Có một người đàn ông đang tựa vào cửa xe tải, Hứa Gia Ngôn bước xuống xe, đi tới: “Chào anh.”
Người đàn ông đứng thẳng người lên: “Là anh đặt pháo hoa phải không? Anh Hứa?”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông mở cửa sau của chiếc xe tải, sau đó lại liếc nhìn chiếc xe Mercedes phía sau: “Xe của anh không để được đâu.”
Hứa Gia Ngôn nhìn vào trong chiếc xe tải: “Những thứ này đều của tôi sao?”
“Đúng, đều là của anh, tổng cộng sáu thùng.”
Hứa Gia Ngôn không ngờ rằng một thùng lại to như vậy.
Lão Tiêu đi tới, cũng nhìn vào trong xe tải rồi hỏi thẳng người đàn ông giao pháo hoa kia: “Lát nữa cậu có rảnh không?”
Người đàn ông không hiểu: “Ý ông là gì?”
“Lát nữa đến cầu Cầu Vồng, cậu giúp tôi bắn pháo hoa.”
Phàn Thành vào dịp lễ Tết có quy định không được phép đốt pháo, nhưng pháo hoa thì có thể bắn ở cầu Cầu Vồng phía Đông Tam Hoàn và quảng trường Thịnh Xương phía Tây Tam Hoàn.
Người đàn ông nói: “Việc đó phải trả tiền.”
Lão Tiêu tất nhiên là hiểu: “Ngày lễ Tết, nào có thể để cậu làm không công được chứ!” Ông rất hào phóng: “Tám giờ tối có mặt dưới cầu Cầu Vồng, sau khi bắn pháo hoa xong thì tôi sẽ trả tiền cho cậu.”
Người đàn ông không đồng ý, nói muốn nhận tiền trước rồi mới làm việc.
Lão Tiêu hỏi anh ta: “Ông chủ bán pháo hoa là gì của cậu?”
Người đàn ông nói: “Là cậu tôi.”
Ông chủ bán pháo hoa và Lão Tiêu quen biết nhau, pháo hoa chính là do ông giúp Hứa Gia Ngôn đặt. Nếu là họ hàng thì ông yên tâm: “Được, bao nhiêu tiền cậu nói đi.”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, giơ một ngón tay lên.
“Một nghìn?” Lão Tiêu cao giọng.
Người đàn ông còn tưởng Lão Tiêu chê đắt, bèn vội tự giảm giá: “Vậy thì 800 đi.”
Lão Tiêu cười, không nói gì, quay vào xe, lấy ra một xấp tiền từ hộc để đồ giữa xe, đếm tám tờ rồi đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông nhận tiền, rất vui vẻ: “Vậy giờ tôi sẽ đến đó.”
Trở lại xe, Hứa Gia Ngôn mới thấy điện thoại rơi trên ghế ngồi có ba cuộc gọi nhỡ từ Tiêu Nhược.
Anh gọi lại: “Nhược Nhược.”
Tiêu Nhược đang vùi trên ghế sofa buồn bực: “Anh đi đâu thế?” Cô không thể nào nghĩ ra hai người đàn ông lén lút thập thò đi ra ngoài có thể làm gì!
Hứa Gia Ngôn không nói đi đâu: “Anh đang trên đường về rồi.”
“Anh có việc giấu em!” Hứa Gia Ngôn chưa bao giờ lén lút như hôm nay.
“Nhược Nhược.” Anh không trả lời: “Em đi thay đồ đi, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo.” Anh dặn dò: “Ngoài trời có hơi lạnh, em mặc ấm vào nhé.”
Cúp điện thoại, Tiêu Nhược nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi màn hình tối đi. Sau đó cô chạm vào màn hình, màn hình sáng lên, cô nhìn thấy ngày tháng trên đó—
Ngày 14 tháng 2.
Đột nhiên cô ngước mắt lên, sau đó mím môi cười.
Lúc Hứa Gia Ngôn trở về, Tiêu Nhược đang thay đồ trên lầu, tâm trạng của cô đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
Cô thậm chí còn ngân nga một bài hát.
Hứa Gia Ngôn bước lên lầu, Tiêu Nhược đang tô son trước gương. Hứa Gia Ngôn bước tới sau lưng cô, nhìn cô qua gương, nụ cười nhẹ trên môi.
Tiêu Nhược tô xong son, quay lại liếc anh một cái.
Hứa Gia Ngôn bị cô nhìn cho chột dạ.
Tiêu Nhược cười thầm trong lòng, cũng không vạch trần, đứng dậy mặc chiếc áo khoác để ở cuối giường.
Hứa Gia Ngôn nói: “Ngoài trời rất lạnh, mặc áo bông đi.”
Tiêu Nhược không thích mặc áo bông, bởi vì: “Áo bông không đẹp.”
Nhưng Hứa Gia Ngôn cảm thấy cô mặc gì cũng đẹp, anh cởi áo khoác cô vừa mặc ra: “Đừng để bị cảm.”
Tiêu Nhược đành nghe theo anh, mặc một chiếc áo phao không quá dày. Hứa Gia Ngôn kéo khóa áo giúp cô, nắm tay cô đi ra ngoài.
Dưới lầu, Phan Vân và Lão Tiêu thấy họ xuống, vội vờ như đang bàn luận về tiểu phẩm trên tivi.
“Ôi chao, mấy tiểu phẩm bây giờ chẳng còn hài nữa.”
“Ừ đúng vậy, chẳng vui chút nào, còn——”
“Chú, dì, con đưa Nhược Nhược ra ngoài một lát.”
Lão Tiêu ngẩng đầu, cười rất giả trân: “Đi đi, đi đi.”
Phan Vân thì cười tự nhiên hơn một chút so với Lão Tiêu: “Đi đi, đi đi.”
Hai người bắt taxi, Tiêu Nhược muốn xem xem rốt cuộc anh đang toan tính điều gì, cái gì cũng nghe theo anh.
Trên cầu Cầu Vồng, có rất nhiều bạn trẻ đang bắn pháo hoa, bầu trời đêm không trăng không sao, pháo hoa sáng rực.
Chiếc xe tải của người giao pháo hoa đậu bên lề đường. Hứa Gia Ngôn vừa bước xuống xe taxi, người đàn ông đã nhận ra anh.
Người đàn ông thấy Hứa Gia Ngôn dẫn theo một cô gái, lập tức hiểu ra. Anh ta nhắn tin cho Hứa Gia Ngôn, bảo anh đi về phía Tây Nam của cầu, ở đó ít người hơn.
Hứa Gia Ngôn liếc nhìn tin nhắn, nhìn về phía Tây Nam rồi chỉ: “Chúng ta đi về phía đó.”
Tiêu Nhược ồ một tiếng, để anh dẫn đi.
Chiếc xe tải chạy qua họ, Hứa Gia Ngôn lại nhận được một tin nhắn, sau khi đọc xong thì anh đi chậm lại.
Bảy tám phút sau, Hứa Gia Ngôn dẫn Tiêu Nhược đến một khu đất trống ở phía Tây Nam của cầu.
Tiêu Nhược tinh mắt đã sớm nhìn thấy một người đàn ông ở đằng xa đang liên tục di chuyển đồ đạc.
Cô nén cười, kéo tay Hứa Gia Ngôn dừng lại, giả vờ không biết gì mà hỏi anh: “Anh đưa em đến đây làm gì thế?”
Hứa Gia Ngôn kéo mũ của áo phao lên cho cô, không để gió thổi vào cổ cô: “Lạnh không em?”
“Không lạnh.”
Cô rất nóng.
Cô cảm thấy máu nóng trong mình sôi trào, trong lòng tràn đầy mong chờ việc anh sắp làm.
Thực ra cô đã đoán được, nhưng không hiểu sao vẫn rất phấn khích, tim còn có chút loạn nhịp.
Có rất nhiều chuyện, dù biết rõ kết quả nhưng vẫn sẽ mong chờ quá trình, ví dụ như lúc này.
Điện thoại trong túi của Hứa Gia Ngôn rung lên, anh không bắt máy, điện thoại rung vài lần thì dừng.
Cách đó không xa, tiếng mồi lửa kêu “xì” một tiếng, một đốm lửa “vèo” lao lên bầu trời, “bùm” một tiếng, nổ tung thành ngàn vạn bông hoa.
Liên tiếp “bùm! bùm! bùm!”…
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm đông không sao, sáng rực đến mức làm cho người ta không thể mở mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Người bên cạnh thì đang nhìn cô.
Pháo hoa rực rỡ liên tiếp nổ tung trên bầu trời…
Có bông tuyết lạnh lẽo cũng rơi xuống theo.
“Hứa Gia Ngôn.” Cô đưa tay hứng một bông tuyết sáu cánh: “Tuyết rơi rồi.”
Người bên cạnh đang nhìn cô đột nhiên quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn cô. Ánh sáng từ pháo hoa chiếu vào mắt anh, chiếu sáng rõ ràng những mong chờ trong đó. Anh nói: “Nhược Nhược, lấy anh nhé.” Pháo hoa trên đầu rực rỡ, giọng anh ấm áp.
Tiêu Nhược ngây người, cúi đầu nhìn người đang quỳ một chân, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn đính viên kim cương sáng lấp lánh.
Những bông tuyết sáu cánh chầm chậm rơi xuống, từng bông từng bông rơi lên hàng mi của Hứa Gia Ngôn. Ánh mắt anh sáng như những vì sao, trong đôi mắt ấy phản chiếu ánh sáng từ pháo hoa đang rơi và hình ảnh của cô. Từ sau khi ở bên cô, anh hay cười, mỗi khi khóe miệng cong lên, ánh mắt anh sáng rực cả lên, còn sáng hơn cả màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm này.
Tiêu Nhược biết anh sẽ bắn pháo hoa, nhưng không ngờ rằng anh sẽ cầu hôn.
Dù rằng được cầu hôn là điều cô hằng mong ước, nhưng khi nó thực sự xảy ra như thế này, cô đột nhiên không biết phải làm gì.
Cô phản ứng của chậm nửa nhịp, các hành động của cô đều không chịu não bộ điều khiển, hoàn toàn vô thức gật đầu đồng ý.
Hứa Gia Ngôn lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, đeo vào ngón áp út tay phải của cô. Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô rồi vịn chân đứng lên. Anh nâng khuôn mặt cô lên, ánh mắt dừng nơi gương mặt cô, anh nói: “Nhược Nhược, chúc em lễ tình nhân vui vẻ.” Dứt lời, anh hôn lên môi cô.
Vốn anh chỉ định chạm nhẹ rồi dừng lại, nhưng lại không kìm được mà dùng lưỡi dây dưa.
Tiêu Nhược vòng hai cánh tay lên vai anh, kiễng chân lên, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Chiếc gậy không biết đã ngã xuống đất từ khi nào. Pháo hoa trên bầu trời đã tàn, nhưng đôi tình nhân trên mặt đất vẫn ôm lấy nhau.
21h30, hai người rời cầu Cầu Vồng trở về Hồng Phong Uyển.
Tối nay, Hứa Gia Ngôn đã xin nghỉ phép, một đồng nghiệp khác đã phát bản tin thay anh.
22h, Hứa Gia Ngôn tiễn cô ra khỏi cửa. Đã đến cửa tòa nhà, Tiêu Nhược cứ chần chừ không chịu rời đi. Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, những bông tuyết vẫn còn đang rơi.
Anh ngẩng đầu lên, yết hầu rất rõ ràng, Tiêu Nhược bất ngờ tiến gần, kiễng chân hôn lên yết hầu của anh.
Vùng da nơi bị hôn khẽ nhấp nhô.
“Hứa Gia Ngôn.”
Hứa Gia Ngôn cúi xuống nhìn cô.
Tai cô đỏ lên, cô đưa tay kéo anh, anh cúi đầu xuống thêm chút nữa, cô lại kiễng chân, ghé sát vào tai anh, hạ thấp giọng, nói: “Tối nay em không về có được không?”
Hàng mi của Hứa Gia Ngôn run lên, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô.
Trong mắt anh có ngọn lửa bùng cháy, ánh sáng sáng rực. Tiêu Nhược bị anh nhìn đến đỏ mặt, cúi đầu xuống, lấy ngón trỏ của tay đeo nhẫn chọc chọc vào ngực anh, giọng nói của cô bé đến nỗi không thể bé hơn, có mấy phần van nài: “Có được không anh?”
Anh do dự vài giây, cuối cùng cũng thở dài, anh gật đầu nói được, giọng nói giống như những bông tuyết rơi đầy trời, nhẹ nhàng và dịu dàng rơi vào tai cô. Anh cúi xuống, ôm cô vào lòng.
Tiêu Nhược hỏi trong vòng tay anh: “Nhưng nhà anh chỉ có một chiếc giường, em ngủ ở đâu?”
Tai anh lập tức đỏ lên, không biết là do gió lạnh hay do bị lời nói của cô châm ngòi: “Ngủ trên giường của anh.”
Tiêu Nhược cười, như thể đã đạt được mục đích vậy: “Em ngủ cũng không ngoan ngoãn đâu.”
Anh không nói gì, vòng tay đang ôm cô có phần chặt hơn.
Tuy anh là một người đàng hoàng, nhưng người đàng hoàng cũng có cảm xúc, cũng có những h*m m**n, chỉ là anh vẫn luôn kìm nén.
Anh buông cô ra, đỏ mặt nắm tay cô dắt về nhà.
Vào trong nhà, vừa đóng cửa lại, Tiêu Nhược đã đẩy anh vào phía sau cửa. Cô đưa tay quàng qua cổ anh, đôi giày trên chân bị cô đá rơi ra, cô kiễng chân hôn lên môi anh…
Điều cô muốn cũng không chỉ là một nụ hôn đơn thuần, tay cô bắt đầu nghịch ngợm.
Chỉ trong chốc lát, môi lưỡi của cả hai người đều lộn xộn.
Hứa Gia Ngôn ôm lấy cô đi vào phòng khách, bước chân anh lảo đảo lùi lại, gót chân đụng vào mép sofa, cả hai cùng ngã xuống sofa.
Ánh mắt anh rực lửa, có ngọn lửa âm ỉ bên trong.
Mà cô, trong mắt cũng cháy bỏng cuồn cuộn.
Ánh mắt Tiêu Nhược đang quyến rũ anh, giọng nói của cô cũng giống như một cái móc câu, kéo con thú anh đã áp chế trong lòng ra. Cô hỏi anh: “Hứa Gia Ngôn, anh có muốn em không?”
Hứa Gia Ngôn không tránh ánh mắt cô, nhìn thẳng vào cô, giọng khàn khàn: “Anh muốn.”
Cô mỉm cười hôn lên môi anh: “Vậy em cho anh.”
Hứa Gia Ngôn cứng người, không động đậy, xác nhận lại với cô lần cuối: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Không cần phải nghĩ.” Tiêu Nhược đưa tay phải lên, chiếc nhẫn kim cương kia đang lấp lánh dưới ánh sáng rực rỡ: “Bây giờ em là người của anh.”
Yết hầu Hứa Gia Ngôn di chuyển, giọng nói càng khàn hơn. Anh vịn sofa ngồi dậy, dựa lưng vào sofa, kéo khóa áo phao của cô xuống.
Trong phòng bật máy sưởi, không hề lạnh chút nào.
Hứa Gia Ngôn nghiêng đầu liếc nhìn rèm cửa đóng kín, Tiêu Nhược xoay mặt anh lại: “Không nhìn thấy được bên trong đâu.” Cô đã có kinh nghiệm, từng ở bên ngoài nhìn lén anh rất nhiều rất nhiều lần, nếu rèm cửa kéo kín thì không thể nhìn thấy gì cả.
Chiếc áo phao và áo len trắng của cô bị cởi bỏ ra ở bên cạnh, anh ngửa đầu hôn cô, cọ xát một lúc lâu…
Đèn trần trên đầu mang ánh sáng vàng ấm áp, ánh sáng chiếu xuống, hai bóng người hòa quyện vào nhau.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, trong phòng khách vang lên âm thanh của tình yêu, xen lẫn giọng khàn khàn của anh lúc gọi tên cô.
Khuôn mặt thường ngày có vẻ kiềm chế của anh bây giờ lại tràn ngập sự gợi cảm, những lời anh nói cũng đầy lôi cuốn: “Nhược Nhược, nhìn anh đi.”
Tiêu Nhược chỉ đành đỏ mặt tiếp tục nhìn anh, bên trong đôi mắt quyến rũ như tơ lộ ra vẻ e lệ, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày của cô.
–
*Tác giả có lời muốn nói:
Trong đó có một câu: “Hứa Gia Ngôn nói: Đừng nhìn chân của anh.” Hãy xem bình luận của chương này.
Lòng tôi liền chua xót.