10:50, xe chạy vào sân biệt thự.
Hứa Gia Ngôn xuống xe, Tiêu Nhược đi tới cốp xe lấy ra quà mà anh đã chuẩn bị từ trước.
Hứa Gia Ngôn đi tới, cầm rượu và tổ yến vào tay: “Đưa cho anh đi.”
Lão Tiêu đã từ phòng khách đi ra, ông đã thay quần áo chỉnh tề, chân đi giày da.
Hứa Gia Ngôn dắt Tiêu Nhược đến bậc thang và gọi ông: “Chào chú Tiêu.” Trên đường đến đây, là Tiêu Nhược bảo anh gọi như vậy.
“Ơi.” Vẻ mặt Lão Tiêu rất xúc động, đứng ở cửa gọi: “Mau, mau vào đi.”
Tiêu Nhược cau mày, Lão Tiêu có gì đó không ổn nha, vẻ mặt và hành động của ông vừa thiếu tự nhiên vừa làm bộ.
Hứa Gia Ngôn do dự có nên thay giày không, Tiêu Nhược đã kéo tay áo anh: “Không cần, anh không thấy bố em cũng không thay giày à.”
Tiêu Nhược cũng không thay giày, sáng nay lúc đi cô mang một đôi giày đế bằng.
Lúc này, Phan Vân từ trong bếp đi ra.
Hứa Gia Ngôn chỉ nhìn thấy trên chân của mẹ Tiêu Nhược cũng không mang dép.
Hứa Gia Ngôn cảm thấy mũi mình đau nhức, anh biết, người nhà Tiêu Nhược đều đang chiều theo anh.
Hứa Gia Ngôn gọi một tiếng: “Dì Phan.”
Phan Vân mỉm cười đáp lại, bà nhận lấy quà từ trong tay Hứa Gia Ngôn và nói rất trịnh trọng: “Đến ăn bữa cơm thôi, còn mua quà gì chứ.”
Hứa Gia Ngôn mỉm cười, không biết trả lời thế nào, Tiêu Nhược nắm lấy cánh tay Hứa Gia Ngôn, nói: “Con rể mẹ hy vọng mẹ trẻ mãi không già.”
Lời nói của cô khiến tai Hứa Gia Ngôn đỏ bừng.
Tết đến gần, trên bàn trà trong phòng khách có rất nhiều loại hạt và kẹo dẻo, còn có vài đĩa trái cây, trái cây nhìn là biết vừa được rửa sạch, còn đọng lại những giọt nước phía trên.
Hứa Gia Ngôn chống hai tay lên đùi, ngồi thẳng, có chút dè dặt.
Nhà của Tiêu Nhược là một biệt thự ba tầng, trang trí không quá lộng lẫy lại rất ấm áp, tường dán giấy dán tường màu vàng nhũ, trần phòng khách cũng không phải là những chiếc đèn chùm pha lê rất phô trương mà là một chiếc đèn trần hình vuông lớn. Đèn LED được gắn trên tường, bên cạnh có dựng hai chiếc loa màu đen cao bằng nửa người, trên tủ TV giữa hai chiếc loa có hai khung ảnh, một là ảnh của Tiêu Nhược, một là là một bức ảnh gia đình. Dưới cửa sổ sát đất bày một số chậu hoa lan đang nở.
Lão Tiêu và Phan Vân ngồi đối diện với Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Lão Tiêu đẩy đĩa hạt hướng về phía đối diện, nói: “Ăn chút đồ ăn vặt đi.”
Hứa Gia Ngôn gật đầu nói cảm ơn, trầm mặc hai giây, lại nói thêm: “Cảm ơn chú Tiêu.”
Phan Vân cũng rất căng thẳng, bà siết hai tay để lên chân, sau đó duỗi tay đẩy đĩa trái cây màu đỏ về phía đối diện: “Ăn chút trái cây đi.”
Hứa Gia Ngôn lại gật đầu: “Cảm ơn dì Phan.”
Bầu không khí nhất thời lúng túng.
Lão Tiêu ho khan, hắng giọng, bắt đầu tìm chủ đề: “Gia Ngôn đón năm mới ở đâu?”
Hứa Gia Ngôn lập tức trả lời: “Con đón một mình.”
Cha mẹ anh đã mất chín năm, bà ngoại anh qua đời khi anh mới được trăm ngày, ông ngoại anh cũng mất sớm, còn ông bà nội anh cũng đều qua đời lần lượt cách đây vài năm. Anh còn lại một người chú hai nhưng không có qua lại.
“Ồ.” Lão Tiêu khoanh tay lại ho khan một tiếng: “Hay là năm nay đến đây đón năm mới đi.”
Hứa Gia Ngôn chớp mắt thật nhanh hai cái, anh còn chưa kịp trả lời, Phan Vân đã nói tiếp: “Đúng đó, đón năm mới nhiều người thì mới náo nhiệt, nhà chúng ta cũng không có người ngoài.”
Tiêu Nhược kéo tay áo Hứa Gia Ngôn, nhỏ giọng hỏi: “Được không anh?”
Hứa Gia Ngôn nhìn Tiêu Nhược, sau đó ánh mắt trở lại trên khuôn mặt của cha mẹ Tiêu ở đối diện, anh dừng lại vài giây rồi nói: “Được.” Mũi anh có chút chua xót: “Cảm ơn chú và dì.”
Tiêu Nhược lấy một viên kẹo dẻo, bóc ra đưa tới miệng anh.
Ánh mắt Hứa Gia Ngôn lóe lên, anh liếc nhìn đối diện, không cúi đầu xuống mà dùng tay nhận lấy viên kẹo dẻo đưa vào miệng.
Kẹo rất ngọt, trượt xuống cổ họng, đi vào trong tim.
12:00, dì Trương đầu bếp bưng món ăn cuối cùng lên bàn: “Thưa ông bà, có thể ăn cơm rồi.”
Bàn ăn loại dài, bày đầy ắp những món ăn ngon.
Lão Tiêu hỏi: “Gia Ngôn, con uống rượu không?”
Hứa Gia Ngôn không uống rượu: “Con uống cùng chú một chút ạ.”
Lão Tiêu nói với Tiêu Nhược: “Bố thấy lúc Gia Ngôn đến đã mua vang việt quất, con đi lấy một chai đến đây.”
Tiêu Nhược đi.
Phan Vân múc cho Hứa Gia Ngôn một bát canh khai vị: “Nhược Nhược nói con thích ăn thanh đạm, đồ ăn hôm nay dì không cho nhiều ớt.”
Hứa Gia Ngôn nói: “Cám ơn dì.”
Tiêu Nhược mang rượu tới, mở nút chai rồi rót cho Lão Tiêu.
Lão Tiêu rất hợp tác: “Chà, rượu này ngon đấy.”
Tiêu Nhược rót thêm một ít cho Hứa Gia Ngôn, sau đó lại rót chút cho chính mình, chừa lại Phan Vân không rót.
Phan Vân cau mày: “Sao con không rót rượu cho mẹ?”
Tiêu Nhược rất bất ngờ: “Mẹ cũng uống?”
Phan Vân, người không uống rượu, nói: “Tại sao mẹ không thể uống?”
Tiêu Nhược liền rót cho bà một ít.
Lão Tiêu nâng ly rượu lên: “Hôm nay là lần đầu tiên Gia Ngôn tới đây ăn cơm, đừng câu nệ mà cứ thoải mái, ha, nào.”
Tiêu Nhược bĩu môi vạch trần ông: “Con thấy bố mới là người đang câu nệ đấy.”
Hứa Gia Ngôn bưng ly rượu đứng dậy: “Chú, dì, con mời chú dì.”
Lão Tiêu lập tức ấn tay anh: “Ngồi xuống, ngồi ngồi, khỏi đứng, nhà này không có quy tắc đó.”
Hứa Gia Ngôn vẫn đứng: “Cám ơn chú dì, con…” Kỳ thật anh không phải là người dễ xúc động, nhưng không biết vì sao hôm nay mũi của anh lại chua xót mấy lần, anh không ngờ tới, thật sự không ngờ, hôm nay anh đến với dự tính xấu nhất. Anh nghẹn ngào, anh đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để đánh động hai vị trưởng bối, để họ yên tâm giao con gái mình cho anh, giờ phút này anh chỉ muốn nói: “Con sẽ dành cả quãng đời còn lại của con để đối xử tốt với Tiêu Nhược.”
Đây là những lời thật lòng nhất mà anh có thể nghĩ ra.
Anh giơ ly rượu bằng cả hai tay và cạn ly trong một lần.
Lão Tiêu sửng sốt.
Phan Vân đứng dậy, trong mắt có sự ray rứt, bà cũng gọi anh là Gia Ngôn: “Lần trước là lỗi của dì.”
Hứa Gia Ngôn lắc đầu, không ngừng lắc đầu, hai mắt đỏ hoe: “Dì, dì rất tốt, là con, là con không đủ tốt.”
Lão Tiêu không nghĩ như vậy: “Hứa Gia Ngôn, đừng nói mình như vậy, con không tốt thì sao Nhược Nhược có thể thích con chứ?”
Tiêu Nhược ngây ngẩn cả người.
Ba người đang đứng, chỉ có cô ngồi.
Cốt truyện này thay đổi nằm ngoài dự đoán của cô, cô vẫn chưa thể phản ứng lại.
Lão Tiêu và Phan Vân cũng uống hết rượu trong ly rồi ngồi xuống, Lão Tiêu nhìn về phía Tiêu Nhược đối diện vẫn còn ngơ ngác: “Sao còn không rót rượu cho bố mẹ con nữa?”
Tiêu Nhược phản ứng lại, lập tức đứng dậy đi rót rượu.
Phan Vân dùng đũa gắp một miếng sườn heo chua ngọt vào bát Hứa Gia Ngôn: “Đây là dì làm, con nếm thử đi.” Bà không còn căng thẳng như trước nữa, bắt đầu thể hiện tài nấu nướng: “Nhược Nhược nói con nấu ăn rất giỏi, con có thể thử món dì làm.”
Hứa Gia Ngôn cúi đầu cắn một miếng thịt sườn nhỏ, ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời: “Dì nấu ngon hơn con.”
Phan Vân đắc ý, bà chỉ vào đĩa lòng heo xào, mực xào, cá quế hấp và sườn xào chua ngọt: “Những món này đều là dì làm.”
Hứa Gia Ngôn rất cổ vũ, gắp một miếng thịt cá quế vào miệng: “Ngon lắm ạ.”
Lão Tiêu đang muốn gắp đồ ăn lên, Tiêu Nhược lập tức ngăn lại: “Chờ một chút, con còn chưa chụp ảnh nữa.” Nếu không đăng lên vòng bạn bè WeChat, người mẹ già này của cô sẽ lại khóc mất.
Tâm lý ganh đua so sánh này thật xấu hổ quá.
Sau khi bữa ăn kết thúc, bốn người ngồi lại trên ghế sofa.
Hứa Gia Ngôn tổng cộng uống ba ly vang việt quất, anh uống rượu nên mặt có chút đỏ, má và cổ cũng có chút đỏ.
Phan Vân uống có hai ly nhưng đã ngà ngà say, ngồi trên sô pha, ánh mắt mơ màng trừng lên có phần không mở ra được.
Lão Tiêu và Tiêu Nhược dường như không hề hấn gì.
Trò chuyện một lúc, Phan Vân không nhịn được nữa, vịn ghế sô pha đứng dậy, kéo cánh tay Lão Tiêu: “Anh dìu em lên, em phải ngủ một lát.”
Lão Tiêu dìu Phan Vân, Hứa Gia Ngôn đứng lên, Lão Tiêu lập tức ấn tay anh: “Ngồi xuống, ngồi xuống, chú cũng lên trên nghỉ ngơi một chút.”
Tiêu Nhược kéo Hứa Gia Ngôn ngồi lại.
Hứa Gia Ngôn nhìn Tiêu Nhược, Tiêu Nhược bật cười.
Hứa Gia Ngôn có chút bối rối: “Sao vậy?”
Tiêu Nhược lắc đầu, hỏi anh: “Anh say à?”
Tửu lượng của Hứa Gia Ngôn cũng không tốt lắm, nhưng anh lắc đầu: “Không có.”
Tiêu Nhược trêu anh: “Có phải anh không ngờ hôm nay bọn họ lại như thế này không?”
“Ừ.” Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Chú và dì chấp nhận anh rồi sao?” Anh vẫn có cảm giác như đang mơ.
“Nếu không chấp nhận anh thì có bảo anh đến đón năm mới không?”
Hứa Gia Ngôn vẫn còn mơ hồ: “Không phải trước đây bọn họ không đồng ý việc em ở bên anh sao?”
Tiêu Nhược bắt đầu khen ngợi: “Ai bảo anh ưu tú như vậy!”
Hứa Gia Ngôn không tin: “Có phải em đã nói gì đó không?”
“Em có thể nói gì chứ?” Tiêu Nhược suy nghĩ một chút, lại không nghĩ ra được nguyên nhân: “Có lẽ bọn họ tự mình thông suốt đấy.”
Tiêu Nhược đột nhiên đứng dậy: “Dẫn anh lên phòng em thăm thú chút nhé?”
Phòng của Tiêu Nhược ở trên tầng hai, lúc Hứa Gia Ngôn lên lầu, tuy chống gậy nhưng chân trái vẫn hơi run.
Đến phòng Tiêu Nhược, cô dẫn anh đến bên giường: “Anh ngồi đi.”
Anh ngồi trên giường cô, cô ngồi cạnh anh.
Phòng của Tiêu Nhược dán giấy dán tường màu xanh hồng, rèm cửa cũng là màu xanh nhạt phủ một lớp vải trắng, trên bức tường phía sau giường treo một bức ảnh nghệ thuật cỡ lớn của cô.
Hứa Gia Ngôn chỉ vào bức ảnh treo phía trên đầu giường: “Chụp khi nào thế?” Rất trẻ, nhìn như mới mười ba, mười bốn tuổi.
Tiêu Nhược suy nghĩ một chút: “Lúc còn học cấp ba, năm ngoái em định đổi ảnh khác, nhưng mẹ em không cho.”
“Đẹp lắm.” Anh xoay mặt cô qua: “Anh còn chưa có ảnh của em.”
Tiêu Nhược có đôi khi đầu óc rất thẳng: “Trên vòng bạn bè của em có á, anh lưu vào album ảnh không được sao?”
“Anh muốn ảnh chụp.” Anh hiếm khi khăng khăng như vậy: “Muốn ngước mắt là có thể nhìn thấy.”
Tiêu Nhược mím môi cười: “Chờ em chút.” Cô đi lấy album ảnh.
Cô đi đến tủ cạnh giường, lấy ra một cuốn album ảnh rất dày đưa cho anh: “Em đưa hết cho anh.”
Hứa Gia Ngôn nhìn qua từng cái một, Tiêu Nhược ngồi xổm trên mặt đất nhẹ nhàng xoa xoa chân cho anh: “Có đau không anh?” Hôm qua bọn họ ở thị trấn Niễu Yên, anh không ngồi xe lăn một đoạn đường ngắn.
“Không đau.” Anh kéo cô lên, bảo cô ngồi cạnh mình, chỉ vào một bức ảnh cô thắt bím tóc hai bím trong album ảnh: “Bức ảnh này là hồi em mấy tuổi?”
“Khoảng ba bốn tuổi gì đó.” Đã lâu rồi cô cũng không nhớ rõ, nhưng cô có chút không biết làm thế nào, đóng tập ảnh lại, vừa nũng nịu vừa giận dỗi nói: “Sao anh lại nhìn mấy tấm phía đầu, phía đầu không đẹp.”
Bởi vì rượu nên mặt anh hơi đỏ, đôi mắt cũng thấp thoáng màu ửng đỏ, hơi nước mờ mịt: “Nhược Nhược, hình như anh say rồi…” Giọng nói trầm thấp của anh quấn lấy cô, mài trái tim cô tan chảy.
Tiêu Nhược không có say, nhưng hiện tại có chút rồi, cô cười ranh mãnh: “Vậy ngủ trên giường của em một lát nhé?”
Hứa Gia Ngôn cảm thấy không tốt: “Có phòng dành cho khách không?”
Tiêu Nhược đương nhiên sẽ không cho anh ngủ ở phòng dành cho khách: “Không có, chỉ có giường của em, anh có muốn ngủ không?”
Hứa Gia Ngôn hiểu ý của cô: “Chú dì ở dưới lầu——”
“Không sao đâu!” Tiêu Nhược ngắt lời anh: “Anh đã nói chỉ cần em đồng ý, chỉ cần bố mẹ em đồng ý, anh sẽ cưới em.”
“Ừ.” Anh hứa: “Anh sẽ cưới em.”
Tiêu Nhược truy hỏi: “Khi nào?”
“Cho anh chút thời gian được không?” Phải cầu hôn và mua một chiếc nhẫn.
“Vậy thì anh đừng để em đợi lâu quá.”
“Ừ, anh sẽ không để em chờ quá lâu.”
Anh nhìn cô, trong đôi mắt ướt át có ánh lửa và đầy nóng bỏng: “Nhược Nhược, anh hôn em được không?”
Cô mỉm cười gật đầu.
Thế là anh ôm mặt cô và hôn cô.
Chỉ hôn một lúc, hơi thở của anh đã trở nên gấp gáp, anh giữ bàn tay quậy phá của cô xuống, buông cô ra, lắc đầu với cô.
Tiêu Nhược không vui, ấn anh trên giường, lại hôn anh.
Hơi thở dây dưa khiến toàn thân anh căng lên.
Anh nuốt khan, nhẹ nhàng kéo cô ra, giọng nói bị hơi nóng trên cơ thể làm cho khàn khàn: “Được rồi.” Nếu tiếp tục nữa, lý trí của anh sẽ bị thiêu rụi mất.
Tiêu Nhược có thể cảm giác được phản ứng của cơ thể anh, biết nếu tiếp tục, cả hai sẽ mất khống chế.
Ừm, ở đây đúng là có chút không thích hợp, cô xuống khỏi người anh, nằm nghiêng ôm lấy anh…