Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 32

Tiêu Nhược hừ một tiếng trong lòng, cúi đầu nhìn cổ chữ V của mình, tức giận dùng hai tay ép ngực vào giữa, sau đó nói: “Vậy em cúp máy trước, chờ xíu em gửi cho anh.”

Nửa phút sau, Hứa Gia Ngôn nhận được ba tấm ảnh selfie của Tiêu Nhược.

Tiêu Nhược mím môi cười, cô có thể đoán được vẻ mặt của Hứa Gia Ngôn khi nhìn thấy bức ảnh.

Hứa Gia Ngôn gọi điện thoại tới.

Tiêu Nhược không nói gì, đợi anh nói trước.

“Sao mà mặc váy xẻ sâu như vậy?” Trong giọng nói của anh có chút trách móc, nhưng không rõ ràng.

Tiêu Nhược cố ý kéo dài giọng điệu: “Không phải là chẳng có ai kiểm soát sao, em muốn mặc gì thì mặc thôi.”

Lúc này, Hứa Gia Ngôn rất muốn kiểm soát cô im lặng mấy giây mới nói: “Nếu anh kiểm soát em thì em có thấy phiền không?”

Tiêu Nhược nói một đằng nghĩ một nẻo đảo mắt, nhịn cười: “Vậy thì phải xem anh kiểm soát em cái gì nữa.”

Hứa Gia Ngôn bắt đầu kiểm soát: “Vậy từ nay về sau em không được mặc váy hở hang như vậy nữa, được không?”

Tiêu Nhược mím môi, ánh mắt cong cong, “Ừm” một tiếng

Hứa Gia Ngôn tiếp tục nói: “Sau này khi đi xã giao đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, được không em?”

Đôi môi của Tiêu Nhược trắng bệch vì mím lại nhịn cười, ý cười từ trong mắt cũng sắp phóng ra những ngôi sao nhỏ rồi, cô lại “Ừm”.

Tại sao cứ “Ừm”? Bởi vì khóe miệng của cô đang nhếch lên, nói chuyện là sẽ bị lộ.

Hứa Gia Ngôn nói: “Anh chưa từng thấy em tô son đỏ như vậy.” Bình thường cô đều tô màu cam nhạt.

Tiêu Nhược hôm nay có đôi môi đỏ rực.

Tiêu Nhược xoa ngực, lại nén cười: “Trông đẹp không?”

“Ừm.”

“Hứa Gia Ngôn.” Cô dụ dỗ: “Hôm nay em đẹp như vậy, anh cũng không muốn gặp em à?”

Anh đương nhiên là muốn, nhưng lại sợ làm phiền cô: “Anh vừa hỏi em khi nào thì kết thúc, nhưng em còn chưa nói.”

Tiêu Nhược lập tức phản ứng lại, nói dối: “Chín giờ rưỡi sẽ kết thúc.”

Hứa Gia Ngôn nhìn thời gian, đã chín giờ hai mươi rồi, anh hỏi: “Đến chỗ anh mất bao lâu?”

“Hơn hai mươi phút.”

Hứa Gia Ngôn tính toán thời gian: “Vậy em đến thẳng sân đài phát thanh chờ anh, được không?”

“Được!” Giọng nói háo hức không dằn nổi.

Nghiêm Trượng và Lão Tiêu đang đứng trong góc, vẻ mặt hai người nghiêm túc.

Lão Tiêu thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tự trách: “Mấy năm nay cũng tại tôi, vẫn luôn chưa liên lạc với anh ấy.”

Nghiêm Trượng đút hai tay vào túi, hơi cúi đầu: “Có một năm, anh ấy gọi điện cho tôi, nói sắp đi Châu Thị làm ăn. Tôi nói nếu cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi. Tính như vậy thì hẳn là một năm trước anh ấy xảy ra chuyện. Sau này tôi gọi vào điện thoại của anh ấy thì báo là số không còn hoạt động nên tôi tưởng anh ấy đã đổi số điện thoại, tôi còn trách anh ấy đổi số điện thoại mà không nói cho tôi biết.” Nghiêm Trượng trầm ngâm một lúc: “Tôi nào nghĩ rằng anh ấy lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.” Ông ấy cười tự giễu: “Ông nói xem chúng ta như vậy thì coi là bạn bè kiểu gì? Qua nhiều năm như vậy, chúng ta cũng không hề biết anh ấy đã mất!”

“Bố, chú Nghiêm.”

Hai ông già đồng thời quay lại.

“Con có thể về trước được không?” Cô biết rời đi sớm là không tốt.

Lão Tiêu hỏi: “Đi tìm Hứa Gia Ngôn?”

“Dạ.” Tiêu Nhược nắm lấy vạt váy, liếc nhìn Nghiêm Trượng.

Nghiêm Trượng lại mở miệng trước Lão Tiêu: “Đi đi, đi đi.”

“Cảm ơn chú Nghiêm,” Cô quay sang nói với Lão Tiêu: “Vậy lát nữa bố hãy nói với mẹ một tiếng, con không đi tìm mẹ nữa.”

“Biết rồi.”

Phan Vân đang làm gì vào lúc này? Là đang khoe chiếc trâm cài ngực do Tiêu Nhược tặng trước đám đông các bà lớn giàu có được mời tới.

“Đại Vân, chiếc trâm ngực này của chị không phải là chiếc trâm cài trong cuộc đấu giá Long Tuyền lần trước đấy chứ?”

Phan Vân cười đến mức rất “ưỡn ẹo”: “Ôi chao, tôi nào biết chứ, là quà do con gái nhà tôi tặng đó.”

“Nhược Nhược nhà chị có mắt nhìn tốt thật đấy. Tôi nghe Lão Hứa nhà chúng tôi nói con bé đã giành được một dự án phát triển du lịch ở Lâm Thị.”

Phan Vân tiếp tục cười ngượng ngùng: “Tôi và Lão Tiêu hiện tại cũng không can dự nhiều vào chuyện của công ty, cứ để nó làm ăn theo ý nó.”

Từ “Làm ăn” dùng kiểu…

“Sau này ai quen được Nhược Nhược nhà chị thì cũng là may mắn lắm.”

“Ôi, trước đây tôi nghe nói Nhược Nhược nhà chị và thằng hai nhà họ Thiệu quen nhau, là thật hay giả vậy?”

Phan Vân vội vàng xua tay: “Không có, không có.” Bà giải thích: “Lão Tiêu và tôi không quan tâm Nhược Nhược nhà chúng tôi yêu ai, chỉ cần nó thích là được.” Nói như người đã can thiệp vào giữa Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn lúc trước không phải là bà vậy.

“Chị hào phóng thật đấy, nếu nó quen một thằng đào mỏ, anh chị cũng kệ nó à?”

“Đúng vậy, chuyện hôn nhân quan trọng cũng không thể thuận theo tính khí của con cái được đâu. Thân là cha mẹ, chúng ta phải quan tâm giúp chúng nó.”

“Hay là tôi làm mai cho Nhược Nhược nhà chị nhé?”

Phan Vân lập tức ngắt lời: “Không cần, không cần.”

“Sao thế? Chị còn không tin vào ánh mắt của tôi à?”

Phan Vân dừng lại mấy giây, thẳng thắn nói: “Nhược Nhược nhà chúng tôi có bạn trai rồi.”

Bốn năm bà lớn nhà giàu kinh ngạc thốt lên: “Là con nhà ai?”

Phan Vân nhấp một hớp sâm panh để bình tĩnh lại: “Là, là gia đình bình thường.”

“Gia đình bình thường?”

“Không phải chứ?”

“Nhược Nhược xuất sắc như vậy, sao chị lại để nó quen với người bình thường? Sao cũng phải là một gia đình môn đăng hộ đối với nhà chị chứ?”

Phan Vân bất lực: “Con cái yêu đương, nó thích là được, hơn nữa con chúng tôi từ nhỏ đã tự lập, chắc chắn nó thích cũng là có lý do của nó.” Đột nhiên bà nghĩ tới một lý do rất đỉnh: “Nhà chúng tôi cũng không có thiếu tiền, chỉ cần người đó tốt, đối xử tốt với Nhược Nhược nhà chúng tôi là được rồi.”

Một đám bà lớn nhà giàu: “…”

Trước khi rời đi, Tiêu Nhược đi vào nhà vệ sinh một chuyến, còn chưa tới cửa nhà vệ sinh đã nghe thấy——

“Đừng có không biết điều, để mày vào cửa lớn nhà họ Trương tao đã là cho hai mẹ con mày thể diện rồi. Muốn vào công ty hả, tao nói cho mày biết, mày đừng có mơ tưởng, cũng đừng cho là tao không biết mẹ con mày đang làm gì ở sau lưng!”

“Dù tôi không vào công ty, bà cho rằng thằng con trai kia của bà——”

Chát một tiếng.

“Cho dù Bất động sản Hải Phong có phá sản, tao cũng sẽ không để con hồ ly tinh là mẹ của mày lấy được một xu!”

“Vậy thì bà cũng có khí phách lắm, nuôi con gái của hồ ly tinh là tôi đây ở bên cạnh nhiều năm như vậy!”

“Không nuôi trong tầm kiểm soát thì làm sao mà giám sát nhất cử nhất động của mày chứ?”

 

Tiêu Nhược ở ngoài cửa nhướng mày, ha, không ngờ trước khi đi còn có thể nghe được một cuộc đối thoại xúc động lòng người đến vậy, cô quay người đi trở lại.

Tiếng giày cao gót vang lên nặng nề hơn trước rất nhiều…

Sau lưng, Trương Thanh Thanh đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn bóng lưng Tiêu Nhược xa dần, ngón tay của cô ta nắm chặt hai bên váy.

Cô đã nghe thấy, cô nhất định đã nghe thấy. Một mặt xấu xí nhất của cô ta đã bị người phụ nữ đó biết, cho nên, Hứa Gia Ngôn cũng sẽ biết…

Hứa Gia Ngôn cũng sẽ coi thường cô ta…

Móng tay hơi dài của cô ta c*m v** lòng bàn tay, cô ta quay lại và tóm lấy người phụ nữ đang trang điểm trước gương——

Người phụ nữ hết lần này đến lần khác gọi cô ta là con gái của hồ ly tinh ngã xuống đất.

“Mày——”

Trương Thanh Thanh dùng ngón trỏ tay phải chỉ vào người phụ nữ trên mặt đất: “Bà có biết tại sao con trai bà lại bệnh tật liên miên không? Đó là vì bà đã làm quá nhiều việc ác, không đối xử với chồng mình như một con người, đi ra ngoài thì không coi người khác là người.” Cô ta chế nhạo: “Trương Hải Phong đâu chỉ có một người phụ nữ là mẹ tôi, tôi nói cho bà biết, ngay phía sau biệt thự mà bà ở cũng có một người đấy.” Cô ta cười lớn: “Không ngờ tới chứ gì!”

Người phụ nữ trên mặt đất cứng họng trố mắt nhìn Trương Thanh Thanh vừa khóc vừa cười loạng choạng giẫm giày cao gót chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Cô ta đã trang điểm, mascara không thấm nước là giả, chiếc túi xách nạm kim cương cô ta đang cầm cũng là giả, tất cả đều là giả, thậm chí cả thân phận con gái nuôi của cô ta cũng là giả…

Cô ta vừa đi vừa chạy, khi cô ta định đẩy cửa cầu thang bộ thì cửa mở ra, cánh cửa sắt nặng nề cứ như vậy mà đập vào trán cô ta.

Cô ta “A” một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu khóc, khóc càng ngày càng lớn, mượn nỗi đau để trút hết mọi tủi nhục bằng nước mắt.

Triệu Hiền rất luống cuống đứng đó, nhìn cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất co mình lại thành một quả bóng.

Hôm nay anh ta đã quá xui rồi, cô gái anh ta thích đã có bạn trai, anh ta không chỉ giẫm lên váy của cô gái mình thích mà còn làm bẩn váy của một cô gái khác, bây giờ cũng lại làm cho cô gái này khóc rồi.

“Huhuhu… huhuhu…”

“Em… em đừng khóc nữa, tôi xin lỗi, tôi, tôi không cố ý.” Anh ta chán nản mới đến cầu thang này hút hai điếu thuốc.

“Huhuhu… huhuhu…”

Thiệu Hiền ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt cô gái bị anh làm cho khóc, nhưng khuôn mặt của cô gái bị che nên anh ta không thể nhìn thấy.

“Tôi xin lỗi, hay là tôi đưa em đến bệnh viện nhé?” Anh ta sợ nhất là thấy con gái khóc. Anh ta có một người em họ cũng hay khóc, khóc lên là giống như Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết vậy.

Anh ta đưa tay lắc lắc bả vai cô gái: “Có chảy máu không?”

Trương Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu sờ lên trán, mi mắt ướt đẫm vì nước mắt, mí mắt cũng dính vệt đen của mascara.

Trương Thanh Thanh nhìn vào ngón tay của mình, không thấy máu.

Thiệu Hiền thấy rõ mặt cô ta, vẻ mặt ngớ ra.

Là cô ta!

Cô gái bị dính kem đầy váy.

Trương Thanh Thanh dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, đứng dậy. Gót giày của giày cao gót hơi cao, cô ta suýt chút nữa đã mất thăng bằng, Thiệu Hiền tốt bụng dùng tay đỡ cô ta, nhưng cô ta né đi.

“Không cần anh quan tâm.”

Thiệu Hiền cảm thấy cô gái này thật lạnh lùng, không hay cười chút nào, vừa rồi lúc trong phòng tiệc sắc mặt cũng âm trầm.

Thiệu Hiền cảm thấy mình thật hèn hạ, nhưng… anh ta vẫn rất thích những cô gái lạnh lùng, chẳng hạn như Tiêu Nhược.

Trương Thanh Thanh cúi người cởi giày cao gót, cầm hai chiếc gót giày, dùng chân trần đẩy cửa cầu thang.

Thiệu hiền: “…” Thật là một cô gái cảm tính.

Anh ta phản ứng lại và đuổi theo, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân cộp cộp cộp xuống cầu thang.

“Em tên gì?”

Năm giây sau, Trương Thanh Thanh trả lời anh ta: “… Tiểu hồ ly.”

“…”

22h20, Tiêu Nhược đến sân đài phát thanh. Cô mặc chiếc váy cổ chữ V kia, đổi một đôi giày bệt được cất trong cốp xe.

 

Đêm nay không trăng không sao, gió thổi lá cây long não trồng trong sân kêu xào xạc.

Tiêu Nhược dựa vào cửa xe, cúi đầu nhìn ngón chân, nhiệt độ ban đêm chỉ có ba bốn độ, vẫn rất lạnh, cô lại để lộ cánh tay hồng hào.

Cô đang đợi bạn trai, muốn bạn trai cảm thấy đau lòng cho mình, muốn bạn trai ôm mình, tốt nhất là dùng áo khoác của anh bọc cô vào lòng.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cô đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhưng mà trời thật sự rất lạnh, cô xoa xoa cánh tay mình, nổi da gà cả rồi.

22h28, Hứa Gia Ngôn ngồi trên xe lăn ra khỏi tòa nhà, sớm hơn trước một chút.

Anh vừa nhìn đã thấy cô bé đứng cạnh xe.

Sao cô không mặc áo khoác ngoài váy chứ.

Hôm nay chân anh không lắp chân giả, anh điều chỉnh xe lăn đi đến trước mặt cô với tốc độ nhanh nhất, anh chống gậy đứng dậy bằng một chân, việc này rất tốn sức.

Tiêu Nhược không biết vì sao, hốc mắt cô đỏ hoe, cổ họng nghèn nghẹn.

Cô thấy Hứa Gia Ngôn cầm gậy bằng một tay, tay kia giang về phía cô. Cô bước lại gần và chui vào lòng anh.

Anh ôm cô và nói: “Anh xin lỗi.”

Mũi Tiêu Nhược lại đau nhức: “Xin lỗi cái gì?”

Anh phải chống gậy bằng một tay, chỉ có thể ôm cô bằng một tay, anh nói: “Anh nên đi tìm em.”

Tiêu Nhược hít mũi trong lòng anh: “Chỉ cần có thể gặp nhau, ai tìm ai cũng vậy! Hơn nữa, sau này anh không được nói xin lỗi với em, em không thích nghe!”

Vậy thì anh nói điều cô thích nghe: “Bộ váy rất đẹp”, “Son môi cũng rất đẹp”, “Nhược Nhược, ngày hôm nay em không ở đây, anh rất nhớ em.”

Lông mày Tiêu Nhược giãn ra, sự hưng phấn nhỏ bé trong mắt không giấu được, cô cũng không giấu: “Hứa Gia Ngôn, có thể anh không biết, dáng vẻ em mặc váy cưới còn đẹp hơn.”

Anh cười, anh biết, người con gái mà anh yêu mặc váy cưới chắc chắn là cô gái xinh đẹp nhất thế gian này.

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra, Trương Thanh Thanh cũng là một cô gái đáng yêu và muốn được yêu thương.

Bình Luận (0)
Comment