Ngày hôm sau, trời quang.
Tiêu Nhược ăn sáng xong ở chỗ Hứa Gia Ngôn rồi đến công ty. 9 giờ 40, Hứa Gia Ngôn ngồi trên xe lăn rời khỏi nhà, anh muốn đi mua nhẫn.
10:20, Hứa Gia Ngôn đến trung tâm mua sắm lớn nhất Phàn Thành. Sau hơn một giờ lựa chọn, cuối cùng anh cũng tìm được một chiếc ưng ý.
Viên kim cương trên chiếc nhẫn không lớn nhưng được cắt rất khéo léo và có độ bóng ba chiều. Người bán hàng đeo găng tay trắng lấy chiếc nhẫn ra. Hứa Gia Ngôn cầm chiếc nhẫn kim cương trên tay và ngắm nhìn nó thật kỹ một lúc lâu. Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, ước lượng kích thước to nhỏ.”
“Chào cô, tôi lấy cái này.”
“Được.”
Chọn xong chiếc nhẫn kim cương, anh lại đi xem nhẫn đôi, nhẫn đôi tương đối đơn giản. Sau khi chọn một cặp, anh hỏi nhân viên bán hàng: “Có thể khắc chữ được không?”
Thái độ phục vụ của nhân viên rất tốt: “Được ạ, nhưng phải đợi mười lăm ngày, quý khách có thể đợi được không ạ?”
Hứa Gia Ngôn nói: “Được.”
Anh viết ra chữ cái cần khắc rồi lấy hóa đơn đi thanh toán.
12:30, Hứa Gia Ngôn vừa rời khỏi trung tâm thương mại, Tiêu Nhược đã gọi đến.
“Nhược Nhược.”
Tiêu Nhược hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
“Anh đang ở trung tâm thương mại.”
“Trung tâm thương mại?” Tiêu Nhược hỏi: “Anh tới trung tâm thương mại để mua gì vậy?”
Hứa Gia Ngôn nhìn chiếc túi xách màu xanh nhạt đeo trên cổ tay, khóe miệng hơi nhoẻn: “Không có gì.” Anh hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Buổi sáng lúc Tiêu Nhược đi, cô nói với anh trưa hôm nay cô có việc nên không thể tới nhà anh ăn cơm.
“Vẫn chưa, em mới vừa xong việc thôi.”
“Ừm, nhớ ăn nhé.”
Tiêu Nhược mới từ phòng họp trở lại văn phòng: “Khi nào thì anh về?”
Hứa Gia Ngôn đã tới bên đường, đang chờ taxi: “Anh về giờ nè.”
Bên kia điện thoại vang lên một giọng nam: “Tổng giám đốc Tiêu, Chủ tịch Tiêu đến rồi.”
Hứa Gia Ngôn nói: “Vậy em tranh thủ làm việc trước đi.”
“Ừm.” Tiêu Nhược lại nói: “Có lẽ tối nay em không thể đến chỗ anh được, anh cứ đi từ từ nhé.”
“Được.” Hứa Gia Ngôn căn dặn: “Đừng quên ăn cơm đấy.”
“Em biết rồi.”
Lão Tiêu mặc bộ vest phẳng phiu đứng trước bàn làm việc của Tiêu Nhược, Phan Vân cũng tới, đang ngồi trên sofa.
Tiêu Nhược buông điện thoại: “Sao bây giờ bố mẹ lại tới đây thế ạ?”
Lão Tiêu nhếch mép: “Con lật mặt cũng nhanh quá đấy.” Vừa rồi cười nói vui vẻ trong điện thoại như vậy, thế mà vừa cúp máy cái là nụ cười lập tức biến mất.
“Haizz.” Tiêu Nhược thở dài: “Con phải có dáng vẻ của một người làm chủ mà không phải sao.”
Nhìn nó ra vẻ kìa, Phan Vân xuỳ một tiếng.
Hai thư ký gõ cửa bước vào, mỗi người cầm một cốc nước đặt lên bàn: “Chủ tịch Tiêu, tổng giám đốc Phan.”
Lão Tiêu lập tức nghiêm mặt nói “Ừ”.
Phan Vân nhìn thấy biểu cảm nhỏ bé của ông, tự nhủ: Hai cha con đúng là từ một khuôn đúc.
Lão Tiêu nói chuyện chính: “Thiệp mời bố bảo con chuẩn bị tuần trước đã gửi hết chưa?”
“Đã gửi rồi ạ.” Tiêu Nhược lấy ra một đoạn diễn thuyết từ trong ngăn kéo đưa cho ông: “Bố xem thử.”
Lão Tiêu Nhượcn kịch bản diễn thuyết, đi tới ghế sô pha ngồi xuống, chăm chú đọc.
Cuộc họp thường niên bắt đầu lúc sáu giờ tối, được tổ chức tại phòng tiệc trên tầng 12 tòa nhà văn phòng của Tiêu Thị.
16h20, Thư ký Dương dẫn hai người phụ nữ vào: “Tổng giám đốc Tiêu, lễ phục mà cô và tổng giám đốc Phan đặt đã được giao đến rồi.”
Tiêu Nhược ngẩng đầu, vẫy tay với thư ký, thư ký đi ra ngoài.
Tiểu Nhược vẫn tiếp tục làm việc, nói với Phan Vân đang ngồi trên sô pha: “Mẹ, mẹ đi thử lễ phục trước đi.”
Phan Vân đi vào phòng nghỉ bên trong, Lão Tiêu vẫn đang ngồi trên ghế sofa ghi nhớ bài phát biểu của mình.
Tiểu Nhược ngước mắt lên nói: “Bố, Bất động sản Hải Phong và nhà chúng ta không có quan hệ làm ăn gì, tại sao bố lại gửi thư mời cho họ thế?”
Lão Tiêu vẫn dán mắt vào bài phát biểu trên tay: “Là họ thông qua quan hệ đến tìm bố, chắc là muốn làm quen với chú Nghiêm của con thông qua cuộc họp thường niên tối nay.”
Tiêu Nhược nói “Ồ”, trong lòng đã nắm rõ.
Chú Nghiêm trong miệng Lão Tiêu gọi là Nghiêm Trượng, chú ấy và Lão Tiêu là đồng đội, có mối quan hệ rất tốt. Gia đình chú ấy cũng làm bất động sản, nhưng không phải ở Phàn Thành mà là ở Kinh Thị, quy mô rất lớn. Hàng năm tại cuộc họp thường niên của Tiêu Thị, chú ấy sẽ từ Kinh Thị chạy đến để tụ họp với Lão Tiêu.
Phan Vân từ phòng nghỉ đi ra, mặc một bộ sườn xám nhung đen, bà v**t v* cổ áo, hỏi Tiêu Nhược: “Nhược Nhược, con thấy sao?”
“Xoay người lại con xem.”
Phan Vân quay người lại.
“Cũng được, có áo kia có phải có hơi cao không mẹ?” Tiêu Nhược hỏi.
“Ừ, có chút không thoải mái.” Cô không hài lòng lắm: “Để mẹ thử bộ khác.”
Tiêu Nhược lại chuyển chủ đề đến Bất động sản Hải Phong: “Tại sao cô con gái nuôi kia của nhà họ không vào công ty gia đình mình vậy?”
“Cái gì?” Lão Tiêu ngẩng đầu nhìn cô: “Con gái nuôi của ai?”
Tiêu Nhược nhìn sang chỗ khác, giả vờ như không có gì, giọng điệu như tán gẫu: “Chính là Bất động sản Hải Phong mà con vừa nhắc đến ấy.”
“Ồ.” Lão Tiêu tiếp tục cúi đầu nhìn bài diễn thuyết của mình: “Sao bố biết nhiều thế được?” Ông đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sao đột nhiên con lại quan tâm đến gia đình người ta?”
“Không có gì, con hỏi chút thôi.”
Không đúng, Lão Tiêu buông bài phát biểu trong tay xuống, đứng dậy: “Không có việc gì thì sao con hỏi thăm nhiều thế?”
Tiêu Nhược không nói gì.
Lão Tiêu chống hai tay lên bàn làm việc của cô, vẻ mặt dò xét: “Có chuyện gì?”
Tiêu Nhược liếc ông một cái, giả vờ thản nhiên: “Cô con gái nuôi của nhà bọn họ là đồng nghiệp của Hứa Gia Ngôn.”
Lão Tiêu cười đầy sâu xa: “Một đồng nghiệp bình thường sẽ có thể khiến con thế này ư?”
Tiêu Nhược không nói chuyện, vẻ mặt tức giận.
“Nó thích Hứa Gia Ngôn?” Ông vạch trần.
Tiêu Nhược thấp giọng “Ừm”.
Lão Tiêu xem thường: “Cũng không phải Hứa Gia Ngôn thích cô ta, con lo lắng vớ vẩn làm gì!”
Tiêu Nhược tức giận khi nghĩ đến Trương Thanh Thanh: “Một người phụ nữ thích gây sự!”
Lão Tiêu bèn hỏi: “Chọc con chuyện gì?”
Tiêu Nhược vứt con chuột trong tay, chửi một câu “đồ giả tạo”, sau đó dựa lên ghế ông chủ như một ông chú.
Phan Vân lại từ phòng nghỉ đi ra, đổi một bộ lễ phục màu tím đậm rất hào phóng, nhìn rất ung dung.
Tiêu Nhược xoay ghế nhìn lướt qua từ trên xuống dưới: “Bộ này đi mẹ.” Cô lấy ra một chiếc hộp màu đen từ trong ngăn kéo đưa cho Phan Vân: “Trâm cài ngực, mẹ xem thử nó có hợp không.” Nói xong, cô cũng bước vào phòng nghỉ.
Năm phút sau, Tiểu Nhược mặc một bộ lễ phục màu đen cổ chữ V đi ra, màu đen đậm tương phản với làn da trắng ngà, k*ch th*ch thị giác rất lớn, trong gợi cảm nhưng lại không để lộ ra nơi không nên lộ.
Phan Vân chép miệng, trên mặt tràn đầy hâm mộ: “Tuổi trẻ tốt thật!”
17h50, ba người nhà họ Tiêu đi đến phòng tiệc trên tầng mười hai với tư cách là người chủ trì.
Nhân viên Tiêu Thị bước vào bằng thẻ công tác, những vị khách được mời xuất trình thư mời.
18h00, cuộc họp thường niên chính thức bắt đầu.
Sau khi Lão Tiêu đọc xong bài phát biểu của mình, Tiêu Nhược phát biểu ngắn gọn, phòng tiệc bắt đầu cười nói, tiệc tùng linh đình.
Lúc Tiêu Nhược vừa mới phát biểu, cô đã nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất——
Trương Thanh Thanh.
Tiêu Nhược không hiểu sao cô ta còn có mặt mũi mà đến.
Tiêu Nhược đang lạnh lùng liếc nhìn sườn mặt Trương Thanh Thanh, Phan Vân đi tới gọi cô: “Đi chào chú Nghiêm của con đi.”
Tiêu Nhược thu hồi ánh mắt, đi về phía Lão Tiêu.
Nghiêm Trượng cười híp mắt gọi cô: “Nhược Nhược đúng là càng ngày càng xinh đẹp.”
“Chú Nghiêm.” Tiêu Nhược không lịch sự và xa cách như trước mặt người ngoài với Nghiêm Trượng, cô có chút hoạt bát của một cô bé: “Chú đừng trêu con nữa.”
Nghiêm Trượng mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, cơ thể được chăm sóc rất tốt, sống lưng thẳng tắp: “Con có bạn trai chưa?”
Trên mặt Tiêu Nhược lộ ra nụ cười đắc ý: “Dạ rồi ạ!”
“Ô.” Nghiêm Trượng nhìn Lão Tiêu: “Con nhà ai vậy?”
Lão Tiêu lập tức hạ giọng, thì thầm vào tai chú ấy mấy câu.
Nghiêm Trượng đầu tiên là sửng sốt, ngược lại còn không thể tin nổi: “Là thật hay giả?”
Lão Tiêu chép miệng: “Chuyện này tôi đùa với ông à?”
Nghiêm Trượng lập tức nói: “Vậy sao tối nay không để nó tới đây?”
“Sau này rồi nói, sau này rồi nói.”
Nghiêm Trượng hiểu ý, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục đen nghiêm chỉnh đi về phía Nghiêm Trượng, nói với giọng rất khiêm tốn: “Chủ tịch Nghiêm, chào anh ạ.”
Là Trương Hải Phong, tổng giám đốc của Bất động sản Hải Phong, là cha nuôi của Trương Thanh Thanh.
Nghiêm Trượng không biết ông ta, trả lời một cách lịch sự: “Chào anh.”
Trương Hải Phong đưa danh thiếp bằng cả hai tay: “Tôi là Trương Hải Phong của Bất động sản Hải Phong.”
Nghiêm Trượng có khí chất áp đảo, lấy danh thiếp từ tay ông ta bằng một tay, chỉ lãnh đạm liếc nhìn một cái.
Trương Hải Phong lại chào hỏi Lão Tiêu: “Chủ tịch Tiêu.”
Lão Tiêu gật đầu.
Tiêu Nhược chen ngang: “Chú Nghiêm, con qua đó đi dạo một chút ạ.”
Nghiêm Trượng lập tức nở nụ cười, như đang đối đãi với con gái mình: “Được rồi, con đi đi.”
Buổi trưa Tiêu Nhược còn chưa ăn cơm, cô đi tới đặt mấy miếng bánh ngọt lên đĩa, ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, bắt đầu ăn như nơi không người.
Thiệu Hiền đi tới: “Tiêu Nhược.”
Tiêu Nhược ngẩng đầu “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục ăn bánh của mình.
Thiệu Hiền nhớ tới lần trước cô nói không thích ăn đồ ngọt, bây giờ lại thấy cúi đầu ăn hết hai miếng bánh.
Thiệu Hiền cũng lịch sự ngồi xuống bên cạnh cô: “Tối nay em chưa ăn tối à?”
Tiêu Nhược tiếc chữ như vàng: “Ừm.”
Thiệu Hiền hỏi: “Nghe nói ngày mai công ty em được nghỉ.” Anh ta mời: “Trưa ngày mai em có rảnh không?”
Tiêu Nhược tiếp tục tiếc chữ như vàng: “Có.”
Thiệu Hiền cho là mình có cơ hội mời cô một bữa: “Vậy trưa ngày mai——”
“Nhưng tôi phải đến nhà bạn trai tôi.” Cô l**m lớp kem trên môi, cười giả lả: “Xin lỗi nha.”
Khóe miệng Thiệu Hiền giật giật, cứng ngắc trả lời: “Không sao.”
Tiêu Nhược cầm đĩa trống đứng dậy, không ngờ góc váy của cô lại bị Thiệu Hiền vô tình giẫm phải, bàn tay đang cầm chiếc đĩa trống đánh về phía bên trái, chiếc nĩa kim loại trong đĩa văng ra ngoài, vừa vặn văng về phía lễ phục đen của Trương Thanh Thanh.
Chất vải đen, hai chấm kem trắng khá chói mắt.
Sắc mặt Trương Thanh Thanh tối sầm trừng cô: “Cô cố ý?”
Thật sự là ngoài ý muốn, nhưng đuôi lông mày trên khuôn mặt sáng ngời xinh đẹp của Tiêu Nhược nhướn lên: “Đúng vậy đó.”
Trương Thanh Thanh cúi đầu nhìn hai mảng trắng chói mắt trên làn váy, trong lòng thầm mắng, nhưng dẫu cho không vừa mắt Tiêu Nhược thì đêm nay là sân nhà của nhà họ Tiêu, cô ta chỉ có thể kiềm chế biểu cảm của mình.
Cô ta lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt cười đểu của Tiêu Nhược, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Tiêu Nhược xùy một tiếng, quay đầu nhìn góc váy, cau mày liếc nhìn Thiệu Hiền.
Thiệu Hiền lộ ra vẻ xin lỗi: “Xin lỗi em.”
Tiêu Nhược không nói gì, đưa đĩa cho người phục vụ đi ngang qua.
21h, cuộc họp thường niên vẫn đang diễn ra, Tiêu Nhược mất hứng, gọi điện cho Hứa Gia Ngôn.
Điện thoại lại vang lên một lần không có người trả lời, Tiêu Nhược bĩu môi nhìn đám người đang cười đùa trong phòng tiệc, trong lòng không khỏi cảm thấy trống rỗng.
Hai phút sau, Hứa Gia Ngôn gọi tới.
Tiêu Nhược lập tức nhận điện thoại: “Sao vừa rồi anh không bắt máy?”
“Điện thoại để trên sofa, anh vừa vào phòng ngủ.” Hứa Gia Ngôn hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Tiêu Nhược không muốn ăn, muốn ăn đồ anh nấu, nhưng lại sợ anh lo lắng nên nói: “Em ăn rồi.”
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Em uống rượu à?”
“Uống một chút đi.” Thực sự chỉ một chút thôi, chủ yếu là vì cô không có tâm trạng uống rượu, cô nhớ bạn trai.
Hứa Gia Ngôn nói: “Nếu mà có thể không uống thì đừng uống.”
“Sao thế?” Tiêu Nhược bĩu môi: “Tửu lượng em rất tốt đó.”
Nhưng Hứa Gia Ngôn cảm thấy cô uống rượu kém, lần nào cũng say. Anh không phản bác mà chuyển chủ đề: “Có nhiều người không?”
Tiêu Nhược ngẩng đầu: “Rất nhiều.”
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Khi nào mới kết thúc? Sẽ rất muộn sao?”
Những năm trước, cuộc họp thường niên sẽ được tổ chức đến 0 giờ, vì bắt đầu từ 22 giờ sẽ có tiết mục rút thưởng, coi như là phần thưởng cho những nhân viên đã làm việc chăm chỉ cả năm trong tập đoàn.
Tiêu Nhược mím môi, mang theo chút nũng nịu: “Em muốn đi tìm anh.”
“Không phải còn chưa xong à?” Hứa Gia Ngôn dỗ dành cô: “Ngày mai được nghỉ rồi mà.”
“Ừm.” Tiêu Nhược thấp giọng nói, “Nhưng mà em nhớ anh lắm.” Là kiểu rất nhớ rất nhớ. Cô nói với giọng rè rè: “Tối nay em mặc một chiếc váy rất đẹp…” Cô cũng muốn anh nhìn thấy.
Cách đó không xa, Trương Thanh Thanh đang liếc nhìn Tiêu Nhược với ánh mắt sắc bén.
Hứa Gia Ngôn nói: “Em vẫn luôn xinh đẹp.” Anh không phải khen mà là nói thật lời trong lòng.
Tiêu Nhược hờn dỗi: “Nhưng đêm nay còn đẹp hơn nữa cơ.” Cô muốn dụ Hứa Gia Ngôn vào tròng.
Hứa Gia Ngôn có đôi khi cũng là một người thần kinh thô: “Vậy em chụp ảnh cho anh xem thử đi.”
Tiêu Nhược thầm hừ một tiếng, cúi đầu nhìn cổ chữ V của mình, tức giận dùng hai tay đẩy ngực vào giữa, sau đó nói: “Vậy em cúp máy trước, lát nữa em sẽ chụp cho anh.”
–
*Tác giả có lời muốn nói:
Đừng đẩy vào, nó đã lớn lắm rồi.