Khi đó, bà đã là bạn gái của Nghiêm Trượng, là chính đêm hôm đó, trên đường Nghiêm Trượng bà về, bà đã đồng ý.
Phía sau Hứa Gia Ngôn, Nghiêm Ưu Nguyệt ỏn ẻn hỏi Lão Tiêu: “Chú Tiêu, sao Nhược Nhược không tới ạ?”
Lão Tiêu nói: “Lúc chú đi nó còn chưa thức dậy nữa.”
Nghiêm Ưu Nguyệt “Ồ” một tiếng, lúc này mới quay lại nhìn Hứa Gia Ngôn. Cô ấy liếc nhìn cây gậy của Hứa Gia Ngôn, trong lòng đã hiểu rõ.
Trên đường trở về, Nghiêm Ưu Nguyệt gửi cho Tiêu Nhược một tin nhắn WeChat.
Tên WeChat của Nghiêm Ưu Nguyệt là “Trăng trên trời”, cái tên này đã bị Tiêu Nhược cười nhạo nhiều lần, nhưng cô ấy không thay đổi nó, cô ấy cảm thấy mình là mặt trăng trên bầu trời, bị ông Nghiêm và bà Lý không cẩn thận sinh ra ở nhân gian, đang lịch kiếp. Nếu không, tại sao tuổi còn nhỏ đã phải theo ông Nghiêm liều mạng ở trên thương trường chứ?
[Trăng trên trời: Bạn trai của cậu thật sự rất đẹp trai đấy!]
Tiêu Nhược trả lời: [Đừng có nhìn chằm chằm bạn trai mình!]
[Trăng trên trời: Nhỏ nhen ghê, mình cứ nhìn đấy!]
Chiếc xe này là một chiếc bảy chỗ, Lão Tiêu ngồi ở ghế phụ, Nghiêm Trượng và Lý Tuyết Hàn ngồi ở phía sau, Hứa Gia Ngôn và Nghiêm Ưu Nguyệt ngồi cạnh nhau.
Hứa Gia Ngôn có thể cảm nhận được cô gái bên cạnh cứ nhìn mình từ khóe mắt.
Anh quay đầu lại nở một nụ cười lịch sự rất nhạt với Nghiêm Ưu Nguyệt.
Nghiêm Ưu Nguyệt hít một hơi, cũng quên trả lời người ta, cúi đầu gõ phím.
[Trăng trên trời: Bạn trai cậu vừa mới cười với mình.]
Tiêu Nhược hoàn toàn không trả lời cô ấy nữa, mười mấy giây sau, điện thoại di động của Hứa Gia Ngôn vang lên.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Tiêu Nhược đã bùng nổ: “Hứa Gia Ngôn, anh không được nhìn cậu ấy!”
Gia Ngôn phản ứng chậm nữa nhịp mà trả lời: “Cái gì cơ?”
Tiêu Nhược lớn tiếng đến mức Nghiêm Ưu Nguyệt ngồi bên cạnh cũng nghe thấy, cô ấy cười khanh khách không ngừng, đôi vai cũng theo đó mà rung lên.
“Em nói Nghiêm Ưu Nguyệt.” Tiêu Nhược tức giận: “Anh không được nhìn cậu ấy, cũng không được cười với cậu ấy.”
Hứa Gia Ngôn lập tức nói “À”.
“Anh quay đầu đi chỗ khác.” Đây vẫn là lần đầu tiên cô làm mình làm mẩy với Hứa Gia Ngôn: “Nhìn ra ngoài cửa sổ mau.”
Hứa Gia Ngôn ngoan ngoãn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giống như là cố ý, Nghiêm Ưu Nguyệt dùng điện thoại di động chụp lại phía sau đầu của Hứa Gia Ngôn, gửi cho Tiêu Nhược, bỏ lại một câu: “Bạn trai của cậu ngay cả sau gáy cũng đẹp nữa.”
Bên kia, Tiêu Nhược đã phát điên.
Tính nết của Nghiêm Ưu Nguyệt và Tiêu Nhược rất giống nhau, khi không gặp nhau, họ trò chuyện vui vẻ trên WeChat, nhưng vừa gặp nhau là choảng nhau. Hồi ấy Tiêu Nhược vừa mới thích Hứa Gia Ngôn, cô đã nói với qua Wechat với Nghiêm Ưu Nguyệt rồi, trong mấy năm nay, Tiêu Nhược cũng thỉnh thoảng nói chuyện với cô ấy về Hứa Gia Ngôn. Nghiêm Ưu Nguyệt coi như là người duy nhất chứng kiến quá trình yêu thầm đắng chát của Tiêu Nhược tu thành chính quả.
11h, xe chạy vào biệt thự.
Tiêu Nhược đứng ở bậc cửa nhìn chằm chằm.
Xe vừa dừng lại, Tiêu Nhược đã chạy tới, cửa xe mở ra, cô hừ lạnh một tiếng với Nghiêm Ưu Nguyệt, kéo lấy cánh tay Hứa Gia Ngôn, xuống xe đi vào nhà.
Phan Vân đi ra đánh vào cánh tay cô: “Không có phép tắc, cũng không chào ai.”
Tiêu Nhược bĩu môi, quay đầu lại nói với Lý Tuyết Hàn vừa xuống xe: “Dì Lý.” Chút cảm xúc trên mặt cũng không giấu được.
Nghiêm Trượng lắc đầu cười: “Lại bắt đầu rồi.”
Mấy trưởng bối cũng không cảm thấy lạ lẫm gì.
Bước vào phòng khách, Hứa Gia Ngôn đưa lon coca trong lòng cho cô.
Tiêu Nhược lập tức liếc ra ngoài cửa, giấu lon coca vào lòng, hạ giọng: “Chờ em chút.” Nói xong, cô chạy lên lầu, Hứa Gia Ngôn đứng trước ghế sofa, nhìn bóng lưng nhỏ bé giống như kẻ trộm kia của cô, khóe miệng nhếch lên.
12h, dì Trương bưng món canh cuối cùng ra, Phan Vân đi tới: “Có thể ăn được rồi.”
Trên bàn ăn, Nghiêm Trượng hỏi Hứa Gia Ngôn: “Con có thể uống rượu không?”
Hứa Gia Ngôn, người có tửu lượng kém, nói: “Được ạ.” Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, cảm thấy mình có thể uống nhiều hơn một chút.
Trên bàn có rượu vang đỏ và rượu trắng.
Tiêu Nhược dùng cánh tay thúc Nghiêm Ưu Nguyệt, liếc nhìn cô ấy bằng đuôi mắt: “Tửu lượng của cậu luyện tới đâu rồi?”
Nghiêm Ưu Nguyệt khịt mũi, vẻ mặt đầy khinh thường.
Ối chà, lòng hiếu thắng của Tiêu Nhược thoáng cái đã được khơi dậy. Cô cầm rượu trắng lên, rót trực tiếp vào ly rượu vang đỏ của Nghiêm Ưu Nguyệt.
Nghiêm Ưu Nguyệt: “…” Tức thật chứ.
Không phải nhìn bạn trai cậu nhiều hơn chút thôi sao!
Lão Tiêu bắt chuyện: “Gia Ngôn, con muốn ăn gì thì cứ tự gắp, cứ coi đây như nhà của mình là được.”
Hứa Gia Ngôn mỉm cười nói vâng, vừa quay đầu lại thì thấy Tiêu Nhược đang rót đầy một ly rượu trắng, hơn nữa còn dùng ly uống rượu vang.
Một ly rượu vang có thể chứa được 60ml rượu trắng.
Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng kéo tay áo cô: “Đừng uống nhiều như vậy.” Cô rõ ràng đã hứa với anh rằng cô sẽ không uống nhiều như vậy nữa.
Tiêu Nhược mặc kệ, hôm nay cô sẽ đánh bại Nghiêm Ưu Nguyệt.
Cố tình nhìn bạn trai của cô thì thôi đi, cậu ấy cũng biết mình trân trọng bạn trai đến mức nào, vậy mà còn cố ý dùng lời nói chọc tức cô, cô gái xấu xa này.
Nghiêm Trượng hỏi con gái mình: “Ưu Ưu, con xem Nhược Nhược cũng đã có bạn trai rồi, chừng nào thì con cũng dẫn bạn trai đến cho bố mẹ xem?”
Nghiêm Ưu Nguyệt lắc đầu: “Không có ai xứng với con gái của bố cả.”
“Chậc, chậc, chậc.” Tiêu Nhược cũng không muốn nói gì với cô ấy: “Cậu cứ cố gắng đi con đường gái lỡ thì đi, không có ai cản cậu đâu.”
Nghiêm Ưu Nguyệt coi như là biết điểm yếu của Tiêu Nhược, cũng không trả lời lại cô mà nhìn xuyên qua cô, nhìn về phía Hứa Gia Ngôn.
Cứ nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn mãi.
Nhìn đến nỗi Tiêu Nhược xù lông lên: “Cậu đừng ép mình chặn WeChat cậu!”
Phan Vân đối diện cau mày, cảnh cáo con gái: “Được rồi nha.”
Nghiêm Ưu Nguyệt thở dài, tiếp tục công kích Tiêu Nhược: “Nếu cậu còn nhỏ nhen như vậy, cẩn thận người ta không thích cậu đấy.”
Tiêu Nhược lập tức quay đầu nhìn Hứa Gia Ngôn.
Lúc này, khát vọng sống sót của Hứa Gia Ngôn rất mãnh liệt: “Anh sẽ không.”
Tiêu Nhược quay đầu lại, ngạo nghễ nhìn Nghiêm Ưu Nguyệt: “Cậu xem, anh ấy nói sẽ không.”
Nghiêm Ưu Nguyệt thực sự muốn cười.
Trên thực tế, cô ấy cũng không bài xích chuyện yêu đương. Nhưng thấy Tiêu Nhược khi yêu, chỉ số IQ y như máy bay rơi theo đường thẳng vậy, cô ấy nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sởn gai óc.
Bữa cơm này kéo dài rất lâu.
Ba người đã đặt ly rượu xuống, nhưng Tiêu Nhược vẫn đang cụng rượu với Nghiêm Ưu Nguyệt.
Hứa Gia Ngôn có chút lo lắng, nói nhỏ vào tai Tiêu Nhược: “Đừng uống nữa, uống nữa sẽ say đấy.”
Sắc mặt Tiêu Nhược có chút đỏ, cô dõng dạc: “Anh cũng quá coi thường bạn gái anh rồi.”
Hứa Gia Ngôn: “…” Chỉ muốn lôi cô bạn gái này đi.
Nửa giờ sau, Nghiêm Ưu Nguyệt đã hoàn toàn gục ngã, Tiêu Nhược nấc, rất là đắc chí.
Cô dựa vào vai Hứa Gia Ngôn cười khúc khích: “Em đánh gục cậu ấy rồi…” Cô cầu xin khen ngợi: “Em có đỉnh không?”
Hứa Gia Ngôn rất trái lương tâm mà khen ngợi cô, nhẹ nhàng nói: “Đỉnh lắm.”
Bên cạnh, Nghiêm Trượng đi tới, bế Nghiêm Ưu Nguyệt đang bất tỉnh nhân sự đến phòng khách trên tầng ba.
Phan Vân vẻ mặt chán ghét gọi Lão Tiêu: “Anh cũng mau xách nó lên lầu đi.”
Lão Tiêu đi tới, tay vừa chạm vào cánh tay Tiêu Nhược, đã bị Tiêu Nhược đẩy ra: “Ông là ai!”
Lão Tiêu lúc này mới biết con gái mình say rồi, là kiểu say rất say, say đến mức không nhận ra ai là ai.
Tiêu Nhược không nhận ra ai ôm lấy cánh tay Hứa Gia Ngôn, lẩm bẩm nói: “Hứa Gia Ngôn…”
Lão Tiêu nghĩ, haha, bố mình thì không biết, nhưng bạn trai thì lại biết rất rõ, nuôi tốn cơm thiệt chứ.
Hứa Gia Ngôn dìu cô đứng dậy mà không chống gậy. Anh vòng tay qua eo Tiêu Nhược và nói với Lão Tiêu: “Chú Tiêu, để con dìu em lên lầu.”
Lão Tiêu có chút lo lắng cho chân của anh: “Vậy con đi chậm chút.”
Cơ thể của Tiêu Nhược dặt dẹo, đứng còn không vững huống chi là đi bộ.
Hứa Gia Ngôn đột nhiên cúi người xuống, khẽ cau mày, ôm eo cô bế lên.
Cái ôm công chúa này đã khiến Lão Tiêu và Phan Vân sợ hết hồn.
Lão Tiêu giơ tay lên, sợ Tiêu Nhược ngã xuống, cũng không dám đến quá gần Hứa Gia Ngôn nên dè dặt hỏi ở bên cạnh anh: “Được… được chứ?”
Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Không có gì ạ.” Anh đang cố gắng thể hiện sức mạnh, cũng muốn chứng minh.
Anh ôm Tiêu Nhược, có hơi vất vả leo từng bước một lên cầu thang…
Lão Tiêu và Phan Vân theo sau anh ba bốn bậc, Hứa Gia Ngôn đi lên một bước, hai người liền lên một bước, trái tim nhỏ của hai người cũng đã nhảy lên tới cuống họng rồi. Mãi cho đến khi Hứa Gia Ngôn bước lên hết cầu thang và đi lên hành lang, trái tim của cả hai mới bình tĩnh lại.
Lão Tiêu vỗ về lồng ngực mình, thở ra.
Phan Vân cũng vỗ vỗ lồng ngực mình, thở ra.
Hứa Gia Ngôn đặt cô lên giường, giúp cô cởi giày, sau đó đắp chăn cho cô, Anh vừa định đứng dậy thì Tiêu Nhược đã ôm lấy cổ anh.
“Hứa Gia Ngôn.” Ánh mắt cô mơ màng nhưng lại nói rất rõ ràng, cô nói: “Anh… anh vừa bế em.”
“Ừ.” Anh nói bằng một giọng rất nhẹ: “Là anh đã bế em lên.”
Trong mắt Tiêu Nhược tràn ngập hơi nước sau khi say rượu, hai tay cô có hơi dùng sức, hơi thở nồng nặc mùi rượu, đôi môi chạm lên mắt Hứa Gia Ngôn.
Người đàn ông này bình thường trầy trật khi đi lại nếu không có gậy, bây giờ lại bế cô lên lầu.
Hứa Gia Ngôn hôn lại lên trán cô: “Ngủ một lát đi.”
Cô nói dạ rồi nhắm mắt lại, ngay lúc Hứa Gia Ngôn vừa đứng dậy, Tiêu Nhược đột nhiên mở mắt ra, kéo lấy tay anh: “Anh đừng đi.” Đôi mắt cô sáng ngời, có sự mong đợi và cũng có sợ hãi.
Hôm nay là đêm giao thừa, là thời điểm náo nhiệt nhất, cô không muốn anh về nhà, không muốn anh bơ vơ một mình.
Anh đã cô đơn suốt chín năm, thế là đủ rồi.
Anh bắt gặp tia sáng trong mắt cô, đồng ý với cô: “Anh không đi, buổi tối anh còn muốn ăn cơm ở đây mà.”
Cô liền mỉm cười, hỏi anh: “Anh có thích ở đây không?”
Anh không chần chừ hay do dự: “Anh thích.” Anh ngồi xuống, nửa dựa vào thành giường, vén lọn tóc trên má cô sang một bên: “Anh thích em, cũng thích gia đình em, còn thích dáng vẻ em ghen nữa.” Tuy là cô ghen vô cớ, nhưng anh rất thích, cảm thấy rất ngọt ngào.
Loại cảm giác được coi trọng đó khiến anh cảm thấy hóa ra mình có thể quan trọng đến vậy.
Trước khi gặp cô, cả thế giới của anh đều không có ánh sáng.
Tiêu Nhược đầy mong đợi nhìn anh: “Từ giờ trở đi chúng ta đều cùng nhau đón năm mới nhé?”
“Được.” Nói xong, anh cúi xuống hôn lên trán cô lần nữa: “Ngủ đi.”
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hứa Gia Ngôn ở bên giường trông cô một lúc rồi mới đi xuống lầu.
Trên ghế sofa trong phòng khách ở tầng dưới, bốn trưởng bối đều đang ở đó.
Phan Vân hỏi: “Nhược Nhược ngủ rồi à?”
“Dạ, ngủ rồi ạ.” Hứa Gia Ngôn đi đến chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh và ngồi xuống, anh im lặng một lúc mới nói.
“Chú Tiêu, dì Phan, con có một thỉnh cầu.” Anh đặt hai tay lên chân rồi ngồi thẳng dậy.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Phan: Không hiểu sao lại có chút kích động là thế nào nhỉ?