Buổi tối, Hứa Gia Ngôn đang thái đồ ăn trong bếp thì điện thoại di động vang lên.
Hứa Gia Ngôn tưởng là Tiêu Nhược nên bấm vào, nhưng đó lại là lời mời kết bạn WeChat.
Ghi chú yêu cầu kết bạn do bên kia gửi: Tôi là bố của Tiêu Nhược.
Hứa Gia Ngôn thất thần mấy giây.
WeChat của Lão Tiêu tên là: Tiêu Quảng Thịnh, là tên đầy đủ của ông.
Sau khi thông qua xác minh bạn bè, đầu tiên Lão Tiêu gửi một biểu tượng cảm xúc tươi cười, sau đó là thêm một tin nhắn: [Cuối tuần đến nhà ăn cơm.]
Cuối tuần đến nhà ăn cơm?
Hứa Gia Ngôn đã lẩm nhẩm tin nhắn ngắn này trong lòng rất nhiều lần.
Cuộc trò chuyện lúc sáng ở quán trà không tan rã trong không vui, nhưng bố của Tiêu Nhược cũng không có thái độ rõ ràng, Hứa Gia Ngôn không dám suy nghĩ lung tung về ý nghĩa của lời này chứ đừng nói đến việc hỏi lý do, chỉ trả lời: [Vâng ạ.]
18:30, Tiêu Nhược tới.
Cơm nước xong, Hứa Gia Ngôn đề cập vấn đề này với Tiêu Nhược.
Đầu tiên là Tiêu Nhược sửng sốt một lát, sau đó không xác định mà hỏi: “Sáng nay ông ấy có nói gì quá đáng với anh không?” Nếu như mà có thì cô sẽ tức giận.
Hứa Gia Ngôn nói không có: “Bố em là một người rất tốt.” Anh dừng lại một lúc rồi nói thêm: “Ông ấy nói ông ấy và bố anh là đồng đội.”
“Hả?” Tiêu Nhược lại sửng sốt: “Đồng đội?” Trùng hợp như vậy sao? Không phải là định lấy cớ này để bắt quàng làm họ rồi giờ trò gì đó chứ?
Tiêu Nhược nhớ tới cuối tuần cô và Hứa Gia Ngôn định đến thị trấn Niễu Yên, cô không muốn phá hỏng kế hoạch nên hỏi anh: “Tối mai chúng ta đi đi!”
“Tối mai tới nhà em á?” Hứa Gia Ngôn hỏi: “Nhưng bố em nói là cuối tuần.”
Tiêu Nhược bĩu môi: “Nhưng cuối tuần không phải chúng ta định đến thị trấn Niễu Yên sao?”
Hứa Gia Ngôn lo lắng bố mẹ Tiêu Nhược sẽ không vui vì anh đổi thời gian: “Sáng sớm chúng ta đi, buổi tối thì về.” Kỳ thật anh không có ý định ở lại qua đêm ở thị trấn Niễu Yên, anh làm việc buổi tối, thời gian vẫn kịp.
Hứa Gia Ngôn sắp xếp thời gian: “Sáng thứ bảy chúng ta đi, buổi tối trở về, trưa chủ nhật đến nhà em.” Tuy anh đã lên kế hoạch xong rồi nhưng anh vẫn hỏi: “Được không em?”
Tiêu Nhược suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được.” Cô có chút lo lắng: “Vậy dù họ có nói gì với anh thì anh cũng không được chia tay em.” Cô không tin Lão Tiêu sẽ dễ nói chuyện như vậy, bố cô là người như thế nào cô biết rõ nhất, khẩu phật tâm xà, hai mặt và cực kỳ xảo quyệt trên thương trường.
“Được.” Hứa Gia Ngôn đồng ý với cô: “Mặc kệ bọn họ có nói gì, anh cũng sẽ không nói hai chữ đó với em.”
Tiêu Nhược tiến về phía anh, ôm anh.
Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng hỏi: “Bố mẹ em thích gì?” Anh phải chuẩn bị quà, không thể đến tay không được.
Tiêu Nhược biết ý của anh, bắt đầu liệt kê, trước tiên cô nói về sở thích của Lão Tiêu: “Bố em thích xem bóng đá và hút thuốc, nhưng không dám hút thuốc ở nhà, luôn lấy cớ ra ngoài ra tiểu khu hít thở không khí trong lành để hút thuốc. Ông ấy thích uống trà, loại trà có vị nhẹ một chút. À đúng rồi, ông ấy đặc biệt thích uống rượu việt quất.” Cô nói xong, nghĩ một lúc mà không nghĩ ra được gì nữa, cô lại bắt đầu nói sang Phan Vân: “Mẹ em thì đơn giản, bà thích làm đẹp, thích chơi mạt chược, nhưng mà kỹ năng rất tệ, chơi lúc nào cũng thua tiền.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Gia Ngôn đang trầm tư.
Cô cười trộm: “Sao thế, anh căng thẳng à?”
“Ừ.” Hứa Gia Ngôn thẳng thắn nói: “Anh muốn bọn họ có ấn tượng tốt về anh một chút.” Tuy anh cũng biết ấn tượng này đã sớm bị hủy hoại bởi cái chân không đạt chuẩn của mình, nhưng anh vẫn muốn cố gắng cứu vãn một chút.
Hứa Gia Ngôn nghĩ đến người yêu của đồng nghiệp mình hình như là một người kinh doanh rượu vang đỏ, anh cũng không biết họ có bán rượu việt quất hay không nên quyết định ngày mai đi xem thử.
23:30 tối, Tiêu Nhược trở về nhà.
Phan Vân vẫn ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, nói mỉa: “Bạn trai người ta đều là đưa đón bạn gái, đến con thì ngược lại.” Trong lòng bà cảm thấy rất khó chịu, bất bình thay con gái mình.
Nhưng Tiêu Nhược không cảm kích, cô thấy như ăn mật: “Con thích đưa đón anh ấy.” Dù sao chỉ cần ở cạnh nhau, ai đón ai cũng cũng như nhau.
Phan Vân hừ một tiếng, tức tối đi lên lầu.
Lão Tiêu vẫn đang xem bóng đá, Phan Vân tức giận không xả được, cảm thấy lớn nhỏ nhà này đều không còn cùng phe với mình nữa, tức giận: “Ông còn chưa nói cho tôi biết tại sao lại mời Hứa Gia Ngôn đến nhà ăn cơm.”
Bà hỏi cả buổi chiều nhưng vẫn không có được manh mối.
Lão Tiêu không trả lời câu hỏi: “Tuần sau tôi định về công ty làm việc.”
Mặt trời mọc ở hướng Tây hả, Phan Vân hỏi tại sao.
Lão Tiêu nói đùa: “Ở nhà có hơi chán.”
Chán? Phan Vân cảm thấy ngày nào ông cũng sống khá tận hưởng, bà lại hỏi chuyện của Hứa Gia Ngôn: “Sáng nay rốt cuộc Hứa Gia Ngôn đã nói gì với ông?” Chắc chắn cậu ta đã nói gì đó, nếu không thái độ của ông không thể thay đổi 180 độ như vậy.
Nhưng vì sao Lão Tiêu không nói cho bà biết, Phan Vân nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Nhược Nhược là người lớn rồi.” Lão Tiêu tiếp tục bịa lý do: “Chúng ta làm cha làm mẹ không nên can thiệp quá nhiều.”
Nhìn đi, nhìn đi, như vậy là bị cho uống thuốc mê rồi!
Phan Vân thấy nghẹn đến khó chịu: “Không phải, thái độ trước đây của ông không phải như thế này.”
“Vậy buổi sáng trước khi tôi ra ngoài, không phải bà cũng dặn tôi phải nói chuyện cẩn thận với người ta, đừng nói những lời xúc phạm đến lòng tự trọng của người ta sao?”
Phan Vân nghẹn lời, lúc ý thức được, Lão Tiêu đã tắt TV và chui vào chăn rồi.
Nhìn đi nhìn đi, là bà đang làm kẻ xấu.
Haha, dựa vào đâu mà chỉ có bà làm người xấu, bà mới không làm chuyện tốn công vô ích.
Sáng hôm sau, Hứa Gia Ngôn nhận được địa chỉ từ đồng nghiệp, mấy ngày nay anh thường xuyên phải dùng nạng, chân có hơi mất sức nên khi đi xem rượu anh đã ngồi xe lăn tới đó.
Trương Mẫn Mẫn, người yêu của đồng nghiệp ở đài phát thanh tiếp đãi anh một cách nồng nhiệt.
Cửa hàng có ba mặt tiền, trong tủ rượu trưng bày nhiều nhãn hiệu rượu vang đỏ khác nhau.
Hứa Gia Ngôn hỏi Trương Mẫn Mẫn: “Xin hỏi, cô có vang việt quất không?”
Trương Mẫn Mẫn dẫn anh đi tới tủ rượu đối diện, chỉ vào hàng thứ hai: “Hàng này đều là vang việt quất.”
Hứa Gia Ngôn chống nạng đứng dậy, vừa nhìn vừa nghe Trương Mẫn Mẫn giới thiệu với mình.
Giá vang việt quất không cao bằng vang đỏ, loại đắt nhất cũng hơn một ngàn tệ một chai, Hứa Gia Ngôn không hiểu nhiều, sợ rượu mình mua không có chất lượng cao không hợp ý bố Tiêu Nhược, anh nói với Trương Mẫn Mẫn: “Đợi một chút, tôi gọi điện.”
Anh bước sang một bên và gọi cho Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược đang họp, điện thoại rung lên, cô xem cuộc gọi, đứng dậy, tạm dừng cuộc họp rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Cô hỏi: “Sao vậy anh?” Hứa Gia Ngôn chưa bao giờ gọi điện cho cô khi cô đang làm việc.
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Đang bận à?”
Tiêu Nhược nói dối: “Em không bận, anh nói đi.”
Hứa Gia Ngôn hỏi về rượu vang việt quất: “Em biết bố em uống rượu của hãng nào không?”
Tiêu Nhược nói một cái tên, sau đó bồi thêm: “Nếu hương vị ngon, ông ấy không quá quan tâm đến nhãn hiệu đâu.”
Hứa Gia Ngôn ừ một tiếng: “Anh biết rồi.”
Tiêu Nhược kinh ngạc: “Anh gọi em vì chuyện này à??”
“Ừ.” Hứa Gia Ngôn sợ làm phiền cô: “Em đi làm trước đi.”
“Hứa Gia Ngôn.” Tiêu Nhược gọi tên anh một cách nhẹ nhàng mềm mại, có chút tâm tư nhỏ: “Em tưởng anh gọi cho em là vì nhớ em.” Bạn trai cô quá hiểu lòng người, không hề dính người.
Hứa Gia Ngôn hạ giọng: “Anh cũng nhớ em.”
Tiêu Nhược không hề ngượng: “Vậy anh hôn em một cái đi.”
Hứa Gia Ngôn mím môi, trầm mặc mấy giây, sau đó nhẹ nhàng “Chụt” một tiếng, hỏi: “Có thể nghe thấy không?”
Nghe thì có thể nghe thấy đó, nhưng thanh âm có hơi nhỏ, Tiêu Nhược hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
“Ở ngoài.” Hứa Gia Ngôn nói: “Đang xem rượu.”
Chẳng trách lúc này anh lại gọi cho cô, Tiêu Nhược liếc nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười giờ: “Vậy anh xem xong có thể đến tìm em không?” Cô sợ xa nên hỏi: “Anh đang ở chỗ nào?”
Hứa Gia Ngôn báo vị trí của mình cho cô, hỏi: “Là đến công ty của em tìm em à?”
Tiêu Nhược ừ một tiếng, sợ anh không muốn tới, liền bổ sung: “Nếu anh không muốn, chúng ta có thể đổi địa điểm cũng được.”
Hứa Gia Ngôn quả thực có lo lắng, anh không muốn người khác vì đôi chân của anh mà nói những lung tung về Tiêu Nhược, nhưng lại không muốn làm Tiêu Nhược thất vọng, nên nói: “Vậy anh đợi em ở dưới lầu của công ty, nhé?”
Tiêu Nhược nói được.
Cúp điện thoại, Hứa Gia Ngôn trở lại chỗ tủ rượu, chỉ vào một tấm biển: “Lấy cái này đi.”
Bởi vì rượu khá nặng, Trương Mẫn Mẫn sợ anh bất tiện, bèn nói: “Anh để lại địa chỉ, buổi chiều tôi sẽ bảo nhân viên cửa hàng giao tới cho anh.”
Hứa Gia Ngôn không muốn phiền phức, nói rằng không sao cả.
Trương Mẫn Mẫn bèn nói: “Cửa hàng của chúng tôi cũng có thể giao hàng đến tận nhà nếu khách chi trên 3000 tệ.”
Hứa Gia Ngôn đã chi 3600 tệ.
Anh không từ chối nữa, để lại địa chỉ và nói cảm ơn.
Vị trí của Hứa Gia Ngôn cách nơi làm việc của Tiêu Nhược không xa lắm, vì thời gian vẫn còn sớm nên anh ngồi trên xe lăn đi dọc vỉa hè, đi ngang qua một tiệm hoa thì dừng lại.
Vì có bậc thang nên anh đứng dậy khỏi xe lăn, chống nạng và đẩy xe lăn đến bên tường, cố gắng không cản trở người qua đường.
Chủ cửa hàng hoa là một cô gái trẻ: “Hoan nghênh ghé thăm.”
Hứa Gia Ngôn lịch sự gật đầu, nhìn một vòng trong tiệm hoa. Anh không biết Tiêu Nhược thích loại hoa gì, do dự hồi lâu, ánh mắt đảo đi đảo lại, vẫn là dừng lại trên hoa hồng đỏ yêu kiều và đẹp nhất, anh chỉ vào hoa hồng đỏ: “Gói cho tôi chín bông.”
Bà chủ hỏi anh: “Anh muốn bó lớn hay bó nhỏ?”
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bó nhỏ gọn, không cần trang trí gì khác.”
Bà chủ khéo léo thành thạo gói lại rất nhanh, bó hoa quả thật được gói rất nhỏ, bông này kề sát bông kia, rất đơn giản nhưng cũng có một vẻ đẹp khác.
Hứa Gia Ngôn đến dưới lầu của công ty Tiêu Nhược lúc 11:40, sau khi mua hoa xong, anh lại về nhà một chuyến, cất xe lăn về, chỉ dùng nạng.
Rốt cuộc thì mặt anh mỏng, anh ngại cầm hoa đứng dưới lầu chờ nên đi đến quán cà phê cách đó không xa.
Khi đến quán cà phê, anh gửi tin nhắn cho Tiêu Nhược.
Chỉ bảy phút sau, Tiêu Nhược đã tới quán cà phê.
Cô vừa chạy vừa th* d*c.
Mặc dù Hứa Gia Ngôn đang ngồi ở một vị trí góc khuất, nhưng Tiêu Nhược vẫn nhìn thấy anh chỉ với một cái liếc mắt.
Cũng nhìn thấy bó hoa hồng đỏ trên bàn tròn.
Người đàn ông thường ngày im ắng và ít nói vậy mà giờ đây lại bắt đầu trở nên lãng mạn.
Tiêu Nhược bước tới, cúi xuống và hôn lên mặt Hứa Gia Ngôn mà không báo trước.
Hứa Gia Ngôn theo phản xạ lùi lại, thấy là cô mới mỉm cười.
Tiêu Nhược không ngồi đối diện anh mà ngồi xuống bên cạnh anh.
Hứa Gia Ngôn còn chưa kịp nói gì, Tiêu Nhược đã giơ tay cầm bó hoa hồng đỏ lên, đặt dưới mũi ngửi ngửi: “Tặng cho em hả?”
“Ừm.” Anh thận trọng nói: “Anh không biết em thích hoa gì nên anh mua hoa hồng.”
Nụ cười trên mặt cô còn đẹp hơn đóa hồng đỏ hé nở đang ở trong lòng cô, cô quay đầu qua hôn một cái lên mặt Hứa Gia Ngôn: “Thích, thứ gì anh mua em cũng thích.”
Bởi vì đang ở bên ngoài, liên tiếp hôn lên má hai cái nên vành tai Hứa Gia Ngôn đã đỏ bừng.
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Muốn ăn gì?”
Tiêu Nhược bận rộn cả buổi sáng, họp xong cô lại đến trung tâm mua sắm mới mở để tuần tra các cửa hàng, cô đã đói bụng từ lâu nên nói: “Chúng ta đi ăn đồ Nhật đi.” Cô thích ăn thịt nướng kiểu Nhật, kiểu bọc trong rau xà lách…
Hứa Gia Ngôn nói được.