Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 28

Tiêu Nhược đưa Hứa Gia Ngôn về, chỉ ở lại một lát rồi về nhà.

Hôm nay Hứa Gia Ngôn đi bộ rất nhiều, sau khi tháo chân giả ra, anh chườm nóng và xoa bóp rất lâu.

Khi Tiêu Nhược trở về nhà, lần đầu tiên trong lịch sử Phan Vân không ngồi ở phòng khách đợi cô. Tiêu Nhược lên lầu, lúc đến góc cầu thang, cô nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng từ phòng bố mẹ truyền đến, cô cũng không nghe lén mà trực tiếp mở cánh cửa đang hé mở, tiếng nói đột nhiên dừng lại.

Tiêu Nhược bước vào, liếc nhìn bố mẹ đang nằm trên giường.

Cô nói lời ít ý nhiều: “Ngày mai Hứa Gia Ngôn sẽ đến, bố mẹ không được làm khó anh ấy.”

Nghe kìa, nghe kìa, còn chưa làm gì mà nó đã bảo vệ đến vậy rồi.

Phan Vân tức giận quay đầu đi, không để ý tới cô.

Lão Tiêu nặn ra một nụ cười: “Sẽ không sẽ không, con cho rằng bố và mẹ con là người thế nào vậy chứ?”

Tiêu Nhược không tin ông: “Nếu bố mẹ nói điều gì khó nghe, con sẽ bỏ nhà đi.”

Phan Vân quay mặt lại: “Con bé chết tiệt không có lương tâm.”

Tiêu Nhược ngoài cười nhưng trong không cười: “Nếu bố mẹ chấp nhận anh ấy, con vẫn là báu vật của bố mẹ. Nếu bố mẹ không thể chấp nhận thì con cũng chỉ là báu vật của anh ấy thôi.”

Phan Vân tức giận ném chiếc gối sau lưng về phía cô: “Vậy con đi làm báu vật của nó ngay đi!”

Tức giận thật sự.

Bà đã uổng công nuôi nó bao nhiêu năm như vậy.

Còn nói cái gì mà nuôi con gái có thể dưỡng già?

Dưỡng già ư, rõ ràng là chọc tức người ta mà thôi!

Lão Tiêu cũng cảm thấy Tiêu Nhược nói có hơi quá đáng, sắc mặt sầm xuống: “Bố và mẹ con có nói gì không, giờ kêu nó về nhà ăn cơm, con còn không biết có ý gì sao?” Không đồng ý thì sẽ cho nó vào cửa à? Đồ không có lương tâm.

“Ai biết có phải bố mẹ bày Hồng Môn Yến hay không?”

Phan Vân bật khóc: “Khổ cho tôi sáng sớm đã đi chợ để mua đồ ăn. Bao nhiêu năm nay con có thấy mẹ đi chợ không? Hả? Con là con bé chết tiệt, mẹ thật sự… huhuhu… Con cút đi, mẹ không có đứa con gái như con, huhuhu…”

Tiêu Nhược: “…”

Lão Tiêu Nhượcy mắt với cô.

Phan Vân đang khóc ch** n**c mắt nước mũi dùng tay đẩy Lão Tiêu: “Huhuhu… Tôi đã nói là sinh thêm đứa nữa đi, tại ông hết, cứ nói nuôi con trai vô dụng, huhuhu… Nuôi con gái không phải cũng vô dụng à! Huhuhu…”

Tiêu Nhược có lẽ cũng cảm thấy mình đã quá đáng nên nhấc chân đến mép giường, rút ​​ra mấy tờ khăn giấy đưa tới.

Phan Vân che mặt huhuhu, không nhận.

Tiêu Nhược kéo tay bà xuống, lau nước mắt cho bà: “Được rồi được rồi, mẹ bao tuổi rồi mà còn khóc nhè.”

“Mẹ bao tuổi.” Phan Vân để mặc cô lau nước mắt nước mũi: “Mẹ có bao tuổi cũng là mẹ của con, con  tổn thương trái tim mẹ như vậy, đồ không có lương tâm.”

“Được rồi được rồi, con sai rồi.” Tiêu Nhược lại lấy ra mấy tờ giấy, tiếp tục lau cho bà: “Con sai rồi, được chưa?”

“Đây chính là thái độ nhận sai của con sao? Con nhìn con vừa rồi, huhuhu… Muốn ăn cả mẹ của nó rồi.”

“Mẹ là mẹ của con.” Tiêu Nhược muốn cười: “Con có ăn cái gì cũng không thể ăn mẹ được!”

“Con ăn mẹ rồi, huhuhu…”

Tiêu Nhược thở dài, ngồi ở mép giường, mềm giọng nói: “Con biết, con biết bố mẹ làm như vậy là vì muốn tốt cho con, bố mẹ không hài lòng với Hứa Gia Ngôn chính đơn giản là vì chân của anh ấy. Tuy nhiên, con chưa bao giờ cảm thấy đó là trở ngại giữa con và anh ấy.” Cô khịt mũi: “Bố mẹ là bố mẹ của con, dù con có tùy hứng la lối khóc lóc thế nào, bố mẹ cũng sẽ ở bên cạnh con, nhưng anh ấy thì khác. Lời nói và thái độ của của bố mẹ thì có thể xát muối lên vết thương của anh ấy, nhưng với tính tình của anh ấy, dù có bao nhiêu tủi thân nữa cũng sẽ không nói ra.”

Phan Vân ngừng khóc, cúi đầu lẩm bẩm: “Mẹ không nói gì cả. Lần đó đến gặp nó, mẹ cũng không nói gì quá đáng.”

“Con biết.” Tiêu Nhược dỗ dành bà như dỗ một đứa trẻ: “Anh ấy nói với con, mẹ con là người rất tốt, nói bố con cũng rất Nhược Nhượcn với anh ấy.”

Phan Vân cảm thấy tủi thân, thút thít: “Vậy mà vừa rồi con còn nói như vậy với bố mẹ.”

“Không phải là con sợ sao?” Tiêu Nhược nghẹn ngào: “Bố mẹ có thể thử hiểu anh ấy trước được không? Anh ấy là một người rất hiền lành, là người dịu dàng nhất mà con từng gặp. Anh ấy cũng rất tỉ mỉ, cũng chăm sóc con rất tốt, ngoài ra kỹ năng nấu ăn của anh ấy cũng rất tốt——”

Những lời này chọc đến chỗ đau của Phan Vân, bà ngẩng đầu lên, trong mắt đầy hờn tủi: “Dù có tốt đến đâu, có thể tốt hơn mẹ không? Con chưa bao giờ khoe món lòng lợn xào của mẹ trong Khoảnh khắc Wechat cả!”

“Khục… Ứa ứa ứa ứa ứa ứa ứa ứa ứa.” Lão Tiêu rốt cuộc không nhịn được, cười ra tiếng ngỗng.

Tiêu Nhược không dám cười, tiếp tục dỗ dành: “Vậy ngày mai mẹ đi mua, xào xong con nhất định sẽ đăng lên, được không?”

Phan Vân lẩm bẩm: “Mẹ mua rồi!”

Lại một tràng “Ứa ứa ứa ứa ứa ứa ứa…”

Tiêu Nhược bỗng nhiên nói: “Hôm qua Hứa Gia Ngôn đi mua quà bố mẹ, đồ không hiếm gì nhưng anh đấy đã tốn không ít tiền, ngày mai bố mẹ không được làng dáng đấy.”

Phan Vân trở nên hứng thú: “Mua cái gì thế?”

“Tổ yến cho mẹ, vang việt quất cho bố.”

Phan Vân cau mày: “Trong nhà còn có rất nhiều tổ yến mà, con còn bảo nó tiêu số tiền đó làm gì?”

Lão Tiêu: “Đúng thế, đúng thế, trong tủ rượu của bố có nguyên tủ kìa.”

“Cái của bố mẹ là của bố mẹ, anh ấy mua là anh ấy mua, sao có thể giống nhau được? Bố có biết anh ấy lo lắng thế nào về việc này không!”

Phan Vân vẫn phấn khởi: “Chỉ là tới nhà ăn bữa cơm thôi, có gì mà lo lắng.”

“Xì.” Tiêu Nhược cười cợt: “Nếu bố mẹ Hứa Gia Ngôn không thích con,không chừng con còn lo lắng hơn ấy.”

Lão Tiêu và Phan Vân ngừng nói chuyện.

Phan Vân bỗng nhiên ác độc nghĩ, đứa bé kia không có cha mẹ thì cũng tốt, con gái mình cũng không cần qua ải cha mẹ chồng, hiện tại có một số cha mẹ chồng rất khó hầu hạ, ví dụ như Hoàn Ngọc kia, vậy mà lại muốn để con trai mình chèn ép con gái bà! mơ mộng hão huyền!

Ngày hôm sau, trời trong xanh, nắng không gắt, nắng dịu.

Điện thoại di động của Hứa Gia Ngôn đặt trên bàn cạnh giường ngủ, trong video là khuôn mặt của Tiêu Nhược.

“Cái này được không em?” Hứa Gia Ngôn đang thử quần áo: “Có khiến anh trông trẻ hơn không?” 

Tiêu Nhược nằm vùi trên giường, còn chưa dậy: “Anh mặc gì cũng không già!”

Nhưng Hứa Gia Ngôn cảm thấy lớn hơn cô sáu tuổi có nghĩa là anh đã già rồi, anh lại đổi một chiếc áo khoác màu xanh lam, có chút cổ điển: “Cái này thì sao?”

Hai mắt Tiêu Nhược sáng lên, lập tức ngồi dậy: “Quào, cái này đẹp đấy, em còn chưa thấy anh mặc bao giờ!”

Hứa Gia Ngôn cầm ​​một chiếc áo len cổ lọ màu đen và một chiếc áo len trắng, hỏi cô: “Em thấy chiếc nào hợp hơn?”

Tiêu Nhược suy nghĩ một chút: “Trắng đi, không phải anh muốn trẻ hơn sao, vậy thì trắng.” Rõ ràng anh không hề già.

“Được.” Anh bước sang một bên và bắt đầu thay quần áo.

Hai phút sau, anh đứng đối diện điện thoại cho cô xem: “Được không?”

Tiêu Nhược cười hê hê hai tiếng.

Hứa Gia Ngôn cúi đầu nhìn mình, hỏi: “Sao vậy, không đẹp à?”

Không đẹp? Là quá xá đẹp.

Tiêu Nhược mím môi, lẩm bẩm: “Lúc không có em ở bên thì không cho anh mặc đồ đẹp như vậy được.”

Hứa Gia Ngôn cười, ngồi ở bên giường, cầm điện thoại trong tay nhìn cô trong màn hình: “Được, từ nay về sau anh chỉ mặc đồ đẹp trước mặt em.”

Tiêu Nhược cũng chỉ là nói đùa thôi, dù sao có khuôn mặt kia thì mặc gì cũng sẽ đẹp: “Em chỉ nói vậy thôi, cho dù có thêm bao nhiêu phụ nữ thích anh đi chăng nữa, em cũng không sợ.”

Hứa Gia Ngôn hỏi tại sao.

“Bởi vì cũng không có nhiều cô vừa xinh đẹp vừa bám dính không buông giống như em.” Cô nói đùa nhưng vẻ mặt khi nói lại rất nghiêm túc.

Hứa Gia Ngôn cũng mang vẻ nghiêm túc: “Nhược Nhược, cảm ơn em.”

Tiêu Nhược có chút sửng sốt: “Cảm ơn em?”

“Ừ.” Anh rất vui vẻ: “Cảm ơn em vì đã không rời đi lúc anh từ chối em.”

Tiêu Nhược bĩu môi: “Nếu em rời đi, ba năm em yêu anh chẳng phải sẽ uổng phí à.” Cô lại bắt đầu cười đùa: “Em là người làm ăn, em không làm ăn thua lỗ.”

Anh thuận theo lời cô: “Anh sẽ không để em thua lỗ.” Anh sẽ liều mạng để chiều cô, yêu cô.

Sẽ khiến cô ấy cảm thấy xứng đáng.

Tiêu Nhược cười: “Vậy em thức dậy đây, 10h em đến đón anh.”

Hứa Gia Ngôn: “Em ngủ thêm chút nữa đi, anh có thể tự tới.”

“Không được, anh ở nhà đợi em, em nhất định phải đến đón anh!” Cô luôn rất cứng đầu trong việc đối xử với anh.

Hứa Gia Ngôn cũng biết, cho nên cũng không cố chấp nữa: “Được, vậy anh đợi em.”

 

Rửa mặt xong, lúc xuống lầu, Tiêu Nhược ngửi thấy mùi dầu mè, cô nhăn mũi hỏi Lão Tiêu đang ngồi trên ghế sofa xem máy tính bảng: “Mẹ con đâu rồi ạ?”

Lão Tiêu hất cằm về phía phòng bếp: “Đang rửa lòng lợn đấy.”

Tiêu Nhược cười khì, đi vào bếp.

Trong bếp, Phan Vân và dì Trương đang bận rộn ở đó.

“Mẹ.” Tiêu Nhược dựa vào cửa nhà bếp: “Hứa Gia Ngôn thích ăn nhạt một chút ạ.”

Tinh thần Phan Vân rất tốt, đêm qua khóc nhiều như vậy, mọi tức giận và oán hận trong lòng đều đã tiêu tan, bà đáp lại, liếc nhìn về phía cửa: “Con còn chưa đi đón nó à?”

“Đi ngay đây ạ.” Tiêu Nhược vào bếp, ôm lấy Phan Vân từ phía sau: “Mẹ, mẹ thật tốt.”

“Bớt đi!” Phan Vân mắng, nhưng trên mặt lại cười như hoa nở.

10:10, Tiêu Nhược đến Hồng Phong Uyển, Hứa Gia Ngôn mở cửa cho cô.

Vừa vào cửa, Tiêu Nhược đã ôm lấy anh: “Anh đẹp trai, anh mở cửa mà không hỏi là ai, nhỡ người vào là một nữ lưu manh thì làm sao?”

Hứa Gia Ngôn cười: “Nữ lưu manh ở đâu ra.”

“Em đó.” Tiêu Nhược cười đến mức không đứng đắn: “Em là nữ lưu manh đây.” Cô giơ tay lên, nâng cằm anh bằng ngón trỏ: “Nữ lưu manh bây giờ sắp bắt cóc anh về nhà, anh có sợ không?”

Hứa Gia Ngôn nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay cô: “Không sợ.”

Hai người đi đến cửa, Tiêu Nhược cúi đầu nhìn xuống chân anh, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Nạng của anh đâu?”

Hôm nay Hứa Gia Ngôn không có ý định dùng nạng, tuy trước đó bố mẹ cô cũng đã nhìn thấy anh ngồi xe lăn và dùng nạng, nhưng hôm nay dù sao cũng là lần đầu tiên anh chính thức đến nhà thăm hỏi với tư cách là bạn trai của Tiêu Nhược. Tuy anh chưa từng làm cha làm mẹ, nhưng anh hiểu những mong ngóng mà các bậc cha mẹ đối với nửa kia của con gái mình.

Tiêu Nhược kéo tay anh trở vào nhà, ấn anh ngồi xuống ghế sô pha.

Tiêu Nhược không ngồi xuống mà ngồi xổm trước chân anh, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Sao anh không dùng nạng?”

Hứa Gia Ngôn vốn đang nhìn cô đã cúi đầu xuống, im lặng không nói gì. Sở dĩ hôm nay anh không dùng nạng là vì anh không muốn vì chân của anh mà khiến gia đình cô có sự hoài nghi, anh muốn chứng tỏ bản thân rằng anh vẫn có thể nắm tay cô và chăm sóc cô tốt mà không cần nạng.

Tuy anh không nói lời nào nhưng Tiêu Nhược đã đoán được đại khái. Cô biết là sự mặc cảm trong xương cốt anh đang quấy phá, cô nói rõ lập trường của mình: “Hứa Gia Ngôn, em yêu anh là yêu con người anh, không liên quan tới việc anh dùng nạng hay là ngồi xe lăn.” Cô đặt lòng bàn tay lên đầu gối trái của anh: “Chỗ này của anh, chưa bao giờ là vật cản giữa em và anh.”

Cô ngồi xổm trước mặt anh, nâng cằm lên, chăm chú nhìn anh, trong mắt là mặt hồ gợn sóng lăn tăn êm dịu: “Hứa Gia Ngôn, em hy vọng ở nơi em anh đừng cậy mạnh. Nếu chân anh đau, anh có thể nói cho em biết mà không phải là giả vờ kiên cường, nghiến răng chịu đựng.”

Giống như cô, anh ngồi xổm xuống, cúi đầu trước mặt cô, nói ra điều mà đã nhiều năm anh không nói——

“Nhược Nhược, chân anh đau quá.”

Bởi vì hôm qua đến thị trấn Niễu Yên dẫn cô đi xem hoa sơn trà nên anh đã đi bộ một đoạn, đêm qua anh chườm nóng rất lâu, sáng nay cũng chườm, nhưng vẫn còn hơi đau. Mặc dù sau phẫu thuật chân anh đã bình phục rất tốt, nhưng bác sĩ đã từng căn dặn anh hãy cố gắng không đeo chân tay giả trong ba tháng sau phẫu thuật.

Đôi mắt Tiêu Nhược ươn ướt, cúi đầu hôn lên đầu gối trái của anh. Môi cô đặt trên đầu gối anh rất lâu, Hứa Gia Ngôn cảm nhận được môi cô đang run rẩy, anh ôm mặt cô để cô ngẩng đầu lên.

Tiêu Nhược khóc, trên mặt có nước mắt.

“Đừng khóc.” Anh lau nước mắt cho cô, an ủi cô: “Khóc sẽ không đẹp đâu.” Anh đang cố gắng dỗ dành cô bằng cách nói mát, thực ra khi cô khóc trông cũng rất xinh đẹp.

Tiêu Nhược gật đầu, cười trong nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment