Hứa Gia Ngôn một tay chống nạng, một tay nắm tay cô rời khỏi quán cà phê, đối diện có lối qua đường dành cho người đi bộ, hai người dừng lại trước lối qua đường dành cho người đi bộ.
Theo đường chéo phía sau hai người là tòa nhà văn phòng của tập đoàn Tiêu Thị, lúc này đã là giờ nghỉ trưa, có rất nhiều người đi ra.
Tiêu Nhược một tay ôm cánh tay anh, một tay cầm hoa chờ đèn đỏ, cô chỉ vào trung tâm thương mại cách đó không xa: “Chúng ta đến đó đi, ở đó có một nhà hàng Nhật cũng rất ngon.”
“Được.”
Phía sau anh có ba cô gái đã phát điên rồi.
Tiểu Khúc từ phòng Thị trường: “Tôi không nhìn lầm đúng không? Đó là Sếp Tiêu của chúng ta?”
Giữa ban ngày ban mặt, thế giới tươi sáng, sếp Tiêu lại đang nắm tay một người đàn ông, mức độ thân mật kia chắc chắn là bạn trai rồi.
Tiểu Đồng, trợ lý thực tập mới của ban Thư ký định dụi mắt nhưng cô ấy đã trang điểm mắt, không thể chạm vào: “Cô không nhìn lầm đâu!”
Tiểu Nam từ phòng Tổng hợp hỏi: “Tại sao người đàn ông đó lại chống nạng?” Cô ấy tưởng tượng đến mười ngàn khả năng.
Tiểu Khúc phòng Thị trường: “Nhìn bóng lưng thì vẫn rất xứng đôi, cũng không biết mặt mũi ra sao.”
Đúng lúc này, Hứa Gia Ngôn quay đầu, nghiêng đầu sang, hơi cúi đầu hỏi Tiêu Nhược: “Anh mua vang việt quất cho bố em, nhưng vẫn chưa biết nên mua gì cho mẹ em.”
Tiểu Nam phòng Tổng hợp: “Mẹ kiếp, nhan sắc góc nghiêng này tôi có thể cho 95 điểm!”
Tiểu Đồng ban Thư ký: “Mũi thẳng quá, cô có thấy không? Hình như anh ấy để tóc mái hình trái tim!” Gần đây cô ấy rất thích kiểu tóc nam này nên hai tháng trước cô ấy đã yêu cầu bạn trai cũng cắt tóc như vậy. Nói hết lời, cuối cùng bạn trai cũng đi cắt, nhưng sự thật chứng mình giữa lý tưởng và thực tế luôn có một khoảng cách.
Lúc này đèn xanh đã sáng.
Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn băng qua đường dọc theo lối dành cho người đi bộ.
Tiểu Đồng ban Thư ký muốn đi theo, lại bị Tiểu Khúc phòng Thị trường kéo lại: “Cô theo làm gì, chúng ta đi ăn cơm niêu mà!”
Quán bán cơm niêu nằm trong con hẻm phía Tây quán cà phê, không cần băng qua đường.
Tiểu Đồng ban Thư ký rất muốn đi theo để nhìn dung nhan người đàn ông có tóc mái hình trái tim: “Lẽ nào các cô không tò mò xem bạn trai của Sếp Tiêu trông như thế nào sao?” Dù sao thì trên mặt cô ấy cũng hiện rõ sự tò mò.
Hai cô gái còn lại nhìn nhau, ba giây sau, sáu chân của họ đồng loạt tiến về phía trước.
Ba người lao qua lối đi dành cho người đi bộ, chạy đến trước mặt Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn, Tiểu Đồng ban Thư ký đột nhiên đứng hình: “Tôi quên cầm theo điện thoại rồi!”
Sau đó, hai người còn lại phối hợp màn trình diễn của cô ấy, lần lượt quay lại.
“Sếp Tiêu!”
“Sếp Tiêu!”
“Sếp Tiêu!”
Ba cô gái gọi Sếp Tiêu, mắt đều nhìn về người đàn ông bên cạnh Tiêu Nhược.
Ban nãy nhan sắc góc nghiêng được bao nhiêu điểm ấy nhỉ? À, 95, vậy thì mặt chính diện này có thể đạt điểm tuyệt đối rồi.
Ừm, ăn mặc cũng không tệ, áo khoác màu xám dài đến đầu gối, quần tây đen, giày da đen và một chiếc nạng đen.
Éc… nạng…
Có lẽ, có lẽ là chân đã bị va đập và đang hồi phục nên cứ bỏ qua đi.
Ba cô gái mở to mắt.
Tiêu Nhược liếc nhìn họ, ho khan.
Tiểu Đồng ban Thư ký là người đầu tiên phản ứng lại: “Sếp Tiêu, vị này là?”
Tiêu Nhược còn không nhìn ra được tâm tư nhỏ của bọn họ sao? Cô thoải mái giới thiệu: “Bạn trai của tôi, Hứa Gia Ngôn.”
Hứa Gia Ngôn mỉm cười với ba cô gái: “Xin chào.”
Chúa ơi, nụ cười này cũng điểm tối đa luôn!
Ba cô gái nói “Xin chào, xin chào, xin chào” không đồng đều.
Tiêu Nhược vứt lại một câu: “Đi đây.” Sau đó kéo Hứa Gia Ngôn đi qua bọn họ.
Cả ba cô gái đồng loạt quay lại.
Tiêu Nhược cười: “Bọn họ cố ý đấy.”
“Cố ý?” Hứa Gia Ngôn hỏi: “… Cố ý nhìn anh hả?”
“Ừm.” Tiêu Nhược không quay đầu lại cũng có thể đoán được: “Chắc chắn ở phía sau họ đang chụp hình anh bằng điện thoại di động.”
Hứa Gia Ngôn không nhịn được, quay đầu lại thì thấy hai chiếc điện thoại di động đột nhiên buông xuống, một chiếc vẫn đang chĩa vào mình.
Hứa Gia Ngôn: “…”
Tiểu Đồng ban Thư ký thầm hét lên: “Ahhh! Tôi đã chụp được mặt của anh ấy rồi”
Hai người còn lại vô cùng hối hận vì ngay khi Hứa Gia Ngôn quay đầu lại, họ lại theo phản xạ đưa tay ra sau lưng, chỉ chụp được bóng lưng thôi…
Tiêu Nhược ở đó cười khúc khích, vai cô rung lên vì cười.
Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Ngôn: “Em nói đúng không?”
Mặt Hứa Gia Ngôn đã đỏ lên.
Sau khi ăn đồ Nhật xong, cả hai đi dạo quanh trong trung tâm thương mại một lúc, đi ngang qua một cửa hàng chuyên về tổ yến.
Hứa Gia Ngôn dừng ở cửa: “Hay là mua chút tổ yến cho mẹ em nhé?”
Tiêu Nhược cũng không biết nên tặng gì cho Phan Vân đành nói được, hai người đi vào xem.
Tổ yến có giá không hề rẻ, một hộp có giá 5000 trở lên.
Trước đây Tiêu Nhược không thấy đắt, nhưng cô không muốn Hứa Gia Ngôn tốn nhiều tiền như vậy, bèn lắc lắc cánh tay anh: “Chúng ta mua cái khác đi.”
Hứa Gia Ngôn thật sự không biết nên tặng cái gì làm quà, liền nói: “Mua cái này đi.”
Anh chỉ vào hộp tổ yến trên quầy và nói với nhân viên bán hàng: “Xin chào, giúp tôi lấy hai hộp loại này.”
Hai hộp có giá 15000 tệ.
Tiêu Nhược cau mày, cảm thấy đau lòng.
Hứa Gia Ngôn chú ý tới vẻ mặt của cô, hỏi: “Sao vậy?”
“Đắt quá.” Tiêu Nhược nhỏ giọng nói: “Bà ấy không thiếu những thứ này.”
Hứa Gia Ngôn mỉm cười nói không sao.
Trả tiền xong, hai người rời khỏi trung tâm mua sắm, lông mày Tiêu Nhược vẫn chưa giãn ra: “Sáng nay anh mua vang việt quất hết bao nhiêu tiền?”
Trước đây Tiêu Nhược chưa bao giờ nhìn vào giá cả khi mua đồ, cô cảm thấy vì gia đình mình mà Hứa Gia Ngôn phải chịu áp lực tài chính không đáng có.
Hứa Gia Ngôn an ủi cô: “Đây là lần đầu tiên anh đến nhà em nên số tiền này không thể tiết kiệm được.” Anh đưa tay v**t v* ấn đường của cô: “Em đừng lo lắng cái này, nhé?”
Nhìn thấy Tiêu Nhược còn đang bĩu môi, anh muốn dỗ cô bằng một nụ hôn lên má, nhưng anh vừa cúi đầu xuống, Tiêu Nhược vừa rồi còn có chút buồn buồn đã kiễng chân lên ôm lấy cổ anh.
Nụ hôn của cô không hề kiềm chế, đang ở lối vào trung tâm mua sắm đông đúc, cô hôn đến nỗi mặt Hứa Gia Ngôn đỏ bừng.
Trên môi anh vẫn còn ánh nước, khi ánh nắng chiếu vào, chúng lấp lánh ánh sáng, rất gợi cảm.
Tiêu Nhược lại kiễng chân lên, m*t sạch ánh nước trên môi anh.
“Anh tới chỗ em ngồi một lúc nhé?”
Suy nghĩ của Hứa Gia Ngôn còn chưa kịp phục hồi lại hết, anh phản ứng chậm nửa nhịp, mặt đỏ tai đỏ gật đầu.
Tòa nhà văn phòng của Tập đoàn Tiêu Thị có tổng cộng 16 tầng, hai người bước vào đại sảnh dưới lầu, ánh mắt của người ra vào đều đổ dồn vào họ.
Hầu hết mọi ánh mắt đều nhìn vào khuôn mặt của Hứa Gia Ngôn trước, sau đó mới chú ý đến chiếc nạng trên tay anh.
Hứa Gia Ngôn cố gắng hết sức nhìn thẳng, trong lòng anh căng thẳng, Tiêu Nhược có thể cảm giác được.
Tiêu Nhược dẫn anh đi thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng 16.
Thư ký Dương nhìn thấy Hứa Gia Ngôn ở bên cạnh Tiêu Nhược, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tiến lên trước, cung kính nói: “Sếp Tiêu, anh Hứa.”
Hứa Gia Ngôn đã từng gặp anh ta, lịch sự mỉm cười: “Anh Dương, xin chào.”
Thư ký Dương đã từng chứng kiến sự lịch sự, khiêm tốn và Nhược Nhượcn của anh.
Bước vào văn phòng, Tiêu Nhược cởi áo khoác, thư ký Dương lập tức cầm vào tay rồi treo lên.
Hứa Gia Ngôn ngồi trên ghế sofa.
Tiêu Nhược nói với thư ký Dương: “Đi rót hai ly nước.”
“Vâng, Sếp Tiêu.”
Tiêu Nhược ngồi xuống bên cạnh anh, vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi trong nháy mắt đã thay đổi.
Hứa Gia Ngôn nhìn cô: “Vừa rồi em không giống lúc bình thường lắm.”
Tiêu Nhược cố ý hỏi: “Khác chỗ nào cơ?”
Anh khẽ mỉm cười: “Lúc ở trước mặt anh, em là một cô gái nhỏ.” Đối mặt với những người khác, khuôn mặt cô đổi thành có chút nghiêm túc.
Tiêu Nhược hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn anh có chút quyến rũ: “Vậy anh thích loại nào?”
Hứa Gia Ngôn hơi cúi đầu, trầm mặc mấy giây mới đáp: “Thích cả.”
Hai nữ thư ký thực tập của ban Thư ký bước vào, mỗi người cầm một cốc nước cướp được từ Thư ký Dương, đặt trước mặt Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn.
Ánh mắt cũng lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông đẹp trai đang ngồi trên ghế sofa.
Ánh mắt Tiêu Nhược sắc bén, thanh âm như tảng băng dày: “Nhìn đủ chưa?”
Hai thư ký thực tập lập tức dời đi, bước loạng choạng ra khỏi văn phòng.
“Sao em hung dữ thế?” Đây là lần đầu tiên Hứa Gia Ngôn thấy cô nghiêm mặt như vậy.
Tiêu Nhược hừ, ánh mắt khoét về phía cửa: “Mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh.” Cảm giác như cả thế giới đều đang ngấp nghé bạn trai của cô vậy.
“Bọn họ chỉ tò mò không biết Sếp Tiêu ưu tú như vậy thì bạn trai là người như thế nào thôi.” Anh cũng hiếm khi trêu cô.
Tiêu Nhược ra vẻ tự hào: “Người em thích đương nhiên là tốt đẹp nhất.”
Ở chỗ Tiêu Nhược, cô chưa bao giờ ngần ngại khen ngợi anh, bởi vì trong lòng cô, Hứa Gia Ngôn luôn là người tốt nhất.
Hứa Gia Ngôn ngồi ở chỗ Tiêu Nhược hai tiếng, tổng cộng gặp mười một người.
Những người đến báo cáo công việc sẽ liếc nhìn anh, lúc họ đi còn nhìn anh thêm một cái.
Hứa Gia Ngôn cảm thấy ở lại lâu hơn sẽ ảnh hưởng đến công việc của Tiêu Nhược, vì vậy anh thừa dịp khi văn phòng không có ai, nói muốn về trước.
Đối mặt với Hứa Gia Ngôn, Tiêu Nhược sẽ bỏ vẻ nghiêm túc trên mặt một cách tự nhiên, cô đứng dậy khỏi ghế ông chủ, đi đến bên cạnh Hứa Gia Ngôn, trên mặt là nụ cười thiếu nữ chỉ hiện ra với Hứa Gia Ngôn: “Không ngồi thêm chút nữa được sao?”
Hứa Gia Ngôn kiếm cớ: “Sáng anh dậy sớm, anh muốn về nghỉ ngơi một lát.” Hơn nữa, hôm nay anh đi bộ hơi nhiều, chỗ chân giả có hơi đau, nhưng anh không nói gì.
“Vậy được rồi.” Tiêu Nhược không giữ anh lại nữa: “Em bảo tài xế đưa anh về.”
Hứa Gia Ngôn không từ chối, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô: “Sau giờ làm việc em vẫn đến chỗ anh chứ?”
Tiêu Nhược có chút kinh ngạc khi anh chủ động hôn cô như vậy, cô vòng tay ôm lấy eo anh: “Hôm nay có lẽ sẽ muộn một chút.” Cô nói với giọng điệu mềm mại: “Lúc gần xong em sẽ gọi cho anh, được không?”
“Được.” Anh có chút không muốn, lại hôn lên trán cô: “Vậy anh đi trước.”
“Ừa.” Tiêu Nhược nắm lấy cánh tay hắn: “Em tiễn anh ra ngoài.”
Vào lúc bảy giờ sáng thứ bảy, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược lên đường đến thị trấn Niễu Yên, Tiêu Nhược lái xe.
Vào mùa đông, thị trấn Niễu Yên phủ một lớp sương mù, đường núi không dễ đi, xe không chạy nhanh được, lúc đến trường đã gần mười giờ.
Hôm nay trường không dạy học. Tiêu Nhược đỗ xe trên con đường đất trước cổng.
Hứa Gia Ngôn xuống xe, Tiêu Nhược mở cốp xe, xe lăn khá nặng, một mình cô di chuyển cũng rất khó khăn. Hứa Gia Ngôn bỏ nạng xuống, dồn sức cùng cô chuyển xe lăn xuống.
Hầu hết các con đường ở thị trấn Niễu Yên đều là đường đất, chỉ có khu chợ trong thị trấn mới trải nhựa.
Tiêu Nhược đẩy xe lăn về phía sau, Hứa Gia Ngôn lắc đầu: “Để ở trong sân đi.”
Tiêu Nhược hỏi: “Anh không ngồi sao?”
“Ừ.” Hứa Gia Ngôn chỉ vào cách đó không xa: “Anh dẫn em qua bên kia đi xem một chút.”
Đêm qua Hứa Gia Ngôn chườm nóng chân trái rất lâu chỉ để hôm nay dẫn cô đi xem hoa sơn trà.
Từ giữa tháng 12 đến tháng 3 năm sau hằng năm là mùa hoa trà nở rộ, toàn bộ thị trấn Niễu Yên tràn ngập hương thơm của hoa sơn trà.
Tiêu Nhược đã đến thị trấn Niễu Yên hai lần, biết rõ hoa sơn trà là nét đặc trưng của thị trấn Niễu Yên, cô đẩy xe lăn vào trong sân, chạy tới nắm lấy cánh tay của Hứa Gia Ngôn.
Sát rìa Tây Nam của trường có khoảng trồng hoa trà rất lớn, khoảng chừng hơn chục mẫu đất.
Ánh nắng ngày đông ấm áp chiếu xuyên qua đám mây trắng dày đặc, có chút ấm áp.
Đường khó đi, nhiều gập ghềnh, Tiêu Nhược đi ở bên phải Hứa Gia Ngôn, có chút đau lòng: “Sao anh không dùng xe lăn?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tình yêu hoa sơn trà
Ha ha