Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 35

“Chú Tiêu, dì Phan, con có một điều muốn thỉnh cầu ạ.” Anh đặt hai tay lên đùi, dáng ngồi cực kỳ đoan chính.

Lão Tiêu và Phan Vân đồng thời đáp lại: “con nói đi.”

Hứa Gia Ngôn khẽ l**m môi, trưa nay anh có uống chút rượu nên cảm thấy hơi nóng, cổ họng cũng hơi khô. Anh nuốt nước bọt rồi nói: “Con… con muốn cưới Nhược Nhược.”

Lão Tiêu và Phan Vân ngạc nhiên nhìn đối phương. Họ hoàn toàn không ngờ Hứa Gia Ngôn lại đưa ra lời thỉnh cầu như vậy vào hôm nay. 

Vẻ mặt anh hết sức lo lắng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Anh không lòng vòng mà trực tiếp bày tỏ: “Con sẽ đối xử tốt với cô ấy, nguyện yêu thương cô ấy đến cả kiếp sau.” 

Năm nay anh đã 31 tuổi rồi, chỉ còn lại nửa đời người. Anh cũng đề cập đến vấn đề tài chính của bản thân: “Con không có nhiều tiền, chỉ sở hữu ba căn nhà, một căn ở Hồng Phong Uyển và hai căn ở Huyện Sương. Lúc ông nội con qua đời, ông còn để lại cho con hai cửa hàng và một nhà ở.” Anh ngừng lại một chút, cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn muốn nói: “Con biết bản thân con trèo cao–”

“Được!” Lão Tiêu đột ngột lên tiếng: “Chú, chú không có ý kiến gì.” 

Hứa Gia Ngôn sững sờ, dường như vẫn chưa tin được Lão Tiêu lại đồng ý thoải mái như thế.

Lão Tiêu xoa tay vào đùi, trông không có một chút dáng vẻ sếp lớn nào, ngược lại còn có chút cẩn trọng: “Mấy người trẻ tuổi các con tự quyết định là được.” Ông dùng khuyủ tay huých Phan Vân.

Phan Vân lập tức phản ứng: “Dì, dì cũng không có ý kiến gì.”

Nghiêm Trượng bật cười: “Chú cũng không có ý kiến.”

Lý Tuyết Hàn lại càng không.

Mọi người cứ thế mà thông qua. Hứa Gia Ngôn có chút bối rối. Qua một lúc lâu sau, đôi mắt dịu dàng của anh ánh lên ý cười nồng đậm: “Cảm ơn sự tác thành của chú dì ạ.” 

Nghiêm Trượng chen vào nói: “Cả nhà cùng vui!”

Hứa Gia Ngôn nói: “Trước tiên chú dì đừng nói với Nhược Nhược chuyện này. con muốn tặng cô ấy một bất ngờ.” Anh còn cần cầu hôn nữa.

Lão Tiêu nói với vẻ thấu hiểu: “Con yên tâm.”

Nghiêm Trượng đột nhiên thốt ra một câu nửa đùa nửa thật: “Gia Ngôn, con kết hôn thì cần mua nhà đúng không?”

Lão Tiêu “hừ” một tiếng: “Gia đình mình nhiều nhà như vậy, còn mua nhà gì nữa?”

Hứa Gia Ngôn gật đầu đáp: “Phải mua ạ.”

Lão Tiêu con mày: “Sáu bảy căn nhà để không đấy, con mua nhà gì chứ.”

Nghiêm Trượng không đồng ý: “Kể cả ông có 60 đến 70 căn đi chăng nữa thì đó cũng là nhà của ông. Đàn ông lấy vợ mua nhà là điều bình thường.”

Hứa Gia Ngôn đã chuẩn bị sẵn sàng bán hết mấy căn nhà ở quê để mua một căn to hơn ở Phàn Thành rồi. 

Nghiêm Trượng đề nghị: “Công ty chú đang khai thác một khi dân cư ở Phan Thành, tháng 3 sẽ bắt đầu giao bán. Gia Ngôn, con có hứng thú không?”

Lão Tiêu tức giận nói: “Anh sang nhà tôi để nói chuyện làm ăn đấy à?”

Hứa Gia Ngôn cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Có đắt không ạ?”

Lão Tiêu thấy anh còn hỏi cả giá cả, bèn thẳng tay ngăn chặn: “Những căn nhà mới được giao bán phải chờ hai năm mới được nhận, còn phải sửa sang trang trí đủ thứ nữa. Con muốn đợi đến bao giờ rước Nhược Nhược về?”

Phan Vân che miệng cười, ông nói vậy chẳng khác gì ước được gả con gái rượu cho người ta ngay lập tức cả. 

Nghiêm Trượng vẫn tiếp tục mời chào: “Chú có cả căn đã hoàn thiện rồi, nhưng sẽ đắt hơn một chút.”

Lão Tiêu chỉ muốn cởi giày ra gõ đầu tên kia.

Nghiêm Trượng cười tít mắt lại: “Có điều có chú Nghiêm ở đây, chú chỉ thu đúng giá gốc, con có muốn không?” Ông còn cam kết: “Chắc chắn căn đó còn to hơn căn mà bố vợ con đang ở!” Ông nói chẳng khác gì một người môi giới: “Trong nhà còn có thang máy, tiện cho con lên xuống tầng.” 

Hứa Gia Ngôn thử hỏi: “Là, là biệt thự ạ?”

Nghiêm Trượng đáp: “Đúng, biệt thự, tuyệt đối còn to hơn khu nhà này của chú Tiêu con. Tổng cộng có 4 tầng, tầng trên cùng là phòng kính, buổi tối có thể ngắm sao, rảnh thì dành thời gian lãng mạn bên Nhược Nhược–” Lão Tiêu tức đến độ ném một quả quýt vào người Nghiêm Trượng: “Ông đủ rồi đấy!”

Nghiêm Trượng nhìn Lão Nghiêm với vẻ nghiêm túc: “Anh nghĩ tôi đang đùa đấy à?”

Hứa Gia Ngôn cũng không nói đùa. Anh không có tiền để đùa giỡn: “Con cảm ơn chú Nghiêm. Con định mua một căn chung cư to, không định mua biệt thự.” 

“Con đừng vội từ chối.” Nghiêm trượng nói: “Chú chỉ lấy giá gốc thôi, đảm bảo sẽ không ăn một đồng lãi nào từ con cả.”

Lão Tiêu cười nhạo nói: “Giỏi thì ông tặng luôn đi, còn nhắc đến giá gốc làm gì.” Một trùm bất động sản giàu có nói vậy mà không sợ mọi người cười rớt hàm. 

Chuyện mua nhà cứ như vậy mà kết thúc bởi một tràng cười.

Chập tối, hai người đàn ông già đứng hút thuốc ở ngoài sân.

“Chuyện biệt thự–”

Lão Tiêu cắt ngang ông: “Ông còn nhắc đến nữa! Không chịu dừng đúng không?”

Nghiêm Trượng mắng ông một câu: “Cứ bảo ông khôn khéo, có lúc lại như một tên ngốc!”

Lão Tiêu vừa muốn phủ nhận, đột nhiên im lặng.

“Ông muốn tôi phải nói toẹt ra ư?” Lời lão Nghiêm có phần gay gắt.

Đến lúc nào Lão Tiêu mới nhận ra: “Tôi hiểu rồi.”

Nghiêm Trượng gẩy tàn thuốc: “Kể cả Gia Ngôn có bán hết nhà ở Huyện Sương, nhiều nhất cũng chỉ được 300 vạn. Ông cũng không phải không biết giá nhà ở Phàn Thành như thế nào. Tôi bảo cấp dưới để lại căn biệt thự, sau đó sẽ đề nghị lấy 400 vạn tiền gốc. Ông có thể bàn bạc với thằng bé, chia ra hai phần–”

Lão Tiêu cười: “Gì chứ, ông lấy tiền thật cơ à.”

Nghiêm Trượng liếc xéo ông: “Căn nhà 5000 vạn, tôi thu 400 vạn, tôi thiếu 400 vạn đó ư?” Ông lấy tay chọc vào ngực Lão Tiêu: “Ông đừng nghĩ rằng cái gì ông cũng có mà quên rằng người khác cũng có lòng tự trọng!”

Lão Tiêu ngoảnh mặt đi, đáp: “Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

“Tôi biết, tôi là người ngoài cuộc tỉnh táo.” Ông nghiêm túc nói: “Ông đừng coi căn biệt thự là chuyện nhỏ, có thể khiến thằng bé có thể thoải mái tiếp nhận cũng coi như ông có bản lĩnh.”

Lão Tiêu hứa hẹn: “Được.”

Tiêu Nhược ngủ một giấc đến tối. Khi cô mở mắt ra, Hứa Gia Ngôn đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường xem điện thoại. Cô xoay người qua, Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu, hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

Cô đáp: “Vâng.” Âm thanh mềm mại, hơi khàn: “Em muốn uống nước.”  

Trước đó Hứa Gia Ngôn đã rót nước vào bình giữ nhiệt đặt ở tủ đầu giường. Anh vặn nắp và thử nhiệt độ nước, vừa vặn để uống. 

Tiêu Nhược ngồi dậy, uống gần hết bình nước.

Hứa Gia Ngôn đặt chiếc bình về chỗ cũ, hỏi cô: “Em có khó chịu không?”  

Cô lắc đầu, nhưng vẫn cảm thấy hơi choáng váng. Cô uống nhiều rượu như vậy, chưa thể hoàn toàn tỉnh táo trong thời gian ngắn vậy được. 

“Trước đây em bảo anh nên quản em nhiều hơn, anh đã quản rồi, nhưng có vẻ chẳng có tác dụng gì cả.”

Tiêu Nhược ngồi bên mép giường khoanh chân lại, nói với vẻ tủi thân: “Em chỉ thấy hơi giận cô ấy.” Cô đang nói đến Nghiêm Ưu Nguyệt: “Cô ấy biết thừa em lo cho anh mà còn cứ cố chọc em.” Hai tay cô ôm lấy tay phải của Hứa Gia Ngôn, cô cẩn thận quan sát sắc mặt anh rồi hỏi: “Anh giận đấy à?”

“Không đâu.” Hứa Gia Ngôn sẽ không giận cô, anh hỏi lại: “Quan hệ giữa hai người có tốt không?” 

Tiêu Nhược chu môi đáp: “Cũng gọi là ổn.” Cô đột nhiên nhớ ra: “Cô ấy đã tỉnh chưa?”

Hứa Gia Ngôn lắc đầu: “Vẫn chưa.” Anh không thấy cô nói gì, bèn bổ sung: “Cô ấy còn say kinh hơn em.”

Tiêu Nhược nhướng mày đáp: “Đó là đương nhiên.” Cô cực kỳ tự tin về tửu lượng của bản thân: “Với tửu lượng của cô ấy, chắc phải ngủ đến ngày mai.”

Hứa Gia Ngôn giơ tay gạt mũi cô: “Vậy em có biết là em còn chẳng đứng thẳng được không?”

Tiêu Nhược không chịu thừa nhận: “Em có vậy đâu.” Bỗng dưng cô nghĩ đến một chuyện: “Anh bế em lên tầng đúng không?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Nhược mím môi cười: “Anh xem, em vẫn còn nhớ đó, vẫn chưa say đến nỗi bất tỉnh nhân sự.”

Hứa Gia Ngôn nửa đùa nửa thật nói: “Về sau anh sẽ mặc kệ em.”

“Tại sao?” Tiêu Nhược nghe vậy bèn lập tức trở nên lo lắng: “Em vừa hỏi anh có giận không, anh còn lắc đầu mà!” Cô chu mỏ, dáng vẻ tổng giám đốc bá đạo nay còn đâu. 

“Anh quản em, nhưng em có nghe đâu.” Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng trả lời, giọng điệu thong thả, ánh mắt có chút dịu dàng. 

Tiêu Nhược giở trò lươn lẹo: “ Lần trước anh bảo ra ngoài không được uống nhiều, nhưng lần này em ở nhà mà.”

Hứa Gia Ngôn không nói lời nào.

Tiêu Nhược lập tức sợ hãi, vội vàng cụp đuôi: “Được rồi, được rồi, từ nay về sau em sẽ bỏ uống rượu!”

Hứa Gia Ngôn không có ý bảo cô bỏ rượu. Anh biết cô đang quản lý một công ty, việc phải uống rượu xã giao là điều không thể tránh khỏi: “Anh chỉ muốn em uống ít lại thôi.”

“Em biết rồi!” Cô vỗ mép giường, nói: “Anh ngồi lên đây đi.

Hứa Gia Ngôn rời khỏi chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh cô. 

Tiêu Nhược khoác tay anh, dựa vào rồi ngửa đầu hỏi: “Lúc anh bế em lên, chân anh có đau không?”

“Không.” Anh đáp: “Chỉ hơi vất vả thôi.”

“Vậy em có nặng không?”

“Không nặng.” Anh dịu dàng nói, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng: “Rất vừa vặn.”

Tiêu Nhược cảm thấy mình nên giảm cân. Vào mùa đông, cô thường nặng hơn vài kg so với mùa hè.

Lúc này, Phan Vân cất tiếng gọi từ dưới nhà: “Gia Ngôn, ăn cơm thôi con.”

“Đến giờ ăn rồi.” Hứa Gia Ngôn cúi đầu nhìn cô: “Em có đói không?”

“Không đói.”

“Vậy cũng nên ăn một chút gì đó. Ăn một chút nhé, được không?”

Tiêu Nhược gật đầu: “Tối nay anh có đến đài phát thanh không?”

“Có.” Dù là Tết thì vẫn phải phát sóng tin tức. Anh đứng dậy, kéo tay cô rồi ra khỏi phòng.

Xuống dưới nhà, Tiêu Nhược thuận miệng hỏi: “Ưu Ưu vẫn chưa dậy ạ?”

Nghiêm Trượng nói: “Con cứ kệ con bé, nó phải ngủ đến nửa đêm.”

Phan Vân khui chai rượu vang đỏ, đang định rót cho Lão Tiêu thì Tiêu Nhược lập tức lên tiếng: “Bố đừng uống rượu, tối bố đưa Gia Ngôn đến đài phát thanh nhé.” Cô vẫn còn hơi say, không thích hợp để lái xe.

Hứa Gia Ngôn lập tức xua tay: “Không cần đâu ạ, con gọi taxi là được.”

Lão Tiêu nguyện ý làm tài xế: “Để bác đưa con đi.”

Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng từ chối: “Thật sự không cần đâu chú Tiêu.”

Nghiêm Trượng nhận nhiệm vụ lái xe về phía mình: “Để chú đưa con đi, nhân tiện trò chuyện với con.”

Lão Tiêu cũng hóng hớt: “Vậy hai chúng ta cùng đưa con đi.”

Hứa Gia Ngôn: “…” Đến mức này anh cũng không từ chối được nữa.

Vì vậy mà trên bàn không ai uống rượu. Tiêu Nhược không đói bụng, bèn liên tục gắp thức ăn cho Hứa Gia Ngôn. Đồ ăn trong bát anh nhanh chóng xếp thành một ngọn núi nhỏ. Mãi đến khi bát anh không còn chỗ nào nữa Tiêu Nhược mới đặt đũa xuống. Hứa Gia Ngôn cúi đầu xử lý sạch sẽ đồ ăn trong bát, sau đó múc cho Tiêu Nhược một bát canh: “Em húp canh đi.”

Đây là canh tam tiên, bên trong có rau xanh và nấm. Tiêu Nhược không thích ăn rau. Cô nhíu màu, gắp ra mấy cọng rau bỏ vào bát của Hứa Gia Ngôn. 

Anh trầm giọng hỏi: “Em lại không nghe lời?”

Tiêu Nhược cực kỳ, cực kỳ miễn cưỡng gắp mấy cọng rau từ bát của Hứa Gia Ngôn về, trông không khác gì ăn thuốc đắng.

Phan Vân ngồi đối diện cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

TV phòng khách đang bật, chiếu chương trình liên hoan tối, tiếng ca hát và nhảy múa bị át bởi tiếng cười đùa phát ra từ bàn cơm. 

Tác giả có lời muốn nói:

Phan Vân: Tôi từng hi vọng con gái có thể tìm được một người đàn ông nghe lời nó. Giờ xem ra, tìm một người có thể quản được nó còn tốt hơn!

Bình Luận (0)
Comment