Đường khó đi, nhiều gập ghềnh, Tiêu Nhược đi ở bên phải Hứa Gia Ngôn, có chút đau lòng: “Sao anh không dùng xe lăn?”
“Khác mà.” Anh quay đầu nhìn cô nhưng không nhìn vào mắt cô vì Tiêu Nhược cứ nhìn chằm chằm vào chân anh.
Tiêu Nhược vẫn cúi đầu: “Tại sao lại khác?”
Nắm tay cô ngắm hoa sơn trà cùng với ngồi trên xe lăn được cô đẩy đi ngắm hoa sơn trà, đối với anh mà nói có ý nghĩa khác nhau.
Hứa Gia Ngôn không nói gì, nhìn về mảng màu đỏ rực phía trước cách đó không xa: “Em nhìn xem.”
Tiêu Nhược ngẩng đầu lên.
Hoa sơn trà màu đỏ, là đỏ như thế này sao? Ừm… có chút sáng chói như lá cờ đỏ năm sao.
“Đẹp quá.” Lần trước Tiêu Nhược nhìn từ xa, không đến gần nhìn.
Hai người đi bộ khoảng năm phút, đứng ở cánh đồng hoa sơn trà.
Những bông hoa sơn trà vừa nở như những chiếc chuông hướng lên trời, những giọt sương đọng trên mép cánh hoa mượt mà, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống khiến bông hoa càng thêm quyến rũ động lòng người.
Hứa Gia Ngôn rút cánh tay bị Tiêu Nhược ôm lấy, bao trọn bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay mình.
Anh nhìn màu đỏ vô tận, nói với cô gái bên cạnh những lời yêu thương rả rích: “Cảm giác mà em cho anh giống như bông hoa sơn trà này.”
Hoa sơn trà là màu đỏ đầu tiên vào mùa xuân ở thị trấn Niễu Yên. Giống như cô xuất hiện trong cuộc đời anh, anh tưởng rằng quãng đời còn lại của mình sẽ không bao giờ tốt đẹp hơn, nhưng rồi cô đã đến.
Đôi mắt ảm đạm của anh dần dần lấp đầy những tia sáng nhỏ bé vì sự xuất hiện của cô.
Tiêu Nhược dùng đôi mắt trong veo nhìn anh, hàng lông mày cong cong, trong đôi mắt tràn đầy dịu dàng đơn thuần không hợp với mắt phượng. Cô di chuyển từ bên cạnh đến trước mặt anh, ôm lấy eo anh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh liền cúi đầu xuống, trên người cô thoang thoảng một mùi nước hoa, rất nhẹ rất nhẹ, được bao bọc trong mùi hoa sơn trà thơm ngát, thấm vào hơi thở của anh, khuôn mặt cô, đôi mắt của cô hiện rõ trong mắt anh.
“Hứa Gia Ngôn.” Trong mắt cô, anh đã sớm là cả thế giới của cô: “Tình cảm của em dành cho anh từ lâu đã không phải là thích nữa.” Hơn ba năm, cô trịnh trọng nói: “Đó là tình yêu, Hứa Gia Ngôn, em yêu anh.” Cô muốn trao cho anh tất cả tình yêu của mình, nhưng làm sao mà trao đây. Cô bối rối lắm, muốn vùi anh vào trái tim của mình…
Hứa Gia Ngôn cảm thấy có lỗi với cô vì tình cảm của anh dành cho cô muộn hơn cô rất nhiều, anh muốn bù đắp cho cô nhưng làm cách nào để bù đắp đây.
Anh năm nay đã ba mươi mốt tuổi, chỉ còn lại một nửa cuộc đời, vì vậy anh trao cho cô phần đời còn lại, tất cả dịu dàng, tất cả thâm tình của anh.
Mạng cũng có thể trao cho cô.
Hứa Gia Ngôn giấu tình yêu không thể diễn tả của mình dành cho cô trong nụ hôn.
Môi anh lướt trên trán cô, rồi đến giữa lông mày, rồi đến chóp mũi của cô, anh ôm mặt cô hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh cũng giống con người của anh, dịu dàng lại kiềm chế, còn thêm thận trọng.
Tiêu Nhược nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.
Phải làm sao đây, anh dịu dàng quá, dịu dàng lắm, khiến lòng cô cũng mềm nhũn.
Tiêu Nhược cảm thấy còn chưa đủ, trong mắt cô là tình yêu mãnh liệt dành cho anh, là h*m m**n bị đè nén, cô mơ hồ ấp úng: “Đừng nhẹ như vậy, muốn mạnh hơn một chút.”
Hứa Gia Ngôn rất nghe lời cô, không cẩn thận nữa, hôn cô thật mạnh, có chút mãnh liệt…
Hai tay Tiêu Nhược siết chặt vạt áo phía sau anh.
Hôn nhau hồi lâu, mặt cả hai đều đỏ bừng.
Nạng của Hứa Gia Ngôn đã rơi xuống đất từ lâu, anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
“Hứa Gia Ngôn.” Tiêu Nhược khẽ thở gấp trong ngực anh: “Nụ hôn đầu của em là anh.” Kỳ thật cô muốn hỏi nụ hôn đầu của anh có phải cũng là cô không, nhưng lại không dám hỏi. Đôi khi cô rất dũng cảm, đôi khi lại rất nhát gan.
Hứa Gia Ngôn nói: “Nụ hôn đầu của anh cũng là em.” Anh sợ cô cười mình, dù sao anh cũng không còn trẻ nữa, anh giải thích: “Trước đây anh chỉ biết học hành, chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, sau này gặp tai nạn xe hơi——”
“Đừng nói nữa.” Cô ngắt lời anh, cô cảm thấy mình có chút xấu xa, vậy mà cô lại thấy mừng vì nếu như anh không gặp phải vụ tai nạn xe hơi đó, chắc chắn anh là một chàng trai hăng hái, nào còn biết đến cô!
11:40, Phan Vân lướt Khoảnh khắc WeChat của mình, thấy một bộ ảnh Tiêu Nhược đăng, cả 9 ảnh chứa đầy những bức ảnh ngọt ngào của hai người họ. Phan Vân cũng cảm thấy nhìn không nổi nữa.
Buổi trưa, Hứa Gia Ngôn dẫn Tiêu Nhược đi ăn trên đường phố trong trấn, dùng bữa xong hai người đi dạo trong một cửa hàng thủ công mỹ nghệ đặc sắc.
“Thầy Hứa!”
Hứa Gia Ngôn quay lại, là một nam sinh anh dạy.
“Quan Tiểu Vũ, một mình em à?” Hứa Gia Ngôn liếc nhìn bên ngoài.
Quan Tiểu Vũ chỉ vào quán mì đối diện: “Không ạ, còn có bà nội của em, bà nội em đang nói chuyện với hàng xóm.” Nói xong, Quan Tiểu Vũ liếc nhìn Tiêu Nhược bên cạnh Hứa Gia Ngôn, có chút không chắc chắn mà hô: “Chị Tiêu? Chị là chị Tiêu ạ?”
Tiêu Nhược không có ấn tượng gì với cậu nhóc, gật đầu: “Là chị, em biết chị à?”
Quan Tiểu Vũ cười, lộ ra hàm răng trắng nhỏ: “Vào Giáng sinh không phải chị tới trường chúng em sao? Hiệu trưởng nói chị đã thay bàn ghế trong trường, còn có quà Giáng sinh.”
Hứa Gia Ngôn nhìn Tiêu Nhược.
Lúc này Tiêu Nhược mới biết Quan Tiểu Vũ là học sinh trường Hứa Gia Ngôn dạy, cô mỉm cười sờ đầu Quan Tiểu Vũ: “Quà Giáng sinh em nhận được là gì?”
“Là Tứ đại danh tác ạ.” Cậu thực sự thích chúng, đặc biệt là Thủy Hử.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…” Là bà nội của Quan Tiểu Vũ đang ở ngoài tiệm mì tìm cậu.
“Thầy Hứa, chị Tiêu, em cùng bà ngoại đến nhà cô, tạm biệt ạ.” Quan Tiểu Vũ vẫy tay với bọn họ rồi chạy ra ngoài.
Hứa Gia Ngôn kinh ngạc nhìn Tiêu Nhược mấy giây rồi hỏi: “Dự án làng du lịch trong trấn là công ty của em xây dựng?”
“Ừ.” Tiêu Nhược không nhắc tới chuyện này với anh vì cô cảm thấy đây là chuyện công việc.
Hứa Gia Ngôn hỏi về một sự việc năm ngoái: “Năm ngoái công ty của em cũng xây phòng đọc sách trong trường phải không?”
Mùa thu năm ngoái, ba xe gạch, xi măng, cát vàng đã đến trường, chỉ trong vòng ba ngày, bảy tám công nhân đã xây xong hai phòng sát với bức tường ngoài phòng học cuối cùng phía Đông của trường. Phòng được sơn xong, đợi hơn nửa tháng, một lô sách từ Nhà sách Tân Hoa trong huyện đã về đến…
Tiêu Nhược không thừa nhận cũng không phủ nhận mà quay lại nhìn Hứa Gia Ngôn với đôi mắt sáng ngời.
Hứa Gia Ngôn thất thần: “Là… vì anh sao?”
Tiêu Nhược trả lời câu hỏi này: “Vâng.” Vì anh mà cô mới chú ý tới thị trấn Niễu Yên, mới có thể tài trợ phòng học, sách và bàn ghế cho ngôi trường nơi anh dạy tình nguyện, đồng thời tặng quà Giáng sinh cho những đứa trẻ anh dạy.
Tất cả là vì anh.
Vành mắt Hứa Gia Ngôn đau rát, trong mắt mơ hồ ươn ướt.
Tiêu Nhược sờ lên khóe mắt anh: “Bây giờ anh có thích em nhiều hơn so với trước không?”
Anh gật đầu, giọng mũi phát ra: “Ừ, anh càng thích em hơn.”
Một cô gái tốt như cô chui thẳng vào trái tim anh.
Tiêu Nhược còn đang lo lắng chuyện ngày mai đến nhà cô ăn cơm, nhân lúc anh cảm động, cô yêu cầu anh phải hứa: “Vậy thì bất kể ai muốn chia rẽ chúng ta, anh cũng không được phép đồng ý, chỉ cần là nói không dễ nghe, anh cũng đừng có nghe.”
Hứa Gia Ngôn hiểu ý của cô: “Được, anh không nghe người khác nói gì, anh chỉ nghe em thôi.”
Nhịp sống ở các thị trấn nhỏ rất chậm, không có ánh đèn neon rực rỡ.
Đã gần sáu giờ, trời vẫn chưa tối hẳn, những bóng đèn sợi đốt treo trên cửa mỗi nhà đều sáng lên, chiếu sáng con đường trước cửa.
Chợ vẫn rất sôi nổi, người bán hàng rong ven đường đang rao hàng, trẻ con nô đùa, trong số người tới lui có đôi vợ chồng trẻ, gia đình ba người, cặp vợ chồng già tóc bạc nắm tay nhau, tràn ngập hương vị cuộc sống.
Hai người ăn tối ở thị trấn Niễu Yên rồi mới quay về, về đến Phàn Thành thì đã là 21:20.
Hứa Gia Ngôn sợ không đủ thời gian nên nhờ Tiêu Nhược đưa anh đến thẳng đài phát thanh.
Trong văn phòng, Hứa Gia Ngôn đang xem bản thảo bản tin, Phan Vân gọi điện tới, Tiêu Nhược đi ra hành lang nghe điện thoại.
Hai cái đầu thò ra khỏi cửa văn phòng bên cạnh.
“Nhìn sao tôi cũng thấy tôi gái ấy quen mắt thế nhỉ?”
“Nếu tôi đoán không sai, hẳn là người kia của Tiêu Thị…”
“Tiêu Thị? Tiêu Thị nào?”
“Tập đoàn Tiêu Thị, chính là Tập đoàn Tiêu Thị đã mở một số trung tâm mua sắm, khách sạn quốc tế Phong Mậu cũng thuộc sở hữu của Tập đoàn Tiêu Thị.”
“… Không phải chứ?”
“Chậc chậc chậc, Hứa Gia Ngôn đang ôm một viên gạch vàng đó nha!”
Đằng sau hai cái đầu nhô ra là Trương Thanh Thanh, chuyên mục âm nhạc của cô ta vừa kết thúc, mới ra khỏi phòng thu đã nhìn thấy Tiêu Nhược đang gọi điện thoại ở cửa văn phòng Hứa Gia Ngôn.
Tờ bản thảo trong tay Trương Thanh Thanh bị vò nhàu nát.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Nhược quay người lại đã nhìn thấy hai cái đầu và sắc mặt tối sầm của Trương Thanh Thanh.
Cô chỉ liếc qua với ánh mắt lạnh nhạt rồi bước vào văn phòng của Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu lên: “Mẹ em giục em về à?”
“Không ạ.” Tiêu Nhược đi tới cạnh anh, đổi chủ đề: “Anh đừng lại gần cô Trương Thanh Thanh kia.” Cô cực kỳ ghét người phụ nữ đó.
“Anh biết.” Hứa Gia Ngôn không ngốc, có thể nhìn ra Trương Thanh Thanh có ý với mình, nhưng anh chưa bao giờ cho Trương Thanh Thanh bất kỳ hy vọng nào.
21:50, Hứa Gia Ngôn bước vào phòng thu.
22:20, Hứa Gia Ngôn quay lại văn phòng, nhìn thấy Tiêu Nhược đang ngủ thiếp trên ghế sofa.
Sofa làm bằng gỗ, không có đệm nên hơi lạnh, Hứa Gia Ngôn cởi áo khoác ra, vừa mới đắp lên người cô thì cô đã tỉnh.
“Hứm? Anh về rồi.” Cô vặn eo, ngồi dậy, nhìn chiếc áo khoác trên người, vội vàng đứng dậy khoác lên người anh.
Máy điều hòa trong phòng làm việc của Hứa Gia Ngôn bị hỏng, đã rất cũ kỹ, tác dụng sưởi ấm không tốt lắm.
Hứa Gia Ngôn kéo áo khoác, ôm Tiêu Nhược vào trong lòng, trong lòng anh rất ấm áp, Tiêu Nhược vòng hai tay quanh eo anh.
“Sau này em đừng đến đón anh mỗi ngày nữa được không?” Anh cảm thấy rất đau lòng cho cô.
Tiêu Nhược ngủ một lát, giọng mới ngủ dậy mang theo nũng nịu: “Nhưng em muốn ở bên anh nhiều hơn.”
Hứa Gia Ngôn hôn l*n đ*nh đầu cô: “Không phải ban ngày chúng ta không thể gặp nhau.”
Nhưng Tiêu Nhược lại cảm thấy: “Không đủ.” Cô ước gì mình có thể dính anh 24 giờ mỗi ngày.
Hứa Gia Ngôn lùi lại một bước: “Vậy thứ ba và thứ năm em đưa đón anh, bình thường tan làm thì em đi về nhà.”
Tiêu Nhược không vui, ngẩng đầu khỏi trong lòng anh, lanh lợi đảo mắt: “Em chuyển đến ở với anh được không?”
Lỗ tai Hứa Gia Ngôn có chút đỏ lên, lắc đầu.
Tiêu Nhược cũng không xấu hổ: “Hiện nay có rất nhiều đôi tình nhân trẻ sống cùng nhau.” Cô bĩu môi.
Hứa Gia Ngôn nhìn cô, cũng không nói gì nhưng ánh mắt lại có ý từ chối.
Tiêu Nhược giơ tay lên, gõ nhẹ vào chóp mũi anh, cau mày gọi tên anh: “Hứa Gia Ngôn!” Cô có chút xúc động: “Có phải anh không thích em không?” Anh như thế này, cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Anh lắc đầu, giải thích rằng không phải: “Anh chỉ cảm thấy em vẫn còn nhỏ.”
Tiêu Nhược hừ nhẹ: “Em còn nhỏ? Em đã 24 tuổi rồi đó nhé? Anh chỉ lớn hơn em có sáu tuổi thôi đó.” Cô nhéo cằm anh, nhìn chằm chằm vào mặt anh: “Với khuôn mặt của anh, ai có thể nhìn ra anh lớn hơn em sáu tuổi?” Cô đột nhiên lại nghĩ đến Trương Thanh Thanh, máu ghen nổi lên: “Nếu anh không đẹp trai như vậy thì tốt rồi. Cô Trương Thanh Thanh đó, anh đã có có bạn gái rồi mà cô ta vẫn không từ bỏ suy nghĩ xấu với anh. ”
Tức ghê.
Hứa Gia Ngôn cười nói: “Anh chỉ thích em thôi.” Khi anh hạ giọng nói, trong giọng nói có chút khàn khàn, mang theo chút dịu dàng, nghe như tiếng gió thổi qua vào ban đêm tháng năm.
Tiêu Nhược được dỗ dành, khóe miệng nén cười, mím môi, cuối cùng không nhịn được mà bật cười: “Sao bây giờ miệng anh lại ngọt như vậy?” Cô dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên môi anh hết lần này tới lần khác.
“Anh muốn dỗ dành em nhiều hơn.” Anh biết cô thích nghe điều đó.
Tiêu Nhược mím môi: “Anh chỉ đang dỗ dành em thôi à?”
“Không phải.” Anh có chút lo lắng, giải thích: “Là lời tận đáy lòng anh, anh đang dùng lời thật lòng để dỗ em.”
Tiêu Nhược bị biểu cảm nhỏ của anh chọc cười: “Sao mà anh nghiêm túc thế, em chỉ đùa thôi mà.” Cô chớp chớp mắt, giọng điệu có chút hờn dỗi: “Anh còn đi nữa không nè?”
Hứa Gia Ngôn cầm chiếc nạng dựng cạnh ghế sofa, tắt điều hòa rồi ôm cô đi ra ngoài.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Nhược: Ai giỏi làm bạn trai siêu lòng hơn?