Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 33

Trở lại Hồng Phong Uyển, Hứa Gia Ngôn bật máy sưởi và khoác bộ đồ ngủ nhung của mình lên người cô.

Anh nắm hai tay cô vào lòng bàn tay, hà hơi nóng: “Có lạnh không?”

Anh dịu dàng không chịu được, Tiêu Nhược lắc đầu gọi anh: “Hứa Gia Ngôn.”

Hứa Gia Ngôn nhìn cô: “Anh đây.”

Cô dựa sát vào anh: “Anh có muốn nếm thử mùi vị thỏi son em tô hôm nay không?”

Ánh mắt Hứa Gia Ngôn rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô, dáng môi của cô rất đẹp, anh không nói gì, vén tóc ra sau tai cô, ôm mặt cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Chỉ một cái, môi anh đã nhuốm màu đỏ.

Tiêu Nhược dùng ngón tay cái nhẹ nhàng v**t v* môi anh: “Có mùi vị gì thế?”

Không có mùi vị gì nhưng anh lại cảm thấy rất ngọt, giống như được nhúng vào hũ mật.

Hứa Gia Ngôn không nói gì, anh ôm mặt cô, nhẹ nhàng hôn cô.

Có lẽ Hứa Gia Ngôn không biết rằng chỉ cần hôn cô cũng có thể khiến cô bùng nổ.

Hứa Gia Ngôn lại càng không biết rằng cô gái trước mặt đã có rất nhiều giấc mơ về anh, trong mơ, cô đè anh ở dưới thân mình.

“Hứa Gia Ngôn.” Cô rất thẳng thừng: “Anh có thích hôn em không?”

Hứa Gia Ngôn gật đầu với khuôn mặt đỏ tới mang tai.

Tiêu Nhược bèn chủ động ngẩng đầu, đưa môi mình lên.

Hứa Gia Ngôn ôm cổ cô, ngậm lấy môi cô nhẹ nhàng m*t.

Anh hôn anh quá nhẹ, Tiêu Nhược hừ mũi, cắn một cái lên môi của anh, Hứa Gia Ngôn hơi mở mắt ra.

Tiêu Nhược khép hờ mắt lại, dùng ánh mắt không hề giấu diếm d*c v*ng nhìn anh.

Hứa Gia Ngôn như hiểu mà lại như không hiểu…

Nói đến hôn, Tiêu Nhược không thích kiểu chuồn chuồn lướt nước, cô thích mạnh mẽ hơn một chút.

Anh ôm cô vào lòng, ấn môi xuống, vươn đầu lưỡi ra một chút. Vừa mới tiến vào một chút, Tiêu Nhược đã chuyển bị động thành chủ động, vừa hôn anh vừa nhấc chân quỳ trên đùi anh, hai tay cô quấn lấy cổ anh, hít thở nặng nề…

Bản thân Tiêu Nhược cũng thấy kỳ lạ, từ trước đến nay cô chưa từng hôn ai, nhưng cô rất thạo trong việc hôn Hứa Gia Ngôn.

Ừm, cô vốn thông minh mà, học cái gì cũng luôn dễ như trở bàn tay, ngoại trừ nấu ăn ra.

Hứa Gia Ngôn ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn có phần mãnh liệt của cô, hơi thở dần dần nóng lên, dần dần, tay Tiêu Nhược bắt đầu làm loạn, Hứa Gia Ngôn trở nên lý trí ngay lập tức.

“Nhược Nhược.” Hơi thở của anh vẫn rất gấp gáp, hai mắt mơ màng, đôi môi đã hoàn toàn đỏ bừng. Anh đè nén d*c v*ng: “Muộn, muộn lắm rồi.”

Anh đang đuổi khéo cô về, Tiêu Nhược lập tức bĩu môi, giận dữ oán trách: “Hứa Gia Ngôn, chúng ta là người lớn cả rồi!”

Nhưng đối với Hứa Gia Ngôn, cô rất quý giá, quý giá đến mức anh phải kìm nén sự khao khát trong trái tim và thể xác dành cho cô.

Anh không nói gì, vì vừa nhận được một nụ hôn mãnh liệt, má vẫn còn hơi ửng đỏ. Anh nắm lấy tay cô đặt lên trái tim mình, nơi có nhịp tim anh đập.

Ngày 13 tháng 2, đêm giao thừa.

Đêm qua Tiêu Nhược về muộn, trước khi đi ngủ còn nói chuyện điện thoại rất lâu với Hứa Gia Ngôn. Lúc này đã 8h20, cô vẫn còn đang ngủ.

Ăn sáng xong, Lão Tiêu thay vest chuẩn bị ra ngoài.

Phan Vân đang thắt cà vạt cho ông: “Sao năm nay anh Nghiêm lại tới chỗ chúng ta đón Tết thế?” Tối hôm qua trước khi đi ngủ Lão Tiêu mới nói chuyện này với bà.

Lão Tiêu không nói chi tiết: “Buổi trưa làm thêm mấy món ăn, lần này có hơn bốn người.” Ông lại nhớ tới: “Đợi Nhược Nhược thức dậy, em nói với nó, anh sẽ đón Hứa Gia Ngôn.”

Phan Vân trêu ông: “Bố vợ đi đón con rể, lần đầu tiên em mới nghe nói đó.”

Lão Tiêu không đồng tình: “Nào có nhiều đạo lý như vậy, sau này chúng ta đều là người một nhà.”

Phan Vân: “…” Thay đổi bối phận cũng nhanh thật đấy.

Lão Tiêu ra khỏi nhà, gọi cho Hứa Gia Ngôn lúc trên xe.

Hứa Gia Ngôn vừa mới ăn sáng xong: “Chú Tiêu.”

“Gia Ngôn hả, khoảng 9h20 chú sẽ đến chỗ con.”

Hứa Gia Ngôn kinh ngạc: “Lát nữa con tự qua là được rồi ạ.”

“Không sao.” Lão Tiêu nói: “Chú cũng thuận đường.”

Hứa Gia Ngôn không từ chối nữa: “Vậy con ở nhà đợi chú.”

Sau khi cúp điện thoại, Lão Tiêu nói với tài xế: “Tới khách sạn Phong Mậu.”

“Vâng, chủ tịch Tiêu.”

8h50, xe chạy đến dưới khách sạn Phong Mậu, Lão Tiêu cũng không xuống xe, gọi điện cho Nghiêm Trượng, một lúc sau, Nghiêm Trượng ra khỏi khách sạn.

Vừa lên xe, ông ấy đã bắt đầu thúc giục: “Đi đi đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ ông ấy kích động, Lão Tiêu cười nói: “Ông xem ông vội như khỉ vậy.”

Hôm nay Nghiêm Trượng không ăn mặc trang trọng như Lão Tiêu, ông ấy mặc một chiếc áo khoác đen, cũng không đeo cà vạt, cổ áo sơ mi trắng mở một nút.

Nghiêm Trượng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xúc động: “Đã quá nhiều năm không gặp rồi.”

Lão Tiêu cũng quay đầu nhìn hàng cây ven đường đang rít gào chạy qua cửa kính ô tô: “Ừ, đã nhiều năm quá rồi.”

9h25, Lão Tiêu và Nghiêm Trượng đến Hồng Phong Uyển, Hứa Gia Ngôn đã đợi ở cửa tòa đơn nguyên.

Xe dừng lại, Nghiêm Trượng nhìn Hứa Gia Ngôn chống gậy đứng thẳng qua kính xe, hai mắt đột nhiên đỏ lên.

Lão Tiêu hỏi: “Ông không đi xuống à?”

Nghiêm Trượng lập tức hít mũi: “Đi, đi xuống.”

Hứa Gia Ngôn đi tới cạnh xe, Lão Tiêu và Nghiêm Trượng cùng nhau xuống xe.

Hứa Gia Ngôn gọi “Chú Tiêu”, sau đó ánh mắt rơi vào trên mặt Nghiêm Trượng, anh khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi to bằng hạt đậu xanh giữa lông mày của Nghiêm Trượng…

Lão Tiêu đi tới bên kia xe, “Gia Ngôn——” Ông đang định giới thiệu.

“…Chú Nghiêm?”

Nghiêm Trượng rưng rưng nước mắt đi tới ôm lấy vai Hứa Gia Ngôn: “Con còn nhận ra chú à?”

Đôi mắt Hứa Gia Ngôn ươn ướt, anh cười: “Nhận ra chứ ạ.” Chủ yếu là vì nốt ruồi giữa lông mày của Nghiêm Trượng khắc quá sâu trong trí nhớ.

Nghiêm Trượng giơ tay miêu tả: “Khi đó con đến chỗ chú.” Ông ấy dùng tay so sánh với chiều cao hiện tại của Hứa Gia Ngôn: “Bây giờ con đã cao như thế này rồi.”

Hứa Gia Ngôn vẫn còn rất bất ngờ: “Chú Nghiêm, chú và chú Tiêu…” Anh có chút bối rối.

Nghiêm Trượng nói: “Năm đó, lúc bố mẹ con vừa dẫn con rời khỏi Kinh Thị, chú Tiêu của con mới tới, mọi người đã bỏ lỡ nhau.” Ông ấy cảm thấy có chút tiếc nuối: “Nếu không thì con còn có thể nhìn thấy Tiêu Nhược lúc bé đấy.”

Năm đó, Hứa Gia Ngôn mười bốn tuổi, anh cùng bố mẹ tới Kinh Thị du lịch, trước khi đi, anh theo bố đi gặp đồng đội của ông. Anh nhớ rằng lúc đó bố anh đã nói với anh rằng trong đời ông có ba người bạn thân, tất cả đều là tình cảm trong quân đội.

Trong ba người bạn thân mà bố anh nhắc tới, Hứa Gia Ngôn mới chỉ gặp được hai người, một người là Nghiêm Trượng, một người là Lý Quốc Minh, còn người còn lại anh chưa từng gặp, là “Chú Thịnh” trong miệng bố anh.

Hứa Gia Ngôn sửng sốt, sau đó tỉnh táo lại nhìn Lão Tiêu: “Chú là chú Thịnh?”

Lão Tiêu gật đầu: “Bố của con không như bọn họ, ông ấy gọi chú bằng tên mụ.”

Hứa Gia Ngôn hiểu ra, “Thịnh Tử” mà bố anh thích nhắc đến với mẹ chính là bố của Tiêu Nhược —— Tiêu Quảng Thịnh

Hứa Gia Ngôn bỗng nhiên cúi đầu cười, quanh đi quẩn lại, anh vậy mà đem lòng yêu con gái của đồng đội bố mình.

Lão Tiêu mở cửa ghế lái phụ: “Lên xe trước đi, trên đường hãy nói.”

“Ừ, ừ, ừ.” Nghiêm Trượng mở cửa ghế sau, để Hứa Gia Ngôn lên trước: “Chúng ta ra sân bay thôi, chuyến bay của dì Lý con hạ cánh lúc 10 giờ.”

Hứa Gia Ngôn ngồi vào trong xe: “Dì Lý cũng tới ạ?”

Lão Tiêu ở phía trước trả lời: “Còn có con gái của bà ấy nữa.”

Vì Hứa Gia Ngôn mà cả ba người nhà Nghiêm Trượng đều đến Phàn Thành để đón năm mới.

Nghiêm Trượng hỏi: “Con còn nhớ dì Lý của con không?”

“Nhớ ạ.” Tâm trạng của Hứa Gia Ngôn rất vui vẻ, cười không ngừng: “Năm đó khi rời khỏi Kinh Thị, dì Lý đã cho con một bao lì xì rất lớn.”

“Ha ha.” Nghiêm Trượng cười lớn, tâm trạng vui vẻ quá mức: “Lúc nhìn thấy con, dì Lý của con thật sự rất thích con.”

Cậu bé Hứa Gia Ngôn là “Con nhà người ta” trong miệng người khác, thằng bé đẹp trai, học cũng giỏi, hay cười và lại rất lễ phép.

Nghiêm Trượng hỏi Lão Tiêu ở phía trước: “Lần đầu tiên ông gặp Gia Ngôn, ông có đưa lì xì cho nó không?”

Lì xì? Ông suýt chút nữa đã cầm gậy đánh uyên ương rồi. Nhưng ông sĩ diện, không chịu yếu thế mà phản bác: “Ngày mai là mùng một Tết, chỗ chúng tôi mùng một Tết mới cho xì lì.”

Hứa Gia Ngôn đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên Lão Tiêu hẹn anh đến quán trà và hỏi tên bố anh. Khi đó, Lão Tiêu không nói rõ mối quan hệ của ông với bố anh.

Hứa Gia Ngôn đột nhiên hiểu ra. Chẳng trách từ sau đó, họ không còn phản đối việc Tiêu Nhược qua lại với anh nữa, thậm chí còn mời anh ăn cơm…

Khi sắp đến sân bay, Tiêu Nhược gọi đến.

“Nhược Nhược.”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tiêu Nhược vừa mới thức dậy có chút ngọt ngào: “Bố tới đón anh ạ?”

“Ừm.”

Tiêu Nhược hỏi: “Vậy khi nào mọi người mới quay lại?”

Hứa Gia Ngôn nói: “Còn phải mất một lúc nữa.”

“Vậy khi về anh có thể mua cho em một lon coca không?” Nửa đêm hôm qua cô tỉnh, phát hiện lon coca dưới gối lại bị lấy mất tiêu rồi.

Hứa Gia Ngôn luôn nuông chiều cô ở phương diện này: “Được.”

Tiêu Nhược khẽ khàng nói: “Vậy lúc anh vào đừng để bị mẹ em phát hiện nhé.”

Hứa Gia Ngôn cười khẽ “Anh biết rồi.”

Lão Tiêu quay đầu lại: “Sao vậy, chú tới đón con mà nó vẫn chưa yên tâm à?”

“Không ạ.” Hứa Gia Ngôn giải thích: “Em ấy nhờ con mua cho một lon coca.”

Nghiêm Trượng “Ô” một tiếng: “Thật là giống y như Ưu Ưu, đều thích uống thứ đó.”

Ưu Ưu được Nghiêm Trượng nhắc đến chính là con gái của ông ấy.

Lão Tiêu hừ một tiếng: “Nhược Nhược nhà tôi cũng chỉ nửa đêm bị thức giấc là sẽ uống một hớp, ban ngày thì nó không uống.”

Nghiêm Trượng không chịu thua kém, đánh đòn phủ đầu: “Ưu Ưu nhà tôi bây giờ đã bỏ uống rồi!”

Lòng hiếu thắng chết tiệt này.

Hứa Gia Ngôn bật cười.

Xe chạy đến sân bay, vợ của Nghiêm Trượng, Lý Tuyết Hàn và con gái Nghiêm Ưu Nguyệt đã đợi sẵn.

Nghiêm Trượng vừa xuống xe, Nghiêm Ưu Nguyệt đã chạy tới: “Bố.”

Lão Tiêu và Hứa Gia Ngôn cũng xuống xe.

Lý Tuyết Hàn đang đẩy vali nhìn thấy Hứa Gia Ngôn, bà khẽ run run trong vài giây.

Đã nhiều năm trôi qua, cậu thiếu niên đã từng thích cười giờ phải chống gậy, trên mặt có sương gió của cuộc đời, cậu thiếu niên đã không phải là cậu thiếu niên nữa, nhưng khuôn mặt vẫn như lúc trước, khiến người ta không thể rời mắt chỉ sau một cái nhìn.

Hứa Gia Ngôn đi tới: “Dì Lý.”

Lý Tuyết Hàn chỉ cảm thấy mũi mình đau nhức, bà ấy hỏi anh: “Chao ôi, mấy năm nay con vẫn ổn chứ?”

“Rất tốt.”

Tốt và không tốt, Lý Tuyết Hàn có thể đại khái đoán được. Đêm qua, Nghiêm Trượng đã nói với bà tất cả qua điện thoại rồi.

Lý Tuyết Hàn lúc đó đang ở trong Đoàn Nghệ thuật Quân đội. Trước khi Nghiêm Trượng theo đuổi bà, Lý Tuyết Hàn đã từng gặp bố của Hứa Gia Ngôn, Hứa Xương Hoa ở hậu trường của buổi liên hoan tiệc tối, lần đầu tiên bà múa dẫn, rất lo lắng, Hứa Xương Hoa đã đến cổ vũ cho đội múa của họ.

Anh có làn da ngăm đen, thân hình cường tráng cao lớn. Bà đứng ở bên trái anh, từ góc nghiêng, bà có thể nhìn thấy chóp mũi thẳng và nốt ruồi nhỏ trên má của anh.

Đó là lần đầu tiên Lý Tuyết Hàn gặp Hứa Xương Hoa.

Lần thứ hai gặp anh là hai tháng sau.

Lúc đó, Nghiêm Trượng đang theo đuổi bà nhưng bà vẫn chưa đồng ý, Nghiêm Trượng mời bà đi ăn tối, sau khi bà đến đó mới phát hiện ra trên bàn ăn còn có những người khác, đều là đồng đội thân thiết của Nghiêm Trượng.

Trong đó có Hứa Xương Hoa.

Trong bữa ăn đó, suốt bữa ăn Lý Tuyết Hàn đều lơ đãng. Bà lén liếc nhìn Hứa Xương Hoa rất nhiều lần, lúc đó bà mới bao lớn đâu, hai mươi mốt tuổi, rất ngượng ngùng và xấu hổ.

Ăn cơm xong, bà đứng ở cửa quán ăn, Nghiêm Trượng đang ở quầy tính tiền, Hứa Xương Hoa đi tới.

Đó là lần thứ hai anh nói chuyện với bà, lần đầu tiên là trước khi ăn, Hứa Xương Hoa nói với bà: “Chào em.”

Anh đứng cách bà khoảng một mét và nói với bà: “Nghiêm Trượng là một người rất tốt.”

Bà không nói gì, cúi đầu xuống.

Bà cảm thấy xấu hổ vì đã phải lòng người anh em thân thiết của người đàn ông đang theo đuổi mình.

Câu thứ ba mà Hứa Xương Hoa nói với bà là: “Anh phải đi mua đồ ăn cho bạn gái rồi, anh đi trước.”

Lý Tuyết Hàn sững sờ tại chỗ. Hóa ra anh đã có bạn gái rồi.

Bà cười khổ, nói: “Tạm biệt.”

Một buổi chiều nửa năm sau, từ trong miệng Lão Tiêu, Lý Tuyết Hàn biết được rằng Hứa Xương Hoa hoàn toàn không có bạn gái.

Khi đó, bà đã là bạn gái của Nghiêm Trượng, là chính đêm hôm đó, trên đường Nghiêm Trượng bà về, bà đã đồng ý.

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Gia Ngôn: Anh ở dưới hả?

Tiêu Nhược: Ừm, bởi vì em thích ở trên.

Tui: =))))))))

Bình Luận (0)
Comment