Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 24

21h20, Tiêu Nhược đưa Hứa Gia Ngôn đến đài phát thanh, Hứa Gia Ngôn đi đến phòng thu, Tiêu Nhược đợi ở trong văn phòng của anh.

22h20, Hứa Gia Ngôn trở lại văn phòng, Tiêu Nhược đang ngồi đeo tai nghe chơi game trên điện thoại di động ở bàn làm việc.

Hứa Gia Ngôn cầm chiếc cốc giữ nhiệt anh mang theo đến, mở nắp và hỏi cô có muốn uống nước không?

Tiêu Nhược không ngước mắt, đang hét vào tai nghe: “Bắn có đẹp không, cái này đòi hỏi kỹ năng.” Sau đó trên màn hình điện thoại di động hiển thị: Bạn dùng M416 tấn công | Hạ gục Địch Lệ Nhiệt Ba YYDS.

Hứa Gia Ngôn vươn cổ xem cô đang chơi trò gì.

Tuy Hứa Gia Ngôn không chơi game nhưng có thể nhìn ra cô đang chơi Pubg.

Tiêu Nhược đang chơi vui vẻ, trên màn hình hiện lên: Bạn đã dùng M416 tấn công | Hạ gục Tiểu tiên nữ hàng giả.

Cô đang cười một cách đắc ý.

Giây tiếp theo, niềm hạnh phúc “Pằng” một cái đột nhiên biến mất.

Cô chết không kịp ngáp, cô đã quên diệt tài xế trước rồi mới phá hủy xe.

Cô ấy tức giận tháo tai nghe ra, vẻ mặt rất tức giận.

Hứa Gia Ngôn rất muốn cười nhưng nhịn được, đưa ly nước cho cô lần nữa: “Em uống không?”

Tiêu Nhược cúi đầu, lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế, rầu rĩ không vui.

Hứa Gia Ngôn xoa đầu an ủi cô: “Trò chơi thôi mà.”

Tiêu Nhược ôm eo anh, ngẩng đầu lên: “Hôn một cái là em vui lại ngay.”

Hứa Gia Ngôn cúi đầu hôn lên môi cô: “Đi về chưa?”

Cô giả vờ lắc đầu: “Chưa đủ, em còn chưa nhận được vui vẻ.”

Hứa Gia Ngôn ôm gáy cô, hôn thêm một nụ hôn sâu nữa.

“Nhận được chưa?”

Tiêu Nhược mím môi, khóe mắt có ý cười, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

“Vậy chúng ta về nhé?”

Tiêu Nhược cúi đầu sờ lên môi, lại “Ừm” một tiếng.

Hai người đi qua hành lang, phía sau có hai cái đầu thò ra.

“Tôi không nhìn lầm đúng không? Đó là thầy Hứa?”

“Nhìn đúng đấy.”

“Người nắm tay thầy ấy bên cạnh là nữ phải không?”

“Là nữ.”

“Cho nên…”

Hai người quần chúng hóng hớt, bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn.

Người đàn ông kiêu ngạo, xa cách nhìn như mặc kệ sự đời, lạnh lùng đối với bất cứ ai——

Hứa Gia Ngôn.

Yêu rồi?

Ôi trời ơi!

Chuyện này này to quá nha.

Tiêu Nhược đưa Hứa Gia Ngôn trở lại Hồng Phong Uyển, lúc đi qua cổng, ông bác bảo vệ thò đầu ra ngoài.

Với tư cách là người nhà của chủ nhà, Tiêu Nhược thẳng lưng nói: “Bác, tôi đến để đưa bạn trai về nhà.” Cô như cố ý nói: “Bạn trai tôi là Hứa Gia Ngôn ở 102 tòa 9.”

Hứa Gia Ngôn ngồi ở ghế phụ, mím môi mỉm cười.

Bác bảo vệ không tin, ông ấy làm bảo vệ ở Hồng Phong Uyển hơn một năm, đương nhiên là biết Hứa Gia Ngôn, chàng trai kia lịch sự và đẹp trai ngồi trên xe lăn. Ông ấy bước ra khỏi phòng bảo vệ, bước tới chỗ ô tô, ngước mắt nhìn qua cửa sổ ô tô.

Uầy! Thực sự có anh chàng đẹp trai đó bên trong.

Bác bảo vệ chào Hứa Gia Ngôn: “Về rồi.”

Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Bác Trương.”

Bác bảo vệ thu mắt lại và nhìn về phía Tiêu Nhược thêm vài lần, cô bé xinh đẹp thật, đôi mắt đó cũng rất quyến rũ.

Đã dụ dỗ được chủ nhà đẹp trai nhất mà ông ấy từng gặp trong tiểu khu này.

“Cô gái, cô tranh thủ đến phòng quản lý dân cư tòa nhà đăng ký thông tin xe, lần sau là có thể trực tiếp vào.”

“Được.”

Bác bảo vệ ấn nút điều khiển từ xa trên tay, nâng cần cổng lên, xe đi vào.

Tiêu Nhược vốn muốn ngồi ở nhà Hứa Gia Ngôn một lúc, nhưng Hứa Gia Ngôn cứ thúc giục cô về nhà.

Tiêu Nhược bị anh thúc giục đến bất lực, đi một bước quay đầu ba lần đi tới cửa.

“Em đi đấy.”

“Ừ, chạy xe chậm thôi.”

“Em đi thật đấy.”

“Ừ, về tới nhà thì gửi tin nhắn cho anh.”

“Em sắp đi thật đấy.”

Hứa Gia Ngôn mỉm cười, đặt chiếc nạng trong tay sang một bên, một chân chống trụ, dùng cả hai tay ôm cô.

Tiêu Nhược không nỡ đi, vùi đầu vào trong ngực anh, cảm thấy rất rất tủi thân: “Em sẽ nhớ anh.” Cô sẽ nhớ anh đến mức không ngủ được.

Hứa Gia Ngôn dỗ dành cô: “Nhớ anh thì gọi cho anh, nhé?”

Tiêu Nhược không vừa lòng với việc chỉ nghe được giọng anh: “Gọi điện thoại cũng không nhìn thấy được anh.”

“Vậy thì gọi video.”

“Nhìn thấy anh nhưng không thể ôm anh.”

Hứa Gia Ngôn hết cách, xoa đầu nhỏ của cô, hôn lên trán cô, anh có chút sợ hãi, sợ bây giờ cô dính anh như vậy là do cảm giác mới lạ, có phải qua một thời gian nữa cô sẽ không còn dính anh như vậy nữa hay không. 

Lo được lo mất.

“Hứa Gia Ngôn.” Tiêu Nhược nằm úp trong lòng anh, mũi cô tràn ngập mùi hương trên cơ thể anh: “Anh sẽ cưới em chứ?”

Hứa Gia Ngôn sửng sốt ngẩn ra, đầu óc trống rỗng trong mấy giây.

Tiêu Nhược ôm eo anh lắc lắc: “Sẽ chứ?”

Anh suy nghĩ bảy tám giây, không biết dũng khí từ đâu đến: “Nếu em bằng lòng và bố mẹ em cũng đồng ý, anh sẽ cưới em.”

Có một cô gái tốt như vậy bằng lòng lấy anh, nếu là trước đây, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới, đó là một hy vọng xa vời.

Tiêu Nhược không biết anh có biết thân phận của cô hay không, chỉ dám nói chung chung: “Thật ra… em đang làm việc ở công ty của bố.”

“Ừ, anh biết.”

Tiêu Nhược ngẩng đầu: “Anh biết?”

“Ừ.” Anh nói: “Tập đoàn Tiêu Thị.”

Tiêu Nhược: “…”

Hứa Gia Ngôn thú nhận: “Lúc ở bệnh viện anh mới biết.”

Khi anh vừa nói biết, phản ứng đầu tiên của Tiêu Nhược chính là Phan Vân đã nói cho anh biết.

“Tối qua em mới biết mẹ em đến gặp anh.” Cô hỏi: “Bà ấy có làm khó anh không?”

“Không có.” Anh trả lời: “Mẹ em là một người rất tốt, chưa hề nói lời nào xúc phạm anh.”

Tiêu Nhược có chút không tin: “Thật?”

“Thật.” Anh nói thật: “Việc anh từ chối em trước đây không liên quan gì đến mẹ em, chỉ là tự anh không muốn làm liên lụy đến em.” Nhưng vẫn làm liên lụy rồi.

“Vậy tại sao sau này anh lại đồng ý với em?” Cô hỏi, “Là bị em quấn lấy không còn cách nào à?”

“Không phải.” Anh giơ tay lên, lòng bàn tay áp lên mặt cô: “Vì anh không thể kiểm soát được tình yêu của mình dành cho em.”

Anh vừa dứt lời, Tiêu Nhược đã kiễng chân lên hôn anh.

Đúng 0h, Tiêu Nhược về đến nhà.

Lão Tiêu không có ở phòng khách, Phan Vân đang ngồi thẳng trên ghế sô pha, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Nhược đang thay giày.

“Con còn biết đường về à?” Bà chỉ vào đồng hồ trên tường: “Con nhìn xem, mấy giờ rồi!”

Tiêu Nhược cởi áo khoác, đặt lên ghế sô pha: “Vốn dĩ con muốn qua đêm ở chỗ anh ấy, nhưng bạn trai không cho.”

Giọng điệu này!

Phan Vân liếc cô một cái: “Tiếc quá nhỉ.” Bây giờ chỉ ước gì có thể ở lại qua đêm, sau này chẳng biết còn thế nào nữa.

Tiêu Nhược thành thật trả lời: “Có một chút.”

Ôi trời, đau đầu quá.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tiêu Nhược đến Hồng Phong Uyển, ăn sáng ở nhà Hứa Gia Ngôn rồi mới đến công ty.

10h, Hứa Gia Ngôn nhận được điện thoại của bố Tiêu Nhược.

Lão Tiêu hẹn anh tới một quán trà.

Quán trà cách nhà Hứa Gia Ngôn không xa, Hứa Gia Ngôn bắt taxi đến địa điểm đã hẹn mà không dùng xe lăn hay nạng.

Lão Tiêu đã đợi sẵn, ngồi bên cửa sổ.

Hứa Gia Ngôn chỉ gặp ông một lần, nhưng vì ông là bố của Tiêu Nhược nên Hứa Gia Ngôn có ấn tượng sâu sắc về ông.

Lão Tiêu mặc bộ vest màu xanh đậm, trên gương mặt không để lại nhiều dấu vết của thời gian, mày kiếm mắt tinh, vẫn mang vẻ đẹp trai lúc còn trẻ.

Hứa Gia Ngôn dùng sức cố gắng để cho chân trái không lộ rõ sự khập khiễng, anh bước tới lịch sự gọi: “Tổng giám đốc Tiêu, chào bác.”

Lão Tiêu ngẩng đầu lên, lần trước tới nhà Hứa Gia Ngôn đón con gái say rượu, Lão Tiêu chỉ liếc nhìn, không để ý nhiều đến anh, lúc này ông không khỏi quan sát kỹ hơn người đàn ông đã mê hoặc con gái mình đến chết mê chết mệt trước mặt.

Mái tóc ngắn lòa xòa, vài lọn mái rủ xuống, để lộ đôi lông mày rậm. Dưới hàng mày ấy là đôi mắt đẹp và trong trẻo, nhưng không giấu nổi vẻ xa cách.

Lão Tiêu dời tầm mắt xuống, ánh mắt không khỏi rơi vào trên chân anh, đứng bất động ở đó trông cũng không khác gì người thường.

Hôm nay Hứa Gia Ngôn mặc một bộ vest đen, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác đen nghiêm chỉnh, tuy mặc đồ đen nhìn có vẻ hơi nặng nề nhưng nhìn cả người rất có sức sống.

Ông chào: “Ngồi đi.”

Hứa Gia Ngôn kéo ghế ra ngồi xuống.

Người phục vụ tiến tới hỏi: “Xin hỏi anh muốn uống gì?”

Hứa Gia Ngôn chỉ gọi một cốc nước ấm, nhìn người đàn ông đầy khí chất đối diện, bố của bạn gái, anh vẫn rất có kiên nhẫn: “Bác tìm con có chuyện gì sao ạ?”

Lão Tiêu càng nhìn càng thấy anh quen quen, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, ông không lộ ra khí thế chia rẽ đôi uyên ương, rất lịch sự nói: “Xin lỗi vì đã đường đột mời cậu ra thế này.”

Khóe môi Hứa Gia Ngôn hiện lên một nụ cười rất nhạt: “Không có ạ, là con thất lễ, con nên đến thăm hỏi bác trước.”

Lão Tiêu trầm mặc một hồi, cũng không nói nhiều lời vòng vo, thẳng thừng nói: “Nghe Nhược Nhược nói, hai đứa đã ở bên nhau rồi.”

“Vâng ạ.” Hứa Gia Ngôn dừng lại vài giây rồi nói xin lỗi: “Là con thất hứa.” Anh ích kỷ không kiềm chế được tình cảm của mình.

Lão Tiêu không đầy trách nhiệm lên đầu anh, ông biết rất rõ con gái mình là người như thế nào: “Nhược Nhược là một đứa trẻ bướng bỉnh, chuyện nó đã quyết thì nó sẽ cứ đâm đầu vào.”

Hứa Gia Ngôn hơi cúi đầu, không nói tiếp, chỉ im lặng lắng nghe.

Lão Tiêu liền nói tiếp: “Từ nhỏ nó đã luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải trở ngại gì. Khi còn đi học, nó đắm chìm trong sách vở, chưa bao giờ yêu sớm.” Người đầu tiên cô thích, cô sẽ dồn tất cả mọi tình cảm vào đó.

Hứa Gia Ngôn nói: “Gặp cô ấy là may mắn của con.” Nhưng anh biết, trong mắt bố mẹ cô, đó là bất hạnh của cô.

Lão Tiêu khẽ thở dài: “Nó cũng là do được tôi và mẹ nó chiều chuộng.” Ông suy nghĩ một lát rồi mới nói, giống như Phan Vân trước đây, cố gắng dùng những lời lẽ không làm tổn thương người ta: “ Thực ra hai đứa… Mẹ của nó và tôi không ủng hộ lắm.” Dù có suy nghĩ đến đâu, lời nói ra vẫn sẽ khiến người ta tổn thương: “Mẹ nó và tôi không có quá nhiều yêu cầu đối với nửa kia của Nhược Nhược. Tập đoàn Tiêu Thị sau này sẽ giao cho Nhược Nhược, chúng tôi hy vọng người chồng tương lai của nó có thể sánh vai với nó, đối với cậu mà nói có lẽ có chút khó khăn.”

Hứa Gia Ngôn không hề nao núng như khi Phan Vân trước đây, anh hứa hẹn “Về mặt sự nghiệp, con có thể không giúp được gì cho cô ấy, nhưng trong cuộc sống, con sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cô ấy.”

Lão Tiêu nói thẳng: “Nhưng mà chân của cậu…” Ông lo lắng không phải là anh chăm sóc Tiêu Nhược, mà là Tiêu Nhược chăm sóc cho anh. Ông là một người cha, đương nhiên ông hy vọng con gái mình sẽ được quan tâm được chăm sóc.

Hai tay Hứa Gia Ngôn đặt trên đùi đã nắm chặt thành nắm đấm từ lâu, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Chân của anh là nguồn gốc của mọi tự ti, anh bất lực không thể phản bác lại.

Nhưng anh cố gắng tranh giành: “Lúc con chăm sóc cô ấy thì cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, sẽ không kéo chân sau của cô ấy.”

Lão Tiêu im lặng, ông còn có thể nói cái gì nữa, không thể nói thêm gì nữa, nói thêm nữa thì chẳng khác nào dùng dao đâm vào tim người ta.

Đây không phải là trên thương trường, ông không thể dùng thủ đoạn hèn hạ, càng không thể quyền lực của mình để gây áp lực cho người khác, bằng không, con gái sẽ hận ông.

“Tôi cũng hy vọng cậu Hứa có thể suy nghĩ kỹ về những gì tôi nói.”

Hứa Gia Ngôn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Hai người ngồi im lặng một lúc.

Lão Tiêu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghĩ đến khuôn mặt của một người đàn ông cũng họ Hứa, nét mặt có chút giống với người đàn ông trước mặt: “Không biết quê của cậu Hứa ở đâu?”

“Huyện Sương ạ.”

Lão Tiêu hơi giật mình, trùng hợp như vậy.

Ông hỏi tiếp: “Huyện Sương, tôi có một người quen cũ ở đó.” Ông nói một cái tên: “Tên là Hứa Xương Hoa.”

Hứa Gia Ngôn ngước mắt lên, trầm mặc mấy giây mới nói: “Hứa Xương Hoa là bố con.”

Lão Tiêu không thể tin được, lắp bắp nói: “Là… là bố cậu?”

Hứa Gia Ngôn gật đầu.

Lão Tiêu không khỏi nghĩ đến những gì Phan Vân đã nói với ông, bố mẹ Hứa Gia Ngôn qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, cũng chính vì vụ tai nạn ô tô đó mà Hứa Gia Ngôn đã bị mất đi một nửa chân.

Trên đường từ quán trà trở về, hốc mắt Lão Tiêu ươn ướt.

Hứa Xương Hoa, người đồng đội đã cứu mạng ông trong một cuộc tập trận của quân đội, nếu không có ông ấy, Lão Tiêu ông đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.

Cho nên, con gái ông đang báo ơn thay ông sao?

Khi Lão Tiêu trở về nhà, Phan Vân thấy ông hồn bay phách lạc bèn hỏi: “Sao rồi? Cuộc trò chuyện thế nào?”

Lão Tiêu như không nghe thấy gì, ngồi liệt trên ghế sô pha, một lúc lâu sau đột nhiên nói một câu: “Dành thời gian mời Hứa Gia Ngôn tới nhà ăn bữa cơm đi.”

Đây coi như đồng ý rồi?

Phan Vân không thể tin được: “Ông không phản đối nữa?”

Lão Tiêu liếc bà một cái: “Cụt chân lại không di truyền, phản đối cái gì mà phản đối?”

Phan Vân kinh ngạc.

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Tiêu: Huhuhu… Nó là con trai đồng đội cũ của tôi… Huhuhu

Bình Luận (0)
Comment