Tivi trong phòng khách đang phát Xuân Vãn, tiếng ca múa bị át đi bởi tiếng cười nói trên bàn ăn.
Lúc 23:58, Hứa Gia Ngôn gọi video cho Tiêu Nhược. Tiêu Nhược đang đeo tai nghe ngồi trên ghế sofa ở tầng dưới xem phim trên điện thoại. Cô cầm điện thoại lên, trong màn hình là khuôn mặt mang ý cười của Hứa Gia Ngôn: “Em đang làm gì vậy?”
Tiêu Nhược tỏ ra ngoan ngoãn: “Đang đợi anh đó!”
Hứa Gia Ngôn vừa mới chườm nóng xong, nửa nằm trên giường: “Có xem Xuân Vãn không?”
Tiêu Nhược không có hứng thú với Xuân Vãn lắm: “Có xem một chút.” Cô không quá thích các chương trình như ca múa, nhưng có tiểu phẩm hay tướng thanh thì cô sẽ nhìn lấy vài lần. Cô nghe thấy bên Hứa Gia Ngôn rất yên tĩnh, có chút đau lòng: “Buổi tối em không nên để anh một mình.”
Lúc này, chuông giao thừa lúc 00:00 vang lên.
“Nhược Nhược.” Ánh sáng trên đầu chiếu vào trong mắt anh, ánh sáng vàng rất dịu dàng, vỡ thành nhiều mảnh, phản chiếu hình ảnh cô ở trong màn hình. Anh cười nói: “Chúc mừng năm mới.”
Tiêu Nhược mỉm cười đáp: “Năm mới vui vẻ, Hứa Gia Ngôn.”
Hứa Gia Ngôn hỏi cô: “Em có mong muốn gì trong năm mới không?”
“Có chứ!” Đôi mắt đôi mày cô cong cong giống như một chén rượu nếp hoa đào đầy tràn ra, tỏa mùi thơm quyến rũ.
“Em muốn điều gì?”
Tiêu Nhược làm như bên cạnh không có ai: “Em muốn anh.”
Phan Vân ngồi bên cạnh đang cắn dưa hóng hớt chua hết cả miệng.
Hứa Gia Ngôn nhìn thấy trên tai Tiêu Nhược còn đeo tai nghe, còn tưởng rằng người khác không nghe thấy mình nói gì, bèn nói: “Không cần em muốn, anh vốn là của em.”
Anh không phải là người sẽ thường xuyên nói lời thương yêu. Thỉnh thoảng anh nói một câu thôi là sẽ khiến Tiêu Nhược kích động rất lâu.
Tiêu Nhược liếc nhìn ánh mắt lộ ra vẻ chua lòm xung quanh, má hơi đỏ lên. Cô tháo chiếc tai nghe làm vật trưng bày từ lâu ra, đứng dậy khỏi ghế sofa chạy lên lầu, đến xỏ dép cũng xỏ ngược, vừa vào phòng đã đóng sầm cửa lại.
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Sao thế em?”
Tiêu Nhược hít sâu một hơi, ngồi ở trên giường, nhìn màn hình điện thoại: “Hứa Gia Ngôn.”
“Ừm?”
Cô c*n m** d***: “Lúc đưa anh đến đài phát thanh, bố em đã nói gì với anh vậy?” Cô rất muốn biết.
Hứa Gia Ngôn không nói nội dung cụ thể mà chỉ nói: “Người nhà đều em rất tốt.” Tốt đến nỗi làm anh cảm thấy có lỗi vì mình không đủ tốt.
“Từ giờ trở đi, họ cũng là người nhà của anh.” Cô nói với giọng điệu còn nhẹ nhàng hơn trước: “Hứa Gia Ngôn, sau này anh sẽ không còn cô đơn lẻ bóng nữa.”
Hốc mắt Hứa Gia Ngôn nóng lên, anh mím môi gật đầu với Tiêu Nhược trong màn hình, anh không thể nói, bởi vì nói là sẽ nghẹn ngào.
Năm mới khởi đầu mới, anh không thể rơi nước mắt.
Ngày hôm sau, ngày mùng một Tết, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết.
Lúc Hứa Gia Ngôn đi ra ngoài tuyết còn chưa rơi, nhưng bầu trời thì u ám.
8h40, Hứa Gia Ngôn bắt taxi đến nhà Tiêu Nhược.
Hai chiếc đèn lồng đỏ được treo ở cửa, câu đối đỏ được dán ở hai bên tường trước cửa, tạo nên không khí Tết rất tưng bừng.
Hứa Gia Ngôn nhấn chuông, cửa tự động mở ra, anh chống gậy bước vào.
Phan Vân từ phòng khách đi ra: “Gia Ngôn tới rồi hả.”
“Dạ dì.” Anh đến chúc tết: “Chúc dì năm mới vui vẻ.”
Trên mặt Phan Vân lộ ra nụ cười, bà chợt nhớ ra, xoay người chạy trở vào nhà, lúc trở ra, Hứa Gia Ngôn mới vừa mới bước lên bậc thang.
Phan Vân nhét cho anh một bao lì xì lớn, cười nói: “Chúc mừng năm mới.”
Hứa Gia Ngôn cũng không từ chối, ngoan ngoãn nhận phong bao lì xì: “Cảm ơn dì.”
“Nhược Nhược còn chưa dậy đâu, con lên gọi nó dậy đi.”
“Vâng dì.”
Hứa Gia Ngôn đi đến đầu cầu thang, Phan Vân ở phía sau hỏi: “Gia Ngôn, con cũng chưa ăn cơm phải không?”
Hứa Gia Ngôn xoay người: “Chưa ạ.”
“Ừ, vậy khi mọi người dậy hết, dì sẽ xuống làm sủi cảo và chè trôi nước.”
“Vâng.”
Trên lầu yên tĩnh, cả nhóm người đều đang ngủ. Hứa Gia Ngôn vặn tay nắm cửa phòng Tiêu Nhược, rèm trong phòng đã kéo xuống, đèn ngủ trên tường toả ra ánh sáng mờ nhạt, Hứa Gia Ngôn đặt gậy ở bên tường rồi nhẹ nhàng bước nhẹ đến bên giường.
Tiêu Nhược nằm nghiêng, một chân lộ ra ngoài chăn, tư thế ngủ không được đẹp mắt cho lắm.
Trong phòng đang bật máy sưởi, Hứa Gia Ngôn cởi áo khoác, nằm nghiêng nhìn cô một lúc rồi cúi xuống hôn lên trán cô.
Anh vừa muốn hôn một cái nữa, Tiêu Nhược lại không hề báo trước mà mở mắt ra.
Tai Hứa Gia Ngôn hơi đỏ lên, cũng may là ánh sáng rất tối, Tiêu Nhược nhìn không rõ.
Tiêu Nhược nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc, chớp chớp mắt, cũng không nói gì.
Cô còn tưởng là mình đang mơ.
Mãi cho đến Hứa Gia Ngôn cười khẽ: “Tỉnh rồi à?”
Tiêu Nhược rất kinh ngạc, ôm lấy cổ anh: “Sao anh tới sớm vậy?”
“Chúc mừng năm mới.” Lúc anh cởi áo khoác ra thì đã lấy bao lì xì ra cầm trong tay, giờ đưa cho cô.
Tiêu Nhược mím môi cười, mở bao lì xì ra, không nhìn rõ bên trong là cái gì, cô bèn trở mình bật đèn lên.
Bao lì xì khá dày, cô không đếm mà nhìn vào bên trong: “9999?”
Hứa Gia Ngôn mỉm cười lắc đầu.
Tiêu Nhược đảo tròng mắt, suy nghĩ hai giây: “5210?”
Tiêu Nhược thấy anh còn xấu hổ cúi thấp đầu, cô cười khúc khích: “Em đoán đúng rồi hả?”
Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Có phải anh rất dung tục không?” Anh vốn nghĩ nó rất lãng mạn, nhưng mà chưa gì đã bị cô đoán được, cảm thấy rất bối rối.
Tiêu Nhược bĩu môi: “Bao lì xì này của anh không đúng.”
Hứa Gia Ngôn sửng sốt, có chút lo lắng lắp bắp: “Sao… sao mà không đúng?”
“Anh phải nhét 521 mới đúng nha!”
Hứa Gia Ngôn vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng anh cảm thấy 521 quá ít.
Tiêu Nhược cúi người mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một chiếc hộp, cô vừa mở hộp vừa nói: “Em còn dung tục hơn anh.” Mở hộp ra, đó là một chiếc đồng hồ công sở, mặt đồng hồ màu đen, dây đeo bằng da màu đen.
Cô đeo đồng hồ luôn lên cổ tay anh, sau đó chỉ vào bên trong mặt đồng hồ cho anh xem: “Anh nhìn xem, trong này có tên của em.”
Hứa Gia Ngôn không khỏi ghé sát lại gần hơn. Trên mặt đồng hồ, ngay dưới vạch số 12h bình thường đều khắc logo thương hiệu của đồng hồ, bây giờ chỗ đó là một chữ “Nhược”.
“Anh có thích không?”
“Ừ” Anh ngước lên: “Anh thích.”
9h, có tiếng động từ cầu thang.
Tiêu Nhược vẫn đang nằm trên giường, Hứa Gia Ngôn cũng bị cô ép nằm trên giường.
“Phải thức dậy rồi.”
Tiêu Nhược ôm lấy cánh tay của anh không buông: “Chờ lát nữa.”
Hứa Gia Ngôn liếc nhìn hướng cửa: “Cửa không khóa, nếu như có người nhìn thấy thì không tốt.”
Tiêu Nhược không nghe: “Sẽ không có ai vào—”
“Nhược Nhược——”
Hứa Gia Ngôn đột ngột ngồi dậy, ở cửa, Lão Tiêu lập tức che mắt: “Không thấy, không có thấy gì hết…”
Tiêu Nhược cười đến run cả vai.
Hứa Gia Ngôn đỏ mặt, tai và cổ đều đỏ bừng.
Người bình thường luôn điềm đạm giờ giống như một cậu bé luống cuống tay chân, anh không được tự nhiên xuống giường, đứng cạnh giường, nhìn Tiêu Nhược còn đang cười: “Anh, anh xuống dưới trước.”
“Anh làm gì thế?” Mặt Tiêu Nhược cũng rất đỏ, đỏ lên vì cười: “Chúng ta không làm gì, sao mà anh căng thẳng thành thế này?”
Hứa Gia Ngôn đang cảm thấy may mắn, may vì không làm gì, nếu không sau này sẽ không còn mặt mũi nào đến đây nữa. Anh cảm thấy ở lại đây lâu hơn cũng không tốt: “Anh xuống dưới trước chúc tết người lớn.” Nói xong, anh liền đi ra ngoài, đến gậy cũng không kịp lấy. Khi anh đi đến cầu thang mới nhớ ra, muốn quay lại, nhưng nghĩ một hồi lại từ bỏ.
Ở tầng dưới, Lão Tiêu lại giống như không có chuyện gì, mà màu đỏ nơi tai Hứa Gia Ngôn còn chưa tan.
Dì Trương nấu ăn tối qua đã trở về nhà, bữa sáng là Phan Vân làm, Hứa Gia Ngôn đỏ tai đi vào bếp bưng sủi cảo, Phan Vân đang làm chè trôi nước: “Gia Ngôn, con có thể ăn mấy viên chè trôi nước.”
Hứa Gia Ngôn lén liếc nhìn Lão Tiêu đang làm giấm ăn sủi cảo: “Tầm năm sáu viên ạ.”
Phan Vân lên tiếng: “Ừ.” Bà lại hỏi: “Nhược Nhược đã dậy rồi đúng không?”
Hứa Gia Ngôn: “Dậy rồi ạ.”
Sau bữa ăn, Hứa Gia Ngôn lại nhận thêm hai phong bao lì xì từ Nghiêm Trượng và Lý Tuyết Hàn.
Lão Tiêu còn chưa đưa lì xì, ông gọi Tiêu Nhược vào bếp.
Tiêu Nhược thấy ông thần thần bí bí thì hỏi: “Bố đang làm gì thế ạ?”
Lão Tiêu thấp giọng nói: “Chú Nghiêm của con cho con bao nhiêu tiền?”
Tiêu Nhược không nhìn: “Không biết, con không đếm.”
“Vậy con đi hỏi Gia Ngôn xem Lão Nghiêm lì xì nó bao nhiêu.” Với tư cách là bố vợ tương lai, ông không thể kém hào phóng hơn Nghiêm Trượng được.
Tiêu Nhược chê bai: “Có cái gì hay mà so không biết, bố cứ lì xì theo tấm lòng thôi.”
“Ôi trời.” Lão Tiêu cảm thấy thật là phiền: “Con mau đi hỏi đi.”
Tiêu Nhược đành phải đi “Hỏi”.
Cô trực tiếp chìa tay ra hỏi: “Lì xì của anh đâu?”
Hứa Gia Ngôn không mặc áo khoác, chỉ mặc áo cổ lọ, nhét lì xì vào túi quần cũng không thoải mái, anh chỉ vào ngăn tủ phía sau bàn ăn: “Ở đó đấy em.”
Tiêu Nhược chạy tới, thấy có ba chiếc lì xì, đều khá dày, cô lại quay lại hỏi bên tai anh: “Cái nào là của chú Nghiêm hả anh?”
Những bao lì xì đều là màu đỏ, Hứa Gia Ngôn cũng không quá để ý đến sự khác nhau của chúng. Anh không biết là Lão Tiêu nhờ cô tới hỏi nên hỏi: “Sao vậy em?”
Tiêu Nhược cũng không muốn nói chuyện Lão Tiêu nhờ cho anh nghe, quá là mất mặt: “Không có chuyện gì, em chỉ hỏi một chút thôi.”
Cô lại chạy đi, cầm cả ba chiếc lì xì vào bếp.
Lão Tiêu có thể nhận ra vì bao lì xì mà Phan Vân đưa cũng giống bao lì xì của ông, trên bìa có hình đám mây cát tường. Ông mở hai bao còn lại và đếm từng bao. Đếm xong, ông cười, còn chép miệng: “Cũng không nhiều lắm.”
Ông an tâm, lấy bao lì xì từ trong túi quần ra, vẻ mặt rất đắc ý: “Vậy bố là người cho nhiều nhất!”
Tiêu Nhược hỏi: “Bố lì xì bao nhiêu?”
“Một vạn mốt.”
[*Hơn 35 triệu VND]
Tiêu Nhược cau mày: “Tại sao lại lì xì một vạn mốt?”
“Con không hiểu đúng không?” Lão Tiêu nói một cách đắc ý: “Cái này gọi là vạn người chọn một.”
Tiêu Nhược đột nhiên tỉnh ngộ gật đầu, vỗ vỗ Lão Tiêu vai: “Không tệ, không tệ nha.”
Cô lại hỏi: “Vậy chú Nghêm lì xì bao nhiêu tiền vậy bố?”
Lão Tiêu: “Một vạn.”
Tiểu Nhược lập tức trợn mắt nhìn ông, chỉ nhiều hơn một ngàn mà xem ông ấy đắc ý thế nào kìa.
Lão Tiêu cũng lấy bao lì xì nhét phình lên của ông đặt vào trong xấp lì xì rồi đưa cho Tiêu Nhược: “Lấy về đi.”
Hai giờ chiều, gia đình ba người Nghiêm Trượng ngồi máy bay trở về Kinh Thị.
Gia đình Lão Tiêu và Hứa Gia Ngôn đều đến sân bay tiễn.
Trên đường trở về, Lão Tiêu nói: “Gia Ngôn à, ngày mai mọi người sẽ về Lâm Giang thăm ông bà, con cũng đi cùng nhé.”
Huyện Lâm Giang là một huyện phía dưới Phàn Thành, ông bà của Tiêu Nhược đều sống ở đó.
Hứa Gia Ngôn nói vâng.
Buổi tối sau bữa tối, Tiêu Nhược ôm gối ngồi trên sofa xem TV. Hứa Gia Ngôn bưng đĩa hoa quả cắt sẵn tới đút cho cô ăn một miếng.
“Chút nữa chúng ta đi ra ngoài nha.”
Tiêu Nhược không rời mắt khỏi TV: “Đi đâu thế anh?”
Hứa Gia Ngôn ấp úng: “Ra ngoài đi dạo.”
Tiểu Nhược vô tâm “Ò” một tiếng.
19h40, điện thoại di động của Hứa Gia Ngôn vang lên, anh ra sân nghe điện thoại. Một lúc sau, anh từ trong sân trở lại, đi thẳng lên lầu.
Tiêu Nhược đưa mắt nhìn theo anh…
Một lúc sau, Hứa Gia Ngôn và Lão Tiêu từ trên lầu đi xuống.
Tiêu Nhược nhìn chằm chằm hai người, Lão Tiêu trực tiếp phớt lờ ánh mắt của cô, Hứa Gia Ngôn giải thích: “Anh với chú đi ra ngoài một lát.”
Tiêu Nhược đứng lên, cái gối trên đùi rơi xuống đất, trong lòng dấy lên tò mò: “Đi đâu?”
Hứa Gia Ngôn cũng không nói mình đi đâu, giả vờ rất tùy ý: “Anh sẽ sớm quay lại.”
Tiêu Nhược theo anh ra đến tận cửa, thấy hai người vậy mà lại lên xe. Cô chỉ mặc một chiếc áo len, nhiệt độ xuống thấp đến mức sắp có tuyết, cô chui vào nhà, chạy lên lầu.
Phan Vân đang xem lại Xuân Vãn tối qua.
“Mẹ, bố con với Hứa Gia Ngôn đi đâu vậy ạ?”
Phan Vân thì rất biết diễn: “Hả?” Bà chớp mắt nhìn sang bên cạnh: “Vừa rồi bố con còn ở đây mà.”
“Ông ấy vừa mới dẫn Hứa Gia Ngôn đi ra ngoài rồi!”
“Đêm hôm khuya khoắt thế này thì có thể đi đâu chứ?”
Tiêu Nhược giậm chân, xoay người đi xuống lầu.
Phan Vân v**t v* trái tim mình, ôi chao, sắp già rồi mà còn phải nói dối.
Xe chạy ra khỏi sân biệt thự, dừng lại sau một chiếc xe tải bên đường.
Có một người đàn ông đang tựa vào cửa xe tải, Hứa Gia Ngôn bước xuống xe, đi qua đó.