để làm một chiếc.
Hứa Gia Ngôn dùng cán dao cắt bánh trứng thành hình tam giác, đưa một miếng lên miệng cô: “Thử đi.”
Tiêu Nhược mở miệng ngậm vào, vừa nhai vừa gật đầu nói rằng rất ngon.
Anh rất vui khi cô thích, ý cười nơi khóe miệng không kiềm được, nhìn khóe miệng cô, rất muốn hôn cô.
Lại kiềm lại.
Ăn xong một miếng, Tiêu Nhược lại tự mình gắp một miếng khác, cắn một nửa vào miệng, để lộ nửa còn lại, đưa đầu tới, dùng miếng bánh trứng lộ ra trêu chọc khóe miệng anh.
Hứa Gia Ngôn vẫn đang cười, vành tai có chút đỏ, anh liếc nhìn cô, há miệng cắn một nửa chiếc bánh trứng kia.
Thực ra anh rất ngượng, Tiêu Nhược táo bạo hơn anh một chút về mặt này, thỉnh thoảng sẽ trêu chọc anh.
Tuy là chính nhân quân tử nhưng trong người anh cũng ẩn chứa d*c v*ng, có đôi khi cũng sẽ làm càn nhưng lại có thể kiềm chế được.
Tiêu Nhược đứng ở phía sau anh, vòng tay ôm lấy anh, nghiêng đầu nhìn anh đổ trứng vào chảo, lại nhìn anh đẩy trứng trong chảo thành một hình tròn hoàn hảo.
Bánh trứng rất thơm, trên người anh cũng vậy.
Cô đột nhiên nói: “Em bỏ thuốc lá rồi.”
“Ừ.” Anh đáp: “Hút thuốc không có lợi cho sức khỏe của em.”
Cô biết, thực ra cô cũng hút thuốc chưa lâu, cũng không quá nghiện, phần lớn trong khoảng thời gian đó cô chỉ hút vì nhớ anh.
Tiêu Nhược hỏi: “Anh đã từng hút thuốc chưa?”
Hứa Gia Ngôn dừng lại vài giây, trả lời: “Rồi.”
Tiêu Nhược có chút kinh ngạc: “Khi nào thế?”
“Lúc còn học đại học, khi đó anh hút cho vui.” Anh giữ lại một nửa, sau tai nạn xe hơi, có một khoảng thời gian anh cũng hút thuốc, hút rất nhiều, sau đó làm phục hồi chức năng hơn nửa năm, anh dần dần chấp nhận hiện thực, đột nhiên cũng bỏ thuốc lá .
Anh hiếm khi nghiện thứ gì đó.
Tiêu Nhược được coi là thứ đầu tiên.
Nghiện rất nhanh, đã từng muốn bỏ nhưng không thành công.
Hứa Gia Ngôn làm năm cái bánh trứng, Tiêu Nhược ăn hai cái, anh ăn ba cái.
Ăn xong, Tiêu Nhược phải nhất định phải tự mình rửa bát. cũng chỉ có một cái đĩa, hai cái bát và hai đôi đũa, Hứa Gia Ngôn cũng không ngăn cản.
Sau đó——
“Choang~”
Tiêu Nhược làm vỡ một cái đĩa, cô rất oan ức, giơ tay lên, dùng tay phải chỉ vào tay trái của mình, giải thích với anh: “Em trượt tay.”
Anh đương nhiên sẽ không trách cô vì cô làm vỡ bát, anh cực kỳ tốt tính nói: “Vỡ là may mắn.”
Ăn xong hai người ngồi trên sofa xem TV, thời gian vẫn còn sớm nên Tiêu Nhược tìm một bộ phim xem.
Là bộ “King Kong”.
Trong khi xem, Tiêu Nhược hỏi: “Anh có thích xem phim khoa học viễn tưởng không?”
Hứa Gia Ngôn thành thật nói: “Cũng được.”
“Vậy phim tình cảm thì sao?”
“Cũng có thể.”
“Vậy còn hài kịch thì sao?”
“Cũng có thể xem.”
Ồ, cũng không hỏi ra sở thích đặc biệt nào nên Tiêu Nhược không hỏi nữa, im lặng xem phim.
Tám giờ rưỡi, Phan Vân gọi điện tới.
Hỏi nghìn câu như một: “Sao con vẫn chưa về?” Là một người mẹ già, bà không cần đoán cũng biết cô đang ở đâu.
Vào buổi trưa, Phan Vân cũng nhìn thấy Khoảnh khắc WeChat mà Tiêu Nhược đăng, lúc đó bà thấy rất chua, nói với Lão Tiêu: “Có thể ngon bằng tôi nấu không?” Tất nhiên bà không cho là kỹ năng nấu nướng của Hứa Gia Ngôn tốt hơn bà, nhưng cô con gái vô ơn kia chưa bao giờ show tài nấu nướng của bà lên trang cá nhân.
Hừ, còn trông cậy vào áo bông nhỏ mua quần áo giữ nhiệt cho mình gì chứ.
Uổng công.
Tiêu Nhược cũng không giấu diếm, thẳng thắn trả lời: “Con đang ở chỗ bạn trai con, bố mẹ khỏi chừa đồ ăn cho con, con đã ăn rồi.”
Phan Vân: “…”
Nhìn đi, nhìn đi, bên ngoài cái gì cũng thơm.
Tuy Phan Vân tức giận nhưng lại sợ con gái mình bị ức h**p: “Khi nào con mới về?”
Tiêu Nhược liếc nhìn Hứa Gia Ngôn, Hứa Gia Ngôn cũng đang nhìn cô.
Cô tính toán đại khái thời gian trong lòng: “Con về trước mười hai giờ.”
Phan Vân cảm thấy quá muộn: “Không được.”
“Ồ.” Tiêu Nhược dừng lại hai giây: “Vậy thì con khỏi về.”
Phan Vân tức giận: “Con dám!” Vừa ở bên nhau đã muốn qua đêm ở nhà người ta, sao có thể mặt dày như vậy chứ!
Hứa Gia Ngôn im lặng lắc đầu với cô, lông mày nhíu lại.
Phan Vân hạ lệnh: “Trước mười giờ về cho mẹ.”
Haha, mười giờ? Không thể nào, chương trình của Hứa Gia Ngôn bắt đầu vào lúc mười giờ, đưa Hứa Gia Ngôn về nói sao cũng phải đến mười giờ bốn mươi, cô còn muốn dính bạn trai mình thêm một lúc nữa.
Cô không muốn lãng phí thời gian vào những lời tranh luận này, chỉ làm dáng: “Con biết rồi, con biết rồi.”
Hứa Gia Ngôn ở gần cô, có thể nghe thấy tiếng mẹ cô “gào lên” lo lắng trong điện thoại.
Cúp điện thoại, Hứa Gia Ngôn liền nói: “Em về đi.”
Làm sao vậy được, cô mới đến đây chưa được bao lâu: “Đã nói rồi mà, từ nay về sau em sẽ đưa đón anh.” Cô cũng không chỉ nói suông.
“Chờ anh tan sở sẽ rất muộn.” Anh không muốn gia đình cô lo lắng, càng không muốn gia đình cô vì điều này mà có ý kiến với anh.
“Không muốn.” Tiêu Nhược bướng bỉnh ôm cánh tay anh: “Em muốn đưa đón anh.”
Hứa Gia Ngôn im lặng một lúc, đang nghĩ cách phải thuyết phục cô về như thế nào.
Nào ngờ, Tiêu Nhược đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Tối nay em ngủ ở chỗ anh nhé?” Đôi mắt cô sáng ngời chờ đợi anh gật đầu.
Nhưng khi Hứa Gia Ngôn lắc đầu, Tiêu Nhược cau mày, môi cũng bĩu theo, trên mặt đầy vẻ mất mát.
Hứa Gia Ngôn lập tức dỗ dành: “Đợi gia đình em chấp nhận anh, em có thể…” Anh hơi đỏ mặt, không nói tiếp nữa, chuyển chủ đề: “Vậy em đưa anh đến đài phát thanh rồi về nhà nhé?”
“Vậy thì sao anh về?” Tiêu Nhược làm vẻ mặt không chịu.
“Anh bắt taxi là được.”
“Không được.” Tiêu Nhược không hề nhượng bộ, vẫn tiếp tục nói câu kia: “Em muốn đưa đón anh.”
Hứa Gia Ngôn không thể làm gì cô, anh nắm lấy tay cô, dùng bụng ngón tay v**t v* mu bàn tay cô, nói với cô: “Vậy khi về em đừng tranh cãi với bố mẹ, có chuyện gì thì nói đàng hoàng.”
“Vâng.” Tiêu Nhược tựa đầu vào vai anh, đặt một tay lên đầu gối trái của anh: “Gần đây chân anh có đau không?”
“Không đau nữa.” Anh nói: “Tối nào anh cũng chườm nóng cả.”
Tiêu Nhược không nói nữa, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối của anh.
Kỳ thực có một việc cô đặc biệt muốn làm, đó là chườm nóng chân cho anh, nhưng cô biết anh vẫn chưa hoàn toàn rũ bỏ mặc cảm trước cô.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Lại là một ngày yêu Hứa Gia Ngôn.
Bình đạm tầm thường mới là thật.